Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Chương 163




*Chương có nội dung hình ảnh

Chương 163:

Ông cụ không được tự nhiên trước ánh mắt nhìn mình chằm chằm của bà cụ, lông mày ông cụ nhíu lại: “Vì sao lại nhìn tôi như vậy chứ?”

Xem ảnh 1

chapter content

Xem ảnh 2

chapter content

“Bà chủ.”

Đúng lúc bà cụ đang đắm chìm trong câu chuyện quá khứ đau đớn này thì một người làm đi vào, nói: “Người khách được bà mời đã tới rồi ạ”

Bà cụ điều chỉnh lại biểu cảm, nghiêm nghị nói: “Bảo anh ta chờ ở phòng khách”

“Vâng ạ.

Người làm xoay người ởi tới phòng khách. Bà cụ thu bớt lại vẻ mặt tàn khốc, tao nhã lau sạch miệng rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.

Trong phòng khách có một người trẻ tuổi đang đứng đó.

Anh ta nhìn thấy bà cụ đi ra, lập tức lấy ra một cái phong thư rồi đưa cho bà cụ: “Bà cụ, đây là tư liệu mà bà muốn tôi điều tra. Bệnh án của người phụ nữ đó đăng ký ở bệnh viện để tên là Lâm Vân Thanh. Quả thật là bà ấy đang nằm ở phòng bệnh vip của bệnh viện, nguyên nhân là trước đó không lâu bị ngã dẫn đến bị thương ở chân.

Hơn nữa, theo điều tra cho thấy, tất cả chi phí chữa bệnh của bà ấy tính đến hiện tại đều là tổng giám đốc Khang chỉ trả. Mỗi ngày, tổng giám đốc Khang đều đến bệnh viện thăm nom, rất có lòng. Về phần cô Ánh Tuyết thì nghe nói là chỉ cuối tuần mới đến bệnh viện. Theo như lời nói của y tá ở bệnh viện thì cô Ánh Tuyết chính là người con gái ruột mà Lâm Vân Thanh đang tìm kiếm gần đây.”

Đôi con ngươi của bà cụ trầm ~ xuống.

Dường như là lập tức mở phong thư ra.

Bên trong, bức ảnh đầu tiên dần lộ ra khiến cho sắc mặt bà cụ càng thêm âm u.

“Đây là Lâm Vân Thanh?”

“Đúng vậy, bà cụ, chính là người này.

Quả nhiên. . .

Ngoại trừ người phụ nữ đó ra thì còn có thể là ai?

Nhưng mà…

Chính đứa con ruột của mình tự nhiên mỗi ngày lại đi tới bệnh viện tỏ vẻ nịnh bợ với người phụ nữ mà bà cụ hận nhất.

Hơn nữa, không tính nhà họ Kiều bọn họ đã giúp Lâm Vân Thường nuôi dưỡng miễn phí đứa con gái thương yêu của bà ấy suốt bao nhiêu năm qua.

Mà hiện giờ, thế mà Phong Khang còn muốn hỏi cưới Du Ánh Tuyết.

“Tôi tuyệt đối không cho phép.” Một suy nghĩ ập tới.

Đủ loại hình ảnh, cảm xúc lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại làm cho bà cụ tức giận đến mức cả người phát run.

Bà cụ ra sức xé nát tấm ảnh chụp này, cảm xúc kích động quá mức đến mức cả hốc mắt cũng hiện lên tia máu hồng hồng.

Trừ khi bà ấy chết, nếu không đứa con gái của người phụ nữ này cả đời cũng đừng nghĩ tới việc có thể bước chân vào cửa của nhà họ Kiều bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.