Môi Súng (Thần Thương

Chương 82




Edit & Beta: Direct Kill

Thứ tư, hơn mười giờ sáng, đài trưởng Ngu sai thư ký đi mời một số lãnh đạo chủ chốt đến phòng mình nghị sự, thư ký vừa nghe đến những cái tên này, sắc mặt nghiêm nghị như gặp đại địch, bốn vị phó đài trưởng trong tổng số sáu người, lãnh đạo trung tâm tin tức và tổng biên tập cũng tới, có thể nói những nhân vật quan trọng trong đài đều được mời tới, tất nhiên là có đại sự cần thương nghị.

Đài Minh Châu những ngày gần đây quả thực vẫn luôn nằm ở nơi đầu sóng ngọn gió. Truyền thông truyền thống phải chịu tác động mạnh mẽ của các phương tiện truyền thông mới, trong khi đó thể chế lại có hạn, đại thể đều đang bị tuột dốc. Đài Minh Châu nếu muốn sừng sững không ngã, phải tìm cách thay đổi để thích nghi, nhưng từ xưa tới nay cải cách không bao giờ là chuyện dễ, Thương Ưởng bị năm xe phanh thây thị chúng, Trương Cư Chính gây họa cho mình và cả dòng họ, đài Minh Châu mỗi khi tiến hành cải cách, đều gặp phải rất nhiều nghi vấn từ phía quần chúng, áp lực trong đài có thể tưởng tượng được, lễ kỷ niệm thành lập đài đang tới gần, càng không thể mắc bất cứ sai lầm nào.

(1) Thương Ưởng, Trương Cư Chính đều là những là là nhà chính trị gia, pháp gia nổi tiếng của Trung Quốc, muốn cải cách thay đổi đất nước nhưng đều bị chết thảm

Người đến đông đủ, Ngu Trọng Dạ đi ra từ sau bàn làm việc, ngồi trên ghế sa lông dùng để tiếp khách, tự mình pha trà, trà đang pha chính là trà “Ngự tiền bát khỏa”(2) giá trị ngàn vàng.

(2) Ngự tiền bát khỏa: chỉ một loại trà có giá trị cao, tên đầy đủ là “Tây Hồ Long Tỉnh ngự tiền bát khỏa” tức “tám khu vườn hoàng gia ở Tây Hồ Long Tỉnh”. Sử sách ghi lại rằng, khi vua Càn Long du lãm ở Hàng Châu Tây Hồ, ngài đã ca ngợi trà Tây Hồ Long Tỉnh và cho niêm phong 18 cây trà trước miếu Hạ Hồ dưới núi Sơn Phong là “ngự trà” (tức “trà của vua”). Điều này khiến “ngự tiền bát khỏa” trở thành loại trà “có tiền cũng không mua được” như lời Sở Du nói. Nguồn: Link

Nghiên mực là nghiên mực cổ của danh gia, trà là đặc sản Long Tĩnh, đài trưởng Ngu yêu thích văn hóa truyền thống, trà đạo thư pháp đều tinh thông, ngày thường cũng không tận lực tiết kiệm.

Lão Trần có chút hiểu biết về trà đạo, hiếm khi Ngu Trọng Dạ mới đãi khách, lập tức gật đầu phụ họa: “Trà này của chú Ngu hai năm mới thu hoạch một lần, so với vàng còn quý hơn nhiều.”

Ngu Trọng Dạ pha trà xong, khoát tay với mấy vị phó đài trưởng, khẽ cười nói: “Tôi chỉ là mượn hoa hiến phật, trà ngon, cũng phải xem người thưởng trà có thích hay không.”

Mấy vị phó đài trưởng một bên uống trà một bên báo cáo công tác, mỗi lĩnh vực đều đang thực hiện các biện pháp cải cách khác nhau, nội dung trò chuyện từ nông đến sâu, cuối cùng tự nhiên chuyển đến sự kiện thành lập đài.

Năm nay đài khánh dạ hội còn có một tiết mục quan trọng, đó chính là giải thưởng Golden Mic.

Giải thưởng Golden Mic là giải thưởng quan trọng nhất trong giới dẫn chương trình, biên tập viên, phát thanh viên, thông thường mỗi đài truyền hình sẽ cử một người xuất sắc nhất để tham gia, do những người chuyên nghiệp trong ngành bỏ phiếu bình chọn. Năm nay thời gian bình chọn cho giải thưởng sớm hơn so với mọi năm, là do lão Trần cố ý dùng chút thủ đoạn. Đài Minh Châu sẽ tiến hành buổi lễ cùng với tiệc mừng ngày thành lập đài, điều này thập phần có lợi, không chỉ khiến nhân dân cả nước chú ý tới đài Minh Châu, mà còn thể hiện vị thế tuyệt đối của đài Minh Châu trong giới.

Đài Minh Châu là đơn vị tổ chức cũng như đánh giá chính, nên chỉ cần tham gia, giải thưởng tất sẽ về tay không thể nghi ngờ. Cái đài khác tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu mới may mắn cướp được một suất đưa lên đánh giá tiêu chuẩn, nhưng theo thông lệ hàng năm đài Minh Châu thường sẽ cử bốn người đi, ba mới một cũ, vừa trấn an người có công lớn, vừa tiến cử được người mới, nhất cử lưỡng tiện.

Đây là truyền thống trong đài.

Huống hồ đài Minh Châu còn sắp sửa tròn 50 năm thành lập, một dấu mốc lớn, một vinh dự lớn, chỉ dựa vào việc đài trưởng Ngu muốn nâng đỡ ai.

Lão Trần nhấp một ngụm trà, thả chén xuống nói: “Những người cũ đã được xác định, Chu Sở của ‘Quan điểm nghệ thuật’, Uông Đạo Lâm của ‘Nói gì hôm nay’, Bành Ngọc của ‘Nghiên cứu văn hóa’, những người này đều là lão thành trong đài, năng lực dẫn chương trình khỏi phải bàn cãi, kết quả gần đây của những chương trình này đều vượt mong đợi.”

“Quan trọng vẫn là người mới.” Phó chủ nhiệm trung tâm tin tức nói xen vào

Phó chủ nhiệm xin chỉ thị từ phía đài trưởng nên giao cơ hội cho một biên tập viên trẻ tuổi để đánh giá tiêu chuẩn, Ngu Trọng Dạ cũng không công khai bày tỏ thái độ, dùng ánh mắt dò hỏi lão Trần, lão Trần, ý của lão?

Cái gọi là “Ánh mắt lãnh đạo, cao hơn hiến pháp”, lão Trần quá hiểu rõ việc nhìn mặt đoán ý, biết lúc này vạn không thể phỏng đoán sai được tâm tư vạn tuế gia, nhưng mà lão không chắc.

Hình Minh, Lạc Ưu đều là người trẻ tuổi tài ba, đài trưởng Ngu có thể bày mưu đặt kế để hai người dẫn chương trình tiệc mừng cùng nhau, cơ bản là có ý muốn nâng đỡ. Mà tiệc mừng còn có thể đồng thời tỏa sáng, nhưng giải thưởng Golden Mic chỉ được đề cử một người.

Hai chọn một, đến cùng là người nào, càng nghĩ càng khiến người ta đau đầu.

Ngoài mặt, đi đâu cũng đều mang theo Lạc Ưu, đài trưởng Ngu mập mờ không rõ sủng ái, lại không sợ scandal phát tán, người trước người sau đều muốn làm quen với biên tập viên Lạc, trong đài không quản được miệng mà thêu dệt nên vô số câu chuyện.

Nhưng lão vẫn không chắc.

Lão Trần khôn khéo ở chỗ đó, biết rằng tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng chưa chắc trong tâm khảm những gì. Lão từng nói bóng gió hỏi Lão Lâm, không nghĩ tới Lão Lâm lại nói bóng gió kêu lão đi hỏi đài trưởng, cuối cùng vẫn không thể tìm ra đáp án chính xác.

Lão Trần nói chuyện cẩn thận vòng vèo, nhưng phó đài trưởng Vương Cần Dân ngồi ngay cạnh lão là một người thẳng tính, hắn nói, mình không coi trọng Hình Minh. Mấy vị đạo diễn chuẩn bị cho tiệc mừng cũng gật đầu phụ họa, cậu ta quả thực không có tổ chức kỷ luật, chào hỏi bắt chuyện thì không nói làm gì, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thèm ló mặt.

Mấy vị lãnh đạo khác cũng thuận thế tỏ thái độ, mọi người đều đồng ý.

Hình Minh là ai? Nói thẳng ra thì chỉ là một tiểu nhân vật tầm thường, còn lai lịch Lạc Ưu trong đài ai mà chẳng biết, tất nhiên sẽ nói tốt về hắn.

Ngu Trọng Dạ quay đầu hỏi thư ký của mình, tìm trở về chưa?

Thư ký trả lời, tôi đã đi tìm, Lão Lâm cũng thế, nhưng chưa kịp nói chuyện, người đã trực tiếp tắt máy.

Năm ngoái người đoạt giải Golden Mic là Lâm Tư Tuyền, năm trước nữa là Trang Lôi, phụ xướng phu tùy như vậy cũng không phải do đài trưởng nâng đỡ, mà do năng lực thực sự, tự mình đoạt lấy. Đài trưởng Ngu từ trước đến nay chưa bao giờ tự mình hỏi chuyện về Golden Mic.

Cả lý trí lẫn tình cảm lão Trần đều nghiêng về phía Lạc Ưu, bởi vì tiểu yêu tinh họ Hình kia vừa nhìn đã biết chính là một kẻ lạnh lùng vô cảm, trừng mắt tất báo thù người, khúc mắc giữa hai người sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Chần chừ, tính toán mãi, rốt cục lão Trần cũng mở miệng: “Golden Mic là là giải thưởng danh giá nhất trong nước ta, lúc trước Hình Minh đã gây nên sự kiện thuê người đóng thế, nhưng lại đạt được ‘danh hiệu mười tốt’ hàng năm của trung tâm tin tức, theo lí vẫn có cơ hội đề xuất để nhận được giải thưởng. Nhưng chương trình trước mắt của cậu ta không phải ‘Minh Châu kết nối’ mà là ‘Tầm nhìn Đông Phương’, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, sẽ khó lòng mà xác định được giá trị nội tại, huống hồ không ít lãnh đạo trong đài có thành kiến với cậu ta, cuối tuần nghỉ họp đã đành, đến nay đã vắng mặt hai ngày, thứ năm chương trình phát sóng, chẳng lẽ cậu ta muốn gạt qua một bên?” Lão Trần hơi dừng lại một chút, có chút ý tứ quan tâm nói, “Đứa nhỏ này lòng dạ  quá cao, nếu nâng cậu ta lên cao sợ rằng sẽ té ngã…”

Lão Trần đang nói chuyện, cửa phòng đài trưởng đột nhiên ‘cạch’ một tiếng bị đẩy ra. Người tiến vào là một nam nhân chưa đến bốn mươi tuổi, mặt vuông, mắt to, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, âu phục phẳng phiu thẳng thớm, hắn là thư ký thiếp thân của Hồng Vạn Lương, tên là Bùi Phi Phàm.

Bùi Phi Phàm đã đi theo Hồng bí thư nhiều năm, giữ chức thư ký bí mật cho cán bộ trong Đảng, cũng có quen biết với đài trưởng Ngu, thế nên hắn mới có thể tự do xông thẳng vào văn phòng đài trưởng đài Minh Châu.

Mọi người đang ngồi trong phòng làm việc ngước mắt nhìn hắn, ai nhận ra đều kinh ngạc, hô một tiếng, thư ký Bùi.

Ngu Trọng Dạ cúi đầu pha trà, mí mắt một chút cũng không nhấc, giọng nói trầm thấp thuần hậu vang lên, trước tiên đi ra, gõ cửa.

Bùi Phi Phàm giật mình, nhưng ngay lập tức hồi phục, thoải mái lui ra, gõ cửa một cái.

Thư ký Bùi đi vào cửa, nơi này không thể ngồi được nữa. Mọi người dồn dập xin giải tán, không quan tâm Hồng bí thư phái thư ký đến là vì việc nhà hay quốc sự, người bên ngoài đều không thể tham dự.

“Thư ký Bùi hiếm khi mới tới một lần,” Ngu Trọng Dạ ngồi ngay ngắn bất động, một mặt sóng lớn không sợ nói, “Mời ngồi.”

“Kỳ thực có việc muốn chuyển lời.” Bùi Phi Phàm ngồi xuống, móc bao Trung Hoa ra đưa cho Ngu Trọng Dạ. Nhưng Ngu Trọng Dạ không nhận. Đài trưởng Ngu không hút, Bùi Phi Phàm cũng không tiện, không thể làm gì khác hơn là vân vê điếu thuốc, gõ gõ mặt bàn làm bằng gỗ tử đàn, “Việc thứ nhất là lão gia tử mấy ngày nay không thấy Thiếu Ngả, cũng không nghe thấy cậu ấy gọi về báo một tiếng bình an, hiện đang rất lo lắng, tôi tiện đường tới hỏi một chút.”

“Cùng cấp trên đi công tác. Nó lớn như vậy, có thể tự chăm sóc bản thân.” Ngu Thiếu Ngả bảy tuổi đã bị vứt đến nhà một người bà con ở nước ngoài, một năm về nước nhiều nhất cũng chỉ hai lần, Ngu Trọng Dạ từ ngày ấy đến giờ vẫn chưa bao giờ lo lắng.

Bùi Phi Phàm nhướn một bên lông mày: “Thứ cho tôi lắm miệng hỏi một câu, cấp trên của Thiếu Ngả bây giờ là vị biên tập viên Hình?”

Ngu Trọng Dạ không trả lời mà hỏi lại: “Còn việc gì nữa?”

“Đương nhiên là đến chúc mừng chú Ngu.” Bùi Phi Phàm cười nói, “Bên ngoài đã có phong thanh, sang năm chú Ngu sẽ được thuyên chuyển đến bộ công an, giữ chức thứ trưởng, cố gắng tiến lên một bước.”

Từ hệ thống tuyên truyền trực tiếp thuyên chuyển công tác sang hệ thống chính pháp (chính trị và pháp luật), thăng một cấp lên thứ trưởng, tin tức kinh thiên động địa như thế, nhưng Ngu Trọng Dạ nơi này không bày tỏ một chút thái độ vui thích, chỉ cười nhạt nói: “Chữ bát còn chưa viết xong một nét.”(1)

(3) Chữ bát “八” nét đầu tiên là “丿“, nét “丿” đầu tiên còn chưa viết xong, làm sao có thể có viết được chứ ‘bát’ hoàn chỉnh. Ý chỉ những việc không nhìn thấy trước được, không có cách nào phát triển thành

Dấn thân vào ngành nghề truyền thông, làm được đến chức đài trưởng đài Minh Châu đã là giới hạn. Mặc dù bên trên còn có tổng cục, nhưng đến cùng không thể nào so được với bộ công an.

Quyền lực trực thuộc Quốc vụ viện. Một trong những bộ quan trọng nhất của quốc gia. Tuy nói quyền sinh quyền sát của đài Minh Châu hay thậm chí là cả giới truyền thông đều nằm trong tay đài trưởng định đoạt, nhưng phóng tầm bao quát cả đất nước Trung Quốc, quyền lực của bộ công an mới thực sự lớn hơn nhiều.

Thư ký Bùi nói tiếp: “Chỉ cần có tin đồn, nhất định không phải tự nhiên có lửa mà không có khói. Lão gia tử luôn nghĩ tới người nhà, dùng hết khả năng của ngài ấy để giúp đỡ, có câu nói thế nào nhỉ? Thân mật với nhau, khổ cùng khổ sướng cùng sướng(2).” Bùi Phi Phàm tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, cũng đã đọc đủ thứ kinh, sử, tử, tập của người có học, mở miệng là tuôn ngay ra được điển cố trong ‘Hồng Lâu Mộng’, “Đạo lý này không cần người ngoài lắm miệng, chú Ngu ắt hẳn hiểu được.”

(4) Trích câu nói của anh Lính nói với Vũ Thông trong hồi 4 của Hồng Lâu Mộng

Ngu Trọng Dạ hơi gật đầu: “Tôi nghe.”

Bùi Phi Phàm nhấp ngụm trà, cười cười: “Cũng không có gì, chỉ là hai ngày trước vừa vặn gặp được Liêu tổng, Liêu tổng nói ở chỗ chú có một vị tiểu bằng hữu không hiểu chuyện, hắn mấy lần muốn thay chú Ngu giáo dục lại người kia, nhưng chú Ngu lại che chở không cho. Liêu tổng nhờ tôi chuyển cho chú một câu hỏi, chú Ngu có phải cưng chiều quá mức vị tiểu bằng hữu kia rồi không?”

Ngu Trọng Dạ cũng cười: “Trẻ nhỏ thường không hiểu chuyện, thân phận Liêu tổng như vậy, hà tất phải cùng một người trẻ tuổi tính toán.”

Bùi Phi Phàm nói: “Trước kia Lão gia tử đã từng nghĩ như vậy, một cậu thanh niên mới chập chững bước chân vào đời, không quan tâm đến lai lịch bối cảnh, nếu muốn lật lại bản án ngày xưa cũng không gây nên nhiều sóng gió, không đáng nhọc lòng vì cậu ta. Lần trước trong tiệc mừng Thiếu Ngả trở về, lão gia tử nên tự mình giao phó cho chú Ngu, vốn là chuyện này không tới phiên người ngoài chúng tôi lắm miệng. Có thể chú Ngu thực sự cưng chiều đứa trẻ kia quá mức, đầu tiên là nhà giam Ngưu Lĩnh, tiếp theo là vụ án chiến sĩ thi đua xâm hại tình dục, bây giờ lại dẫn cả Thiếu Ngả đi ra ngoài công tác… Lão gia tử còn chưa đến hai năm nữa sẽ về hưu, đài Minh Châu đang đứng trên đầu sóng ngọn gió của cuộc cải cách, huống hồ bây giờ Thiếu Ngả đã về nước, sau này còn phải lăn lộn phát triển chốn quan trường. Vào thời khắc mấu chốt này mà xảy ra chuyện gì, sợ là đối với chú chỗ nào cũng không tốt.”

Bùi Phi Phàm coi mọi chuyện như là điều đương nhiên, trong vườn Minh Châu người vừa có tài vừa có sắc nhiều vô số kể, hắn tự nghĩ đài trưởng Ngu nếu muốn tìm vài món đồ chơi nhỏ mang lên giường giải dầu, cũng không cần phải tìm con trai của tên phóng viên họ Hình —— kẻ làm cha châu chấu đá xe nên phải chịu đoản mệnh, con trai hắn lại là thứ đồ vật khiến người ta chán ghét, thấy thế nào cũng là hai kẻ phiền phức.

Ngẫm lại Ngu Trọng Dạ xuất thân bần hàn, chỉ dựa vào khuôn mặt mà đã mê hoặc được con gái lão gia tử thần hồn điên đảo, không phải hắn thì không lấy chồng, lại có cha vợ là Bí thư Tỉnh ủy làm chỗ dựa, một năm nhảy vài bậc, cứ như vậy thuận đường thăng chức.

Nhưng một kẻ trước khi cưới có tình sử là đồng tính luyến ái rõ ràng, lại không để lộ chút mạng mối nào, đa mưu túc trí dàn xếp bày kế cả với Hồng bí thư, khiến ông vẫn luôn ân hận vì đã gả con gái cho.

Người như vậy cũng coi như có thể chịu đựng được những thứ người thường không thể nhẫn nhịn, tự nhiên sẽ hiểu được đạo lý minh triết bảo thân.(5)

(5) “Minh triết bảo thân” nghiã là thấu suốt để giữ mình, lấy từ Kinh thi, nguyên văn là “ký minh thả triết, dĩ bảo kỳ thân”.

Người là do Lão Lâm gặp được ở dưới lầu sau đó dẫn lên, một hồi còn phải tiễn hắn trở về, nên Lão Lâm cũng tạm lưu tại trong phòng làm việc của đài trưởng. Mấy câu nói này của thứ ký Bùi đều là ném đá giấu tay, nói bóng gió, nhưng lão nghe được rõ rõ ràng ràng, Hồng bí thư có ý trước khi đèn cạn dầu sẽ dùng hết tâm tư trợ giúp cho vị con rể này lên, những có điều kiện.

Ngu Trọng Dạ không nhanh không chậm hỏi: “Anh đã đi theo lão tiên sinh được bao nhiêu năm?”

Bùi Phi Phàm suy nghĩ một chút, nói: “Tám, chín năm đi.”

“Chẳng trách.” Ngu Trọng Dạ gật gật đầu, ngữ khí bình bình, “Thực sự tận tâm.”

Bùi Phi Phàm nói: “Yêu mỹ hân không yêu giang sơn ấy là hôn quân, lão gia tử năm đó liếc mắt một cái chọn trúng chú Ngu, nhiều năm như vậy đã dùng hết khả năng mà đề bạt bồi dưỡng, không phải là vì vừa ý chú Ngu phân rõ được nặng nhẹ tốt xấu, giữa giang sơn và mỹ nhân biết chọn cái nào sao.”

Ngu Trọng Dạ nở nụ cười: “Đều phải.”

“Chú Ngu hẳn là nói giỡn, thật sự thì ngay cả hoàng đế cũng chưa chắc có thể đoạt được tất thảy thứ mình thích, giữa giang sơn và mỹ nhân chỉ có thể chọn một thứ ——” Bùi Phi Phàm một bên cười ha hả nói chuyện, một bên dự định nâng chén trà lên uống trà, tay mới vừa chạm vào chén trà không tự chủ được run lên, làm sao cũng không nhấc lên nổi.

Ngu Trọng Dạ nắm chặt tay Bùi Phi Phàm, ngón tay thon dài hơi uốn lượn, nhìn như chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, lại khiến đối phương ngay cả nhúc nhích đều không được.

“Trở về nói cho lão tiên sinh, ” Ngu Trọng Dạ thu lại nụ cười trên mặt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm đôi mắt Bùi Phi Phàm, “Tôi đều muốn.”

Bùi Phi Phàm chỉ bị Ngu Trọng Dạ liếc nhìn nhìn như thế, đã đem tiếng cười triệt để nuốt vào trong cổ họng.

Hắn chưa từng thấy đài trưởng Ngu nghiêm túc như vậy bao giờ, khí thế mạnh mẽ không cho người đối diện chống đỡ hay lảng tránh. Bùi Phi Phàm không khỏi ngẩn ra, đáy mắt chậm rãi lộ ra sợ hãi, gật đầu một cái nói: “Đã hiểu.”

Trà lạnh còn có thể pha lần nữa, nhưng sợ hãi, lại như lá trà quý giá một khi đã mốc thì không dùng được nữa. Bùi Phi Phàm thật sự sợ hãi. Hắn đứng dậy cáo từ, vội vàng đi ra cửa, do dự nửa ngày mới quay đầu lại nói: “Có câu này tôi phải nói cho chú, nữ nhân dựa vào chinh phục nam nhân để chinh phục thế giới, kỳ thực cũng chưa chắc chỉ có nữ nhân làm điều đó, món đồ chơi kia bò lên giường chú phần nhiều là có ý khác. Chú Ngu vẫn nên nghe tôi khuyên một câu, kẻ kia có ý đồ riêng, chú đừng nên quá nghiêm túc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.