Môi Súng (Thần Thương

Chương 76




Edit & Beta: Direct Kill

Ngu Trọng Dạ bắt đầu cùng vị khách mới tới phân tích các đặc điểm tranh chữ của Vương Sân, nhưng cánh tay lại không nhàn rỗi, từ ngoài vạt áo ngủ thăm dò vào trong, nhẹ nhàng xoa bóp vùng đáy chậu Hình Minh.

Hai tai Hình Minh ù đi, thanh âm của hắn lởn vởn quanh tai khiến cậu không thể đứng thẳng được, tựa như bị sét đánh. Ngu Trọng Dạ vẫn luôn hiểu rõ nơi mẫn cảm của cậu.

Ngu Trọng Dạ vén áo ngủ của Hình Minh lên cao, từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy sống lưng Hình Minh chìm xuống lộ rõ hai cánh mông, ở giữa là huyệt động đỏ ửng như đang mời gọi.

Ngu Trọng Dạ không nhanh không chậm đứng sau lưng nói chuyện với khách, con ngươi rũ xuống, hứng thú mà thưởng thức hậu đình của Hình Minh. Xuất phát từ sự an toàn, đài trưởng Ngu đối xử với bạn tình hết đỗi bình đẳng, cho dù quanh người luôn có hoa thơm cỏ lạ nhưng mười năm qua tuyệt không hai lòng với Lâm Tư Tuyền, cũng cực ít khi bắn ra trong cơ thể đối phương. Mà đối với huyệt động ướt át kiều mị này, hắn không thể nào kiềm chế được.

Ngón tay chen vào tách mở miệng huyệt, thăm dò vào nới sâu xa, Hình Minh xấu hổ giật mình một cái, miệng nhỏ phía sau không kìm được cắn chặt ngón tay của đối phương, tham lam hút vào bên trong.

Hạ thể càng ngày càng trướng, Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ trêu đùa khiến chân như muốn nhũn ra, không thể đứng vững được nữa, một giây trước khi té ngã cậu dùng hai tay chống lên mặt bàn. Ầm một tiếng.

Vị khách phát giác phía sau có biến, vội vàng đi tới, hỏi, làm sao vậy.

Ngu Trọng Dạ kéo áo ngủ Hình Minh, khôi phục hình dạng ban đầu, sau đó đặt tay lên trán cậu, nói, bị bệnh.

Bời vì bị Ngu Trọng Dạ bày mưu tính kế, Hình Minh nằm trong phòng ngủ của mình, sau khi uống thuốc xong, có thêm vài vị khách gõ cửa nói là tới thăm bệnh thiếu gia. Hình Minh theo lễ mà mỉm cười, chào hỏi với mọi người, còn bào chữa do mới về nước, chưa quen với khí hậu.

Sau khi khách khứa rời hết đi trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rơi rào rào ngoài cửa sổ, từng hạt mưa lớn nện xuống mái hiên, rơi vào mặt hồ, âm thanh hỗn loạn.

Hình như thuốc vừa nãy uống có tác dụng gây mê. Hình Minh mơ màng từ trong mộng tỉnh lại, bật đèn, nhìn đồng hồ đã 12 giờ.

Một giấc đủ lâu. Cậu vừa nãy mơ một giấc mơ, có liên quan đến Ngu Trọng Dạ.

Mưa mới ngớt được một lát lại có dấu hiệu nặng hạt. Hình Minh lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài phòng, tiếng thở gấp gáp, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, giữa hai chân vừa ẩm ướt lại dính dấp. Giấc mơ có liên quan đến Ngu Trọng Dạ là mộng tinh.

Mộng cảnh phản ánh suy nghĩ trong lòng, dục vọng đúng là thứ giấu đầu hở đuôi. Hình Minh đã là một nam nhân thành thục, tinh lực dồi dào, chẳng hề thấy mấy chuyện tình dục có gì đáng hổ thẹn. Nhưng cậu không nghĩ tới sống hai mươi lăm năm, mới ý thức được thân thể của chính mình tiềm chất dâm đãng đến điên cuồng như vậy. Cậu không có ý định phủ nhận, cuối tuần này đặc biệt muốn cùng Ngu Trọng Dạ lên giường, hoặc là nói cậu có thói quen trước khi mở miệng nói chuyện công việc sẽ cùng Ngu Trọng Dạ lên giường. Quan hệ của hai người mới đầu chỉ là sự giao dịch. Cậu thành thật tuân theo quy tắc giao dịch, an ổn với thân phận bạn tình, người cho tôi lấy, người tình tôi nguyện.

Chỉ là, bắt đầu bất đắc dĩ, hiện tại không vừa lòng.

Do ban ngày ngủ quá nhiều, hoặc do tiếng mưa rơi quá ầm ĩ khiến người không có cách nào ngủ được. Hình Minh ở trên giường lăn qua lộn lại dằn vặt một lúc lâu, sau đó ngồi dậy cầm điện thoại di động, nhận và gửi các tin ngắn công tác, từng bước chuẩn bị cho tập tiếp theo của ‘Tầm nhìn Đông Phương’. Nhưng trong lòng cậu vẫn rất khó chịu. Mỗi người đàn ông khi đã động tình đều lĩnh hội được cảm giác bất mãn nôn nóng này. Không ngờ đầu kia biệt thự người nào đó cũng chưa ngủ, Hình Minh nhận được một tin nhắn.

Ngu Trọng Dạ chỉ nói một chữ, đến.

Ba giờ sáng. Khang Nhạc Nhạc còn đang ngủ trong phòng dành cho khách, Hình Minh không dám gây ra động tĩnh quá lớn, giống như trộm lét lút đi qua phòng khách ở hành lang, sờ soạng cửa phòng Ngu Trọng Dạ.

Rèm cửa sổ khép kín, trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng Ngu Trọng Dạ như động vật nhìn trong đêm tối, chuẩn xác ôm lấy Hình Minh, đặt cậu ở trên tường. Bàn tay Ngu Trọng Dạ lần thứ hai thăm dò vào vạt áo, vươn xuống hạ thân Hình Minh. Hắn mò tới tính khí mềm nhũn ẩm ướt vừa mới động tình, hài lòng xác định, Minh Minh lại nhớ tôi rồi.

Ngu Trọng Dạ cúi đầu, Hình Minh ngửa mặt, hai người ăn ý, hôn nhau đến quên trời đất.

Đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, Ngu Trọng Dạ thuận thế đem một chân Hình Minh nâng lên, để hạ thể của mình ma sát với hạ thể của cậu. Dục vọng như bệnh truyền nhiễm, Ngu Trọng Dạ khát vọng xâm lấn, Hình Minh cũng khát vọng tiếp nhận. Trong bóng tối vọng lại âm thanh của lọ hoa rơi xuống đất, Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ đè lên giường lớn, đụng phải đầu, ngón tay không biết là dính nước bọt hay dịch bôi trơi rất nhanh đâm vào miệng nhỏ đang mấp máy. Qua loa mở rộng, Ngu Trọng Dạ tiến vào vô cùng cấp bách, như lữ nhân trên đường trở về cố hương.

Tính khí đỉnh một cái đi vào, Hình Minh ăn không hết đau, vừa định la lên, lập tức bị Ngu Trọng Dạ ngăn lại.

Bởi vì ngại trong nhà còn có khách, Ngu Trọng Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hắn trước tiên dùng bàn tay che miệng mũi Hình Minh, tiện đà dùng ngón tay chặn lại cổ họng cậu, hắn dùng thân thể cường tráng áp chế, ngăn cản Hình Minh không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Ngu Trọng Dạ khi đã động tình thì rất hung bạo. Đặc biệt hắn thường khống chế yết hầu, cắn hoặc ghìm, ra tay không hề biếtnặng nhẹ.

Xương cổ mềm mại bị nắm giữ hoàn toàn trong tay đối phương, Hình Minh cảm thấy mình sắp tắt thở tới nơi, đành phải liều mạng phản kháng. Hai người từ trên giường lăn xuống dưới đất, lại từ dưới giường lăn tới bên cửa sổ. Sàn gỗ bị mồ hôi lăn qua, như dính dầu, nóng đến có thể thiêu cháy. Ngu Trọng Dạ kéo xuống rèm cửa sổ, thanh treo rèm bằng kim loại đập lên vai hắn.

Trong nháy mắt ánh đèn bên ngoài vội vã chui tọt vào cửa sổ, có thể mơ hồ thấy bóng dáng các đồ vật trong phòng. Ngu Trọng Dạ đem chính mình và Hình Minh nằm dưới tấm rem cửa. Hai dã thú không cần ánh sáng, tất cả nghe theo bản năng.

Ngu Trọng Dạ đêm nay hiển nhiên rất có hứng thú, lần thứ hai hắn khống chế cuống họng Hình Minh, thoáng nghiêng người, đánh mạnh xuống huyệt động vốn mẫn cảm của Hình Minh.

“Minh Minh thích tôi, đúng không?”

Khoái cảm như một làn sóng ập tới, còn mãnh liệt hơn cả lần trước, thần trí Hình Minh đã mơ hồ, lúc có lúc không cảm nhận được đôi môi Ngu Trọng Dạ ngậm lấy vành tai mình, thứ âm thanh dụ dỗ kia, như thiêu đốt màng nhĩ cùng dây thần kinh của cậu.

“Yêu tôi, đúng hay không?” Ngu Trọng Dạ rút tính khí ra hơn nửa, nhân lúc người còn đang bận tâm vào câu trả lời mà đâm vào nơi sâu xa nhất.

Hình Minh sảng khoái đến cả người co giật, giãy dụa muốn trả lời, kết quả lại bị người đàn ông đang nằm trên người tàn bạo bóp cổ.

Yêu thích tôi sao? Ngu Trọng Dạ vung vẩy bao tinh hoàn, điên cuồng quật vào mông Hình Minh, trong đêm tối âm thanh thân thể giao hợp hòa cùng với tiếng mưa rơi, lâu dài mà vang vọng ở chân trời. Ngu Trọng Dạ nhiều lần hung ác ép hỏi, thích không?

Một nam nhân hỏi nhưng không cần đáp án. Hắn căn bản không cho cậu cơ hội mở miệng.

“Yêu… Yêu thích…” Hình Minh bị ghìm chặt, một giây trước khi chết rốt cục tránh thoát khỏi khống chế của Ngu Trọng Dạ, cậu tức giận, phản kháng, hét đến lạc cả giọng, em yêu thầy! Em yêu thầy! Được chưa!

Lúc Hình Minh tỉnh lại lần thứ hai, mưa đã ngừng từ lâu, ngoài phòng không khí đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, từ sân thượng nhìn ra ngoài, là một ngọn núi lớn vừa được tắm gội sau cơn mưa.

Ánh mắt cáo già quả thật không sai, Hình Minh nghĩ, nơi đây châu vây thúy quấn, rời xa huyên náo, đúng là nơi tốt để nghỉ ngơi.

Hình Minh phát hiện Khang Nhạc Nhạc đã ly khai Ngu trạch. Đêm qua động tĩnh quá lớn, đoán rằng cô nhất định là đã biết xu hướng tình dục của đài trưởng Ngu nên nhất thời khiếp sợ. Nhưng có vẻ Ngu Trọng Dạ không để ý lắm.

Không gạt được thì sẽ không giấu diếm nữa, có lẽ vốn cũng không muốn gạt, hiện nay dưới mắt đài trưởng Ngu nào có ai, người có thể khiến hắn kiêng kị đã ít lại càng ít.

Mỗi một lần hoan ái lại như đi tòng quân đánh địch, liên quan đến chinh phục cùng bị chinh phục, tất có một bên phải đổ máu hoặc bị thương. Hình Minh ở trong phòng tắm tẩy rửa thân thể, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân xem có vết thương nào không, hoàn hảo, cẩn thận che đậy thì có thể gặp người.

Nhưng lần này thương thế của Ngu Trọng Dạ có chút nặng. Trên tay hắn bị cắn đến bật máu, cơ hồ thấy cả xương, đây là bị cắn khi cậu liều mạng phản kháng, vai cũng có vết bầm lớn, là do giá treo kim loại đập xuống. Hình Minh nhận hòm cứu thương từ người giúp việc bên ngoài, quỳ gối trước người Ngu Trọng Dạ, thay hắn xử lý vết thương trên tay.

“Lúc đó thầy nên buông em ra, em thật sự suýt chút nữa bị thầy bóp chết.” Hình Minh vẫn luôn cúi đầu, cẩn thận thay Ngu Trọng Dạ tiêu độc băng bó, bỗng nhiên ngửa mặt lên nhìn, nhìn thằng vào đối phương hỏi, “Đau không?”

Đôi mắt ấy quá sáng, ngực không lý do gì như bị đấm một cái. Ngu Trọng Dạ dùng bàn tay bị thương nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hình Minh: “Không đau.”

Bên ngoài có người giúp việc đi vào, Hình Minh ở trước mặt người ngoài cực kỳ tự nhiên, kề sắt mặt lại gần Ngu Trọng Dạ, hiếm khi chủ động hôn một cái.

Đầu lưỡi vượt qua hàm răng dò đường vào bên trong, hai đôi môi quấn lấy nhau ma sát, ngọt ngào đến tựa như tất cả chỉ là ảo giác.

Người giúp việc ở đây không giống như Phỉ Bỉ thường bày tỏ sự ngạc nhiên, từ khi vào cửa để đưa hòm thuốc, một chút động tĩnh cũng không có. Nhưng đồ ăn làm không ngon như Phỉ Bỉ. Hình Minh phát hiện mình vậy mà lại nhớ cô gái nhỏ nhắn người Đông Nam Á, cả vẻ  mặt ngu ngơ không hiểu thế nào là “Phi lễ chớ nhìn” của cô.

Trên bàn ăn, Ngu Trọng Dạ hỏi Hình Minh tình huống của chương trình sắp tới.

Hình Minh tuy rằng không dùng weibo hay Wechat, nhưng vẫn viết cách sử dụng chúng để quảng bá cho chương trình của mình. Cậu ngửi mùi tin tức cũng phi thường nhạy bén, Từ khê, Chiết Giang gần đây mới công bố về việc “Công khai cung cấp thông tin của các tội phạm tình dục ở trẻ em” tương tự như luật Megan (1), khiến cho giới tư pháp xôn xao, một bên vỗ tay hưởng hứng, phe bên kia lại cho rằng quyền riêng tư của phạm nhân bị xâm phạm. Hai nhóm người vẫn còn đang tranh luận rất gay gắt, hơn nữa còn có một người đã từng là nhân vật tiêu biểu của Trung Quốc lại trở thành tội phạm ấu dâm, cậu tin rằng lần này ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ khơi gợi được sự quan tâm của mọi người về vấn đề này.

(1) Luật Megan cho phép công khai địa chỉ người có tiền án ấu dâm.

Hình Minh mặt mày hớn hở nói về kế hoạch cho chương trình mới, không ngờ rằng Ngu Trọng Dạ lại không xem trọng chuyên đề lần này. Hắn nói, em nên suy nghĩ thêm.

“Ấu dâm là chuyện không thể tha thứ, cho dù là nước Mỹ vốn tôn trọng quyền tự do của con người, đối với tội phạm ấu dâm đều vô cùng nghiêm khắc, mỗi bang đều có luật Megan của riêng mình, bang Oregon quy định thông tin người phạm tội xâm hại trẻ em sẽ bị treo lên cửa sổ như những miếng nhãn dán trang trí, bang Florida quy định nếu người phạm tội được giải phóng, anh ta bắt buộc phải đeo một máy theo dõi điện tử trong suốt cuộc đời….” Cho dù đối phương là đài trưởng cậu vẫn phải cùng hắn giải thích một hình, Hình Minh nói, “Em có đầy đủ chứng cứ cùng dữ liệu cho thấy số lượng trẻ em bị tấn công tình dục là rất lớn, nhưng với sự kỳ thị của nội địa Trung Quốc, đại đa số gia đình có trẻ em bị hại đều lựa chọn im lặng…”

Người thông minh hầu như đều có trí nhớ tốt. Những ký ức của Hình Minh lại đột nhiên ùa về, đối với tội phạm tình dục, trong series chuyên đề lần này cậu phân rõ giới hạn, tỏ rõ lập trường căm ghét của bản thân. Hình Minh tự biết điều này cùng với bối cảnh không có mấy vẻ vang của mình có liên quan, so với những tên tội phạm tình dục hoặc ánh mắt căm phẫn của người xung quanh, cậu càng ghê tởm hơn những kẻ không khống chế được bản năng động vật của mình.

Cậu vượt quá thời gian mười năm, trở thành biên tập viên nổi tiếng làm rạng danh dòng họ, đơn giản là muốn chứng minh, cậu không hề cùng những người cặn bã này làm bạn.

Ngu Trọng Dạ vuốt mái tóc Hình Minh, có chút yêu thương nói, uốn cong thành thẳng, em đem quá nhiều tâm tình của mình vào trong công việc.

Hình Minh đột nhiên tức giận mà đẩy tay Ngu Trọng Dạ. Cậu không thích từ này. Cậu không thích bị dán nhãn mác “thiếu chuyên nghiệp” khi đang làm việc.

“Em còn cho là những kẻ ấu dâm nên bị theo dõi chặt chẽ, đặc biệt là hạn chế nghề nghiệp, một kẻ ấu dâm chỉ cần góp công xây dựng trường học liền trở thành tấm gương đạo đức, nếu không phơi bày ra ánh sáng, hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi.” Hình Minh nói, “Em chỉ là kẻ vạch trần, không phải là người thẩm phán, em có bản chức của một người viết báo. Hình phạt nghiêm khắc mới có thể ngăn chặn tội phạm, suốt đời chịu nhục vốn là điều những kẻ như thế phải chịu.”

Lúc này cậu có chút cáu kỉnh, căn nguyên cũng bởi vì thái độ mập mờ của Ngu Trọng Dạ, dung túng cho Lạc Ưu cướp chương trình của cậu chỉ là thứ yếu, không cho cậu một câu trả lời rõ ràng, vạch ra tầng mây đang che kín trong lòng mới làm người ta khó chịu.

Hình Minh rõ ràng nhớ bản thân ngày hôm qua nói cái gì, nhưng lại không nhớ rõ Ngu Trọng Dạ có đưa ra đáp án hay không. Yêu thích, vốn tưởng rằng là hai chữ khó nói nhất, ai ngờ nói rồi lại thấy như trút được gánh nặng. Cũng không phải thẳng thắn hay dũng cảm gì, chỉ là một người bị trói buộc ngột ngạt quá lâu, cuối cùng mới được giải thoát.

Nhưng cậu vẫn cảm giác thất bại. Có qua có lại mới là tình yêu, mà cuộc đời của cậu chưa bao giờ từng trải qua tình yêu đơn phương như thế này —— đặc biệt là đơn phương thầm mến trong giao dịch, cảm giác như bị coi thường.

Càng tức giận hơn là lão hồ ly quá mức khôn khéo, rõ ràng nhìn thấu tâm tình của cậu, những vẫn làm như không thấy gì, chỉ hỏi: “Buổi tối ngày hôm ấy tìm tôi có việc gì?”

“Em muốn mượn một khoản tiền.” Mấy ngày nay vội vàng tiếp khách vội vàng chuẩn bị chương trình vội vàng hưởng lạc, chỉ có chuyện quan trọng lại nhất quên.

Ngu Trọng Dạ hỏi: “Nhiều hay ít.”

“Ba mươi, năm mươi vạn đi.” Hình Minh suy nghĩ một chút nói, “Nhiều rút thiếu bù.”

Ngu Trọng Dạ không vì sao cậu muốn vay tiền, hoặc là nói hắn căn bản thờ ơ. Hắn hơi vuốt cằm nói: “Để Lão Lâm lo liệu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.