Môi Súng (Thần Thương

Chương 71




Edit & Beta: Direct Kill

Tôi hối hận rồi.

Hình Minh nhất thời kinh sợ, cậu không bao giờ có thể ngờ được người đàn ông này sẽ nói hối hận với mình, một câu nói dứt khoát, ngắn gọn lại bá đạo, ngắn gọn đến gần như hời hợt, bá đạo khiến thiên lý sáng tỏ.

Suy nghĩ một chút, ông chủ lớn có thể là yếu thế, cũng có thể chỉ là nhất thời t*ng trùng thượng não nên dỗ dành cậu.

Hình Minh không chắc một tiếng hối hận này của đối phương bên trong ẩn chứa mấy tầng ý tứ, trong cổ vẫn nghẹn một cục không thể nuốt xuống được, đành phải cố gắng chống đối đến cùng. Mới vừa nãy thuận theo bởi xuất phát từ quán tính tích lũy trong khoảng thời gian qua, nhưng bây giờ đã muốn chấm dứt mối quan hệ quy tắc ngầm danh không chính ngôn không thuận, em là một thẳng nam, dựa vào cái gì còn phải ngủ với thầy.

Ngu Trọng Dạ thô bạo nắm lấy cằm Hình Minh, cưỡng bách cậu hôn môi với hắn. Hai gò má bị bóp mạnh, Hình Minh vô lực đóng chặt hàm răng, đành phải mặc cho Ngu Trọng Dạ bao trùm lấy môi mình, dùng đầu lưỡi xâm nhập.

Hình Minh giả bộ thuận theo, cẩn thận từng li từng tí cắn đầu lưỡi Ngu Trọng Dạ, cùng hắn liếm mút đẩy đưa, hô hấp trở nên khó khăn. Mãi đến tận khi Ngu Trọng Dạ hôn đến chú tâm, cả người như đã thả lỏng, cậu mới không khách khí chút nào cắn xuống ——

Hai người từ trên ghế sa lông lăn lộn xuống dưới đất, Hình Minh va đầu vào góc bàn, choáng váng đầu óc, cuối cùng vẫn bị Ngu Trọng Dạ dùng vũ lực hàng phục. Bây giờ mới được lĩnh giáo cái gọi là “Một người nhưng có sức mạnh của chục người”, nhớ lại lần trước ngang ngược ở trong biệt thự mà không bị ném ra bên ngoài, chắc hẳn do ông chủ lớn nhường cậu.

Hai tay Hình Minh bị kéo ra đằng sau trói lại, quần cũng bị cởi xuống hơn nửa, để mông trần ngồi trên gót chân mình, bị ép quỳ gối xuống trước người Ngu Trọng Dạ.

Ngu Trọng Dạ giải phóng cho hạ thân đang bị ràng buộc, tính khi cương cứng xuất hiện trước mặt, bởi vì đã nhẫn nhịn quá lâu, nên một khi được thả ra liền nảy bật một cái quất vào mặt Hình Minh.

Vật cứng rắn nóng như lửa đập tới, dương v*t cường tráng, quy đầu no đủ, đầu linh khẩu ướt nhẹp để ngay mí mắt cậu. Thời điểm hai tay bị trói lại cậu đã biết mình có chạy trời cũng không khỏi nắng, Hình Minh quyết định từ bỏ kháng cự, tuy quỳ nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn Ngu Trọng Dạ.

Hơi thở khó nhọc, đôi đồng tử đen thẳm như ánh ra tia lửa, không phục không chịu cũng không thoải mái, tất cả đều bốc lên thành ngọn lửa thiêu đốt lên người hắn.

Ngu Trọng Dạ dường như không chịu được ánh mắt như thế, hắn giơ tay, thuận theo lông mày và viền mắt Hình Minh nhẹ nhàng trượt xuống, muốn đem đôi mắt của cậu khép lại —— nhưng không ngờ bàn tay vừa mới buông lỏng, đối phương đã lập tức mở mắt, ánh mắt sáng quắc như trước mà nhìn hắn.

Cứ anh khép tôi mở như thế mấy lần, Ngu Trọng Dạ không nhịn được cười: “Tính tình cố chấp như thế đến cùng là giống ai.”

Ngu Trọng Dạ không tự mình giải quyết ngay trước mặt Hình Minh, cũng không cưỡng bách cậu khẩu giao cho mình, hắn nhấn cổ của cậu kề sát với tính khí, bắt khuôn mặt Hình Minh tiếp xúc với bộ phận dưới bụng, cọ xát mấy cái.

Da dẻ Hình Minh trắng mịn, nhiệt độ cơ thể thiên về lạnh, ma sát với dương v*t nóng hừng hực, có một chút tư vị đặc biệt không thể nói ra thành lời. Ngu Trọng Dạ hài lòng nhắm mắt lại, tiếng thở dốc lớn dần.

Tính khi ngày càng to lên cứng nhắc, lỗ niệu bành trướng, chảy ra không ít chất lỏng dâm đãng, thuận theo khóe mắt Hình Minh lướt xuống gò má, uốn lượn như nước mắt.

Ngu Trọng Dạ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống. Biết rõ là không phải khóc, đồ vật bên dưới cũng theo tâm trạng của hắn tàn nhẫn mà run lên một cái.

Đầu ngón tay dính chất lỏng trong suốt, như có như không mà xoa lên mặt Hình Minh. Bàn tay nhẹ nhàng, hẳn là không nỡ lòng khiến cho khuôn mặt cậu bị đau, có bất kỳ vết xước nào.

Ngày đó trên giảng đường đứng trước mặt Ngu Trọng Dạ, tư thế thẳng tắp ngẩng đầu, vừa khoa trương lại cố làm ra vẻ, vừa sắc bén những vẫn còn non nớt, Ngu Trọng Dạ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu tất cả, nhưng cậu hoàn không hề hay biết. Ngu Trọng Dạ lúc đó cảm thấy được, đứa nhỏ này có chút đáng chú ý.

Không chỉ thông minh, lại còn rất đẹp, gương mặt lạnh lùng, cặp lông mày ngang ngược cùng đôi mắt sáng, rất hút người.

Không thể không thừa nhận, mỹ nhân như hoa anh túc, phản ứng đầu tiên của hắn là, một cậu nhóc sắc bén xinh đẹp như thế nếu không chịu thuận theo sẽ rất đáng tiếc.

Nhưng càng mâu thuẫn hơn là, cậu nhóc sắc bén xinh đẹp như thế nếu thuận theo, lại càng đáng tiếc.

Dùng chất lỏng dâm đãng của mình miêu tả đường viền hai cánh môi mỏng, ngón tay Ngu Trọng Dạ cạy ra hàm răng Hình Minh, chơi đùa đầu lưỡi của cậu, hỏi: “Tanh không?”

Ngu Trọng Dạ tựa như tận lực đè thấp âm thanh xuống, càng khiến người ta chìm đắm trong cơn say, khuôn mặt Hình Minh bị nắm chặt, chỉ có thể gian nan gật đầu: “Có chút.”

Hình Minh xấu hổ phát hiện, mùi vị hormone nam tính của hắn bôi lên đầu v* cậu, không chỉ không làm người cảm thấy được chán ghét, ngược lại khó giải thích khiến cậu cảm thấy dễ chịu.

Ngón tay Ngu Trọng Dạ lần thứ hai thăm dò vào trong miệng Hình Minh, liên tục chơi đùa đầu lưỡi cậu. Hình Minh muốn nhổ không được, muốn nuốt không trôi, nước miếng tràn ra khóe miệng, nước mắt cũng không có cách nào tự kiềm chế mà chảy xuống.

Cậu bị Ngu Trọng Dạ đè xuống sàn nhà, hai tay buộc ở phía sau lưng, tư thế cực kì khó chịu.

Quần bị kéo xuống hết, Ngu Trọng Dạ nằm ở giữa hai chân Hình Minh, cúi đầu cắn một bên đầu v*, không nhẹ không nặng dùng răng nhay nuốt, làm cho thứ đồ chơi nhỏ dần đỏ sẫm cứng lên —— phía trên cứng rồi, phía dưới cũng cứng theo. Thứ đồ chơi xinh đẹp cứ thế mà dựng đứng giữa hai chân, cọ lên người Ngu Trọng Dạ. Linh khẩu ướt át, bên ngoài nổi đầy gân xanh, hình ảnh có bao nhiêu dâm đãng liền có bấy nhiêu dâm đãng.

Ngu Trọng Dạ đưa tay xuống vuốt ve cây gậy th*t vừa đứng lên, ngón tay liền thuận thế thăm dò vào động nhỏ nằm giữa hai mông Hình Minh, dùng nướt bọt dính nhớp thay cậu mở rộng.

Qua loa mấy lần, liền thay bằng một thứ thô to khác.

“Minh Minh, vào được.”

Tính khí khổng lồ theo tiếng chống đỡ đi vào động nhỏ chật hẹp, bộ phận lâu ngày chưa bị người chạm qua, khiến Hình Minh đau đến hét lên một tiếng.

“Đây là cường bạo.” Cố gắng để khuôn mặt nhìn thẳng, trong lòng bừng lên lửa giận, rõ ràng chỉ có quân khốn nạn mới làm ra loại hành vi này, chỗ nào có khách khí chỗ nào có thương lượng?

Ngu Trọng Dạ chôn mặt vào cần cổ Hình Minh, tinh tế hôn cổ, rái tai rồi đến xương bả vai. Hắn nhẹ nhàng đi vào, không nhanh không chậm dụ dỗ Hình Minh, rồi đột nhiên thẳng lưng, tiến quân thần tốc, đâm một cái thật mạnh.

Bụng dưới như bị sắt cứng đâm xuyên qua, một trận đau rát từ dưới đánh lên trên khiến da đầu tê rần, Hình Minh phát ra tiếng khóc nức nở như tiếng la, hai tay không kìm được giãy giụa, đôi tay dễ dàng thoát được từ trong dây trói.

Hình Minh rút hai tay ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình sững sờ, một hồi lâu mới tỉnh lại, hóa ra cáo già chỉ là làm màu một chút, căn bản không buộc tay cậu.

Không buộc, thì không phải cường bạo mà là hợp gian, từ đầu tới cuối cậu không thật sự nghĩ tới chuyện chạy trốn khỏi người đàn ông này. Cậu đầu hổ đuôi rắn mà chống lại. Cam tâm tình nguyện chìm trong dục vọng.

Thế tiến công của Ngu Trọng Dạ đã ngừng. Vẫn duy trì tư thế kết hợp, hắn hơi nhấc người lên, lưu lại không gian đủ để đối phương rút lui, rũ mắt xuống nhìn Hình Minh.

Hai người cứ thế nhìn nhau lúc lâu, Ngu Trọng Dạ rốt cục mở miệng trước, hỏi, buồn nôn?

Thật buồn nôn. Hình Minh suy nghĩ một chút, sau đó chủ động áp sát tới hôn môi Ngu Trọng Dạ, cậu dùng hai tay quấn chặt bờ vai, chân quấn lấy eo hắn. Hai khối thân thể dây dưa lẫn nhau. Cậu nói, buồn nôn thì kệ buồn nôn đi.

Hai người vờn nhau, mà bày ra đủ loại tư thế, Hình Minh bị lăn qua lộn lại, dằn vặt, mấy lần nửa sống nửa chết mất đi ý thức, mà mỗi khi mở mắt đều phát hiện, ông chủ lớn vẫn còn đè trên người, thứ kia của ông chủ lớn vẫn còn lưu trong thân thể.

Mở mắt, đối diện, nhắm mắt, hôn môi.

Bắp đùi Hình Minh gập trước ngực, chân nhỏ kéo căng, lòng bàn chân hướng lên trên. Nụ hôn của Ngu Trọng Dạ rơi xuống, môi của cậu liền nghênh đón, đầu lưỡi đảo loạn trong cổ họng, cây gậy th*t to dài nóng bỏng vẫn đang chinh chiến bên trong huyệt động, liên tục ra vào.

Thịt cùng thịt cả đêm quấn quít ma sát, cả phòng đầy những tiếng vang ẩm ướt dâm đãng. Ngu Trọng Dạ thẳng lưng đánh đưa, nơi kết hợp liên tiếp chảy ra chất lỏng dâm đãng, dính ướt vùng lông của hai người.

Mãi mới đến đến phân đoạn cao trào, nhịp điệu ra vào liền thay đổi, Ngu Trọng Dạ thở dốc, tính khí cứng ngắc, tiếng rên rỉ của Hình Minh cũng theo đó tăng lên, huyệt động đang ngậm chặt tính khí bành trướng, co giật từng đợt, Hình Minh kẹp chặt eo Ngu Trọng Dạ, không có cách nào tự kiềm chế mà kêu ra tiếng. Một dòng chất lỏng nóng rực phun thẳng ra ngoài, trong nháy mắt tất cả bên trong đều được lấp đầy bởi người đàn ông này.

Ngu Trọng Dạ lấy vỏ chăn choàng lên người mình và Hình Minh, thân thể trần trụi kề sát bên người hắn, đùi lớn ẩm ướt dính dấp chặt chẽ đan xen, không thể động đậy.

Ngu Trọng Dạ cuối cùng cũng coi như mệt mỏi, nhắm mắt lại, hô hấp dần ổn định lại: “Ngày mai không phải đến vườn Minh Châu.”

“Lão Trần cáo mượn oai hùm, toàn bộ vườn Minh Châu đều do lão ta điều khiển.”

Ngu Trọng Dạ gật đầu: “Vậy thì sa thải lão.”

“Còn có Lạc Ưu, anh ta gọi thầy là thầy.”

Ngu Trọng Dạ cúi đầu nhìn Hình Minh, cười nhẹ: “Sau này không cho cậu ta gọi nữa.”

“Còn có Phỉ Bỉ…” Đời này chưa bao giờ kể lể oan ức với người khác, vừa bắt đầu nên khó kiềm chế lại được, vốn là, thể diện vinh quang để cho người khác nhìn, khổ cực nước mắt đều phải nuốt vào trong lòng. Hình Minh phát hiện giọng điệu của mình chẳng khác mấy tên tiểu nhân đắc chí là bao, tự thấy xấu hổ, vì vậy đem mặt chôn trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ, “Thôi, quên đi.”

“Không có chuyện gì.” Ngu Trọng Dạ nhấc cằm Hình Minh lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt cậu, “Chuyện gì em cũng có thể nói với tôi.”

Cũng may đài trưởng Ngu nể tình, cậu nói chuyện gì đều gật đầu phụ họa, cũng không có tức giận. Hình Minh biết đường đường là một đài trưởng thì không thể đáp ứng tất cả những yêu cầu ngang ngược của mình, nhưng mà chỉ cần nghe hắn dỗ dành như thế thôi đã đủ cảm thấy thoải mái.

Bản thân cậu cũng là một người cao ráo rắn rỏi, nhưng khi nằm trong vòng tay của đài trưởng Ngu, đột nhiên lại cảm thấy nhỏ bé, ngoan ngoãn, thoải mái đến lạ. Nơi vốn lạnh như băng hôm nay có thêm độ ấm của thân người, liền có mấy phần ý vị “gia đình”, Hình Minh lần thứ hai nhắm mắt lại, ngủ vô cùng an ổn.

Đại khái lúc trước nghẹn đến quá độ, đài trưởng Ngu thể lực kinh người, nhu cầu tình dục còn kinh người hơn nữa, ba ngày liền không tiến vào vườn Minh Châu, biên tập viên Hình tất nhiên cũng đừng nghĩ xuống giường. Một căn phòng hơn bảy mươi mét vuông, từ phòng khách đến phòng ngủ, chỗ nào cũng là nới để hai người quấn quýt.

Không biết có phải do đang ở nhà mình hay không, mà Hình Minh cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cậu ham muốn cùng người này khoái hoạt, vui vẻ thâu đêm dẫn đến lười biếng, dặn dò Nguyễn Ninh tập hợp những công việc mà các thành viên trong tổ đã làm trong ngày, gửi vào mail cho mình, chỉ nói bệnh viêm cơ tim tái phát, phải ở nhà làm việc.

Toàn bộ sắp xếp chỉ gửi bằng tin nhắn chứ không trực tiếp gọi điện thoại chỉ đạo, bởi vì mấy buổi tối liên tục gào thét, cổ họng đã sớm khàn.

Hừng đông ba, bốn giờ mới ngủ, sáng sớm tám, chín giờ tỉnh dậy. Ngu Trọng Dạ còn đang tắm rửa bên cạnh, Hình Minh vội vàng nhân lúc hắn không để ý chạy ra khỏi buồng tắm, lão hồ ly này động tình đến điên rồi, suýt chút nữa đã đè cậu xuống phòng tắm làm một chập nữa.

Thư phòng và phòng ngủ chỉ cách nnhau có một cánh cửa, Hình Minh không dám trở lại trên giường —— nếu không sẽ bị cáo già giết chết mất —— cậu vội đi vào thư phòng, thu thập giấy tờ và bút mực đang nằm ngổn ngang trên bàn. Lần trước, cậu còn thật sự muốn nghe lời đài trưởng nói dự định dùng thư pháp để khiến tâm tình trở nên yên ổn, nhưng nghĩ đến công việc bận rộn, thêm nữa cậu cũng không đủ nhẫn nại, bèn sai Nguyễn Ninh lên taobao đặt một bộ đồ vẽ, học theo Ngu tổng vẽ một bức tranh, kết quả họa hổ lại thành mèo, càng cảm thấy chán, tùy tiện tìm cái lý do ném ra sau đầu.

Trên bàn sách có đặt một tấm hình, từ trên báo chí cắt xuống, bị các loại giấy tờ che lấp, sau khi thu thập xong đồ đạc mới tìm thấy. Hình Minh nhặt lên bức ảnh, nhìn chằm chằm vào nó ngây người.

Đây là tấm ảnh cũ của Đường Uyển. Ngày đó bên truyền thông đến tiểu khu quay cảnh những người trung niên sinh hoạt múa hát, các ký giả vẫn luôn tấm tắc thán phục với vẻ đẹp của Đường Uyển, ống kính đều đổ dồn vào một người. Đường Uyển không chút nào sợ hãi máy quay, tự nhiên hào phóng, cười duyên dáng. Hình Minh quỷ thần xui khiến đem bức ảnh cắt xuống, nhưng cũng chẳng để làm gì.

“Mẹ em là một mỹ nhân.” Ngu Trọng Dạ đi ra khỏi buồng tắm từ lúc nào, nhìn thấy người phụ nữ trong hình, tán thưởng nói, “Em rất giống mẹ.

“Em giống ba nhiều hơn.” Hình Minh đem bức ảnh nhét vào dưới đáy bàn, quay người nhìn Ngu Trọng Dạ. Người đã đi tới ở gần, áo tắm khoác hờ trên người, lộ ra thân hình cường tráng dẻo dai không có chút thịt thừa nào.

Dáng người Ngu Trọng Dạ rất đẹp, tuyệt không thua thanh niên trai tráng tầm tuổi đôi mươi, da dẻ cũng nhẵn nhụi đàn hồi, khác xa so với làn da trắng đến phát lạnh của Hình Minh, trong màu trắng còn pha chút mạch sắc. Chỉ là tính khí màu sắc rõ ràng đậm hơn, màu đỏ tía thiên về đen, đỉnh đầu dữ tợn, một bộ dáng kinh nghiệm lâu năm nơi sa trường.

Hình Minh nhìn chằm chằm không chớp mắt. Mãi đến tận khi người đến trước mặt, mới hoang mang quay lưng lại.

Bức tranh ‘Vạn mã tề âm’ cũng được đặt trên bàn sách, Ngu Trọng Dạ tự vạch trần bức tranh của mình, nói: “Đều là vẽ hỏng, ném đi.”

“Đưa cho em thì chính là của em.” Hình Minh đoạt lấy, che chở ở trong ngực, “Đưa em.”

Ngu Trọng Dạ khẽ mỉm cười, tự tay trải một tờ giấy khác, nói với Hình Minh: “Dạy em vẽ ngựa.”

Tất nhiên đài trưởng Ngu chỉ là túy ông chi ý bất tại tửu, Hình Minh vừa mới nắm lấy cán bút, liền cảm ở giữa hai cánh mông bị một vật cứng rắn nóng hổi đỉnh lên. Vật kia của ông chủ lớn như có sức sống, ngẩng đầu phấn chấn, một đường hướng vào phía trong cậu đâm tới.

May mà có quần lót chống đỡ, chưa tiến vào.

Hình Minh mất tự nhiên giật giật, Ngu Trọng Dạ liền dùng lồng ngực cường tráng đè lên cậu, khiến cho hai mông của cậu khẽ nâng lên, cánh tay vòng qua eo thon, bàn tay trượt xuống dưới bụng cậu.

Cách một lớp quần lót xoa nắn quy đầu, khiến cho tính khí cậu dựng đứng, hắn đưa nó hướng lên phía trên mà chặn lại bụng dưới, sau đó luồn tay xuống giày vò bao tinh hoàn. Phía dưới rất nhanh cũng nóng lên, ẩm ướt, lỗ niệu chảy ra một chút dâm dịch, thẩm thấu vào quần lót.

Ngu Trọng Dạ đem quần lót Hình Minh kéo xuống hơn nửa, sau đó giơ tay vén màn cửa lên. Mười giờ sáng mặt trời chiếu thẳng vào, thấy rõ cảnh tượng hai người.

Hình Minh giơ tay chặn mắt lại, ánh mặt trời quá chói chang. Cậu ngại ngùng, vì mình dục cự còn nghênh.

Trước tiên dùng một ngón tay thăm dò bên trong, chỉ cảm thấy một mảng mềm mại nóng rực, Ngu Trọng Dạ liền động thân đem tính khí đỉnh nhẹ rồi tiến vào, miệng huyệt bị kéo căng, ngậm chặt lấy tính khí, không vào được cũng không ra được, hạ thân bị “miệng nhỏ” giữ chặt rất khó chịu.

Mà đài trưởng Ngu một chút ý tứ lui binh cũng không có, nhét một ngón tay vào nơi hai người kết hợp, nỗ lực để hành thân chen chúc đi vào.

Đem một vật thô to cứ vậy đi vào thật không dễ dàng, Hình Minh không nhịn được kêu lên một tiếng, đau!

Miệng huyệt chống đỡ đến cực hạn, chảy ra chút tơ máu, như bị xé rách. Ngu Trọng Dạ thoả mãn, rút ngón tay ra, tàn nhẫn đánh vào hai mông Hình Minh, khẽ cười nói: “Minh Minh thật khẩn trương, ngoan nào.”

Tuy thế nhưng hắn vẫn không quên tiết mục vẽ vời, Ngu Trọng Dạ nắm chặt tay Hình Minh, đưa từng nét trên giấy. Bút hơi động, huyệt động cùng tính khí cũng động theo, so với bình thường dứt khoát đưa đẩy, lại có một tư vị khác.

Vật phía trước Hình Minh đã thẳng tắp ngẩng cao đầu, theo động tác của Ngu Trọng Dạ ma sát lên giấy, linh khẩu cũng không khống chế được, thỉnh thoảng nhỏ xuống chất lỏng trong trẻo, ướt thẫm một mảng.

Đầu ngựa vừa mới xuất hiện, đầu bút đã bị tách ra, Ngu Trọng Dạ liền chấm đầu bút lên quy đầu Hình Minh, dùng chất lỏng dâm đãng thấm ướt ngòi bút.

Hình Minh không còn mặt mũi nào để nhìn nữa, một vết mực lưu lại trên quy đầu đỏ tươi, dâm cũng dâm đến phong nhã.

Bút lông cừu nhẹ gãi lên niệu khẩu, Hình Minh vốn đã khó chịu, Ngu Trọng Dạ còn cố tình gãi lên chỗ đó, thịt càng ngứa hơn, triệt để đứng không yên. Nỗ lực quay đầu lại, xin Ngu Trọng Dạ khoan dung: “Thầy, chúng ta lên giường đi, có được hay không?”

Nhưng sau khi lên giường, Hình Minh lại mất tập trung.

Lật lại quá khứ, bò lên long sàng của đài trưởng Ngu cậu vẫn phải cẩn thận che giấu, không dám đưa ra yêu cầu rõ ràng, ngạn ngữ có câu dân không cùng quan đấu, cậu nào có ngây thơ như thế, cần gì phải lấy trứng chọi đá, liên lụy đến tiền đồ thậm chí là cả tính mạng của mình.

Nhưng bây giờ cậu dường như dám nghĩ đến, chỉ cần có người đồng ý nuông chiều, có người nguyện ý “cái gì cũng có thể nói cho tôi”.

Lo được lo mất thật ra là một tính cách rất thú vị. Đó là một loại trạng thái tự mâu thuẫn, có ý muốn nhờ cậy nhưng lại lo sợ, hiểu được mới sợ mất đi.

Đài trưởng Ngu lúc này có lẽ là đang cao hứng, nên mặc kệ để cậu điên, mặc kệ để cậu nháo, vừa điên vừa nháo lại coi đó là liếc mắt đưa tình. Nhưng nếu khoảnh khắc này qua đi, thì sẽ là thế nào đây?

Ngu Trọng Dạ ra vào trong người Hình Minh chừng hai mươi phút, phát giác cậu mất tập trung, dừng lại hỏi, lại làm sao vậy, thiếu gia?

“Em muốn mượn vụ án yêu râu xanh cưỡng gian rồi giết chết người để làm một chương trình liên quan, ” Hình Minh hít sâu một hơi, lo lắng thấp thỏm mà thăm dò, “Em muốn đến nhà tù Ngưu Lĩnh để làm một cuộc phỏng vấn điều tra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.