Môi Súng (Thần Thương

Chương 29




Edit & Beta: Direct Kill

Ngòi bút mềm mại tiếp xúc với tấm lưng trắng nõn, mỗi lần bút chuyển động như có một luồng điện chạy qua khiến lòng người cảm giác ngứa ngáy không yên. Cả người Hình Minh nổi đầy da gà, không tự chủ được hô hấp, lưng phía sau cũng cong lên, du hành theo nét vẽ của Ngu Trọng Dạ, cả người cậu căng như súng đã lên nòng, khiến mỗi một đốt xương sống trên lưng đều có thể thấy rõ ràng.

Chấm mực, khởi bút, hành bút, thu bút, Ngu Trọng Dạ dùng bút như thường, ở trên lưng Hình Minh vẽ từng nét một, lại tùy ý điểm thêm vài nét, chẳng mấy chốc một đàn tuấn mã cứ thế mà hiện ra.

Bây giờ, thứ Hình Minh nghĩ tới không phải gương soi ở trong nhà tắm, mà là cửa sổ ở trong phòng ngủ. Cậu muốn mượn cánh cửa sổ sát đất thăm dò quan sát hình vẽ trên lưng mình lúc này.

Mưa vẫn rơi không giảm, không gian bên ngoài mờ mịt, khiến người ta không nhận rõ được ban ngày hay đêm đen. Đoán rằng thứ mà lão hồ ly này vẽ trên lưng là ngựa, dùng sức quay đầu nhìn một chút, quả thực có thể nhìn thấy mấy cái móng ngựa cùng đuôi ngựa đang tung bay, mông và vết roi trên eo bị các đường nét che giấu, hoàn mỹ hòa cùng bức họa làm một chỉnh thể, còn có những vết thương đã kết vảy, cũng được tô điểm thêm vài nét bút, thành những đoá hoa xinh đẹp, màu đỏ tươi kinh diễm.

Chỉ cần nhìn một góc đã có thể hiểu toàn cảnh, vẽ thật sự rất đẹp.

Đại khái dùng thuốc màu đặc thù nào đó, trong chốc lát đã vẽ xong, Hình Minh liền muốn đứng dậy mặc quần áo vào.

Ngu Trọng Dạ nói: “Không cho mặc.”

Đài trưởng Ngu đã nói không cho mặc thì không thể mặc được, đành phải để mông trần chim lạnh, Hình Minh cảm thấy cả người không dễ chịu, liền giả vờ quay lưng lại, làm bộ xem xét giấy bút trên bàn sách. Cậu hỏi: “Chỉ có tranh, sao không đề cập tới chữ?”

“Chữ gì?”

“Gần đây em gặp nhiều xúi quẩy, chữ nào may mắn một chút.”

Suy nghĩ một chút, cậu tự mình đề bút, trên giấy tuyên thượng lưu lại một câu: Xuân phong đắc ý mã đề tật(1).

(1) Một câu thơ trong bài thơ tứ tuyệt Đăng khoa hậu của Mạnh Giao:

Tích nhật ác xúc bất túc khoa,

Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.

Xuân phong đắc ý mã đề tật,

Nhất nhật khán tận Trường An hoa.

Dịch thơ:

Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra

Sớm nay thoả chí nức lòng ta

Gió xuân thả sức cho phi ngựa

Ngày trọn Trường An xem hết hoa

Mực không rời giấy, dường như một lần đưa bút mà thành. Nhìn vào những chữ này có thể thấy được sự cứng cỏi, kiên cường, đầu bút lông như có gân cốt, nhưng còn phải xem đặt ở nơi nào đã —— nếu như đặt cùng với chữ của Ngu Trọng Dạ, kiên cường gặp kiên cường hơn, tài hoa gặp tài hoa hơn, lập tức trở nên xấu xí.

Ngu Trọng Dạ liếc mắt một cái nhìn chữ Hình Minh, cười cười: “Có chút bản lĩnh.”

“Khi còn bé bị cha em bắt luyện qua chữ.” Hình Minh cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt, bút lông rơi trên giấy trắng, cẩn thận nhất bút nhất họa mà viết, “Hồi đó học không cẩn thận, không luyện cho thật đẹp.”

“Không quan trọng lắm.” Ngu Trọng Dạ tới gần Hình Minh, duỗi tay nắm chặt tay đang cầm bút của cậu, nói, “Để tôi dạy em.”

Cánh tay Hình Minh không dùng sức nữa, để mặc cho Ngu Trọng Dạ cầm tay uốn nắn, đúng như dự đoán, đài trưởng Ngu chỉ bằng một cánh tay thương tổn vẫn có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, những nét bút trên giấy tuyên thành bỗng trở nên có hồn, dạt dào, đẹp đẽ.

Hình Minh mừng rỡ, quay đầu lại nhìn Ngu Trọng Dạ, ai biết khoảng cách giữa hai người quá gần, vừa mới quay mặt sang, môi đã đụng phải môi.

Hai người đều không nhắm mắt, mặc cho bốn cánh môi nhẹ nhàng dán vào nhau, hơi thở đan xen.

Bầu không khí vi diệu, tựa như hai trái bong bóng, động một cái liền bùng nổ. Nửa ngày, Hình Minh như bị thần xui quỷ khiến khẽ vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên môi Ngu Trọng Dạ.

Lần thứ nhất chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Ngu Trọng Dạ không phản ứng chút nào, ánh mắt như trước thâm trầm lạnh nhạt, Hình Minh đánh bạo liếm láp thêm một chút, lần này cậu dùng đầu lưỡi tỉ mỉ miêu tả hình dáng môi của hắn. Rất đẹp.

Cáo già vẫn thờ ơ không động lòng, Hình Minh cảm thấy như tự chuốc nhục nhã, đầu lưỡi muốn rút trở lại. Không ngờ ánh mắt Ngu Trọng Dạ đột nhiên trở nên hung ác, đầu lưỡi ức hiếp tiến tới, thừa dịp chui vào khoanh miệng của cậu.

Hai người càng hôn càng sâu, môi lưỡi dây dưa qua lại, thân thể cùng thân thể ma sát sinh nhiệt, Ngu Trọng Dạ vén lên áo ngủ màu đen, để tính khí đang lớn dần vì tình dục trở về trong cơ thể Hình Minh.

Khó có thể tưởng tượng được đài trưởng đài Minh Châu luôn phong độ nhẹ nhàng khoan thai lại điên cuồng cùng người khác dâm loạn như vậy, bàn ăn, hành lang, sàn nhà, ghế sô pha… Hắn làm ở khắp nơi trong nhà, cưỡng bách đối phương bày ra đủ loại tư thế khó mà tưởng tượng nổi.

Chân trời xẹt qua một tia chớp, tính khí Ngu Trọng Dạ đi vào nơi sâu xa nóng bỏng bên trong Hình Minh, Hình Minh móng tay lún sâu vào bắp vai cường tráng của Ngu Trọng Dạ; ngay sau đó lại một tiếng sét, che lấp đi tiếng thét đạt đến cao trào, Hình Minh sảng khoái đến cả người co giật.

Cũng không biết đã trải qua thời gian bao lâu, Ngu Trọng Dạ rốt cục đình chỉ động tác, thỏa mãn mà nằm trên ghế sô pha, áo ngủ màu đen che đi cơ thể trắng mịn như đá cẩm thạch, hắn nhắm mắt, khuôn mặt hiện ra nét trầm tĩnh mà mệt mỏi.

Trong huyệt, vật cứng cuối cùng cũng rời khỏi thân thể, Hình Minh mất công tốn sức mà đứng lên, nhìn vết bẩn khó chịu giữa hai chân mình, muốn lên lầu tắm rửa một chút, mặc thêm một bộ quần áo.

Mới vừa bước được mấy bậc lên cầu thang, mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay nóng bỏng giữ chặt.

Quay đầu lại đối mặt với một đôi mắt.

Đây là đôi mắt của loài động vật ăn thịt hoặc chỉ có người điên mới có đôi mắt ấy, bạo ngược, huyết tinh, mờ mịt, đáy mắt tựa như không hề có thứ gì, chỉ còn sót lại dục vọng nguyên thủy. Cậu bị đôi mắt này nhìn đến sống lưng phát lạnh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Hình Minh giãy dụa bò lên cầu thang, lòng nói nếu như không trốn chạy, sớm muộn cũng bị lão cáo già đang phát điên này giết chết ở trên giường. Nhưng cậu cố sức làm sao cũng không cách nào rút được mắt cá chân từ bàn tay Ngu Trọng Dạ, đành phải nhấc lên chân còn lại, dùng hết sức đạp vào ngực Ngu Trọng Dạ —— bàn chân cùng lồng ngực va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh đáng sợ. Hình Minh còn lo lắng mình dùng sức đạp quá nặng, ấy vậy mà Ngu Trọng Dạ nửa bước không lùi, lại còn nắm lấy bắp chân của cậu, dùng sức kéo một cái.

Cứ như vậy bị túm xuống, đầu cậu va phả bậc thang, hoa mắt choáng váng, xương cốt khắp người đau đớn như muốn vỡ nát, không còn khí lực bò lên nữa.

Ngu Trọng Dạ dùng trọng lực toàn thân đè lên người Hình Minh, lấy khủyu tay ghìm lại cổ của cậu, không nói một lời lần thứ hai từ phía sau tiến vào.

Chân trời lại có một trận sấm sét. Trời mưa hết một ngày, cả thành phố như sắp bị nhấn chìm đến nơi.

Tính khí thô bạo tại bên trong hẻm nhỏ ướt át đi vào rút ra, Ngu Trọng Dạ không nói một lời, Hình Minh thất thanh rên rỉ.

Bọn họ từ đầu tới cuối hoàn toàn không có nói chuyện, giống như động vật thời kỳ động dục, nguyên thủy mà phóng túng.

Hai người như mất trí, mất hồn, trúng độc của nhau.

Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng thét của phụ nữ.

Cây hoa hòe trước cổng vẫn chưa được chuyển đi, Phỉ Bỉ vượt mưa trở về, mở cửa vào nhà. Có thể cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hai người đàn ông trên cầu thang điên cuồng làm tình, choáng váng.

Ngu Trọng Dạ vẫn còn mặc áo ngủ trên người, nhưng Hình Minh cả người trần như nhộng. Tính khí vẫn khảm sâu trong cơ thể đối phương, Ngu Trọng Dạ nắm chặt hai mông Hình Minh, không cho cậu giãy dụa nhúc nhích, né tránh trốn chạy, bình tĩnh nhìn người đang đứng ở cửa: “Đi ra ngoài.”

Nhưng Phỉ Bỉ vẫn trợn mắt lên, không nhúc nhích.

Vì vậy Ngu Trọng Dạ dùng tiếng Anh nhấn mạnh một lần nữa, cút khỏi nhà này ngay.

Bị người ngoài quấy rối làm mất hứng thú, đài trưởng Ngu không đợi Phỉ Bỉ nghe lời cút khỏi biệt thự, liền bỏ qua Hình Minh. Hắn buộc lại áo ngủ màu đen, bước lên cầu thang, khả năng là đi phòng sách luyện chữ, cũng có thể trở về phòng ngủ chợp mắt.

“Tôi không biết… Trước đây cũng có người tới đây… Nhưng tôi chưa từng thấy như vậy…”

Đứng ở cửa lắp ba lắp bắp nói ra sự thật. Cô ở đây làm việc đã ba năm, nhìn đủ người đến người đi, nhưng đài trưởng Ngu là một người nghiêm túc, ưu nhã, nội liễm, cô chưa từng thấy hắn nổi giận bao giờ, cũng chưa từng thấy cảnh tượng hương diễm xấu hổ như vậy.

Hình Minh quay lưng lại phía Phỉ Bỉ đang ngơ ngác, đầu óc chậm rãi tỉnh táo, liêm sỉ dần dần trở về, cậu bắt đầu sàng lọc hình ảnh trong đầu, nhớ lại chính mình bắt đầu từ khi nào thay đổi, từ khi nào mặc kệ đời đến đến đâu hay đến đó, trở nên không biết xấu hổ như thế. Mà hình ảnh thì mơ hồ, ký ức thì khô khốc, cậu cố gắng nhớ lại một lúc lâu vẫn không tìm ra manh mối, chỉ có thể nói với Phỉ Bỉ đang ở phía sau lưng, có thể lấy cho tôi bộ quần áo hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.