Môi Súng (Thần Thương

Chương 17




Edit & Beta: Direct Kill

Vừa nãy hút nhiều thuốc, Lão Lâm ho khan vài tiếng, khởi động ô tô, chầm chậm chạy qua chỗ đất gồ ghề khó đi, sau đó liền dẫm chân ga lao vút đi, đến vùng đất bằng phẳng.

Hình Minh sức cùng lực kiệt, nghĩ lại vừa nãy mình rên rỉ như thế nào đều bị Lão Lâm nghe thấy được, tự cảm thấy mất mặt, vì vậy cuộn tròn trong lòng Ngu Trọng Dạ, giả bộ ngủ.

Ngu Trọng Dạ một tay khoát lên cổ phía sau Hình Minh, như có như không nhẹ vuốt tóc cậu, xoa bóp gáy, giống như ôm ấp sủng vật.

“Chú Ngu, có nên đổi xe hay không?” Lão Lâm từ trước đến giờ vẫn luôn hiểu chuyện, chủ động nói, “Phát thanh viên Hình trời sinh dáng hình người mẫu, nóc xe quá thấp, ngồi như vậy sợ không thoải mái.”

“Vừa nãy mới bị đụng phải.” Ngón tay Ngu Trọng Dạ vuốt tới vuốt lui sau gáy Hình Minh, mò tới chỗ vừa nãy bị đụng sưng lên, lợi dụng lòng bàn tay phủ lên nó xoa nhẹ hai cái, “Đúng là nên đổi xe.”

Vừa tán gẫu được hai câu, điện thoại lão Lâm vang lên, lão Lâm liếc mắt một cái nhìn di động, không nhận.

Chuông điện thoại vang lên một lần nữa, yên tĩnh không tới năm phút đồng hồ, lại gọi tới.

Lão Lâm vẫn không tiếp, Ngu Trọng Dạ hỏi lão: “Sao không bắt máy?”

“Là phát thanh viên Lâm.” Lão Lâm nói: “Vừa nãy tôi hút thuốc lá cũng đã gọi tới vài cuộc rồi, hỏi là chú có muốn cậu ta qua đây không, cậu ta không dám hỏi chú, nên chỉ có thể tìm tôi.”

Hình Minh tưởng ngủ không ngủ, vừa nghe thấy tin này lập tức cảnh giác vểnh tai lên, nghe Lão Lâm nói chuyện, Ngu Trọng Dạ tối nay vốn có sắp xếp khác, kết quả lại bị chính mình bán đường chặn hồ. Cậu nhanh chóng nhớ lại trong đầu, sàng lọc thông tin, trong trung tâm tin tức người dẫn chương trình họ Lâm vốn không có mấy người.

Ngu Trọng Dạ nói: “Hai người cũng rất thân quen nhỉ.”

“Ai bảo chúng tôi 500 năm trước là người một nhà cơ.” Điện thoại lại gọi tới, tiếng chuông vang lên rõ ràng, trong xe liền vang vọng bài hát dân ca nào đó, lão Lâm cười cười, “Tôi đoán là bởi vì chương trình ‘Thời sự Trung Quốc’ phải thay đổi người, nghe giọng của cậu Lâm, tâm tình không quá ổn định…”

“Bỏ đi, những năm gần đây đã rất nể tình cậu ta.” Ngu Trọng Dạ đánh gãy lời Lão Lâm nói, khuôn mặt mệt mỏi rõ ràng, “‘Thời sự Trung Quốc’ cần một diện mạo mới, đây là mong muốn của khán giả.”

“Quả thực đã nhiều năm rồi, lúc trước cậu ta theo chú, cũng là cùng tuổi cậu Hình bây giờ.” Lão Lâm và Ngu Trọng Dạ đều cùng nhau đi bộ đội, sau khi xuất ngũ trở thành lái xe cho hắn, địa vị không nhỏ, bình thường khi nói chuyện đến lão Trần đều phải kiêng kỵ ba phần, dám cùng Ngu Trọng Dạ nói chuyện như thế, trừ lão ra cũng không có người khác.

Hình Minh từ dư vị cao trào bên trong triệt để tỉnh lại, ‘Thời sự Trung Quốc’ tuy là do những người chủ trì thay nhau dẫn chương trình, nhưng trong đó trẻ nhất, có duyên lớn nhất với khán giả là chồng của Trang Lôi, Lâm Tư Tuyền, được không ít truyền thông và khán giả ca tụng là “Cổ họng quốc dân”. ‘Thời sự Trung Quốc’ và ‘Minh Châu kết nối’ đều giúp đài Minh Châu nâng lên một nửa giang sơn, mà bây giờ, Trang Lôi còn đang ở bên trong trường quay tăng ca làm việc cho chương trình mới đoạt trở về từ tay Hình Minh.

Hình Minh biết Trang Lôi, tất nhiên cũng biết chồng Trang Lôi. Trong trung tâm tin tức chưa bao giờ thiếu nam nhân anh tuấn cả, nhưng người có phong độ thanh lịch ôn hòa như Lâm Tư Tuyền cũng là hiếm thấy. Tuy là một trong những người có danh tiếng trong đài Minh Châu, nhưng Lâm Tư Tuyền là người mà Hình Minh không quá để ý, cậu cũng ngại cùng người này tỏ ra thân thiện, tỏ ra quen biết. Hai người gặp nhau không nhiều, bình thường gặp nhau ở trong đài cũng chỉ gật đầu chào qua, cười một cái, sau đó anh đi đường dương quan của anh tôi đi cầu độc mộc của tôi.

Lão Trần không phải nói quá lên. Tính sơ sơ qua thì, bây giờ Lâm Tư Tuyền đã ba mươi tư tuổi, đi theo Ngu Trọng Dạ gần mười năm rồi, chẳng trách lão Lâm nguyện ý nói đỡ cho hắn, hồi đó “Minh Châu một tỷ” còn chưa cho nữ dẫn chương trình buộc tóc đuôi ngựa, quần trắng bay bay như giáo viên cấp ba.

“Lão Lâm, hôm nay chú có vẻ nói hơi nhiều.” Ngu Trọng Dạ nói, “Đưa điện thoại cho tôi.”

Xe bắt đầu chạy lên trên cầu, Lão Lâm quay đầu lại để đưa điện thoại. Ngu Trọng Dạ nhận điện thoại, lại tựa như nhớ tới trong lòng mình còn đang ôm một người, hắn rũ mắt xuống nhìn Hình Minh, ngón tay đùa bỡn bên tai của cậu.

Tai của Hình Minh là nơi đặc biệt nhạy cảm khi làm tình, rái tai của cậu bị Ngu Trọng Dạ nhào nặn đến nóng lên, như bị lửa thiêu, thiêu đến tận vào trong cổ.

Giọng nói của Lâm Tư Tuyền rõ ràng truyền tới. Cùng là hạng nhất tiếng phổ thông, nhưng tiếng nói của hắn có độ dày khác biệt, Hình Minh không xuất thân chính quy, thêm nữa âm sắc bản thân lại thiên về cao sáng, lúc thường nói chuyện không mang theo ngữ điệu như khi phát thanh. Lâm Tư Tuyền đường hoàng ra dáng người dẫn chương trình thời sự tám giờ tối, tiếng nói rõ ràng, giọng nói chuẩn quy phạm khiến Hình Minh nghe xong âm thầm thán phục, tự thẹn không bằng.

“Đều là do ba cậu, tính tình sao lại trẻ con như vậy.” Giọng nói Ngu Trọng Dạ nghe có chút mệt mỏi, so với ngày thường càng ôn nhu hơn, như được một chai rượu ngon rót vào trong cổ họng. Hắn một bên động viên Lâm Tư Tuyền, một bên đưa tay trượt vào cổ áo Hình Minh, từ bên trong gỡ bỏ nút áo, xoa xoa nhéo nhéo cơ ngực cậu.

Ngu Trọng Dạ xoa nắn rất có kỹ thuật, đầu v* Hình Minh bị đầu ngón tay của hắn làm cho cứng rắn, như khối ru-bi nhỏ. Ngu Trọng Dạ càng yêu thích không buông tay.

Bên kia điện thoại Lâm Tư Tuyền lại một lần nữa hỏi, buổi tối muốn đến chỗ Ngu Trọng Dạ. Hình Minh cảm thấy buồn cười, không phải cười Lâm Tư Tuyền mà cười chính mình, nguyên lai cậu cũng không khác những người kia là mấy, đều nóng lòng muốn dâng mình đến tận cửa.

“Ngu tổng?” Hoàng đế còn không có ban ân cho phép, Lâm Tư Tuyền bất an lại hỏi một tiếng.

Ngu Trọng Dạ cúi đầu, Hình Minh ngửa mặt lên nhìn, hai mắt chạm nhau. Mấy giây sau, Ngu Trọng Dạ nói với Lâm Tư Tuyền bên kia điện thoại, được, tới đi. (=))))))

Hình Minh đột nhiên nhụt chí, cả đầu đều rủ xuống. Cậu có chút phẫn nộ, cũng không nhiều, bé tẹo như mũi kim thôi, mà đâm chọc vào trong lòng đến khó chịu. Chuyện này không liên quan đến ái tình mà chính là lòng tự trọng, vừa nãy mình nói “cảm ơn” với người này quả thực là ngu xuẩn. Trong lúc đạt đến cao trào, cậu đã sai lầm tưởng rằng mình và người đàn ông này, có những giây phút thăng hoa khoái cảm, hai thân thể như hiểu rõ từng tấc da thịt của nhau. Nhưng mà sự thực Ngu Trọng Dạ hoàn toàn không có ý định che giấu chuyện hắn còn có tình nhân khác trước mặt cậu, giơ tay gọi cậu đến, phất tay đuổi cậu đi, như đối với MB vậy.

“Làm sao vậy?” Ngu Trọng Dạ dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy cằm Hình Minh, cưỡng ép cậu ngẩng mặt lên.

“Em muốn xuống xe.” Hình Minh không cưỡng lại được lực đạo nơi ngón tay của Ngu Trọng Dạ, đành phải ngẩng mặt lên, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất, “Em vừa nhớ tới, các thành viên làm chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ đã đầy đủ, lập tức phải tìm người tài trợ. Ngày mai em phải đi gặp nhà tài trợ bí ẩn kia để bàn bạc, đêm nay còn phải thức để soạn hợp đồng tài trợ nữa.” Vội vàng tìm kiếm người tài trợ là thật, nhưng quan trọng hơn vẫn là không thuyết phục được chính mình, cậu cùng Lâm Tư Tuyền gặp mặt không nói quá ba cậu, bây giờ làm sao đối mặt với nhau được, cùng phục vụ một người đàn ông?

“Không cho.” Ngu Trọng Dạ vừa mới tâm sự tình cảm với Lâm Tư Tuyền, bây giờ lại bày ra bộ mặt khó chịu lạnh lùng với Hình Minh.

“Thế thì tôi sẽ không còn cách nào khác ngoài nhảy xuống xe.” Hình Minh không chỉ có nói lời, mà còn ngồi thẳng người dậy kéo cửa xe ô tô, “Ngã chết hay bị thương đều do tôi làm, cùng đài trưởng Ngu không có quan hệ.”

Lão Lâm vội vàng khuyên bảo: “Đã trễ thế này, trời còn mưa, trên cầu quá nguy hiểm. Công việc cậu phải làm, chờ sau khi xuống cầu chúng ta sẽ nói sau.”

“Cũng cứng quá ha.” Ngu Trọng Dạ không buồn nhìn cậu, nói với lão Lâm, “Công việc quan trọng, để cho cậu ta xuống đây.”

Lão Lâm dừng xe ở bên cầu, Hình Minh mở cửa xuống xe. Ô tô một giây cũng không chờ cậu, nháy mắt một cái đã lao vút đi ẩn vào bóng đêm mịt mờ.

Màn đêm thăm thẳm, may mà gió không lớn, nhẹ nhàng cào qua mặt. Hình Minh hai tay đút túi, men theo hàng cây xanh bên cầu chậm rãi rời đi, bên người thỉnh thoảng có xe phóng vút qua, có khi chỉ còn cách cậu không tới nửa mét, tốc độ chết người.

Đi không được bao xa, bỗng thấy bên dưới cơ thể có chất lỏng ấnóng, ẩm ướt, nhớp nhúa, chảy xuống.

Mẹ nó, tên đê tiện. Cáo già. Lão già khốn kiếp. Hình Minh thầm mắng.

Trên xe không có bao. Lão cáo già này bắn ở trong cậu. Lần thứ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.