Môi Súng (Thần Thương

Chương 12




Edit & Beta: Direct Kill

Cuồng hoan qua đi, mới ngủ được một giờ, Hình Minh bị tiếng mưa rơi bên ngoài làm cho tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy chiếc gương kia.

Hình Minh nhớ lúc đi ngủ, bên dưới cậu vẫn còn ngậm lấy vật kia của Ngu Trọng Dạ, cố gắng chăm sóc hạ thân của hắn, nhưng khi tỉnh dậy thì Ngu Trọng Dạ đã biến mất, trên giường lớn vắng vẻ chỉ có một mình cậu.

Nước mưa làm cho ban công phòng ngủ trở nên sáng rực, bóng loáng, phản chiếu trong gương là một cơ thể, liếc mắt một cái có thể thấy rõ mồn một. Một người đàn ông bị làm đến sức cùng lực kiệt.

Hình Minh nhìn chằm chằm tấm gương một lúc lâu, thầm nghĩ: Ngày nào đó đem nó đập nát được thì tốt.

Hình Minh gần đây giấc ngủ không quá tốt, có lẽ bởi vì người đã gặp xui xẻo thì đến uống nước cũng có thể mắc kẽ răng, trong lòng cậu vẫn luôn không thoải mái.

Tâm tình cậu bây giờ rất giống tâm tình của học sinh trong thời gian ôn tập trước khi thi, không tình nguyện nhưng lại không thể không tình nguyện, tất cả những tư liệu về các nhân viên tạm tuyển đều là chút chuyện xưa xửa xừa xưa, cái này mà cũng khiến đài trưởng Ngu bận tâm sao. Nhưng cậu không dám mới vừa bò lên trên long sàng đã muốn kháng chỉ, vừa nãy suýt chút nữa đã phải để mông trần gặp người cũ. Nghĩ đến việc còn phải đem tư liệu của các nhân viên tạm tuyển xem xong, hơn hai giờ sáng, Hình Minh từ trên giường bò dậy, tùy ý kiếm một cái áo ngủ mặc vào.

Còn chưa đi vào phòng đọc sách, đã thấy bên trong có chút ánh sáng ấm áp chiếu qua khe cửa, hẳn là có người ở trong đó.

Hình Minh đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Ngu Trọng Dạ đang ở trước bàn đọc sách luyện chữ.

Cậu ngơ ngác, hình ảnh chân thực trước mặt đây thật sự rất đáng giá để ngẩn người ——chữ viết của Ngu Trọng Dạ quả thật quá đẹp, nét mực đưa liền một mạch trên giấy Tuyên Thành(1), như hồng thuỷ cuồn cuộn, tràn trề sảng khoái.

(1) Giấy Tuyên Thành: Loại giấy chuyên dùng để viết chữ thư pháp.

Hình Minh bỗng nhiên nhớ tới Hình Hoành, mà lúc này nơi đây, cậu chợt nhớ tới khi mình còn đang học tiểu học bị ba nhấn đầu luyện chữ, chữ của Hình Hoành rất đẹp, hơn nữa còn hi vọng con trai cũng giống như mình, luyện viết chữ thật đẹp. Nhưng Hình Minh lại không kế thừa được tài năng của ba cậu, không phải cậu không biết viết chữ, mà rõ ràng là không kiên trì, viết chữ thảo còn nhiều hơn các chữ triện, lệ, khải, hành(2).

(2) Triện, lệ, khải, hành, thảo là các kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với chữ triện, chữ lệ, chữ khải hay chữ hành, chữ thảo có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán, có những chữ Hán mà theo lối chữ khải thì viết nhiều nét nhưng theo lối chữ thảo thì chỉ cần một nét.

Hình Minh nhìn chằm chằm gò má Ngu Trọng Dạ dưới ánh đèn đến thất thần, Ngu Trọng Dạ chưa dùng ánh mắt đáp lại, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Còn hai tiếng nữa trời sẽ sáng.”

Văn kiện trên bàn xếp cao như núi, trong đống tài liệu của các nhân viên tạm tuyển, có người mới có kinh nhiệm không lâu, có người liều mạng chừng mười năm vẫn chưa được tuyển chính thức —— Hình Minh coi như được mở mang đầu óc, đủ các loại bối cảnh, lai lịch, học thức, nhân khí… Đài truyền hình chính là một cái đấu trường để cho mọi người đấu đá lẫn nhau, một người tức phụ chưa chắc đã có thể trở thành bà, nếu không để ý có khi đến cả xương cốt cũng không còn.

Tựa như cậu bây giờ.

Ngồi ở trước bàn, buộc bản thân phải thật tĩnh tâm, bắt đầu lật lại từ đầu xem, rất nhanh cậu đã phát hiện những hồ sơ này không chỉ không khô khan giống như trong tưởng tượng, ngược lại còn rất thú vị nữa.

Tỷ như đến bây giờ cậu mới biết, cậu trợ lý Nguyễn Ninh dường như ngoại trừ ồn ào ra thì không có sở trường gì khác hồi học cấp ba cũng là học sinh ưu tú, từng được hai khoa “Phát thanh” và “Diễn xuất” có thành tích cao nhất trường tuyển chọn; còn biết thêm báo cáo tốt nghiệp cậu ta đóng vở kịch do mình tự biên tự diễn ‘Tân trát mỹ án’, mạo hiểm kết hợp hí kịch truyền thống với kịch nói hiện đại, buổi diễn kia làm náo động cả trong trường lẫn ngoài trường, danh tiếng nhất thời bay xa; cậu ta còn thi đấu tenis nghiệp dư, được chọn đi thi đấu cấp thành phố, thần tượng sùng bái nhất chính là Roger Federer.

Kể cũng trùng hợp, thời đại học Hình Minh từng đại diện cho trường đi Australia tham gia thi đấu, tuy nhiên không phải thi đấu tennis, mà là cuộc thi kiến trúc toán học, trùng hợp ngẫu nhiên đến Australia lại có thể gặp được Roger Federer vừa đoạt giải quán quân. Tay vợt trong truyền thuyết kia quả giống như lời đồn đại nho nhã anh tuấn, bình dị gần gũi, còn ký tên vào quả bóng tenis cho Hình Minh nữa. Chỉ có điều Hình Minh không quá thần tượng, hâm mộ vận động viên này, nên sau khi về nước tiện tay vứt quả bóng ở trong phòng, bây giờ bảo tìm lại chắc cũng khó tìm.

Hình Minh biết mình có tật xấu, nói dễ nghe một chút là mặt không chạm đất, nếu nói trực tiếp ra chính là tự cao tự đại, trong tận xương tủy vẫn luôn xem thường tất cả mọi người, đặc biệt là những người giả ngây giả dại làm chương trình giải trí, cậu cảm thấy những người làm chương trình tin tức khác biệt rất lớn so với những người làm chương trình giải trí, người khác đều là bùn nhão bên đường, chỉ có Hình Minh cậu là trên trời trên đỉnh một mình nắm tuyết. Kì thực cậu hẳn đã quên mất bản thân mình từng xuất thân từ nhân viên tạm tuyển của chương trình giải trí, mà nhân viên tạm tuyển so với những nhân viên kỳ cựu trong đài có khi còn năng nổ nhiệt huyết hơn.

Hình Minh đột nhiên hiểu ra, trước kia vẫn cho là là lão Trần ở sau lưng sai khiến, cho tới hôm nay mới ý thức rằng không giữ được các thành viên ở lại trong đội, thực sự không phải do người khác.

Hình Minh ở trước màn hình máy tính hết sức chuyên chú, nghe thấy tiếng mưa rơi dần dần lớn hơn, ào ào, khiến cho buổi tối hôm nay so với ban ngày ầm ĩ hơn nhiều, khiến tinh thần phấn khởi.

Cậu lặng lẽ từ sau tấm bình phong thò đầu ra, xác nhận Ngu Trọng Dạ còn đang ở bên kia thư phòng luyện chữ.

Người vẫn còn ở phòng, trong lòng không khỏi cảm thấy bình an, chút buồn ngủ còn sót lại cũng quét đi sạch sành sanh. Mãi đến tận hừng đông Hình Minh vẫn chưa nhắm mắt, cậu với Ngu Trọng Dạ cách một bức bình phong cùng ở trong một phòng, không cùng đối phương trò chuyện lấy một câu.

Ngoài cửa sổ màn đêm vẫn thăm thẳm, bên trong căn phòng ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu. So với việc bị nam nhân này làm đến lên cao trào, cậu càng hưởng thụ cảm giác ban đêm như thế này hơn.

Chỉnh lý xong phần tư liệu cuối cùng của nhân viên, Hình Minh vội vàng đi tắm, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm.

Trên bàn ăn, cậu tỏ thái độ khiêm tốn cầu thỉnh giáo, nổi hứng chủ động nói chuyện về kế hoạch cho chương trình mới. Ngu Trọng Dạ đa số thời gian chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng mới đưa ra một vài lời chỉ điểm, nhưng có thể gạt mây thấy nguyệt, gãi trúng chỗ ngứa.

“Về cách đối nhân xử thế với mọi người em sẽ thay đổi, trước mắt vẫn phải thành lập một nhóm mới, chọn các ứng cử viên phù hợp vào tổ.” Từ trước đến giờ Hình Minh không phải người không có ý chí, khi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, có thể làm lại từ đầu. Cậu nói hôm qua thức đêm xem qua hồ sơ của các nhân viên tạm tuyển, phát hiện rất nhiều người không tệ, có tài năng, có học thức, có kinh nhiệm tham gia nhiều hạng mục lớn.

Ngu Trọng Dạ nhìn cậu: “Em nói xem.”

Hình Minh phân chia theo chức vị báo cáo ra mấy cái tên, Ngu Trọng Dạ cơ bản không đưa ra ý kiến gì, mãi đến tận khi các chức vị đều có ứng cử viên, mới hỏi: “Giám đốc sản xuất định tìm ai?”

“Em dự định tự mình tìm.” Kỳ thực trong lòng Hình Minh đã có một cái tên, nhưng liếc mắt nhìn Ngu Trọng Dạ một cái, liền đem cái tên kia nuốt trở vào, cậu giả bộ thoải mái nhún vai, “Dò đá qua sông, cứ thử thôi.”

“Điếc không sợ súng.” Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, giơ tay khẽ nhéo mũi Hình Minh một cái.

Phỉ Bỉ ném cho hai người đàn ông đang ngồi kia ánh mắt khác thường, Hình Minh cũng không thể hiện gì, cậu bây giờ đã có thể đối với những ánh mắt như thế thản nhiên xử sự. Cậu ngoài mặt thì cười nói với Ngu Trọng Dạ, trong lòng lại thầm khen chính mình co được dãn được, như thế mới có tiền đồ.

Bữa sáng qua đi, Hình Minh ngồi trong xe Ngu Trọng Dạ, đi ké đến đài Minh Châu. Cửa sổ xe mở, bầu trời cao xanh, không khí trong lành, một đường đi mùi nước hoa luẩn quẩn quanh người, gió xuân lướt nhẹ qua mặt. Hình Minh lúc mới đi tâm tình không tệ, mà càng tới gần đài Minh Châu càng cảm thấy không dễ chịu, doạ lui lão Trần đương nhiên là trong kế hoạch tính toán của cậu, nhưng mọi thứ đều có mặt lợi và hại, cậu sẽ trở thành người bị khinh thường trong đài, cũng sẽ bị trừng phạt… Hoặc là trực tiếp bị chửi là một thằng đê tiện.

Không biết là Ngu Trọng Dạ quan sát và cảm thấy bản thân cậu không dễ chịu hay không muốn phần gian tình này bay khắp thiên hạ, còn chưa tới công viên Minh Châu, Ngu Trọng Dạ đột nhiên mở miệng: “Đến ngã tư kia, để Tiểu Hình xuống xe.”

Hình Minh lặng lẽ thở dài ra một hơi, nhanh chóng mở cửa xuống xe, suy nghĩ một chút liền nói một câu: “Sắp tới là đến ngày giỗ của ba em, mấy ngày nữa em phải trở về giúp mẹ nữa.”

Tuy Phỉ Bỉ nói rằng ngoài cậu ra không ai được phép qua đêm trong biệt thự, nhưng Hình Minh không ngốc đến mức tin rằng Ngu Trọng Dạ đối xử với mình khác biệt với người khác, cậu đến nay vẫn chưa bị đuổi khỏi cửa, chắc cũng là do đài trưởng Ngu nhất thời thiện tâm quá độ, mà làm người thì phải tự mình biết mình. Huống hồ ăn nhiều như thế này rất nhanh sẽ chán, ngay cả người ngu ngốc cũng biết điều này. Ngu Trọng Dạ là ngàn năm hồ tiêu, vạn năm gừng, cùng người đàn ông như vậy so chiêu không thể trực tiếp được, phải có chừng có mực, lùi một bước để tiến hai bước.

Ngu Trọng Dạ nói “Được”, liền xe lái đi.

Hình Minh như trút được gánh nặng, hai tay đút ở trong túi, mãi đến tận khi chiếc xe màu đen hoàn toàn biến khỏi tầm nhìn, mới bước theo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.