Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 87




Dẫn con vào phòng bệnh, bố Bách lúc này đang nằm trên giường bệnh vừa mới tỉnh lại. Sau khi ông thấy Bách Du người vừa bước vào phòng bệnh hai mắt liền trừng lớn, miệng ú ớ rõ to, cố gắng muốn đứng dậy nhưng người không có sức phải vịn vào tủ đồ của bệnh nhân đặt cạnh giường. Cuối cùng ông cũng không thành công đứng lên còn đem lọ hia trên bàn đánh vỡ.

Mẹ Bách vội vàng chạy lại đỡ chồng, bố Bách nhìn Bách Du trong mắt tràn đầy tức giận. Bách Du thấy bố mình như vậy liền không dám bước tiếp luống cuống đứng ngoài cửa phòng.

Mẹ Bách cũng hiểu tính chồng vội nói : " Du, con ra ngoài trước đi bố con đang không được bình tĩnh "

Bách Du chỉ đành gật đầu, Lưu Triệt liền nhăn mày kéo cậu ra ngoài biết ngay là lão già này sẽ như vậy mà. Chuyện trên trời dưới đất nhà bọn họ lão đều nghĩ do Bách Du hết, sao không nghĩ do bản thân lão dạy con không nghiêm mà ra đi. Khởi nguồn của chuyện này không phải do hai người bọn họ dung túng dưỡng ra Bách Nhân với tính tình thối như vậy sao?

Sau khi Lưu Triệt và Bách Du ra ngoài cũng không đi xa quá phòng bệnh mà ngồi ngay dãy ghế ở đầu hành lang phòng bệnh. Sau hơn mười phút mẹ Bách mới ra khỏi phòng bệnh nhìn gương mặt lo lắng của Bách Du và gương mặt tức giận của Lưu Triệt bà chỉ đành thở dài.

Bà đi lại ngồi xuống cạnh Bách Du nhỏ giọng nói : " Tính khí của bố con, con cũng biết rồi đây, con đừng trách ông ấy....ông ấy chỉ đang khó chịu trong lòng thôi. Ông ấy à cứng đầu lắm không bao giờ nhận mình sai, người già mà ai cũng có chút vô lí. Giờ ông ấy chỉ là muốn tìm nơi trút giận thôi "

Nói xong lại nắm tay Bách Du nói :

" Mẹ biết chuyện này không liên quan đến con, chuyện của anh con....do nó tự tìm lấy là con đường nó chọn. Bố mẹ cũng không còn mặt mũi nào cầu con giúp đỡ nó nữa..."

Chuyện đến nước này bà cũng không còn mặt mũi xin Bách Du giúp đỡ là thực sự. Mặt mũi gần cả đời bà và chồng coi như mạng mà giữ gìn bị đứa con mà hai người thương yêu nhất ném sạch. Từ hôm qua tới giờ bà không ngừng suy nghĩ liệu có phải do mình sai rồi không? Những năm gần đây Bách Nhân ngày càng không ổn, ngẫm nghĩ lại bao nhiêu năm qua tiền bà cầm từ chỗ Bách Du đi để lo cho chuyện của Bách Nhân nhiều không đếm xuể.

Trước đây thì bà không cảm thấy gì nhưng sau khi bị chuyện của Bách Nhân giáng cho một kích chí mạng những chỗ tốt của Bách Du không ngừng hiện ra trong đầu bà. Ít nhất Bách Du trừ lần lộ ra là đồng tính khiến bà phải bận tâm ra thì cậu chưa bao giờ làm điều gì khiến bà phải bận lòng. Nho nhã giống bà, ngoan ngoãn, thành tích học tập lại tốt, bà đã quên mất Bách Du từng là người con khiến bà tự hào.

Lưu Triệt vốn còn rất khó chịu vì thái độ ban nãy của bố Bách, vừa rồi anh thấy được bố Bách tức giận như vậy khi nhìn thấy Bách Du là do đúng như lời vợ mình nói. Ông ta đang tìm nơi để trút giận, đúng hơn là tìm một người để đổ hết lỗi lầm lên. Lưu Triệt ban đầu nghĩ có lẽ mẹ Bách cũng như vậy nhưng thái độ và lời nói của bà khiến anh bất ngờ.

Đây là....bị đả kích quá lớn nên thông suốt rồi? Nếu bà ấy có thể được như thế thật thì lần này Bách Nhân làm được chuyện tốt rồi. Nhưng dù sao cũng không nên thả lòng, không phải Lưu Triệt lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Sau bao nhiêu tổn thương Bách Du phải gánh chịu từ chính gia đình mình Lưu Triệt không thể không lo lắng. Anh chỉ sợ họ giả vờ muốn Bách Du mềm lòng rồi moi ruột moi gan giúp Bách Nhân tiếp.

Bách Du cũng bất ngờ trước lời nói của mẹ mình, sau bao nhiêu năm qua mẹ cậu cuối cùng cũng quan tâm cậu. Bèn nói : " con hiểu mà, mẹ đừng khóc nữa bố đã như vậy giờ mẹ phải cố giữ gìn sức khỏe của bản thân "

Mẹ Bách lau nước mắt gật đầu, nhìn Lưu Triệt rồi nói : " Cậu.... "

Lưu Triệt hiểu ý liền nói : " Cháu tên Lưu Triệt "

Mẹ Bách gượng gạo cười : " cái tên rất đặc biệt "

Lưu Triệt mỉm cười lịch sự nói với bà đôi ba câu nữa, nhưng chỉ vậy cũng đủ để mẹ Bách biết Lưu Triệt và con mình đã quen nhau rất lâu rồi. Người này đang muốn nói cho bà rằng cậu ta sẽ chăm sóc tốt cho con bà. Mẹ Bách lắc nhẹ đầu, cười khổ giá mà bà đừng quá đáng đừng khắt khe quá với Bách Du quá như vậy....

" mẹ biết con lo lắng cho bố mẹ, nhưng bố con như vậy... Hơn cả bố mẹ cũng chẳng còn mặt mũi mong con tận hiếu. Vừa rồi bạn con đã trả tiền viện phí còn đưa bố con vào phòng chăm sóc đặc biệt như vậy cũng mẹ cũng đã không mong gì hơn nữa. Giờ con cứ về nhà đi, nếu con lo lắng thì có thể gọi điện cho mẹ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.