Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 70




Bất ngờ là Triệu Huyền không có phản ứng đáng sợ như Lưu Triệt và Bách Du nghĩ. Mà rất thản nhiên tiếp quản công ty, Lưu Triệt khác với cô là con trai độc nhất trong nhà, sớm muộn thì cũng phải quản lí tài sản của gia đình. Cô thì lại khác, trên cô có mấy anh trai việc nhà cô không đến phiên cô phải bận tâm chi bằng dốc toàn bộ tâm sức lo cho sự nghiệp của riêng mình.

Huống hồ giờ Lưu Triệt cùng gia đình đã hòa hợp, trở về cũng tốt người trong một nhà không nên tách nhau quá xa. Bố mẹ cũng đã lớn tuổi chăm sóc hai người là điều đương nhiên, đại lí này Triệu Huyền tất nhiên hiểu rõ. Bình thường tức giận vì bị đùn việc qua nhe vậy chủ yếu là vì Lưu Triệt trốn việc với lí do không chính đáng thôi.

Lưu Triệt bàn giao công việc cho Triệu Huyền, chỉ khi có việc cần thiết thì anh mới ra mặt. Sau khi sắp xếp ổn thỏa thì anh nhận chức ở công ty của bố mình, vẫn là làm tổng giám đốc. Việc này không ai có ý kiến, Lưu Triệt kinh doanh nên ngoài cũng đã lâu, tài năng và tiếng tăm rất rõ ràng không ai có ý kiến gì cả.

Các nhân viên nữ của công ty ý chí sục sôi, mặc quần áo đẹp, trang điểm tỉ mỉ. Nghe nói giám đốc mới là con trai của chủ tịch, còn trẻ tuổi, đẹp trai lại còn đang độc thân. Sau khi thấy được Lưu Triệt đi tham quan công ty thì lại càng rạo rực. Phấn chấn vô cùng nhưng chưa được một ngày thì lại ỉu xìu.

Bởi vì sếp tổng đẹp trai, còn độc thân của bọn họ ngay ngày hôm sau đã mang người yêu đến. Dù không đến mức show ân ái khắp nơi nhưng cũng đủ để bọn họ đoán được vị luật sư mới tới là người yêu của giám đốc. Hơn nữa vị này đã được sự tán đồng của chủ tịch rồi, cứ nhìn ánh mắt hài lòng của chủ tịch là biết.

Trai đẹp thế nhưng lại là gay, hội chị em cảm thấy tổn thương sâu sắc (。•́︿•̀。). Ây dô người yêu của giám đốc cũng rất đẹp trai, hu hu tiếc tới xanh cả ruột thì biết phải làm sao?

Lưu Triệt tiếp quản vị trí tại công ty của gia đình, bắt đầu làm quen môi trường và cách làm việc mới. Anh cũng cùng bố tham gia các bữa tiệc xã giao, ông Hùng muốn thông qua đó để khẳng định vị trí của con mình.

Đưa cho con mình một li rượu, ông Hùng nhìn ra sảnh tiệc ồn ào rồi nói : " Chịu khó thêm vài hôm nữa là có thể không tham gia những chuyện này cũng được. Con cần biết vài người trong lĩnh vực kinh doanh của chúng ta. Như vậy tốt cho con sau này, uống xã giao là được rồi không cần uống nhiều quá làm gì"

Lưu Triệt gật đầu nói : " Con hiểu rồi bố "

Ông Hùng vỗ vai con trai, sau đó đi qua chỗ khác để mọi người có thể đến bắt chuyện riêng với Lưu Triệt. Đây là cơ hội để Lưu Triệt quen một vài người bạn mới trong kinh doanh. Lưu Triệt nhanh chóng được nhiều người tới làm quen, cùng vài gợi ý hợp tác kinh doanh nói thăm dò trong cuộc nói chuyện.

Bị vây quanh một lúc lâu mãi mới thoát ra được, Lưu Triệt tìm một góc đứng dựa vào tường. Mấy kiểu nói chuyện kiểu này đúng là mệt mỏi, ai cũng tươi cười nói chuyện vui vẻ nhưng chẳng biết đối phương thực sự nghĩ gì. Mỗi lời nói đều như ẩn chứa một lưỡi đao, hơn nữa uống nhiều rượu cũng hơi mệt. May mắn là tửu lượng của cơ thể tốt nên chỉ thấy khó chịu trong người một chút thôi.

Lưu Triệt đi qua bàn thức ăn chọn một loại thức uống bình thường để uống, sau đó ăn một lát trái cây thì vị rượu trong miệng mới phai bớt đi một chút. Chợt phía sau vang lên tiếng gọi như nghi vấn : " Lưu Triệt? Phải không? "

Lưu Triệt đặt đĩa trái cây định lấy xuống lại bàn, sau đó quay người lại, giật mình nhìn gương mặt đẹp trai anh khí ngời ngời trước mặt. Trần Ngạn tười cười nói : " Đúng là em, anh còn tưởng mình nhận nhầm người "

Lưu Triệt không nói gì thờ ơ nhìn anh ta, người này rất rõ trong kí ức của nguyên chủ. Tuy anh ta đã thay đổi ít nhiều so với trong kí ức nhưng vẫn đủ để Lưu Triệt nhìn một lần là nhận ra ngay.

Thấy Lưu Triệt không phản ứng lại mình, Trần Ngạn có chút ngượng ngùng nói : " Em thay đổi nhiều quá, suýt nữa anh nhận không ra "

Lưu Triệt nhìn anh ta : " Anh lùn hơn so với kí ức mà tôi nhớ, nhưng cái bản mặt thì vẫn dày như xưa. Sao anh có thể thản nhiên cười nói với tôi như thế? "

Trần Ngạn sượng mặt, không nghĩ là Lưu Triệt không chút nể mặt như thế. Nhưng nói gì thì nói cậu ta giận mình cũng phải, còn giận là còn nhớ nhiều lắm phải không? Nhìn lại Lưu Triệt bây giờ còn cao hơn mình gần nửa cái đầu Trần Ngạn có chút giật minh. Hắn đã bao lần tưởng tượng ra bộ dạng của thiếu niên sạch sẽ năm đó sau này sẽ như thế nào. Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc hắn sẽ trở thành một người đàn ông tràn đầy hơi thở nam tính lại sắc bén âm trầm như vậy.

Anh ta cười có chút cứng ngắc, Lưu Triệt không hứng thú đi qua chỗ khác. Mắt thấy Lưu Triệt sắp đi, Trần Ngạn vội nói : " Em còn giận anh sao? Năm đó...anh đã quá sợ hãi...anh xin lỗi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.