Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 68




Việc của gia đình Bách Du tạm êm ắng xuống, mấy hôm nay một nhà ba người họ đều ở nhà bố mẹ Lưu Triệt. Bố mẹ Lưu Triệt rất thích hai cậu cháu Bách Du, từ sau khi Lưu Triệt nói ý định muốn nhận nuôi Trân Châu cho hai người thì hai ông bà đã xem Trân Châu là con cháu trong nhà.

Sau khi biết chuyện bên nhà Bách Du thì hai người càng tốt với Bách Du hơn. Cũng cảm thấy áy náy vì ngày trước ông bà cũng quá đáng với con mình không kém. Cơm nước xong xuôi Bách Du cùng với mẹ con bà Ngọc Trân ở ngoài phòng khách cùng xem phim. Được bố mẹ người yêu đối xử như con châu trong nhà khiến Bách Du vui vẻ lên không ít.

Lưu Triệt thì cùng bố vào phòng sách nói chuyện riêng, ông Hùng nhìn con trai đã lớn khôn ngồi trước mắt chợt cảm thấy có chút vi diệu. Không ngờ còn có ngày mình và con trai còn có thể ngồi với nhau như thế này. Hình như đây là lần đầu hai bố con ngồi riêng với nhau từ sau khi hai người làm hòa. Hai người im lặng một lúc, cuối cùng ông Hùng là người mở lời trước : " Công ty con làm ăn vẫn tốt chứ? "

" Vẫn như thế bố ạ, gần đây con hợp tác với Bảo Long định mở rộng thị trường"

Ông Hùng gật gù, nói thực thì ông rất hài lòng về con trai của mình không được ông chỉ bảo hay giúp đỡ. Việc thành lập một công ty và vận hành nó khó khăn ra sao ông là người hiểu rõ nhất. Năm đó Lưu Triệt lập nghiệp khó khăn trùng trùng, trong những khó khăn này cũng có góp sức của ông. Vậy mà Lưu Triệt vẫn đứng vững, chưa đến 30 đã có thể đạt được thành công như vậy.

Hai bố con nói với nhau được hai câu rồi lại rơi vào im lặng, Lưu Triệt nói : " Dạo này bố mẹ khỏe không? "

Ông Hùng gật đầu nói : " Vẫn như thế"

Nói rồi ông đứng lên, đi về phía bàn làm việc của mình lấy ra một gói hồ sơ rồi đưa cho Lưu Triệt. Sau đó ra hiệu Lưu Triệt mau mở ra xem đi, Lưu Triệt tiếp nhận mở ra sau đó giật mình nhìn ông. Ông Hùng trẫm tĩnh nhìn Lưu Triệt rồi nói : " Chị gái của con thì theo chồng qua nước ngoài, em gái con, aiz con bé Ngọc Dung bố chẳng còn hi vọng gì vào nó rồi. Trước đây bố cứ lo, nhưng bây giờ...nhà chúng ta cuối cùng phải trông cậy vào con thôi "

Thứ ông Hùng đưa cho Lưu Triệt là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, ông đã chuyển một phần cổ phần của mình tại công ty của ông sang cho Lưu Triệt. Động thái này hiển nhiên là muốn Lưu Triệt về công ty của gia đình để giúp ông. Nhận được giấy tờ Lưu Triệt không biết phải làm sao, đã tiếp nhận công ty của nguyên chủ rồi giờ lại như vậy nữa thì có phải là quá tham lam không?

Ông Hùng cũng nhận ra được đắn đo trên mặt con mình nhưng chỉ nghĩ là do Lưu Triệt muốn tập trung quản lí công ty của mình hoặc là không thích hoạt động lĩnh vực của công ty ông thôi. Nhưng đúng như ông đã nói, hiện giờ ông không thể trông cậy vào ai khác ngoài Lưu Triệt. Ông cũng lớn tuổi rồi, muốn được nghỉ ngơi an hưởng tuổi già và ông cũng lo lắng việc sau này mình mất đi thì ai sẽ quản lí sản nghiệp này. Chẳng lẽ sản nghiệp bao đời nhà họ Lưu gây dựng cứ thế lụi bại trong tay ông sao.

Trước đây ông luôn lo lắng vấn đề này, sau khi Lưu Triệt bỏ đi ông dồn hi vọng vào hai cô con gái. Lưu Tuyết đáng lẽ ra là một sự lựa chọn không tồi, nhưng cô lại xa vào một cuộc tình lãng mạn. Cuối cùng dưới sự phản đối kịch liệt của bố mình khăn gói theo anh chồng người Pháp ra nước ngoài định cư. Sau khi con trai đầu được 3 tuổi mới dẫn cháu về thăm ông bà ngoại, ông Hùng giận đến dựng râu mép nhưng không thể làm gì hơn.

Lưu Tuyết sinh sống ở nước ngoài với chồng rất ít khi về Việt Nam, ông Hùng lại thở dài đưa mắt qua đứa con gái còn lại của mình là Lưu Ngọc Dung. Không nhắc đến thì thôi nhắc thì lại càng thêm buồn phiền, con cái ông đứa nào cũng đòi mạng bố chúng. Nhiều năm trước khi biết tin Lưu Triệt thành lập công ty sau đó kiên cường trụ vững ông đã ngóng trông ước gì Lưu Triệt hối hận rồi quay về vậy thì tốt rồi.

Không ngờ hai bố con nhùng nhằng phải đến hơn 10 năm sau mới có thể nhìn lại mặt nhau. Ông Hùng quan sát con trai một thời gian, càng nhìn lại càng vừa lòng hôm nay liền chuẩn bị giấy tờ chuyển nhượng tiền trảm hậu tấu. Lưu Triệt không muốn chịu thì cũng phải chịu, ai bảo chị em của nó không có đứa nào trông cậy được đâu.

Ông Hùng thở dài nói : " Bố cũng không bắt con bỏ việc ở công ty con. Bên con chẳng phải còn con bé Huyền đó sao, tuy rằng tính khí nó chẳng ra gì nhưng năng lực làm việc thì vẫn có thể tin tưởng được. Con cứ giao công việc cho nó, thi thoảng con kiểm tra xem lại là được. Triệt, mày nhìn bố đi, bố đã già rồi không còn sống được bao lâu nữa. Mày không thể giúp bố để bố có thể yên tâm nhắm mắt sao? Công ty này không những là tâm huyết cả đời bố mà còn là tâm huyết cả đời của ông nội và cụ cố mày"

Lưu Triệt lúc này mới giật mình, ông Hùng đã gần bước qua tuổi 60. Tuổi này ở thế giới cũ của Lưu Triệt thì đã tổ chức mừng thọ được rồi. Tuy là trông ông vẫn còn trẻ và mạnh khỏe, tóc cũng đã được nhuộm đen chỉ còn vài sợi bạc sót lại trông không có vẻ gì là một người đã già cả. Nhưng vẫn có thể thấy trên mặt ông nếp nhăn và đôi mắt chứa đựng sự mệt mỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.