Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 51




Chuyện tình của hai người rất ngọt ngào, Bách Du cũng nhờ có tình yêu mà cởi mở lên không ít. Từ ngày biết quan hệ của sếp và luật sư Du thì cuối cùng toàn thế nhân viên trong công ty đã hiểu tại sao trước đây đột nhiên bị ghim.

Lưu Triệt cũng rất hạnh phúc, có lẽ ông trời muốn bù đắp cho anh mới chuyển anh tới thế giới tràn ngập hạnh phúc này. Có người thân, có bạn bè, có con gái còn có Bách Du, cuối cùng anh cũng không phải sống những ngày mà tự hỏi tại sao mình lại phải sống như vậy. Không còn hận thù, không còn u ám, khuôn mặt của những kẻ trước đây anh hận tới tận xương tủy giờ đây anh cũng chẳng nhớ rõ trông ra sao.

Chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu, tuy nhiên Lưu Triệt luôn cảnh giác. Bởi anh đã chuẩn bị ngay từ đầu, với gia đình như của Bách Du sớm muộn cũng sẽ là cục đá cản đường bọn họ. Người anh trai kia của Bách Du đã quen với cuộc sống tiêu xài hoang phí, hiện tại chịu ở yên trong nhà chẳng qua là do sợ bóng sợ gió vì lần trước bị dọa thôi. Cuộc sống yên ổn sẽ làm hắn quên lần đau trước, hơn nữa người đã sống quen tiêu xài hoang phí làm sao chịu được khi cuộc sống xuống cấp.

Đàn hai tay vào nhau, Lưu Triệt hơi híp mắt lại, Bách Du muốn giữ lại quan hệ với bố mẹ mình? Có thể, tất nhiên là có thể, nhưng muốn giữ lại quan hệ với Bách Nhân thì tuyệt đối không thể. Tên khốn này sớm muộn cũng thành tai họa đòi mạng người khác. Không thể để vật xúi quẩy như vậy quấn lấy làm phiền Bách Du được.

Bố mẹ Bách Du có thể từ bỏ Bách Du

, thì cũng có thể từ bỏ Bách Nhân chỉ cần thất vọng đủ lớn có gì mà không bỏ được. So với Bách Du chẳng qua là không may có sở thích khác người lại bị ghét bỏ thì Bách Nhân mới là tên khốn. Hai cụ giờ đây xác định là không thể trông cậy vào Bách Du cuối cùng lại thiên vị tới mức Bách Nhân khốn nạn như ngày hôm nay. Lưu Triệt từ tận đáy lòng cảm thán, hai cụ đã lớn tuổi nhưng vẫn không biết cách nhìn người.

Người như Bách Nhân có thể trông cậy vào hắn cho mình an hưởng tuổi già được sao? Hắn cho hai cụ vào viện dưỡng lão đã là đối đãi cực tốt, khéo còn bắt cha mẹ già còng lưng mà nuôi mình ấy chứ. Tặc lưỡi hai cái, mình có nên bẫy hắn ta nợ nẫn chồng chất, đợi hắn ta gây ra đại họa rồi cho hai cụ sáng mắt ra không nhỉ?

Không không, việc này phải để từ từ đã sắp xếp ổn thỏa mới có thể thực hiện. Không thể đảm bảo hai cụ có mù quáng nghe theo tên kia mà làm ra điều gì ngu ngốc không. Việc này cứ phải nghĩ rõ ràng hoàn toàn đã rồi mới tính.

Lưu Triệt giàu có, lại có địa vị tin rằng không bao lâu tin em trai có người yêu giàu có sẽ truyền đến tai tên kia. Hắn sẽ sớm không nhịn được mà giở trò sớm thôi, còn về hai cụ thì Lưu Triệt chưa bao giờ quá mức lo lắng. Hai cụ sĩ diện lấy chữ hiếu bức bách Bách Du? Chữ hiếu ở thời đại này đã không còn đè con cái đến mức không phân trắng đen cũng phải nghe nữa rồi. Còn đòi sống đòi chết? Tưởng mình hai người biết làm, đợi đến lúc cùng kề dao lên cổ coi Bách Du chọn ai. Đến lúc đó anh một khóc hai nháo ba thắt cổ ra tay trước hai cụ là được, không tin là lúc đó hai cụ có thể dám dọa Bách Du được nữa.

Mấy người bạn của anh đã nói gì nhỉ : " Người không cần mặt là người thắng cuộc "

Trong vấn đề này anh nghĩ cái mặt này có hay không cũng được thôi, thực ra thì cũng không quan trọng bằng việc giữ người yêu.... Một người vừa mất tiết tháo ở thế kỉ 21 cho hay.

----------

Đúng như Lưu Triệt suy đoán, Bách Nhân trốn trong nhà mấy tháng sớm đac chán. Nay Trân Châu không còn ở đây nữa Bách Du chỉ gửi tiền chu cấp cho hai cụ, không có thêm khoản phụ để nuôi Trân Châu. Số tiền họ có đủ để chi trả cho cuộc sống hàng ngày một cách thoải mái, cho con trai hắn được học ở trường tốt. Nhưng để sống sung xướng như hắn đã từng thì không thể.

Mặc dù đã lừa gạt được bố mẹ, để hai cụ tin mình không phải loại người lên biên giới đánh bạc chơi bời rồi nợ nần. Hai cụ tin nhưng không hẳn là hết nghi ngờ, Bách Nhân cũng chẳng dám liên hệ đám bạn xấu của mình để đến mấy chỗ ăn chơi đàn đúm nữa. Cuộc sống thẳng tắp xuống cấp, vài tháng trôi qua hắn sớm đã không chịu được cuối cùng cũng ló mắt ra ngoài đi bar chơi với đám bạn xấu.

Hắn ăn mặc như một người giàu có, khắp thân trải đồ hiệu, ra tay luôn hào phóng. Thực ra trong đám bạn ai cũng biết hắn chẳng phải giàu có như hắn biểu hiện nhưng có người chịu chi tiền mắc gì không cho tên ngốc này nôn tiền cho bọn họ chơi? Từ miệng của đám này Bách Nhân biết hiện tại Bách Du đã đáp được lên một người giàu có.

Bách Nhân cười khẩy, thảo nào đón Trân Châu dứt khoát như vậy ra là đã có người bao nuôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.