Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 47




Tối hôm đó, ba người ngủ lại nhà Lưu Triệt, Lưu Ngọc Dung dùng căn phòng đầy gấu bông của mình dụ dỗ được Trân Châu qua ngủ chung. Bật ngón cái, nháy mắt mất cái với Lưu Triệt, Ngọc Dung vui vẻ dẫn Trân Châu vào phòng mình. Phòng cô còn có nhiều đĩa phim hoạt hình, dự định là hai chị em sẽ coi 4 tập thủy thủ mặt trăng rồi mới đi ngủ.

Hai người Lưu Triệt và Bách Du lần đầu tiên ngủ chung ở riêng một căn phòng. Tuy rằng ngủ lại nhà bố mẹ Lưu Triệt nên cũng chẳng có chuyện gì xảy ra được, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hai người sẽ nằm chung trên một chiếc giường cũng đủ khiến Bách Du hồi hộp ( vã lắm rồi (◐∇◐*) )

Lưu Triệt lúc này đang tắm, Bách Du có thể nghe được tiếng nước chảy trong đó. Vành tai đỏ lên một cách đáng nghi, Bách Du tự giác đi xung quanh phòng để bớt xấu hổ. Khi cậu đang xem ảnh hồi nhỏ của Lưu Triệt đặt trên bàn thì cửa phòng tắm mở ra. Lưu Triệt với mái tóc còn ướt đi ra ngoài : " Em vào tắm đi, anh xong rồi"

Bách Du đặt tấm ảnh xuống, vội vàng đi vào phòng tắm, Lưu Triệt không hiểu ra sao nhìn cậu vội vàng lách vào phòng tắm thầm nghĩ chắc là em ấy muốn đi vệ sinh. Chợt nghĩ tới gì đó Lưu Triệt nhoẻn miệng cười, quả nhiên 10 phút sau Bách Du ló đầu từ trong nhà tắm ra nói : " Lấy hộ em bộ quần áo được không? "

( từ giờ xưng hô anh em nhá (●´з')♡ )

Nói xong Bách Du thầm tự phỉ nhổ mình, cho mày cái tội nghĩ linh tinh, thấy sắc không nghĩ được gì vội vàng chạy vào lại quên không lấy đồ để thay. Lưu Triệt nằm trên giường, mỉm cười nói : " Quần áo nào? "

Bách Du giật mình, Lưu Triệt tính toán cho mình ra mắt gia đình nhưng không chuẩn bị quần áo cho cậu tối nay sao? Liếc mắt sang cái rỏ đặt bên ngoài nhà tắm, quần áo cũ của mình để đây không thấy đâu, không lẽ Lưu Triệt thực sự đem giặt rồi? Bách Du nói : " Anh...anh thật là anh không chuẩn bị quần áo cho em sao lại giặt đồ cũ của em đi chứ. Bây giờ em lấy cái gì mặc đây"

Lưu Triệt mỉm cười, từ bên hông giường lấy ra một cái áo sơ mi trắng, vừa nhìn liền biết là áo của anh rồi nói : " Mặc cái này"

Bách Du lại một lần nữa giật mình, sao cứ có cảm giác như Lưu Triệt tính toán để bẫy mình vậy nhỉ. Bách Du lẩm bẩm nói : " Biết rõ em không mặc vừa lại còn... "

Lưu Triệt đi lại chỗ cậu nói : " Em mặc cái này hoặc không mặc cũng được, ngủ khỏa thân rất tốt cho sức khỏe"

Hơi ấm phả bên tai, Bách Du rùng mình vội vàng lấy chiếc áo trên tay Lưu Triệt rồi đóng cửa phòng tắm. Lưu Triệt nhìn bộ dạng của cậu vui vẻ bật cười, từ lần đầu thấy Bách Du mặc áo của anh lần trước thì Lưu Triệt đã luôn muốn thấy cậu mặc áo của mình tiếp. Cái này được gọi là gì nhỉ? Phải rồi mặc áo của bạn trai....

Cười thích thú xong Lưu Triệt bắt đầu giật mình, mình trở thành con người vô sỉ như vậy từ lúc nào vậy? Rõ ràng trước đây đúng chuẩn một nho sinh am hiểu nhân tín lễ nghĩa mà. Day cái trán, từ lúc tới đây Lưu Triệt phát hiện lễ nghĩa mà mình rèn rũa bao năm dần dần rơi rớt. Nếu ban đầu là do giả vờ để cho bạn bè người thân của nguyên chủ không nghi ngờ. Thì bây giờ càng lúc Lưu Triệt càng vô sỉ tự nhiên, đến mức anh bắt đầu nghĩ không biết có phải đây là bản chất thật của mình không? ( đúng chân tướng rồi đó con zai)

Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ, nhưng nghĩ đến hình dạng Bách Du mặc áo của mình Lưu Triệt lại quăng chuyện đó ra sau đầu. Vài phút trôi qua, Bách Du cuối cùng cũng từ trong nhà tắm bước ra. Nguyên nhân thay có một cái áo mà lâu như vậy là do cậu ở trong phòng tắm suy nghĩ về thái độ ban nãy của Lưu Triệt khi đưa áo cho mình. Liệu có phải anh ấy đã tính toán hết rồi phải không? Anh ấy muốn thấy mình mặc như vậy à?

Lưu Triệt hài lòng nhìn Bách Du không nhịn được nhanh chóng bước về phía cậu. Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hình bóng của mình. Lưu Triệt cuốn lấy vòng eo của Bách Du, dễ dàng ôm trọn cậu vào lòng, nghe tiếng tim cậu đập, nhìn mái tóc đen của cậu. Bách Du ngẩng lên, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi Lưu Triệt, được người yêu chủ động Lưu Triệt vui xướng phối hợp để cho Bách Du hôn mình. Khi Bách Du chuẩn bị rút lui, Lưu Triệt lại giữ chặt đầu cậu mà hôn. Hai người dựa vào tường hôn nhau tới khi cả hai sắp không thở nổi mới tách ra.

Bách Du khó khăn hít thở, dùng hai tay bám vào người Lưu Triệt, thân mình cậu hơi run lên. Chân Lưu Triệt đang chen giữa hai chân dài của Bách Du thì thoảng lại động chạm vào nơi đó. Tiếp xúc gần gũi trần trụi, Bách Du thấy mình sắp không xong rồi, ngay cả đứng cũng có chút khó khăn. Anh em ruột thân quen cũng đã rục rịch đứng lên chào hỏi mọi người xung quanh.

Lưu Triệt dĩ nhiên là phát hiện ra sự hiện diện của bạn nhỏ Du Du, liền cúi xuống nhìn chằm chằm, cái chân không an phận nhẹ nhàng đẩy lên một chút. Ngay lập tức Bách Du đứng không vững, buột miệng phát ra tiếng kêu nhỏ xíu : " Ah... "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.