Mọi Người Đều Nói Ta Nằm Dưới

Chương 23




Lưu Triệt nghe xong liền trấn an Bách Du, sau đó khởi động cho xe tiếp tục chạy. Nếu là bạn trai cũ vậy nhà của Du không còn an toàn nữa, trước đây hai người sống chung nên không thể đưa Du về nhà như vậy quá nguy hiểm. Vì vậy Lưu Triệt chuyển hướng xe để tiếp tục trở về nhà mình, Lưu Triệt nói : " Bây giờ nhà cậu không còn an toàn nữa, cậu về nhà tôi ở tạm vài bữa đợi bọn tôi xử lý xong tên kia rồi tính sau"

Bách Du nghe thấy có lý cũng gật đầu, mặc dù cậu đã đổi ổ khóa nhà tên kia chắc không thể vào nhà được. Nhưng cũng không thể chủ quan, hơn nữa lúc này bảo cậu ở nhà một mình thì cậu cũng không dám ở. Lưu Triệt dắt Bách Du về là cũng khuya rồi, nhưng vài cái camera dạng người vẫn nhìn thấy rồi nhao nhao khắp nơi rằng cậu dắt trai về nhà.

Mở cửa nhà, bật điện sau đó dẫn Bách Du vào trong, rót cho cậu một cốc nước. Bách Du uống nước xong lúc này mới bình tĩnh lại một chút : " Tôi thật là ...khiến cậu phải chê cười rồi. Nửa đêm rồi còn làm phiền cậu, cũng may là lần này cậu phát hiện không thì tôi thực sự không biết làm thế nào. Tôi có báo cảnh sát, nhưng chẳng có chứng cớ họ chỉ có thể khuyên tôi vài cách để nâng cao an toàn thôi"

Lưu Triệt nói : " Xem cậu kìa, đã nói có chuyện thì phải nói cho bọn tôi biết, cứ giấu diếm rồi chịu đựng một mình mãi. Nếu cậu ngại, ít nhất hãy nói cho tôi biết chứ, chúng ta thân nhau nhất mà"

Bách Du cười nói : " Không phải...tôi không có ý đó chỉ là ban đầu tôi còn nghĩ mình đã nghĩ nhiều. Không có nghĩ là việc bám đuôi như vậy sẽ xảy ra trên đầu mình. Tôi tưởng...mấy tên như vậy chỉ có trong anime thôi chứ, lần sau...lần sau sẽ liên hệ cậu thật sớm được không? "

Bách Du nói mà có chút luống cuống, Lưu Triệt nói với cậu những điều này đã vài lần rồi. Trước đây là cậu ngại việc Lưu Triệt đang bị mất trí nhớ cũng rất khổ sở nên không dám vì chuyện của mình làm phiền cậu. Bây giờ chuyện lần này là cậu thực sự có chút hoảng sợ, vả lại cũng không có chứng cớ Bách Du cũng sợ là mình đã nhầm. Sau khi cảnh sát khuyên cậu vài cách tự bảo vệ bản thân rất có ích cậu cũng đỡ sợ hơn, với cả cảnh sát đến nhà kiểm tra một vòng tên kia sợ không dám xuất hiện. Cậu lại cho rằng chắc là mình nhầm thật nên không làm phiền bạn bè, ai ngờ đâu hôm nay lại phát hiện mình bị bám theo.

Lưu Triệt nghe xong cằn nhằn một hồi, sau khi bắt Bách Du hứa là sau này có chuyện gì cũng phải nói cho mình biết rồi mới nói cậu đi tắm để ngủ cho sớm. Cũng không để ý là hai người vừa lập nên một lời hứa quan trọng như thế nào. Từ này về sau Bách Du đã tạo thói quen vĩnh cữu cho mình : nương tựa vào Lưu Triệt.

Bách Du đi tắm, vì đến đây vội vàng cũng không có mang quần áo Lưu Triệt đành lục tủ lấy cho cậu một bộ số nhỏ cho cậu mặc. Sau khi Bách Du vào phòng tắm Lưu Triệt liền ở bên ngoài ném quần áo của cậu vào máy giặt. Khi cầm qua chiếc quần lót còn cầm một lúc rồi mới thả vào máy, đứng dựa vào tủ lạnh Lưu Triệt bóp trán cho tỉnh tảo. Mình điên rồi khi không đi cầm quần lót của người khác nhìn mãi làm gì?

Máy giặt vừa váo giặt xong, cũng là lúc Du tắm xong, khi Lưu Triệt đang lôi quần áo đã giặt ra để đem phơi cũng là lúc Bách Du ló đầu ra ngoài nói : " Triệt, cậu còn bộ đồ nào khác không? Bộ này quá lớn tôi mặc không vừa"

Lưu Triệt ngoái đầu lại thấy Bách Du đang ló đầu từ trong nhà tắm nhìn cậu. Áo phông vì rộng mà cổ áo hơi lệch sang hẳn một bên, đột nhiên cậu nổi hứng thú muốn trêu chọc nói : " Bộ đó là cỡ nhỏ nhất mà tôi có, mấy bộ khác đều cùng size"

Bách Du bèn nói : " Vậy cậu lấy bộ quần áo cũ của tôi vào đây hộ, đành mặc lại bộ đó rồi"

Lưu Triệt hươ hươ chậu quần áo đã được vắt nước trước mắt ý bảo tôi lỡ giặt mất rồi. Khiến Bách Du bối rối một trận, sau đó vỗ vỗ mặt mình, thôi còn đòi hỏi gì nữa cũng may là Triệt có quần lót mới nguyên cho mình mặc. Nếu không mặc quần lót của Lưu Triệt hay không có cái mặc thì mới thực sự là xấu hổ. Bách Du đắn đo một hồi cuối cùng cũng đi ra ngoài, trân tay cầm cái quần ngắn Lưu Triệt đưa cho cậu thay, nói : " áo thì miễn cưỡng mặc được, quần thì khỏi nói mặc vào là tụt. Tôi không ngờ là cơ thể chúng ta lại khác biệt đến vậy cơ đó"

Bách Du nói vài câu, oán than chiếc áo quá rộng của Lưu Triệt, nhưng không biết rằng đối phương hiện tại không hề nghe mình nói. Vì áo rộng cổ Bách Du mặc ở một mảng vai, xương quai xanh cũng hiện ra. Đáng nói ở chỗ độ dài của cái áo dừng lại phi thường hợp lí. Không quá ngắn cũng không quá dài, khu Bách Du di chuyển có thể thấy hai chiếc đùi trắng nõn của cậu và chỗ nào đó thi thoảng như ẩn như hiện nhịn ra.

( Du à, chạy khỏi nhà con sói này ngay đi con (=゚Д゚=) ma ma thực sự lo lắng cho an nguy của con)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.