Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 52: Bố cục




Thời gian kế tiếp, trong lòng Tiêu Minh có chút run sợ. 

Kế hoạch khuấy đục nước vô cùng thành công, dưới sự " khích bác ly gián " của Tiêu Minh, mọi chuyện vốn đang an ổn chợt trở nên gay gắt. Giúp hắn thu được không ít điều tốt, thế nhưng cho dù mọi chuyện hết thảy thuận lợi, túi tiền ngày càng lớn hơn, hắn vẫn không thể xua tan phiền muộn. 

Mà người làm Tiêu Minh phiền lòng, tất nhiên là Việt Thanh. 

Trong từ điển của Tiêu Minh không có mấy từ "bệnh xà tinh", "biến thái", " bệnh kiều", nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, tinh thần Việt Thanh có chút không bình thường. 

Tiêu Minh giỏi việc thăm dò tâm tư của người khác, chỉ cần để hắn tìm hiểu xuất thân, thói quen, tính tình của một người, hắn có thể diễn cử chỉ và lời nói của người khác không mấy sai biệt, nhưng đối với Việt Thanh, hắn không có cách nào nắm trong tay, không cách nào dự đoán, hoàn toàn không thể suy đoán theo lẽ thường. 

Việt Thanh giống như con dã thú tự nhốt mình vào chuồng, tùy thời đều có thể không nhịn được phá chuồng, xé rách mặt nạ ôn nhu lương thiện. Tiêu Minh kiêng kỵ việc gã có mưu kế nào đó mà mình không thể dự liệu, nên cũng hiểu không thể tiếp tục dung túng, mà phải xuống tay trước chiếm ưu thế, vì thế liền hạ thủ ngay trong Huyễn Minh Cảnh. 

Người này tuyệt đối không thể để rời khỏi Huyễn Minh cảnh, nếu không bên ngoài trời cao đất rộng, Tiêu Minh muốn giam chân sẽ càng khó khăn, hơn nữa tâm lý Việt Thanh đối với hắn đã vô cùng không bình thường, tuyệt đối không thể sống yên ổn với nhau, nước sông không phạm nước giếng. 

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, ai bảo Việt Thanh trêu chọc hắn trước, khiến hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm? Nếu là tự làm bậy, đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn, không chừa đường sống. 

Như vậy, muốn diệt trừ Việt Thanh, hắn nên đào một cái bẫy như thế nào để dụ đối phương nhảy xuống? Việt Thanh trước mắt vẫn không nghi ngờ diện mạo "người tốt" của hắn, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Minh, mà nấp sau màn lặng lẽ thúc đẩy mọi thứ là việc hắn thích nhất. 

Nằm trên giường, ngón tay nhẹ gõ mép giường, ánh mắt Tiêu Minh trầm tư, thế nhưng không đợi hắn suy tính ra đối sách, Tiêu Minh đã cảm nhận được pháp trận phòng thủ bị người ngoài chấn động. 

Dựa theo lịch trình sinh hoạt của Việt Thanh, bây giờ không phải thời gian gã trở về. Trong lòng Tiêu Minh hơi lạnh, nhưng vẫn ra khỏi phòng, nhìn ra ngoài viện. 

Hai người ngoài phòng chính là mấy kẻ táy máy tay chân với Việt Thanh vài ngày trước, sau đó bị Tiêu Minh chặn lại. Cảm nhận được ánh mắt bọn họ không có ý tốt,Tiêu Minh mím môi, cất giọng hỏi : " Hai vị đạo hữu lần này tới đây có gì chỉ giáo? " 

"Nếu chúng ta tới, tự nhiên có chuyện. Mau mở pháp trận ra! Đây là cách Triệu đạo hữu đãi khách sao? " Một người trong đó cười lạnh, đánh ra một luồng gió mạnh về phía pháp trận, khiến lá chắn vốn kiên cố không khỏi rung động một hồi.

Hai người này nếu được cho phép thoải mái đến gây phiền toái với hắn, dĩ nhiên không thể biến mất ở chỗ này, nếu không sẽ mang phiền phức lớn cho mình—— trong lòng thầm than một tiếng, có lẽ phải chịu một trận khổ nhọc,Tiêu Minh có chút không cam lòng, rút lá chắn phòng thủ, sắc mặt lạnh lùng. 

Thấy Tiêu Minh thỏa hiệp, hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười rất đắc ý, song song cất bước vào kẹp Tiêu Minh ở trong : "Hai người chúng ta lần này tới đây là để đòi nợ. Khoảng thời gian này Triệu đạo hữu được bọn ta che chở, lại không có chút tiền, có phải nên bày tỏ điều gì?" 

Sắc mặt Tiêu Minh trầm xuống : "Ban đầu thỏa thuận với Tôn đạo hữu, hắn che chở ta và Việt Thanh thì tám phần thu hoạch của chúng ta thuộc về hắn, chẳng lẽ các ngươi định lật lọng?! " 

"Không sai, ban đầu đích xác là nói như vậy. " một tên tu giả cười lạnh, vẻ mặt đùa cợt, "Nhưng đó là ' các ngươi ', mà kiếm tiền cũng chỉ có Việt đạo hữu, Triệu đạo hữu tự nhiên không tính. "

" Chẳng lẽ Triệu đạo hữu cam phận phụ thuộc vào Việt đạo hữu, muốn làm con thỏ già sao? " Một gã tu giả khác nhếch mày đầy ác ý. 

Trong lòng Tiêu Minh thật sự nổi giận: " Ngươi...! " 

" Hoặc là giao tiền, hoặc là ......" Ánh mắt tu giả lướt qua thân Tiêu Minh, khẽ cười một tiếng, ý tứ xem thường rất rõ ràng. 

Hôm nay không thể giết bọn họ, nhưng ngày sau tất nhiên sẽ cho bọn họ đẹp mặt. Tiêu Minh kiềm chế sát ý, mặt lộ vẻ tủi hổ: "Tiền bạc...ta sẽ đưa. " 

Tiền Tiêu Minh đưa dĩ nhiên không phải là tiền tham ô "đánh cướp" được trong khoảng thời gian này, mà là phần tích lũy được từ khi theo phụ Việt Thanh " bán nghệ " lúc trước. Dĩ nhiên, chút ít này sẽ không làm người hài lòng, chỉ thấy vẻ mặt hai tên tu giả trầm xuống, trong mắt lại ẩn chứa hưng phấn như rốt cục chờ đến thời cơ báo thù. 

Hiển nhiên, lần trước bị tên tu giả trung kỳ Kim Đan thương nặng như Tiêu Minh dọa lui, hai người vẫn luôn nhớ thù đến bây giờ. 

Vì phải " dưỡng thương " một thời gian, Tiêu Minh dầu gì mới hồi phục một chút chân nguyên, hai tên tu giả cũng không hạ đòn sát thủ, chỉ như mèo vờn chuột, cười nhạo nhìn Tiêu Minh chật vật trốn đông trốn tây, tránh phải né trái, đầu tóc rối tung. 

"Dừng tay! Các ngươi đang làm gì?! " Việt Thanh ôm cầm trở về vốn có tâm trạng không tệ, nhưng không nghĩ được lại thấy phải một màn như thế, vô cùng sợ hãi. Gã đưa tay gảy huyền cầm, hai đạo chân nguyên xông thẳng đến đối phương lại bị phá vỡ nhẹ nhàng. 

Uể oải liếc mắt từ dưới mặt đất, Tiêu Minh vì nổi giận, lại cũng vì thương thế mà hơi phát run, một tên tu giả Kim Đan khẽ cười, ánh mắt tên còn lại thèm thuồng xoay quanh người Việt Thanh, tựa hồ muốn gã phảng kháng như vậy.

"Không phải là muốn tiền sao?! Được! Cho các ngươi! " Biết không địch lại, Việt Thanh đành kiềm chế cơn tức, giơ tay ném túi tiền xuống mặt đất. Viền mắt gã ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn : " Cầm tiền, cút! " 

Bị đối đãi không khách khí như thế, hai tên tu giả cũng có chút tức giận, nhưng vẫn ngại Tôn Phi Nghiễm. Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, dùng chân nguyên nâng túi tiền trên đất, thu vào trong tay áo, cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi. 

Mắt thấy hai người cuối cùng cũng rời đi,Việt Thanh vội vàng mở pháp trận phòng thủ ra rồi bước nhanh tới bên Tiêu Minh, ân cần đỡ hắn dậy. 

"Ta... không sao, bọn họ ra tay cũng có chừng mực. " Tiêu Minh hắng giọng, rũ mắt, lông mi khẽ run, thần sắc tủi thẹn vẫn chưa biến mất, cả người uể oải," ...Là ta ...... Quá vô dụng ...... Liên lụy ngươi. " 

"Đừng có nói như vậy! " Việt Thanh nắm bả vai Tiêu Minh, ấn hắn vào lòng mình, ôm chặt lấy, "Ta vẫn nhớ ngươi là vì ta mới biến thành bộ dáng này. Dù phải làm gì cho ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện. " 

Toàn bộ chóp mũi Tiêu Minh chỉ thoang thoảng hương thơm không rõ của Việt Thanh, khiến người hắn hơi nóng lên, toàn thân hơi khác thường, cứng đờ đẩy Việt Thanh ra, miễn cưỡng cười một tiếng : " Đa tạ. " 

" Ngươi không cần cảm ơn ta. " Việt Thanh đỡ Tiêu Minh vào phòng, đốt một nén hương an thần, lo âu chăm chú nhìn Tiêu Minh xử lý vết thương trên người, " Đều do thực lực của ta không đủ, mới hại ngươi bị thương, lại bị người ta làm nhục như thế ......" 

" Phong ba hôm nay coi như là quá khứ, ta chỉ lo lắng cho tương lai... hai người này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sau này có lẽ khó tránh khỏi xung đột......" Tiêu Minh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thở dài nằm lên giường, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng hai hàng lông mày lại níu vào cho thấy nỗi lòng phiền muộn. 

Ánh mắt Việt Thanh lóe lên, trầm ngâm chốc lát, đặt cầm lên đầu gối, nhẹ nhàng gảy huyền cầm. 

Tiếng đàn êm ái như đôi tay mềm mại, xoa dịu nỗi lòng người nghe , Tiêu Minh chỉ cảm thấy tâm tình của mình càng ngày càng vững vàng bình ổn, mùi hương an thần càng khiến tâm trí an tĩnh, hắn vô tri vô giác dần dần chìm vào mộng đẹp. 

Việt Thanh cúi đầu, sau khi hoàn thành một khúc liền nhìn về phía Tiêu Minh, phát hiện hắn đã ngủ thật say, không khỏi mỉm cười ngọt ngào, thỏa mãn và say mê.

Thu cổ cầm lại, Việt Thanh đi tới mép giường, đưa tay lên vuốt nhẹ lên đôi mi Tiêu Minh, gò má mang theo vết thương, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng. Ánh mắt của gã lưu luyến, giống như có thể ngắm đến địa lão thiên hoang. Rất nhanh, Việt Thanh như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng xoay người rời đi lặng yên không một tiếng động. 

Thoáng chốc, hơi thở Việt Thanh biến mất khỏi viện, Tiêu Minh vốn đang ngủ say lại mở mắt, khẽ nhếch miệng, giơ tay lên xóa đi xúc cảm đối phương lưu lại trên mặt mình. 

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, khi Tiêu Minh tỉnh lại, Việt Thanh đã xử lý thỏa đáng mọi chuyện, ôm cổ cầm đứng khoan thai trong viện. Khí chất quanh người gã tao nhã, yếu ớt cười với Tiêu Minh như sương mai buổi sớm. 

"Hôm nay sao dậy sớm vậy? " Tiêu Minh mỉm cười. 

"Tối hôm qua ...... ta không ngủ được, cho nên tu luyện một đêm. " Thanh âm Việt Thanh du dương.

Tiêu Minh hơi sửng sốt, vẻ mặt u ám: "Chẳng lẽ là vì hôm qua......" 

Chưa nói xong, hai người đã nghe ngoài cửa có tiếng huyên náo khác thường. Tiêu Minh không biết nói gì, còn ánh mắt Việt Thanh hơi sáng, "xông xáo" xắn tay, ngay sau đó bước nhanh ra khỏi nhà, hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. 

Trong Huyễn Minh cảnh, mỗi ngày đều có tu giả chết vì nhiều loại nguyên nhân, mà mọi người cho đến bây giờ cũng không còn chú ý đến những chuyện như vậy. Thế nhưng lần này lại hoàn toàn khác.

Tranh đấu bình thường giữa các tu giả là bởi vì xung đột lợi ích, chỉ cần đối phương chết là đủ, thủ pháp phần lớn dứt khoát lưu loát, hiệu suất rất lớn. Nhưng tử vong lần này lại là hành hạ đến chết, triệt để hành hạ đến chết, cho dù là tu giả tâm địa sắt đá, thân trải qua trăm trận chiến, trên tay không biết nhuốm bao nhiêu máu tươi cũng không khỏi toát mồ hôi, trong người ớn lạnh. 

"Xảy ra chuyện như vậy, thật khiến người ta lo âu ......" Sau khi truyền lại tin tức mọi người bàn luận cho Tiêu Minh, Việt Thanh tuy ngoài mặt rầu rĩ nhưng ánh mắt lại sáng lên, "Chúng ta cũng đi xem một chút đi?" 

Tiêu Minh : "... ... ... . . ." – Hắn một chút cũng không muốn nhìn! 

Mặc dù không có hứng thú với hiện trường giết người, nhưng vì mong muốn " hiểu rõ đối thủ ",Tiêu Minh vẫn " chần chờ " nghe theo Việt Thanh. Đi tới quán trọ xảy ra chuyện —— cảnh tượng trong đó, làm người ta tưởng như mình đã rơi xuống địa ngục.

Cả phòng bị máu nhuộm đỏ, mùi máu tanh vẫn chưa bay đi khiến người ta muốn nôn mửa. Thi thể không trọn vẹn, thịt văng tứ phía, mơ hồ có thể đoán được hẳn là hai người. Da thịt đẫm máu đỏ như thịt quay, xương cốt trần truồng phơi bên ngoài, kinh mạch màu xanh như giòi bọ... Tiêu Minh không nhịn được cau mày, theo bản năng quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt gã cũng không đành lòng, ánh mắt lại như đang thưởng thức tuyệt tác có một không hai.

Cảm nhận được ánh mắt Tiêu Minh,Việt Thanh xoay đầu lại, cố ý thấp giọng, âm điệu lại hơi dâng cao: "Ta vừa nghe người khác nói về thân phận của hai người này, tựa hồ chính là người hôm qua mạo phạm ngươi... Thật là thê thảm... Bọn chúng đã làm quá nhiều việc ác, vậy cũng là trừng phạt đúng tội, phải chăng là đắc tội với người nào không thể đắc tội nên mới rơi vào kết quả như vậy. " 

Tiêu Minh : "... ... ... . . ."

Ánh mắt Việt Thanh sáng lấp lánh, giống như mấy bé gâu gâu muốn lấy lòng chủ nhân, làm việc giúp chủ nhân nhưng lại cố ý không nói, ngược lại mong đợi nhìn chủ nhân, mong chủ nhân có thể nhận ra được tâm ý của mình, có thể khen mình một câu. 

Chỉ tiếc, căn phòng bê bết máu me này chỉ khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy,Tiêu Minh mím môi, không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào, chỉ đành cố gắng giữ vững mặt nạ suýt chút nữa bị kinh động, giọng nói buồn bã : "Nhưng dù có trừng phạt đúng tội, như vậy... cũng hơi quá mức......"

Cử chỉ Việt Thanh chững lại, rốt cục lộ ra mấy phần ảo não. Gã cầm cổ tay Tiêu Minh, đưa hắn rời xa căn phòng, vẻ vui thích ẩn giấu sau tiếng thở dài rốt cục hoàn toàn tiêu tan: " Xin lỗi, ta quên mất, tâm tính ngươi hiền lành, thấy chuyện như vậy... là ta quá mức lỗ mãng, nhất thời tò mò, chọc giận ngươi..." 

Tiêu Minh có cảm giác mình không thể đối diện với Việt Thanh, hắn vờ tâm tình xuống thấp cúi đầu không nói. Khi bọn họ vừa cất bước rời phòng trọ, đã bị Tôn Phi Nghiễm dẫn người ngăn lại. 

Mặc dù thực lực hai người vừa chết không tính là cao, cũng không được trọng dụng, nhưng tình huống lần này quá mức ác liệt, khiến người xung quanh bàng hoàng, Tôn Phi Nghiễm cũng không thể không chú ý. Sắc mặt của y cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn Tiêu Minh và Việt Thanh cũng không còn vẻ khinh miệt, ngược lại thêm lên mấy phần dò xét, hoài nghi : "Ta nghe nói, hai người chết từng gặp mặt các ngươi hôm qua, còn xảy ra chút xung đột? " 

"Tôn đạo hữu có ý gì?! " Sắc mặt Tiêu Minh chợt trở nên khó coi, " Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ bọn ta làm những chuyện như vậy?! " 

"Triệu đạo hữu không cần để tâm, ta cũng không có ý này. " Tôn Phi Nghiễm cười mà như không, dùng ánh mắt ra hiệu người bên cạnh mình dẫn Tiêu Minh và Việt Thanh đi, "Nhưng cẩn thận vẫn là trên hết, đến khi mọi chuyện rõ ràng, mong hai vị đạo hữu tạm thời ở cùng ta. " 

Thế địch đông hơn,Tiêu Minh và Việt Thanh liếc mắt nhìn nhau, không thể không thỏa hiệp, mà dù Tôn Phi Nghiễm có thật sự hoài nghi hai người hay là có mục đích gì khác, hôm nay cũng đã đạt được mong muốn, hài lòng dẫn hai người về chỗ mình. 

Khác với tiểu viện đổ nát của hai người Tiêu Minh,Tôn Phi Nghiễm sa hoa giàu có, trưng bày thực lực, uy hiếp người khác, đương nhiên thuê nhà cao cấp nhất. 

Đưa hai người đến căn phòng vừa mới chuẩn bị xong, Tôn Phi Nghiễm nhìn bọn họ bằng ánh mắt thâm hiểm rồi xoay người rời đi, Tiêu Minh, Việt Thanh lại khó nén vẻ thấp thỏm, không biết thứ chờ đợi tiếp đó bọn họ là gì. 

Dĩ nhiên, trên thực tế trong lòng bọn họ cũng không hề quan tâm. 

Những ngày kế tiếp, hai người đềubị giam lỏng,Tiêu Minh tiếp tục dưỡng thương, mà Việt Thanh thì luôn bị yêu cầu đi theo Tôn Phi Nghiễm. Vốn có ý đồ riêng với Việt Thanh, ánh mắt Tôn Phi Nghiễm nhìn Việt Thanh ngày lúc càng sỗ sàng, chỉ tiếc tâm tư Việt Thanh đều đặt vào Tiêu Minh, khiến Tôn Phi Nghiễm ngày càng thấy Tiêu Minh chướng mắt, muốn mau chóng diệt trừ. 

Đây đều nằm trong kế hoạch của Tiêu Minh, khi hai tên tu giả chủ động tới tìm hắn, làm nhục hắn,Tiêu Minh đã lặng lẽ lên kế hoạch mọi chuyện.

Việt Thanh có dục vọng độc chiếm hắn rất mạnh, khẩn cấp muốn lấy lòng hắn, hắn biểu hiện càng bi thảm, phiền não, càng có thể kích thích tâm tình Việt Thanh. Vì vậy,Tiêu Minh liên tục bày tỏ tâm tình, động tác, ngôn ngữ tăng thêm ám hiệu để Việt Thanh trở thành đao trong tay. Mà nếu Việt Thanh không ra tay,Tiêu Minh sẽ tự mình động thủ xử lý hai người kia, với đại cục vô ngại. 

Dĩ nhiên, Việt Thanh đã làm theo mong muốn của Tiêu Minh, chỉ là ra tay có chút quá đáng, vượt ngoài dự liệu hắn, nhưng hiệu quả dường như rất tốt.

Tự nhiên, sau khi hai tên tu giả tử vong, làm mọi người hiềm nghi, Tiêu Minh và Việt Thanh sẽ bị Tôn Phi Nghiễm để mắt tới. Vì hai người đều ngụy trang tính cách và thực lực, phần hoài nghi này sẽ không quá sâu, nhưng lại là một lý do hợp tình hợp lý, có thể cho Tôn Phi Nghiễm hợp lẽ đặt Việt Thanh bên cạnh mình, cô lập gã với Tiêu Minh. 

Lúc trước số tiền Việt Thanh bán nghệ thu được có thể coi là nhiều, nhưng khi thế lực Tôn Phi Nghiễm càng lúc càng lớn, lượng tiền bạc này cũng không còn nghĩa lí gì với y, vì vậy băn khoăn khi trước cũng sẽ tiêu tán, đủ để cho Tôn Phi Nghiễm tùy cơ hạ thủ với Việt Thanh. 

Tiêu Minh không rõ Việt Thanh có dễ dàng tha thứ ham muốn của Tôn Phi Nghiễm dành cho gã hay không. Dù sao thủ đoạn câu dẫn của gã rất nhiều, nhìn qua đối với lần này cũng có vẻ cực kỳ quen tay, nhất định sẽ không vượt quá giới hạn bản thân. 

Nếu như không thể tha thứ, hai người tất nhiên sẽ phát sinh xung đột, mà dù Việt Thanh có dễ dàng tha thứ, bản thân Tiêu Minh cũng là yếu tố quan trọng khiến hai người phát sinh mâu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.