Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó Hạ Nhiên đã dưỡng thương ở đây được 3 tháng.
"Này, ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì thế? Còn không mau trèo lên đây sửa ngói nhà giúp ta"
Dưới cái nắng nóng mùa hè, mặc một đống lớp vải vụn trên người khác mẹ gì cực hình thời trung cổ, thế là Hạ Nhiên dứt khoát mặc độc chỉ mỗi một cái áo mỏng manh trên người cùng với một cái quần cụt anh tự chế, trông chả giống ai.
Mặc tiết kiệm vải là vậy nhưng lưng anh vẫn ướt đẫm mồ hôi mẹ mồ hôi con, tóc bết bết bẩn bẩn, mặt mày đỏ au như con tôm luộc, quả thực nóng muốn phát điên.
Hạ Nhiên ngồi xếp bằng dưới bóng râm tránh nắng, ngắt đại một cái lá làm quạt.
Với cái thời tiết nóng có thể rang chín luôn trứng này, Bạch Dạ giống như đã mất luôn cảm giác phân biệt nóng lạnh vậy, y mặc kín bưng đồ từ trên xuống dưới, một con ruồi cũng chẳng thể lọt vào được, thản nhiên ngồi đóng "binh binh bọn bon" trên mái nhà.
Đúng là bệnh thần kinh mà.
Hạ Nhiên bĩu môi, thầm nghĩ có thằng khùng mới chịu trèo lên đó với y, vậy nên anh mới vùng vằn mãi chưa chịu đi, đợi đến khi Bạch Dạ ở trên nóc nhà chống nạnh chửi một tràn, anh mới chịu nhấc mông đứng dậy chậm chạp bò lên sửa cùng.
Nói là sửa phụ nhưng Hạ Nhiên phá thì nhiều mà sửa đồ thì ít. Vì công tử bột như anh có biết sửa cái quái gì đâu.
Nhìn mấy lỗ thủng mới toang ngay cạnh lỗ cũ còn chưa chắp vá hết, Bạch Dạ xoa bóp mi tâm đau nhức, bắt đầu cảm thấy hối hận khi để tên vô dụng này lên đây cùng rồi.
"Ngươi --- Cút --- Đi" - Bạch Dạ kiềm nén xúc động muốn một chưởng tát chết anh, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ một.
"Tuân lệnh"
Hạ Nhiên chỉ chờ có thế, buông hung khí trong tay, vui vẻ nâng mông bò khỏi đó ngay.
Gần đây có một con suối nhỏ, đi bộ tầm 15 phút thì đến. Bình thường Hạ Nhiên chẳng cần vội đến đó làm gì, vậy nên suốt dọc đường anh toàn mãi mê hái hoa bắt bướm, dung dăng dung dẻ mà đi. Nhưng giờ với thời tiết khắc nghiệt như này, Hạ Nhiên chỉ hận không thể nhét dưới chân hoả tiễn, "vèo" một cái là bay đến nơi ngay.
Thật vất vả lê lết tấm thân đến nơi, nào ngờ được có người còn nhanh hơn anh, đến sớm một bước chiếm chỗ.
Hạ Nhiên bực mình vì bị người ta nẫng tay trên, tức quá nên anh lầm bầm chửi thề mấy câu, định quay lưng rời đi, chợt nhìn thấy bộ y phục sạch sẽ phất phơ treo trên cành cây.
Khoé miệng anh cong cong, không khỏi trộm cười thầm trong bụng.
Haha, đến ông trời cũng ngứa mắt muốn giúp anh chỉnh chết người này đây mà.
Anh cúi người nhặt nhánh cây khều lấy đồ từ trên cây xuống, sau đó lạnh lùng quăng nó vào bụi cây.
Trả thù xong, Hạ Nhiên không vội đi ngay, anh đi vòng ra sau tảng đá lớn cách đó không xa lắm ngồi xổm, có chút chờ mong được nhìn thấy dáng vẻ trật vật của người kia trần như nhộng đi tìm đồ.
Không phụ lòng Hạ Nhiên, quả nhiên không lâu sau đó, có tiếng bước chân người dẫm lá cây dần đi đến.
Hạ Nhiên nhếch môi, cẩn thận nép mình trốn kĩ, tránh người nọ phát giác ra được có người thứ hai ở đây.
Soạt____
Người đến là một mỹ nhân tóc dài đến ngang eo, da trắng như trứng gà bóc vỏ, môi đỏ không cần tô son, chân dài thẳng tắp không vết một vết sẹo. Từ trên xuống dưới không có một khuyết điểm, trừ việc mỹ nhân có tờ rim còn lớn hơn anh.
Hơn nữa còn là người quen.
Người anh em vừa mới ngẩng đầu định hót vài câu chào hỏi thấy thế thì trốn ngay về tổ, vì nó tự ti về ngoại hình.
Hạ Nhiên mặt không biểu cảm kéo quần lên.
Có lẽ hôm nay đi dạo như thế là đủ rồi.
Lòng thì nói thế nhưng mà khi nhìn thấy bóng lưng trắng ngần loay hoay tìm đồ, Hạ Nhiên chợt nhớ đến lời một hiền nhân đã từng nói: "nam nữ quan trọng cái đ*o gì, miễn sướng là được", đúng, hiền nhân nói tất luôn đúng, vì vậy anh quyết định nghe theo lời hiền nhân chỉ bảo, ở lại xem người đẹp khoả thân full HD không che.
Mỹ nhân mắt hình như không được tốt lắm, mò mẫm nửa ngày vẫn không tìm được đồ, mày đẹp nhíu lại, bước vài bước về phía trước quơ tay tìm đồ, vì mắt chẳng tốt nên không biết có một bụi cây gai đằng trước.
"Cẩn thận"
Hạ Nhiên theo bản năng muốn bảo vệ phái yếu nhào ra đỡ mỹ nhân vào lòng, phù, suýt nữa thì toang rồi.
Cơ mà ở khoảng cách rất gần thế này, anh mới thấy rõ mỹ nhân không những đẹp mà còn rất rất thơm nữa, hê hê.
Liếm liếm môi, nhìn bộ y phục cách đó không xa, anh khẽ cười, thần thần bí bí ghé ở bên tai mỹ nhân hỏi nhỏ:
"Ngươi đang tìm y phục đúng không?"
"..."
"Ta thấy nó gần đây, ngươi đứng đây chờ một lát nhé"
Dứt lời liền buông mỹ nhân ra chạy thật nhanh đi lụm đồ về, nhưng nghĩ lại, tìm quá nhanh hắn sẽ nghi ngờ. Hạ Nhiên bèn nâng chân đạp đạp mấy bụi cây, tạo âm thanh giống như anh đang nhiệt tình giúp tìm đồ thật, thậm chí để cho giống thật, anh còn rắc thêm mấy cái lá cây lên đầu, dùng nhánh cây xé rách một đường dài trên áo.
Hoá trang đâu vào đó xong, anh mới chịu xách đồ về.
Mỹ nhân lạnh nhạt nhận đồ, đôi mắt vô hồn chăm chăm nhìn anh giống như đã biết hết mọi chuyện.
"Đa tạ"
Hạ Nhiên làm chuyện xấu nên có hơi chột dạ, sau khi quơ quơ tay trước mặt hắn mấy lần, xác nhận hai mắt hắn đúng là không nhìn được gì mới thầm thở nhẹ một hơi.
"Đại phu đừng khách sáo thế, thấy người gặp nạn nên tiện tay giúp đỡ mà thôi"
"..."
Nếu không phải thi thoảng có nghe người này và Bạch Dạ nói chuyện, anh còn tưởng hắn là người câm.
Nghiêng đầu nhìn mặt trời treo trên đỉnh đầu, Hạ Nhiên chủ động cầm gậy trúc, hớn hở đề nghị đưa hắn về nhà.
"Không cần đâu" - Mỹ nhân đoạt lại gậy, thẳng thắn cự tuyệt.
Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp da mặt của Hạ Nhiên.
Chỉ nghe anh khẽ "á" một tiếng, cơ thể lảo đảo té vào ngực hắn, đồng thời tay nhanh lẹ cướp gậy trúc ném xuống hồ, sau đó giả vờ như mình vô tội chớp chớp mắt, học theo giọng điệu trà xanh hốt hoảng nói:
"Làm sao bây giờ, ta lỡ làm rớt gậy của ngươi xuống hồ mất rồi, hay là để ta đưa ngươi về cùng coi như chuộc lỗi nhé"
Đại Phu: "..."
...
Bạch Dạ chống tay ngồi trước bàn cơm toàn mấy món rau chay đã nguội từ lâu, thi thoảng liếc mắt nhìn bên ngoài cửa, tới giờ ăn cơm rồi, sao còn chưa về thế? Chẳng lẽ là bị thú dữ ăn thịt rồi?
Nghĩ đến khả năng này, Bạch Dạ vội vàng đứng dậy định đi ra ngoài tìm người nhưng khi đặt chân đến bậc thềm cửa, y mới chợt nhận ra, người nọ sống chết có liên quan gì tới y đâu.
Hừ, ai bảo hắn cứ thích chạy nhảy lung tung, chết cũng là đáng đời.
Nhưng mà nếu hắn chết thì độc trên người công tử biết tính làm sao bây giờ.
Nghĩ lại vẫn là nên đi tìm hắn trở về.
Khi Bạch Dạ đội nón lên đầu chuẩn bị lên đường, từ đằng xa bóng người thực quen thuộc đi tới, không phải Hạ Nhiên thì còn ai.
"Hừ, bây giờ mới dám vác mặt về à? Ta còn tưởng ngươi bị con hồ ly tinh nào dụ dỗ rồi đấy" Bạch Dạ cất nón về chỗ cũ, nhanh chóng nhảy tới trước mặt anh, không hề phát hiện trong giọng nói mình không còn chanh chua như thường ngày, ngược lại càng giống như bà vợ già oán ông chồng không đoái hoài tới gia đình mà chỉ biết ra ngoài tìm gái trẻ đẹp mua vui.
Bạch Dạ đã quen ở trước mặt Hạ Nhiên khua môi múa mép nên quên luôn để ý đến chênh lệch thân phận giữa hai người, nói chuyện không bao giờ suy nghĩ trước khi nói.
Vì vậy, khi nhìn đến người đi bên cạnh Hạ Nhiên là ai, Bạch Dạ mặt trắng bệch, lắp ba bắp bắp không nói nên lời.
"Công, công tử"
Bạc Ý mặt lạnh như tiền không bận tâm đến y, lặng lẽ rút tay khỏi Hạ Nhiên, sải chân dài đi nhanh về phía trước, không để hai người kia phát hiện vành tai giấu sau tóc nóng bừng.
"Sao ngươi lại đi với công tử nhà ta hả?" Bạch Dạ hối hận muốn chết, tại cái miệng hại cái thân, không, không tất cả là tại tên khốn kiếp này, nếu không phải tại hắn cà rởn cà rởn mỗi ngày chọc y chửi thì sao y dám ở trước mặt công tử nói điều ngu xuẩn như vậy chứ, càng nghĩ càng tức, nhìn bản mặt ngu si của anh nhìn theo bóng lưng công tử, lửa giận không biết vì sao mà bừng lên, "Ngươi đúng đồ không biết liêm sỉ, ai cho phép ngươi dùng con mắt đó nhìn công tử, có tin hay không ta móc mắt ngươi"
Đi còn chưa được năm bước, Bạc Ý nghe được hết, từ khi nào đứa nhỏ này xấu tính như vậy, khó chịu cau mày, quay đầu liền nghiêm túc nhắc nhở y.
"A Dạ, không được vô lễ"
"Nghe thấy chưa, không được vô lễ đó" Hạ Nhiên vui vẻ xách đít chạy đến ôm tay Bạc Ý, thấy hắn không có phản ứng bài xích thái quá gì ngoài cứng đờ người trong giây lát, anh bèn hướng về Bạch Dạ cười đắc ý phụ hoạ theo.
Bạch Dạ đương nhiên tức muốn hộc máu nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc căm tức nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Nhiên: "Ngươi..."
Bạc Ý lười bận tâm đến ân oán cá nhân giữa hai người, giơ tay xoa mi tâm đột nhiên đau nhức: "A Dạ, dọn cơm chưa?"
"Em đã dọn xong rồi ạ" Bạch Dạ thu liễm tính tình, trừng mắt với Hạ Nhiên một cái, khom lưng nhỏ nhẹ đáp lại.
Bạc Ý ho khụ khụ vài tiếng, nhẹ nhàng trốn thoát khỏi ma trảo Hạ Nhiên.
"Giang công tử, ngươi đi ăn cơm đi, ăn xong ngồi ở phòng đợi ta đến xem vết thương"
Hạ Nhiên bĩu môi đầy tủi thân, quấn lấy hắn xà nẹo không buông, mục đích là chọc ai đó tức muốn chớt luôn: "Đại phu à, ngươi không ăn cùng người ta sao?"
Nói xong, còn không quên làm mặt quỷ với người nọ.
Lêu lêu lêu, có giỏi thì nhào tới cắn đi nè~
Tuy không nhìn thấy rõ ràng mọi vật nhưng Bạc Ý vẫn cảm nhận được có hai luồng khí đang giao chiến không ngừng ngay trước mặt mình.
Hắn khẽ lắc đầu.
"Ta không đói"
Nhìn Bạch Dạ tức đến hai mắt bùng lên hai ngọn lửa lớn mà không làm được gì, Hạ Nhiên càng đắc ý vênh váo hơn. Anh dựa sát Bạc Ý nhướn mày khiêu khích, rồi bất ngờ nhón chân lên hôn phớt qua má hắn.
Chụt.
"Được rồi, vậy ta đi ăn trước nhá"
Dứt lời liền chạy mất tiêu.
Nâng tay áo ghét bỏ lau lau vệt nước miếng in trên má, Bạc Ý thở dài.
"A Dạ, tìm cây trúc khác về đây"
Bạch Dạ nuốt xuống lửa giận, cung kính nhận mệnh lệnh.
"Vâng công tử"
#Note: Tác giả chỉ hoạt động ở Wattpad (tạm thời là thế), mọi trang khác là reup truyện không xin phép tác, buồn hơn là trong đó còn có trang kiếm tiền trên tác phẩm tác nữa *cười* Hi vọng độc giả thích đứa nhỏ này của tác có thể nhìn thấy dòng chữ này và ủng hộ bé con ở đây. Chúc các bạn có ngày mới tốt lành.