Mỗi Ngày Nam Thần Nhà Tui Đều Đăng Vạn Chữ

Chương 45




Cửa vào nhà ma là một cánh cửa gỗ thoạt nhìn rách tan nát, Hàn Thanh Ngạn chưa kịp nhìn xem trên cửa gỗ có hoa văn gì thì đã bị Tần Nhạc đẩy vào.

Vừa bước vào trong, Hàn Thanh Ngạn theo phản xạ có điều kiện nhắm tịt hai mắt vào, động tác cũng dừng lại, sau đó anh cảm thấy bả vai mình bị người vỗ một cái không nặng không nhẹ. Anh nhịn không được hô "A" một tiếng, không nghĩ tới bên cạnh lại vang lên một tiếng kêu còn lớn hơn.

Tiếng này không phải quen thuộc dạng vừa đâu.

Hàn Thanh Ngạn mở mắt nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên là Tần Nhạc.

Thấy Hàn Thanh Ngạn nhìn mình, Tần Nhạc nói: "Không dưng tự nhiên chú la làm làm chi, làm anh sợ muốn chết."

Hàn Thanh Ngạn quay đầu lại nhìn một cái, xác định Tề Sơ Phàm cũng đi vào rồi mới quay đầu nhìn về phía Tần Nhạc, mặt không chút thay đổi nói: "Thế không dưng anh vỗ tôi làm gì? Không biết làm vậy lúc này đáng sợ lắm à?"

"Đó chẳng phải là do chú đứng chắn giữa cửa à?" Tần Nhạc nói xong, đột nhiên đắc ý nói: "Chú đừng tưởng giờ chụp anh một cái là có thể khiến anh sợ nhé, lá gan của anh không nhỏ như chú đâu."

Hàn Thanh Ngạn im lặng giơ hai tay mình lên ý bảo với Tần Nhạc là anh thật sự không hề làm gì cả, Tề Sơ Phàm đứng một bên cũng giơ tay lên.

Tần Nhạc nhìn bốn cái móng vuốt của đám bạn mình, sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bả vai mình.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một bàn tay vươn ra từ vách tường khoát lên vai anh, hình ảnh đó thật sự muốn có bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong khi Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm đều nghĩ Tần Nhạc sẽ quay đầu quắp đuôi chạy, ai ngờ phản ứng đầu tiên của Tần Nhạc không phải chạy mà là một phen nắm chặt lấy cái tay ấy dùng sức kéo nó về phía mình.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm "A" một tiếng, dọa Tần Nhạc nới lỏng tay ra, cái tay kia nhanh chóng giãy khỏi tay Tần Nhạc rồi lủi vào vách tường.

Tần Nhạc chớp chớp mắt, vươn tay sờ sờ mặt tường nơi cánh tay nọ vừa lủi vào, quả nhiên đụng phải một lớp giấy dán có hoa văn giống hệt vách tường, dưới lớp giấy có một cái lỗ chỉ đủ cho một bàn tay người vươn ra. Anh nhìn cái động kia thì hiểu rằng cái tay vừa khoát lên vai mình hẳn là của nhân viên làm việc trong nhà ma, bèn lớn tiếng nói: "Ngại quá người anh em, vừa nãy sợ quá. Tay anh không sao chớ?"

Đợi vài giây, nhà ma vẫn im ắng không có tiếng ai đáp lại.

Tần Nhạc quay sang nhún nhún vai với bọn Hàn Thanh Ngạn.

Không khí khủng bố của nhà ma bị anh ta đập tan đi không ít như vậy đó.

Hàn Thanh Ngạn nói: "Đi tiếp thôi, nếu như người vừa nãy bị sao thì lát nữa nhân viên công tác sẽ tới tìm chúng ta."

Tần Nhạc nghĩ nghĩ thì cảm thấy cậu ta nói có lý, bèn gật gật đầu tiếp tục đi.

Hàn Thanh Ngạn đi thứ hai, mới vừa nãy lúc Tần Nhạc hành "ma" anh cũng đánh giá chung quanh một chút rồi. Công cụ chiếu sáng trong nhà ma phát ra ánh sáng màu da cam mờ ảo, gọi là chiếu sáng nhưng thật ra cảm giác rất mơ hồ không rõ ràng khiến cho mọi thứ vốn chẳng có gì đáng sợ trái lại trở nên có hơi đáng sợ.

Đi đến một cái hành lang thoạt nhìn rộng khoảng mười thước, hai bên để một ít tạp vật thoạt nhìn chẳng có chỗ nào đáng tin, trái phải có vài căn phòng. Dựa theo lẽ thường mà nói, mấy con búp bê dùng để đổi giải thưởng chắc chắn là được đặt trong mấy cái phòng này.

Sau khi ba người bình an vô sự đứng trước một gian phòng, Tần Nhạc dừng chân lại nói: "Vào xem nhé."

Hàn Thanh Ngạn tuy rằng cảm thấy tất cả hành động đêm nay của bọn họ đều là tìm đường chết nhưng sau khi nghe Tần nhạc hỏi thì anh vẫn thật lòng thật dạ nói: "Nếu như không vào thì chắc là sẽ trực tiếp ra ngoài luôn, thế thì có lỗi với giá vé vào cửa quá."

Tề Sơ Phàm đứng cạnh gật đầu phụ họa nói: "Vừa lúc có hai gian phòng, anh vào một cái, tôi với Hàn Thanh Ngạn vào một cái nhé?"

"Sao hai đứa bây đi chung mà anh phải đi một mình?" Tần Nhạc tỏ vẻ vô cùng bất mãn với đề nghị của Tề Sơ Phàm.

Không nghĩ tới Tề Sơ Phàm lại đầy bình tĩnh không biết xấu hổ nói: "Bởi cảm tình của tôi với Hàn Thanh Ngạn tốt quá, xem như một người rồi."

Tần Nhạc rốt cục cũng cảm nhận được cái gì gọi là thấy sắc quên bạn: "..."

Cuối cùng ba người vẫn nhất trí làm theo đề nghị của Tề Sơ Phàm, Tần Nhạc vào phòng thứ nhất, Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm vào phòng thứ hai.

Trước khi vào cửa Tần Nhạc còn khiêu khích nhìn Tề Sơ Phàm nói: "Nếu chú mà không tìm thấy búp bê thì anh sẽ cười nhạo chú."

Tề Sơ Phàm gật gật đầu nói: "Anh yên tâm, ngay cả anh có bị dọa phát khóc tôi cũng không cười nhạo anh đâu."

Tần Nhạc càng ngày càng cảm thấy mình không nên tiến hành trao đổi với thằng chồng của bạn học: ".."

Hàn Thanh Ngạn nhìn Tần Nhạc mặt đầy vẻ không biết sợ đẩy cửa đi vào thì mới sâu kín nói với Tề Sơ Phàm: "Em có cảm thấy chúng ta lúc này đang vô cùng đi tìm chết không?"

Tề Sơ Phàm gật gật đầu nói: "Không có việc đâu, đây cũng không phải sự thật, thi thoảng làm mấy chuyện này thì cuộc sống mới bớt chán." Đương nhiên cậu tuyệt đối sẽ không nói cho bà xã biết, mục đích chủ yếu cậu tới đây không phải là cảm thụ kích thích mà là hi vọng bà xã bị kích thích sau đó sẽ cùng mình làm cái chuyện vui vẻ khiến người ta yêu thương nhung nhớ linh tinh.

Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ thì cảm thấy nam thần nói hình như rất có lý nên cũng chẳng nói thêm gì nữa, trực tiếp đi tới cánh cửa.

Mới đi được hai bước, Hàn Thanh Ngạn đã cảm thấy hình như mình vừa giẫm phải cái gì đó, ngay khi anh còn chưa kịp phản ứng xem đến tột cùng là mình dẫm phải thứ gì thì đã cảm thấy đầu mình bị một cái gì đó chạm phải. Hàn Thanh Ngạn bèn giơ tay bắt lấy thứ còn đang khoát trên đầu mình, đến khi nhìn thấy nó là cái gì thì trái tim thiếu điều bị dọa đến mức ngừng đập.

Là một búp bê vải cả người đầy máu, không phải nói cũng biết nó có bao nhiêu đáng sợ mới có thể dọa được Hàn Thanh Ngạn, chủ yếu là chẳng những nó nhìn đáng sợ, hơn nữa còn rất xấu.

Hàn Thanh Ngạn nhìn thoáng qua rồi quăng con búp bê kia đi, hít sâu mấy cái bình phục tâm tình, sau đó dùng cái mặt ngàn năm không đổi nhìn Tề Sơ Phàm rồi nói: "Anh cảm thấy có hơi hiểu tại sao em gái kia lại khóc hu hu chạy ra như vậy rồi."

Tề Sơ Phàm đặc biệt muốn nói một lời an ủi thầy giáo nhỏ thoạt nhìn tuyệt đối đã bị dọa, nhưng nhìn cái mặt than nghiêm túc của anh ấy cậu lại cảm thấy hình như nếu cậu an ủi thì sẽ làm bẩn cõi lòng tròn trĩnh của ảnh. Sau khi nghẹn mấy giây, cậu mới nói: "...Không sao đâu, có em ở đây rồi."

Quả nhiên Hàn Thanh Ngạn chỉ duy trì cái mặt than rồi gật gật đầu, mặt đầy trấn định nói: "Đi thôi."

Cuối cùng bao nhiêu câu tâm tắc của Tề Sơ Phàm vẫn chẳng được dùng đến, nói đến cái tên khổ sở bị đồng đội cách li Tần Nhạc, anh thật ra vẫn chưa nói cho Hàn Thanh Ngạn biết, anh thật ra chẳng những tin mấy chuyện u linh quỷ quái tồn tại, mà còn sợ muốn chết.

Cái chuyện đàn ông sợ ma nói ra rất mất mặt, cho nên vì không muốn mất mặt nên Tần Nhạc chỉ có thể nhịn những tiếng lo sợ xuống dưới cổ họng.

Sau khi Tần Nhạc đi vào căn phòng đó thì bắt đầu an ủi bản thân không ngừng, nói cho bản thân mình biết cảnh trong đây chỉ hơi khủng bố thôi chứ chẳng có vấn đề gì đâu. Đương nhiên đối với cái thể loại đã sợ đến đến độ thành ám ảnh tâm lý như anh thì mấy câu an ủi này chẳng có tác dụng gì.

Trong phòng nhỏ có vài bóng đèn tỏa ra ánh sáng trắng nhợt, thoạt nhìn những ngọn đèn đó đã khiến cho tầm nhìn mờ mịt trong hành lang trở nên rõ hơn, chỉ là Tần Nhạc còn chưa kịp thấy may mắn khi giá trị khủng bố trong đây bố trí khá thấp thì những bóng đèn nọ như thể nghe thấy tiếng lòng Tần Nhạc, đặc biệt đúng dịp tắt ngấm.

Tần Nhạc: "..."

Ai tiên sư bố nó rảng rỗi khơi ra cái chuyện đi nhà ma này làm gì! Lăn ra đây nói chuyện nhân sinh với ông mau lên!

Tần Nhạc phẫn nộ nghĩ, sau đó bi thương phát hiện cái đứa đầu têu hình như chính là mình.

Không cho Tần Nhạc có cơ hội hối hận vì mình tự đi tìm đường chết, anh đã cảm giác thấy hình như có một thứ gì đó đang chậm rãi đi về phía anh trong bóng đêm.

Trong nháy mắt này cảm giác sợ hãi tỏa ra tràn lan, nhưng Tần Nhạc lại khổ sở phát hiện phản ứng đầu tiên của mình cư nhiên không phải giơ tay tát cái thứ đang tiếp cận mình một cái bép, trái lại ngẫm xem vạn nhất cái thứ tiếp cận anh lần này không phải người giả quỷ mà là máy móc, đánh hỏng rồi thì anh có phải đền tiền không?

Làm một cái thằng nghèo rớt mùng tơi, Tần Nhạc tự quỳ chính mình.

Đánh hỏng rồi nhất định sẽ phải đền tiền, cho nên sau khi Tần Nhạc tự hỏi không đến một giây thì quyết định tránh mặt cái thứ đang tiến về phía mình, trực tiếp quay đầu trở về đường cũ mà đi. Ngay cả không tìm được cái gì bị thằng ôn con Tề Sơ Phàm cười nhạo một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào? Nhưng nếu tiếp tục ở lại đây, anh có hơi lo lắng không biết tim mình có rớt mất không.

Tần Nhạc nghĩ đến là hay, chỉ là anh quên mất chuyện xoay người sẽ để lộ mông, cho nên khi một bàn tay chuẩn xác bắt được mông anh, Tần Nhạc nháy mắt cảm thấy cả người đều không tốt.

Tui đến nhà ma kết quả lại bị ma sàm sỡ? WTF?

Đây tuyệt đối không phải chuyện có thể nhịn được!

Ngay lúc Tần Nhạc định nổi giận, bên tai anh lại vang lên một cái giọng mà đối với Tần Nhạc không thể nào quen thuộc hơn ——

"Giận à?"

Tần Nhạc nghe thấy cái giọng đó thì phản ứng ngay lại được người đó là ai, sự sợ hãi trong lòng biến đi mất tăm, ngay cả sự phẫn nộ khi bị người sờ mông cũng biến mất. Anh hiếu kỳ nói: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi nói với anh là do anh muốn đến đây nên tôi mới ở trong này chờ anh thì anh có tin không?" Người kia trêu chọc nói.

"Tôi mà tin thì tôi là đồ ngốc." Tần Nhạc đáp lại dứt khoát.

"Được rồi, tôi làm ở đây." Trong thanh âm của người nọ còn mang theo ý cười, anh ta nói: "Trong lúc làm việc không thể nói chuyện tư được nhiều đâu, ngày đó nhìn anh cũng thích mà, còn giận à?"

Bình thường toàn là mình nói với mấy em gái câu này, đây là lần đầu tiên Tần Nhạc đã bị một người đàn ông cường lại còn bị người ta hỏi thế. Cơ mà nếu là người này.

Tần Nhạc gợi lên khóe miệng cười bĩ khí mười phần, anh nói: "Giận, sao lại không giận? Anh gì ơi, cho tôi phương thức liên hệ thì có chết đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.