Hàn Thanh Ngạn đi học mười mấy năm mà đến tận bây giờ anh vẫn chẳng hiểu ý nghĩa của khai giảng mỗi tháng chín có ý nghĩa gì.
Bởi vì tháng chín nào cô cũng sẽ phát hiện sau khi mình tu tâm dưỡng tính cắp sách đi học được mấy ngày ngắn ngắn dài dài thì lại nghênh đón một kỳ nghỉ dài gần 7 ngày nữa. Sắp xếp đau trứng cỡ nào a, không thể từ bỏ cái đó cho tụi tui nghỉ một lèo mười ngày rồi đi học lại một thể không được sao?
Đương nhiên phiền nhiễu này chính là vấn đề vạn năm của đám sinh viên nhưng cũng chỉ nghĩ đi nghĩ lại vậy thôi. Dù sao chế độ giáo dục cũng là thế, cô càng nghĩ nhiều thì lại chẳng có ai đến sửa cho cô.
Không nói vô nghĩa nữa, nói tóm lại là sau khi trận bóng rổ thứ hai của Tề Sơ Phàm hoặc là do đối thủ quá mạnh hoặc là do đồng đội quá ngốc nên đã thua be bét trôi qua không lâu, thời gian đã nhanh chóng trôi đến tuần lễ nghỉ lễ.
Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm đều quyết đoán không ngồi ngốc trong trường học nữa mà cùng nhau ngồi xe lửa đi thôn trấn nào đó có cảnh đẹp xa xa chút riết thời gian.
Cho nên vào ngày 1 tháng 10, Hàn Thanh Ngạn đã rời giường từ sớm để thu dọn đồ đạc. (1/10 là ngày quốc khánh Trung quốc)
Tần Nhạc có chết cũng không hối cải suốt cả đêm qua không trở về ký túc xá, đúng lúc anh đang dọn đồ thì mới thấy anh ta lững thững đi vào, anh ta ngồi bên giường mặt đầy cái vẻ ngủ không đủ nhìn chăm chú vào Hàn Thanh Ngạn. Một lát sau mới như thể tỉnh mộng mở miệng nói: "Tiểu Yến Tử, em định thu dọn đồ đạc xuất giá à?"
"Tôi cưới vợ." Hàn Thanh Ngạn mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào hai mắt Tần Nhạc mà nói.
Tần Nhạc: "..." Không biết vì sao trong nháy mắt này anh cảm thấy Hàn Thanh Ngạn chỉ cần khí thế này là tuyệt đối có thể áp đảo Tề Sơ Phàm.
Hàn Thanh Ngạn nhìn cái vẻ kinh sợ của Tần Nhạc thì chỉ ngừng lại vài giây rồi tiếp tục nói: "Tôi chỉ đùa thôi, nhưng anh ấy, lần trước bị người đánh vào viện rồi mà vẫn còn tiếp tục chơi bời."
Tần Nhạc chẳng nói chẳng rằng, hai mắt như thể không có tiêu cự nhìn sàn nhà trước mắt, một lát sau anh ta lấy từ trong túi quần áo ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu đặt bên miệng nhưng không châm.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ rằng anh ta không muốn tiếp tục đề tài nên không nói thêm gì nữa. Lúc anh sắp xếp xong đồ đạc tính đi ra ngoài thì mới nghe thấy Tần Nhạc nhỏ giọng nói: "Có đôi khi cũng thấy mệt, nhưng là do không tìm thấy ai nguyện ý sống cả đời với anh. Chú có thể sống cùng một chỗ với thằng nhãi Tề Sơ Phàm kia cũng rất tốt, hy vọng hai người có thể sống hạnh phúc."
"Nhận cát ngôn của anh." Hàn Thanh Ngạn nói: "Tụi tôi đi du lịch, anh muốn đi theo không?"
"Đi theo làm bóng đèn của tụi bây thì chẳng thà anh tiếp tục ở đây hưởng thụ cuộc sống còn hơn." Tần Nhạc phất phất tay với anh, làm ra cái vẻ thiếu kiên nhẫn nói: "Tranh thủ cút đi, đừng để nhãi nhà chú sốt ruột."
Hàn Thanh Ngạn gật gật đầu, khoát tay với anh một cái coi như tạm biệt anh rồi kéo rương hành lý của mình ra ngoài.
Sau khi anh rời khỏi, Tần Nhạc mới lấy từ túi áo ra một cái bật lửa, châm điếu thuốc trên miệng lên.
Cả đời lâu lắm, thay vì để người ta cho mình hy vọng rồi lại khiến mình trơ mắt nhìn người ta biến mất thì không bằng duy trì tâm tình chơi đùa ngay từ đầu còn hơn, ít nhất sẽ không hy vọng, cũng sẽ không thất vọng.
Nhưng ngẫm lại thì mới phát hiện ra thì ra mình chỉ là một con rùa chỉ biết chui rúc trong mai không dám thò đầu ra thăm dò cảm nhận thế giới.
Tần Nhạc có chút tự giễu nhíu nhíu khóe miệng, hút mạnh một cái, cảm thụ hương vị thuốc lá tràn ngập cơ thể. Cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh đột nhiên cảm thấy, ngày nào cũng xem hai cái tên không biết xấu hổ Hàn Thanh Ngạn và Tề Sơ Phàm tú ân ái nên mình cũng có chút mong muốn tìm được một người để có thể sống yên ổn với người ta rồi...
Nhưng là loại chuyện này ấy à...
Khóe miệng Tần Nhạc câu lên, rút điếu thuốc mới hút được một nửa ấn vào cửa sổ, sau khi xác định lửa đã tắt cả mới ném tàn thuốc vào thùng rác, còn mình thì ngã xuống giường.
Chơi đùa nhiều năm như vậy, cho nên bây giờ dù có muốn yên ổn cũng đâu có thể dễ dàng tìm được một người nguyện ý chung sống với mình cả đời. Vận khí của Hàn Thanh Ngạn thật tốt.
Sau khi Hàn Thanh Ngạn xuống lầu mới phát hiện Tề Sơ Phàm đã đứng chờ ở cửa, cậu ấy mặc một cái áo T màu đen, quần ngắn rộng thùng thình màu đen, lưng đeo một cái túi du lịch cũng màu đen, toàn thân tỏa ra cảm giác khốc soái cuồng bá duệ*. Đương nhiên đây chỉ là cảm giác chủ quan của Hàn Thanh Ngạn mà thôi, thật ra ngay cả Tề Sơ Phàm mặc bừa áo khoác xỏ dép lào ra ngoài, anh vẫn cảm thấy cậu ta khốc soái cuồng bá duệ.
*lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách
Đây là suy nghĩ mà một fan não tàn, a không đúng, là tình nhân bình thường nên có.
Hàn Thanh Ngạn ở trong lòng tặng cho thẩm my hoàn hảo 100% của nam thần nhà mình một cái like.
Tề Sơ Phàm đứng ngoài ký túc xá của Hàn Thanh Ngạn chờ không lâu thì đã thấy người, thấy thầy giáo nhỏ mang theo rương hành lý chạy về phía mình thì nháy mắt bổ não ra cảnh công thụ gặp nhau, thụ bổ nhào về phía công...rồi đá công bay đi tạo thành một đường cong hoàn mỹ biến khỏi màn hình.
Quả thực không thể máu tanh hơn a.
Lúc Hàn Thanh Ngạn đi đến bên người nam thần nhà anh thì phát hiện nam thần hoàn toàn không trưng cái vẻ vui mừng như anh đã tưởng tượng, trái lại mặt đầy phiền muộn. Anh suy tư một chút thì cảm thấy mình không ngốc đến độ ngay cả biểu tình cũng đoán sai, thế nên nâng tay lên quơ quơ trước mặt Tề Sơ Phàm, quan tâm nói: "Em sao thế?"
Tề Sơ Phàm lắc đầu tỏ vẻ mình không sao hết, sau đó vẫn nhíu nhíu mày giải thích, "Em chỉ đột nhiên cảm thấy não động của em chẳng những ghê gớm mà còn cứ chạy như điên hướng tới những phương hướng không thể tưởng tượng được, thu cũng không thu lại được."
"Đó không phải tốt sao?" Hàn Thanh Ngạn nói rất chi là lơ đễnh, anh nói, "Nếu não động của em mà giống tất cả mọi người thì làm gì ai rảnh rỗi đọc tiểu thuyết của em nữa?"
Tề Sơ Phàm: "..."
Cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng nhưng mình lại không thể phản bác được?
Cơ mà vợ nói gì cũng đúng, cho dù mình có cảm thấy không đúng thì vẫn đúng.
Do trước đó đã mua xong vé xe nên lúc này không phải thương lượng suy nghĩ xem nên khiêng hành lý đi đâu. Trước đó hai người họ đã tra ra vùng thôn trấn ngoại thành thành phố A có ít người sinh sống, không khí lại trong lành, đối với Hàn Thanh Ngạn từ nhỏ đã sống trong thành phố xa biển thì đến thành phố A còn có thể cảm thụ không khí biển một chút. Nói thế nào thì trong phương diện lộ trình hai người đều xem như rất dỗi vừa lòng.
Thành phố A cách thành phố D có hơi xa, để tránh muộn nên bảy tám giờ xe lửa đã xuất phát.
Vé xe là vé phòng có một cái giường cứng, hai người bèn ngồi lên giường tán gẫu với nhau.
Trong phòng có rất nhiều người cùng ngồi tán gẫu trên đó, cho nên ngay cả bọn họ thi thoảng tứ chi đụng chạm nhau một chút cũng không có ai phát hiện ra.
Hàn Thanh Ngạn an ủi mình như vậy trong lòng, nghĩ nghĩ lại cảm thấy như vậy cũng có chút vấn đề, vì sao anh yêu đương với người mình thích lại phải né tránh ánh mắt của người ta, nhìn đôi tình nhân đối diện kìa, nữ lui vào trong ngực nam như thể chỉ hận không thể bắt đầu xxoo ngay lập tức không bằng.
Quả thực càng xem càng cảm thấy khó chịu, Hàn Thanh Ngạn thật ra cũng muốn kéo Tề Sơ Phàm qua dùng sức hôn cho cái đôi đang tú ân ái đối diện biết là ông đây cũng có đàn ông, cô cho rằng mình cô có nên muốn tú thế nào thì tú chắc!
Đương nhiên chuyện này anh chỉ dám nghĩ thôi, anh tự nhận là bản thân vẫn là một người trưởng thành có lý trí. Huống hồ cái chuyện ân ái không phải cứ tú là tú ra được, bản thân phải biết mình là ai và hiện đang ở nơi nào.
Nhưng mặc kệ nghĩ thế nào thì anh vẫn cảm thấy cái đôi đối diện nhìn ngứa mắt quá!
Tề Sơ Phàm ngồi cạnh thầy giáo nhỏ thì phát hiện khí tràng quanh người anh ấy sắp sửa hóa thành đám sương khói hắc ám cả rồi. Cậu giương mắt nhìn về phía đối diện là đại khái cũng hiểu được Hàn Thanh Ngạn tức giận là do đâu. Đành mở miệng phân tán lực chú ý của Hàn Thanh Ngạn: "Đại khái đến tối mình mới đến thành phố A rồi, kế hoạch ngày hôm nay coi như bỏ qua đi, ngày mai chúng ta sẽ hoạt động gì?"
Cậu vừa mở miệng, lực chú ý của Hàn Thanh Ngạn quả nhiên được kéo trở về thành công. Anh gật gật đầu đồng ý với đề nghị của Tề Sơ Phàm, nói: "Dự báo thời tiết nói thời tiết ngày mai rất tốt, không bằng ra bờ biển chơi đi!"
"Dự báo thời tiết bình thường toàn gạt người." Tề Sơ Phàm nói, nhưng thật ra không hề phủ quyết đề nghị của Hàn Thanh Ngạn, cậu nói: "Mà ra bờ biển cũng chẳng sao đâu, dù sao chúng mình cũng chẳng phải nhân vật chính."
"Nhân vật chính?" Hàn Thanh Ngạn nghi hoặc nói.
"Ừ." Tề Sơ Phàm gật gật đầu, cậu nói: "Anh không phát hiện bình thường nhân vật chính mà muốn đi đâu là đến đó sẽ phát sinh chuyện sao? Như kiểu leo núi thì lạc đường, xuống biển thì trời mưa, tóm lại dẫu có đi đâu chơi thì chuyện xấu cũng lục đục kéo đến —— nếu chỉ còn lại hai người chúng ta, vậy làm một chút chuyện xấu hổ a xấu hổ đi."
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Không biết vì sao anh lại thấy lời này hình như là sự thật, nhưng tuyệt đối không đúng gì hết!
Hàn Thanh Ngạn suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Sao em biết được em không phải là nhân vật chính?"
"Bởi em sống nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thấy hào quang của nhân vật chính bao phủ em lần nào." Tề Sơ Phàm chậc chậc nói, cậu nói xong lại như thể nhớ ra chuyện gì đó, bổ sung thêm: "Cũng không phải, đời này em bị bao phủ một lần rồi đó."
"Cái gì?"
"Người em yêu cũng yêu em."
Tề Sơ Phàm nói xong sau thì không nói nữa, ôm di động ra vẻ đang chơi 2048, nhưng thật ra nhìn kỹ sẽ phát hiện cậu ta chơi chẳng có quy luật gì. Mà hai mắt của cậu ta có vẻ như nhìn chằm chằm điện thoại nhưng thật ra là đang chăm chú nhìn sườn mặt của Hàn Thanh Ngạn. Cho đến khi phát hiện từ má lan đến tận bên tai Hàn Thanh Ngạn đều hồng lên thì mới yên tâm từ bỏ hành động lé mắt yêu cầu độ khó cao của mình.
Hàn Thanh Ngạn nghe Tề Sơ Phàm không biết xấu hổ thổ lộ xong thì đỏ mặt không biết nên làm thế nào, chờ anh thẹn thùng xong lấy lại được tinh thần thì mới phát hiện Tề Sơ Phàm đã bắt đầu chuyên chú chơi trò chơi rồi.
Anh cũng chẳng nói gì mà chỉ yên lặng nhìn móng vuốt Tề Sơ Phàm di chuyển nhanh chóng trên màn hình di động, ngay lúc chỉ còn kém vài bước là có thể đạt được 2048 điểm, anh mới hơi hơi nghiêng người qua, nói nhỏ bên tai Tề Sơ Phàm rằng: "Người anh yêu yêu anh, anh cũng vui lắm."
Nói xong Hàn Thanh Ngạn lập tức dựng thẳng thân mình khiến cho người khác không nhìn ra hành động rút ngắn khoảng cách với Tề Sơ Phàm của anh, dưới góc độ quan sát tốt nhất, anh nhìn thấy Tề đại thần cuối cùng cũng tụ mấy con số vào một chỗ thành công nhưng lại bị câu nói của anh khiến cho run tay, hoàn mỹ nghênh đón một chữ game over.
Hàn Thanh Ngạn vừa lòng gật gật đầu, sau đó mới phát hiện ra từ sau khi anh quen Tề Sơ Phàm, hình như có hơi lây cái bệnh thích giục ngựa nhảy chồm chồm khắp nơi của cậu ấy mất rồi.
Đây đúng là một câu chuyện bi thương,