Mỗi Ngày Một Thổ Lộ

Chương 10: Ế nhờ thực lực




Edit: Cẩm.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Ôn Tư Ngộ nhìn thấy Giang Tự ở phim trường thì cứ ngỡ mình bị hoa mắt.

Cô cẩn thận xác nhận lại lịch trình, cảnh diễn Tô Nặc đúng là buổi chiều mới có.

Ôn Tư Ngộ vào đoàn làm phim chậm hơn mấy ngày, cũng chỉ thấy Giang Tự có một lần. Bất quá cô nghe đâu các nhân viên công tác hay nói, quay phim được một tuần rồi, nếu cảnh quay của Giang Tự bắt đầu lúc hai giờ chiều thì tuyệt đối anh ấy sẽ không xuất hiện trước một giờ.

Cho nên bây giờ mới là 8 giờ rưỡi sáng, Giang Tự cùng người đại diện và trợ lý xuất hiện ở phim trường khiến cho toàn bộ dân tình ở đây đều có chung một phản ứng: "Thầy Giang hôm nay quay cảnh buổi sáng à?"

Giang Tự từng bước thong thả đi tới, anh không đi thẳng đến phòng nghỉ mà lấy ghế dựa ngồi xuống.

Trợ lý ở bên cạnh đem kịch bản đưa cho anh, anh cầm lấy, mở ra, bắt đầu xem.

Phó đạo diễn lúc này cũng đi tới, thấy Giang Tự thì giống với mọi người kêu "ai" một tiếng, mắt quét một vòng bốn phía, gọi Ôn Tư Ngộ đến.

Cô ôm lịch trình chạy tới nghe sắp xếp.

Phó đạo diễn đang xem hiệu ứng ánh đèn, nhìn về phía góc rồi bĩu môi, hỏi cô: "Tôi nhớ hình như cảnh diễn Tô Nặc lúc hai giờ chiều mà nhỉ?"

Ôn Tư Ngộ gật đầu: "Vâng, thầy Giang diễn lúc hai giờ chiều."

Phó đạo diễn "ừm" một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, dừng một chút, tiếp tục nói với cô: "Tôi hiện tại đi không tiện, cô qua bên đó hỏi thử, nếu họ có vấn đề về thời gian thì về báo lại với tôi."

Ôn Tư Ngộ đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó hé môi, vẻ mặt có chút ngập ngừng.

Phó đạo diễn thấy vẻ mặt này cô thì cũng biết điều cô định nói là gì: "Người ta là nhân vật lớn, là cấp bậc ảnh đế đấy. Nếu thời gian của người ta có vấn đề thì chúng ta cũng phải sắp xếp lại lại theo. Trong giới này, ai hot thì chúng ta phải nghe theo người đó." Cuốn vở trong tay ông ta gõ nhẹ vào đầu cô: "Mau đi đi, hỏi cho khéo vào."

Ôn Tư Ngộ đáp ứng, thở dài rồi đi qua đó.

Người đàn ông yên tĩnh ngồi trong góc xem kịch bản, người đại diện ngồi bên cạnh thỉnh thoảng cũng xen vào một hai câu nói, cũng không biết nói đến cái gì mà Giang Tự đột nhiên cười. Đôi môi anh khẽ nhếch lên, mang theo ý cười lười nhác.

Ôn Tư Ngộ bị nụ cười điên đảo của anh làm cho giật điện, căng thẳng nhéo mu bàn tay.

Cô đi từng bước một đến chỗ anh, vừa vặn lúc ấy anh ngẩng đầu lên.

Giang Tự hơi ngửa đầu nhìn cô, cái cổ thon dài bị kéo lên, lộ ra yết hầu hơi nhô lên hạ xuống.

Ôn Tư Ngộ cẩn thận nuốt nước bọt, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại kịch bản bổ não.

Cô nhớ tới lúc trước ở trên Weibo có đọc được một chủ đề "Bộ phận gợi nào cảm nhất của đàn ông trong mắt chị em phụ nữ?", trong đó yết hầu là vị trí mà nhiều chị em lựa chọn nhất, sau đó đến tay, cơ bụng, đường nhân ngư, xương quai xanh,...

Trong đầu cô lại thoáng hiện lên hình ảnh Giang Tự uống nước, yết hầu lăn lộn lên xuống... "Đùng" một tiếng, lòng dạ tiêu nhân của Ôn Tư Ngộ vang lên từng đợt tiếng pháo hoa.

Cô mạnh mẽ xoá bỏ những hình ảnh bổ não đó ra khỏi đầu, nhanh chóng thay đổi biểu tình trên gương mặt, cúi đầu chào hỏi người đàn ông trước mặt: "Chào thầy Giang."

Vẻ mặt cô nghiêm túc lại cẩn trọng, Giang Tự thiếu chút nữa cho rằng cô sẽ cúi gập đầu chín mươi độ chào anh luôn chứ.

Tâm tình buồn bực từ tối hôm qua của người nào đó bỗng nhiên tốt hơn một chút, anh cũng mỉm cười nhìn cô: "Chào buổi sáng."

Anh cười kìa, lại cười với cô kìa.

A a a a a...

Nội tâm của Ôn Tư Ngộ lại bắt đầu rục rịch cười ngây ngô, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ mặt bình tĩnh: "Thầy Giang sao hôm nay đến sớm vậy?"

"Ừm, buổi chiều là cảnh diễn của Tô Nặc cùng Lục Trạm lúc học cao trung, tôi đến sớm chút để tìm cảm giác." Người đàn ông trợn mắt nói dối.

Cô ngẩn người, "à" một tiếng.

Giang Tự nhướng mày.

Ôn Tư Ngộ nhanh chóng nở nụ cười, xua xua tay, nét mặt hớn hở hơn lúc nãy rất nhiều: "Không có việc gì đâu, chỉ là thầy Giang diễn tốt như vậy, lại chuyên nghiệp nữa, em thấy ngài chính là lợi hại nhất."

Giang Tự trầm mặc, dùng đôi mắt thâm trầm nhìn cô.

Cô bị anh nhìn đến mức hoảng loạn, cẩn thận nghĩ lại xem mình có nói sai cái gì không, sờ sờ mũi rồi cười gượng hai tiếng: "Vậy thầy Giang cứ ở đây tìm cảm giác đi ạ, có người tìm em, em phải đi trước."

Giang Tự gật đầu, nhìn cô giống như con thỏ nhanh chân chạy đi, đôi mắt anh híp lại.

Người ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc không nhịn được tấm tắc khen hay: "Em gái Ôn đúng là biết vỗ mông ngựa hay thật đấy. Thầy Giang à, hai người nói chuyện so với ngày hôm qua thân thuộc hơn nhiều, quả thực trình độ tăng lên không ít đó."

Giang Tự không đáp lời, chỉ là đột nhiên hỏi: "Trông tôi có già lắm không?"

Chu Diệc bị anh hỏi đến cạn lời, nhưng cũng biết nói lời vuốt lông: "Tôi cảm thấy cử chỉ cùng lời nói bây giờ của cậu, nói cậu 14 tuổi tuyệt đối người ta cũng tin."

"Cô ấy vừa gọi tôi là ngài."

Chu Diệc: "... Gì?"

Giang Tự mặt lạnh nhìn sang người ngồi cạnh, đuôi mắt hơi suy sụp, còn khoé miệng thì nhếch lên: "Cô ấy nói "ngài rất lợi hại", có phải ý là bảo tôi già không?"

Chu Diệc: "..."

"Tôi có cảm giác..." Anh chậm rãi nói, như cố ý để người bên cạnh nhận ra sự ngu ngốc của mình: "Đây có thể là cách xưng hô."

Dừng một chút, anh vẫn không kìm được bảy tỏ: "Hoặc có thể cô ấy là người Bắc Kinh."

Giang Tự lại lâm vào trầm tư: "Lần đầu tiên gặp tôi, hình như cô ấy có nói từ nhỏ liền thích tôi rồi hay sao ấy."

Bất quá lúc ấy anh không care, còn bây giờ giống như... có care một chút vậy.

Chu Diệc cảm giác chính mình bị anh làm cho nghẹn họng: "Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

"..."

Giang Tự ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn anh ta.

Chu Diệc: "..."

"Cậu không biết?"

"Con mẹ nó, người ta bao nhiêu tuổi cậu cũng không biết, thế mà 6 giờ sáng cậu đặt mười cái đồng hồ báo thức để đến phim trường, còn bịa ra mấy lí do tới để xem cô ấy có để ý đến cậu không???"

Chu Diệc cảm thấy anh ta sắp bị tức chết: "Cậu đúng là ế nhờ thực lực rồi, quả nhiên không thể xem thường."

"Cô ấy nói lúc xem của tôi là vào năm cấp hai." Giang Tự dựa theo hồi ức nhớ lại, tính toán rồi thở ra: "20 tuổi."

"À, 20 tuổi, thành niên rồi." Chu Diệc cũng nhẹ nhàng thở ra: "May đấy, ít nhất cậu chưa phạm pháp."

Giang Tự: "?"

"Sao? Nhìn cái gì? Cậu nhớ lại xem tối qua cậu đã có hành vi gì rồi xem tôi có nói sai không?"

Giang Tự: "..."

"Anh phiền chết đi được, im lặng đi."

.....

Cảnh diễn buổi chiều được quay ở trường cấp ba tư nhân, Ôn Tư Ngộ may mắn được đứng trong phòng học, thấy được hình ảnh Giang Tự mặc đồng phục học sinh.

Đồng phục của học sinh Trung Quốc vốn rất đơn giản, thích hợp cho vận động, quần áo màu xanh trắng, mặc vào dáng người gầy hay mập đều lộ ra hết.

Thời đi học hay lưu truyền một câu nói như thế này, muốn biết dáng người đẹp hay xấu còn phải chờ lúc mặc đồng phục học sinh. Người nào mặc đồng phục vào rồi mà vẫn đẹp thì người đó mới là soái ca chuẩn chỉnh.

Thời điểm Giang Tự thay quần áo đi ra, toàn thể nhân viên công tác trong vòng mười dặm đều muốn sôi trào.

Mà nhóm học sinh nữ vừa mới tan học tranh thủ giữa giờ sang đây xem cũng như phát điên.

Bất luận là tuổi tác như thế nào, con gái đối với học trưởng đều có một loại tình cảm mang tên chấp niệm.

Nhất là vị học trường như thế này, khi anh mặc đồng phục thật sự quá đẹp trai.

Bao gồm cả việc anh đã nhập thân vào vai diễn, ánh mắt sạch sẽ kia, nụ cười non nớt, đứng ở nơi đó giống như vị đàn anh hoàn mỹ bước ra từ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường vậy.

.....

Cảnh này trong phim cực kì tương phản so với hình tượng Tô Nặc và Lục Trạm lúc trước.

Thời học sinh tính tình Lục Trạm nông nổi, là một tiểu bá vương điển hình, khiến các thầy cô vô cùng đau đầu với anh ta. Sau này trở thành cảnh sát, anh ta trải qua thời gian mài dũa nên tính tình thu liễm đi ít nhiều, cả người giống như đứng giữa băng và lửa, vừa nóng nảy lại bình tĩnh.

Mà trong khi đó Tô Nặc vào lúc quyết chí báo thù thì đã sụp đổ tinh thần. Anh biết rõ không thể nhưng vẫn cố chấp, một bên sợ hãi một bên tàn sát, một bên sám hối, một bên lại hưởng thụ khoái cảm báo thù. Anh mong được người ta đến cứu rỗi, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không đáng để được tha thứ.

Nhưng đấy là chuyện của lúc sau, lúc này anh đang mặc đồng phục học sinh, trông vô cùng sạch sẽ, đơn thuần.

Nụ cười của anh vĩnh viễn ôn hoà, ánh mắt anh vĩnh viễn bao dung.

Chính là như vậy, hai con người vốn hoàn toàn khác hẳn nhau lại trở thành bạn tốt. Bất kể sau này họ biến thành người như thế nào, họ vẫn sẽ là bạn tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.