Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 87: Kích hoạt chế độ buff thiên sứ [canh một]




Áo Cổ Đinh hiện giờ ngay cả một con trùng biến dị cấp hai cũng có thể dễ dàng tổn thương anh.

Thế nhưng một màn vừa nãy thực sự đã tạo thành bóng ma tâm lý quá lớn, thế là bằng một cách thần kỳ như vậy, Áo Cổ Đinh không chút tổn hao đi tới vị trí cao nhất trên triền núi.

Quần áo đen tuyền cắt may khéo léo càng tôn lên dáng người cao ngất của anh, con ngươi đen tuyền không lộ ra chút ưu tư nào, nháy mắt đó Chu Bách Triết cuối cùng cũng hiểu được khí chất đế vương mà tiểu thuyết thường nói tới là cái gì.

Giống như cảm nhận được gì đó, ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, nhanh chóng khóa chặt cành lá xanh mướt ở xa xa, cũng không biết đang nghĩ gì.

Chu Bách Triết ngẩn người, không biết vì sao, ngực truyền tới cảm giác trướng trướng.

Nhất định là đầu óc cậu bị trùng biến dị đá trúng rồi.

Cư nhiên cảm thấy Áo Cổ Đinh đứng trên vị trí cao nhất có chút cô độc, thậm chí là tịch mịch.

Người này rất ít khi lộ ưu tư ra ngoài, bình thường vẫn luôn lãnh đạm đứng ở xa xa, không tiến vào thế giới của người khác, đồng thời cũng không để người khác tiến vào thế giới của mình.

Bởi vì khí tràng cùng uy nghiêm của anh làm người ta cảm thấy sợ hãi cùng khó kết thân.

Người như vậy sẽ có bạn sao?

Chu Bách Triết chợt vỗ mình một cái, thầm mắng mình nhất định là bị rút não rồi mới cảm thấy Áo Cổ Đinh đáng thương.

Đối phương nào có điểm gì cần mình đau lòng đâu chứ, mạnh như vậy, biết bao người cầu được ôm đùi.

Vội vàng hất mớ suy nghĩ khó hiểu kia ra khỏi đầu, Chu Bách Triết đung đưa cành lá, vội vàng chạy lên sườn núi.

Áo Cổ Đinh xoa xoa ngực, không biết vì sao nháy mắt cảm nhận được ánh mắt của cái cây nhỏ kia, trái tim anh tự dưng rung động.

Cái cây nhỏ này tựa hồ có thể dễ dàng trêu chọc tâm tư an tĩnh không chút gợn sóng của anh.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Gió nhẹ thổi qua, cành lá của cây ớt nhỏ khẽ đong đưa, thoạt nhìn có chút ngốc.

Tự dưng Áo Cổ Đinh nhịn không được nhếch môi lộ ra một nụ cười ấm áp nhàn nhạt.

Có câu nói rất hay, người đẹp mắt cười lên sẽ có lực sát thương cực mạnh.

Thế nhưng người vẫn luôn xụ mặt đột nhiên cười lên thì lực sát thương nâng lên gấp bội a.

Giống như một quả lựu đạn trực tiếp nổ banh đầu óc Chu Bách Triết, trong đầu chỉ còn quanh quẩn gương mặt soái ngất ngây của đối phương.

Mẹ nó, đẹp trai quá đi.

Đúng là phạm quy mà.

...

Khắp nơi trên sườn núi là thi thể trùng biến dị, là do thôn dân giết khi né tránh làn sương đỏ.

Chu Bách Triết linh hoạt vòng qua thi thể trùng biến dị đi tới bên cạnh Áo Cổ Đinh, giờ phút này ánh nắng chiều trên bầu trời tựa hồ nhuộm thành một bức họa.

Bên dưới vẫn còn chém chém giết giết, đứng trên sườn núi có cảm giác thực hào hùng.

Chu Bách Triết cơ hồ nổi da gà, vội vàng run run lá cây nói: "Áo Cổ Đinh, vừa nãy cám ơn anh đã cứu tôi."

Nếu không phải có Áo Cổ Đinh cứu thì chỉ sợ cậu sớm đã bị con trùng cấp sáu kia xé xác.

Cậu nhớ rõ khi đó Áo Cổ Đinh đang chiến đấu với một con trùng biến dị khác nhưng vì cứu cậu mà suýt chút nữa đã cạn kiệt dị năng.

May mà cậu có bom ớt có thể giúp Áo Cổ Đinh khôi phục trạng thái chiến đấu, bằng không thực sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Áo Cổ Đinh hơi cúi đầu nhìn chằm chằm cái cây bên chân, nó giơ lá cây trông như động tác ngửa đầu của đứa nhỏ nhân loại, không biết vì sao, Áo Cổ Đinh đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu cái cây này có mắt thì nhất định đang dùng ánh mắt lóng lánh ánh sao nhìn anh đi?

Chu Bách Triết nào biết trong lòng vị Áo Cổ Đinh biểu tình lãnh khốc này nghĩ cái gì, cậu giơ giơ cánh tay, dùng âm thanh thanh thúy tựa hồ rất thân thiết nói: "Có thể ôm tôi lên không?"

Áo Cổ Đinh nhếch mép, cuối cùng vẫn khom người, ôm lên.

Chu Bách Triết an tĩnh rúc trong lòng Áo Cổ Đinh, ngửi mùi vị không biết tên trên người đối phương làm cậu cảm thấy thực an tâm, thực ra từ khi xuyên tới thế giới tương lai này cậu vẫn luôn bất an, chỉ là ngày thường không biểu hiện mà thôi.

Thế nhưng giờ phút này, hết thảy bất an che giấu trong lòng lại biến mất sạch sẽ, Chu Bách Triết có chút lưu luyến khoảnh khắc yên lặng này.

Áo Cổ Đinh là người duy nhất từ khi đến tinh cầu này, hoặc có thể nói là đời này làm cậu có cảm giác tin tưởng.

Người này mặc dù không nói nhiều, dáng vẻ lãnh đạm như băng tuyết, một chút cảm tình cũng không có, thế nhưng lại đáng tin bất ngờ, lại còn cường đại đến mức làm người ta phải ngẩng đầu ngước nhìn.

Mỗi một chuyện anh làm tựa hồ đều không thể nào hoàn thành, thế nhưng lần nào cũng chứng minh là... anh làm được.

Giống như con trùng cấp sáu kia, không ai tin tưởng một nhân loại có thể chiến thắng trùng biến dị cấp sáu, lại càng không tin tưởng có thể đồng thời giết chết hai con.

Thế nhưng hết thảy những chuyện không có khả năng đều bị Áo Cổ Đinh phá vỡ.

Mặc dù trong đó cũng có công lao của bom ớt của cậu.

Thế nhưng không thể phủ nhận nếu không có Áo Cổ Đinh, bom ớt của cậu có lợi hại hơn nữa cũng không tạo thành bất cứ tác dụng gì.

Thứ tốt chính là phải dùng trên người cường đại, như vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Chu Bách Triết nhìn xuống dưới núi, đột nhiên nói: "Trùng biến dị đã bị giải quyết toàn bộ rồi."

Tròng mắt Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: "Ừm."

Sau khi tiêu diệt hết toàn bộ đám trùng, nhóm thôn dân chợt phát ra tiếng gào rống như phát tiết, cũng giống như quá hưng phấn.

Lần trùng triều này lại một lần nữa hoàn mỹ vượt qua.

Quan trọng hơn là trận chiến này mang tới cảm thụ khác với những lần trùng triều trước kia.

Bởi vì lần này là lần cường đại nhất, đáng sợ nhất.

Có tới năm con trùng biến dị cấp sáu điều khiển trùng triều, nếu không phải có Áo Cổ Đinh đại nhân ngăn cản cơn sóng dữ này thì chỉ sợ tất cả mọi người đã phải bỏ mạng ở đây.

Vì thế sau khi giết trùng biến dị cấp sáu Áo Cổ Đinh không hề nhúng tay hỗ trợ giết trùng nhưng không hề làm thôn dân bất mãn, ngược lại còn cảm thấy thực đương nhiên.

Áo Cổ Đinh chỉ cần đối phó với đối thủ mạnh mẽ nhất cường đại nhất mà thôi, mấy con trùng biến dị nho nhỏ này sao có thể để anh tự tay tiêu diệt cơ chứ.

Sau khi trùng triều kết thúc, trưởng thôn bắt đầu thống kê nhân số, tính toán con số thương vong cùng tổn thất của trận chiến này.

Ngay lúc này có một thôn dân đột nhiên chạy lên núi, biểu tình nôn nóng: "Ớt đại vương, có vài người bị thương nghiêm trọng, khoang dinh dưỡng căn bản không có cách nào chữa trị."

Chu Bách Triết quay đầu qua, vội vàng nói: "Tôi biết rồi."

Không khí hào hùng này nọ lập tức biến mất, Chu Bách Triết gãi đầu kéo Áo Cổ Đinh: "Anh muốn đi cùng tôi không?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống, không nhìn ra chút ưu tư nào.

Chu Bách Triết khó hiểu cảm thấy dựng tóc gáy, vội vàng nói: "Hay là..."

Hai chữ thôi đi còn chưa kịp nói, Áo Cổ Đinh đã ôm Chu Bách Triết xoay người đi xuống núi, nhịp bước rất nhanh, một bước đi của anh bằng mấy bước chạy của Chu Bách Triết.

Chu Bách Triết nuốt nửa câu sau vào bụng, yên lặng nằm trong lòng đối phương, lá cây đong đưa theo gió phát ra tiếng lào xào lào xào nho nhỏ.

Nghe một hồi liền có cảm giác thực an tường.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh tập trung vào đỉnh đầu Ớt đại vương, tâm tình có chút không an ổn, năng lượng của anh vốn đã cạn kiệt, thế nhưng không biết tại sao từ khi ôm cây ớt này, ngửi vị cay nhàn nhạt trên người nó, năng lượng trong cơ thể bắt đầu chậm rãi hồi phục.

...

Trưởng thôn nhìn thấy Ớt đại vương trong lòng Áo Cổ Đinh thì vội vàng tiền tới đón, đầu tiên là chào Áo Cổ Đinh rồi mới gấp gáp nói: "Ớt đại vương, thôn dân ở trong phòng khử trùng, chúng tôi đã xử lý vết thương xong, chỉ chờ ngài thôi."

Chu Bách Triết gật đầu: "Vậy chúng ta mau tới đó đi, đừng chậm trễ thời gian."

Thời gian chính là sinh mạng, lãng phí một giây một phút thôi thì những thôn dân kia cũng có khả năng sẽ chết đi.

Áo Cổ Đinh bước nhanh tới, chỉ ngắn ngủi vài bước đã bỏ rớt thôn trưởng chạy chầm chậm ở phía sau.

Nhìn bóng lưng đi xa của Áo Cổ Đinh, sắc mặt thôn trưởng có chút cứng đờ.

Ông nhất định là già rồi nên mới không đuổi kịp bước chân của người trẻ tuổi, tuyệt đối không phải vì chân ông ngắn.

Tới phòng khử trùng, Chu Bách Triết nhìn thấy thân nhân của người bị thương mặc dù đang khóc nhưng không phát ra chút âm thanh nào, còn có rất nhiều thôn dân đứng bên cạnh lộ ra biểu tình thương hại.

Ngay cả đám Hoàng Mao cũng có mặt.

Thấy Áo Cổ Đinh tiến vào, nhóm thôn dân vội vàng đứng dậy. Áo Cổ Đinh giơ tay ra hiệu cho mọi người an tĩnh, không nên quấy rầy người bị thương.

Lúc này thôn dân mới lo lắng bất an ngồi xuống, nhóm Hoàng Mao thấy vậy cũng từ bỏ ý định muốn hỏi han Áo Cổ Đinh.

Thân nhân của người bị thương nhìn thấy Ớt đại vương thì biểu tình tuyệt vọng nháy mắt chuyển thành hi vọng, bọn họ biết, hi vọng duy nhất chính là Ớt đại vương.

"Ớt đại vương, cầu xin ngài mau cứu chồng tôi."

"Ớt đại vương, xin ngài mau cứu con trai tôi."

Chu Bách Triết vội vàng giơ lá cây, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, có tôi ở đây rồi."

Không biết tại sao, phút chốc nước mắt của bọn họ hệt như nước vỡ đê, không có cách nào ngừng lại, thế nhưng bọn họ cố bụm chặt miệng mình, sợ mình phát ra âm thanh.

Chu Bách Triết thở dài một hơi, nói với trưởng thôn ở bên cạnh: "Trưởng thôn, tinh hạch đã chuẩn bị xong chưa?"

Trưởng thôn sớm đã quen với phương pháp của Ớt đại vương, ông giơ cao chiếc túi đã chuẩn bị từ sớm, bên trong phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Tinh hạch đều ở trong này."

Chu Bách Triết thở phào vỗ vỗ mu bàn tay Áo Cổ Đinh, ý bảo bỏ mình xuống.

Sau khi được thả xuống, Chu Bách Triết nhận lấy túi tinh hạch đi tới trước mặt người bị thương, cậu không khỏi hít một hơi khí lạnh, vết thương này cũng quá nặng đi.

Một người phần eo cơ hồ sắp đứt đoạn, nếu không phải còn xương sống nối liền nửa người dưới thì chỉ sợ thân thể đã hoàn toàn tách ra làm đôi.

Thế nhưng mặc dù bị trọng thương nhưng ý thức của người này vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là sắc mặt tái nhợt, khí tức mong manh.

Một người khác thì cẳng thân hoàn toàn gãy lìa, phần chân trống rỗng nhìn có chút kinh hãi.

Chu Bách Triết nuốt nước miếng, vội vàng dời tầm mắt, sau đó mở túi xổ đồ bên trong ra đất.

Âm thanh leng keng vang lên, rất nhiều tinh hạch sáng long lanh rớt xuống đất tỏa ra quang mang làm người ta nóng mắt.

Thế nhưng vào giờ phút này, không có người nào lóe lên ý niệm tham lam.

QAQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.