Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 6: Lén lút




Chuyện Trình Nặc đến nhà họ Trần ở nhờ vài ngày là do cô nói với bà chủ Lý Du Du. Còn ông chủ Trần Thế Vũ lại biết được thông tin này qua cậu con trai “nghịch tử” của mình, kẻ đã xin tan làm sớm để đi giúp Trình Nặc chuyển đồ.

Trần Thế Vũ không có hẹn đối tác, vốn định ở lại công ty thêm một lúc nữa. Dù sao thì cũng nhờ phúc của cậu con trai mà bà vợ đang giận dỗi ông, chẳng thèm nhìn ông lấy một cái, về nhà cũng chán.

Nhưng “nghịch tử” quả đúng là “nghịch tử”, câu nào nói ra cũng như giẫm phải đuôi bom, khiêu chiến giới hạn chịu đựng của ông: "Bố Trần, bố có biết không? Khang Hy sống 89 tuổi, Càn Long cũng sống 89 tuổi, bố đoán xem Ung Chính sống bao lâu?"

Trần Thế Vũ không nói gì.

Trần Trường Phong tiếp tục: “Vua Ung Chính ngày nào cũng tăng ca, 58 tuổi đã đi gặp ông bà rồi. Bố Trần à, bố cũng sắp 58 rồi đấy, chú ý sức khỏe nhé, tiền làm sao mà kiếm hết được! Con tan làm đây, bye bye”

Nhìn bóng lưng con trai rời đi, Trần Thế Vũ ngẩn người một lúc, không nhịn được bật cười, lắc đầu, sau đó đóng tập tài liệu lại, lấy áo khoác trên giá treo, cũng về nhà.

Lũ trẻ đều không ở nhà, vợ chồng già ngồi ăn cơm đối diện nhau, không ai nói với ai câu nào. Sau bữa tối, Lý Du Du chủ động đề nghị: "Sóng Nhỏ đến ở vài ngày, tạm thời đình chiến, giữ chút thể diện cho ông."

"Ừ." Trần Thế Vũ đẩy gọng kính lên bằng khớp ngón tay giữa. Vợ ông luôn rất giỏi giữ thể diện, bất kể đối với ai, dù chỉ là một đứa trẻ con.

Nhưng ông vẫn không cam tâm bị oan uổng, lên tiếng bênh vực cho bản thân: "Sóng Nhỏ đến đây, bà có thể hỏi con bé xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trần Trường Phong, cái thằng nhóc thối tha đó, rõ ràng là cố tình chọc giận bà, vậy mà bà lại đem chuyện đó ra để cãi nhau với tôi."

Lý Du Du không để ý đến lời ông nói, cùng người giúp việc thay ga trải giường mới cho phòng của Trình Nặc, sau đó lại quét dọn thêm một lần nữa.

Lúc Trình Nặc đến nhà họ Trần, trời đã khuya. Lý Du Du mặc áo ngủ, hâm nóng một cốc sữa cho cô, bảo cô đi ngủ trước, ngày mai thu xếp xong xuôi, bà sẽ làm đồ ăn ngon cho cô.

"Dạ vâng, dì Du Du." Trình Nặc lễ phép đáp. Cô còn chưa kịp thu dọn hành lý, đã lấy ra một đôi găng tay lụa màu hồng từ trong vali, đưa cho Lý Du Du: "Con nhìn thấy cái này trong lúc đi diễn, cảm thấy rất hợp với dì, mùa hè đeo vào để chống nắng."

Trần Trường Phong đứng khoanh tay trước cửa: "Trời nóng như vậy, anh giúp em chuyển nhà, sao không thấy em chống nắng cho anh?"

"Vali đều là nhân viên chuyển nhà khuân vác, anh vênh váo cái gì?"

Hai người này hễ gặp nhau là lại cãi nhau chí chóe, Lý Du Du thấy đau đầu, liền nhường lại không gian cho bọn họ, còn bà thì đi ngủ trước.

Lúc xuống cầu thang, nhìn thấy hai người vừa đẩy vali vừa đấu võ mồm, bà không khỏi mỉm cười. Bà đã chứng kiến hai đứa trẻ này lớn lên, tâm tư của con trai mình bà hiểu rõ như lòng bàn tay. Mặc dù hai đứa vẫn chưa yêu nhau, nhưng bà cũng từng âm thầm tưởng tượng, nếu như hai đứa nhỏ này ở bên nhau thì sẽ như thế nào.

Trở về phòng, Trần Thế Vũ đã tựa lưng vào đầu giường. Thấy bà trở về, ông liền tháo kính xuống, đặt lên tủ đầu giường.

Cả hai đều im lặng, cuối cùng Trần Thế Vũ lên tiếng trước: "Sóng Nhỏ đến rồi à?"

"Ông muốn quan tâm thì tự mình đi mà quan tâm. Nếu không có việc gì thì sao ông không xuống đón con bé, lại giả vờ ở đây?"

"Không phải giả vờ."

Thật ra, ông cũng rất thích Trình Nặc, nhất là khi cô còn nhỏ, ông rất ít khi thân thiết với con gái, nên đối với Trình Nặc, ông rất gần gũi, thậm chí còn muốn nhận cô làm con gái nuôi, nhưng sau đó bị bố của Trình Nặc phản đối kịch liệt, nên đành thôi.

Chỉ là sau khi Trình Nặc bước vào tuổi dậy thì, thật sự đến nhà họ Trần ở, Trần Thế Vũ mới bắt đầu "tránh hiềm nghi", chỉ quan tâm cô trong phạm vi thích hợp của một người trưởng bối. Dù sao thì cũng không phải người thân thích, ông không muốn xảy ra chuyện mập mờ.

Lý Du Du hiểu rõ tâm tư của chồng, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Ông già rồi còn "tự luyến", tưởng mình có sức hấp dẫn lớn lắm, có thể mê hoặc con gái nhà người ta sao?"

Trần Thế Vũ cũng hừ lạnh: "Con trai bà còn trẻ đấy, sao nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa cưa đổ được người ta?"

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy "hoàn cảnh yêu đơn phương" của con trai thật đáng thương, sau đó cùng bật cười.

Tối hôm sau, mọi người trong nhà họ Trần quây quần bên bàn ăn, cùng chào đón Trình Nặc.

Lần này, đến lượt Trần Trường Phong ghen tỵ: "Sao hồi con về, mọi người không chào đón con như vậy?"

"Cũng có khả năng, mọi người không hoan nghênh con." Trần Thế Vũ phũ phàng đáp.

Hai bố con “khẩu chiến”, những người khác coi như không nghe thấy gì, người thì ăn cơm, người thì cụng ly.

Lý Du Du và Trình Nặc ngồi cạnh nhau, hai người trò chuyện, nói đến chuyện yêu đương: "Sóng Nhỏ, đã lâu con không đến nhà chơi, có phải là đang yêu đương rồi không?"

Trình Nặc lắc đầu: "Không có đâu ạ, chỉ là công việc bận rộn, lịch trình trước đây của con kín mít, gần đây mới rảnh rỗi."

Cô cũng không ngại ngùng, cười rạng rỡ nói: "Nhưng mà gần đây con có quen một người, nếu như thành công, con sẽ dẫn anh ấy đến ra mắt dì."  

Câu nói này vừa dứt, không khí trên bàn ăn bỗng chốc im lặng.

Bố mẹ vẫn còn bình tĩnh, có thể thản nhiên tiếp tục trò chuyện, chỉ dùng ánh mắt liếc nhanh về phía con trai cả.

Trần Dịch An không nhịn được quay đầu nhìn anh trai, sau đó cảm thấy hành động của mình hơi “lố”, liền giả vờ với tay lấy nước trái cây, rót cho mình nửa ly, sau đó bưng ly lên nhấp một ngụm.

Trần Trường Phong thì bình tĩnh hơn, bởi vì anh là người trong cuộc. Hơn nữa, vì chuyện của Lương Vân Thăng, hai người còn xảy ra chút mâu thuẫn, nên anh cũng không ngạc nhiên lắm khi nghe cô nói như vậy, nhưng mà, trong lòng cũng không vui vẻ gì cho cam.

Tuy nhiên, chiếc mặt nạ “bình tĩnh, thản nhiên” trên khuôn mặt anh đã bị cậu em út vô tình phá vỡ.

Lý Hạo Hành vô tư hỏi: "Chị Sóng Nhỏ sắp có bạn trai rồi sao? Vậy anh cả sẽ phải ở vậy à?"

"Phụt..." Trần Dịch An phun hết nước trái cây ra ngoài, "Khụ khụ, xin lỗi."

Cậu vội vàng lấy khăn giấy lau bàn, bàn tay run rẩy đã “tố cáo” việc cậu đang cố gắng nhịn cười.

Ngay cả “lão hồ ly” Trần Thế Vũ cũng muốn “thêm dầu vào lửa”, tiện thể chứng minh sự trong sạch của mình: "Đúng rồi, Sóng Nhỏ có bạn trai rồi, sẽ không rảnh để ý đến Trường Phong nữa. Thằng nhóc này sẽ không thể lấy con làm  lá chắn được nữa. Mấy hôm trước, nó đi chơi bời lêu lổng ở ngoài, khi bị hỏi đến thì lại nói là đang ở cùng con."

Trình Nặc liếc nhìn Trần Trường Phong, sau đó thành thật nói với chú Trần: "Hôm trước ạ? Hôm đó anh ấy có đi cùng con, sau khi ăn cơm xong, anh ấy đưa con về nhà."

"..."

Nụ cười của Trần Thế Vũ cứng đờ trên môi, ông nhìn sang vợ mình, nhưng bị bà “phớt lờ”.

Bữa tối hôm đó, không ai được “yên ổn”.

Ăn cơm xong, đám trẻ tụ tập lại chơi trò chơi, bốn người vừa đủ một bàn cờ tỷ phú.

Lý Hạo Hành tuy còn nhỏ, nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, chơi trò chơi gì cũng “nghìn lẻ một chiêu trò”, đi một bước tính mười bước, khiến ba người còn lại thua te tua.

Nhìn thấy “tài sản” của mình bị cậu em út thâu tóm từng cái một, Trình Nặc liền chuyển sang dùng chiêu bài tình cảm để đánh lạc hướng suy nghĩ của cậu: "Hạo Hạo, hình như em bị nổi mụn rồi? Chị có tinh chất dưỡng da, lát nữa em theo chị lên phòng, chị chăm sóc da cho em nhé."

Lý Hạo Hành có chút ngại ngùng khi nhắc đến chuyện mình đã bước vào tuổi dậy thì, nghe Trình Nặc nói vậy, cậu vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu chị, em không gãi thì nó cũng không ngứa."

Trình Nặc: "Khách sáo với chị làm gì? Hồi em còn bé, chị còn thay tã cho em đấy."

Lý Hạo Hành đỏ mặt, giả vờ tức giận, đá vào chân Trần Trường Phong: "Trần Trường Phong, anh quản chị ấy đi!"

Trần Trường Phong xoay vòng quay, di chuyển quân cờ, sau đó vỗ vào gáy Lý Hạo Hành một cái: "Hỗn láo! Chị em không chỉ thay tã cho em, mà còn bôi kem chống hăm cho em đấy! Sao nào? Mông thì được bôi, còn mặt thì không được bôi à?"

Lý Hạo Hành càng tức giận hơn.

Nhưng Trần Trường Phong vẫn chưa dừng lại, anh tiếp tục đả kích cậu em út: "Hay là để chị Sóng Nhỏ chăm sóc cho em đi. Em là do bố mẹ sinh ra trong lúc tình cảm "nhạt nhẽo" đấy, em biết không? Tình cảm của bố mẹ càng tốt thì con cái sinh ra càng đẹp, em nhìn anh với anh hai… Haizzz,  em đừng để bị mụn rồi sẹo rỗ thành mặt rỗ đấy! Lát nữa ngoan ngoãn đi theo chị bôi thuốc đi!"

Dù là cậu bé thông minh đến đâu, thì cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi. Bị Trần Trường Phong “công kích” dồn dập như vậy, cậu không nhịn được nữa liền bật dậy, quay về phòng định tìm kiếm gươm ánh sáng của Ultraman để ám sát anh trai mình.

Lý Hạo Hành vừa đi, Trần Trường Phong liền mặt dày chia  tài sản của cậu thành ba phần, đưa tiền cho Trần Dịch An và Trình Nặc, còn bất động sản thì tịch thu đem bán đấu giá.

Ba “người lớn” mặt dày tiếp tục cuộc hành trình cờ tỷ phú của mình.

Không còn trẻ con, chủ đề nói chuyện cũng có thể cởi mở hơn một chút. Trần Dịch An làm quân sư quạt mo cho anh trai, chủ động hỏi về "đối tượng" của Trình Nặc: "Chị Sóng Nhỏ đang tìm hiểu ai vậy? Đồng nghiệp à?"

Trình Nặc: "Cũng coi là vậy."

Trần Dịch An:"Chắc là do tiếp xúc lâu ngày nên nảy sinh tình cảm?"

Trình Nặc: "Lúc quay phim thì chưa có gì, sau khi phim đóng máy mới thấy anh ấy cũng được. Haizzz, chắc em cũng biết anh ấy, là Lương Vân Thăng đấy."

Trần Dịch An không mấy quan tâm đến giới showbiz, nhưng phim của Trình Nặc thì cậu chắc chắn có xem qua, cũng biết Lương Vân Thăng chính là nam chính trong phim.

Cậu vừa tung xúc xắc, vừa liếc nhìn anh trai, sau đó thản nhiên khen ngợi: "Ồ, em biết, trông anh ấy rất nam tính."

Không hiểu sao, câu nói nam tính này khiến Trình Nặc đột nhiên liên tưởng đến câu nói "mùi người già" của Trần Trường Phong.

Tên nhóc đáng ghét kia đúng là đã đầu độc cô không ít, hại cô bây giờ không thể nào nhớ nổi Lương Vân Thăng dùng loại nước hoa nào.

Nghĩ đến đây, Trình Nặc đạp mạnh vào chân Trần Trường Phong đang ngồi đối diện.

Trần Trường Phong vẻ mặt khó hiểu: "Lương Vân Thăng nam tính thì liên quan gì đến việc em giẫm chân anh?"

Trình Nặc:"Ồ, thấy điểm của anh đẹp, hưởng ké tí may mắn thôi."

Trần Trường Phong nhíu mày, rụt chân lại, sau đó tung mãi không ra nổi một con "6" nào.

Trần Dịch An cảm thấy anh trai mình phản ứng quá bình tĩnh, liền “ra tay hỗ trợ”, giả vờ hỏi:"Cô bạn học đại học của anh, Lily hay Vivy gì đó, hình như cô ấy cũng thích Lương Vân Thăng lắm phải không, em nhớ là mọi người còn cùng nhau đi xem phim của anh ấy."

Nghe vậy, Trình Nặc quay đầu nhìn Trần Trường Phong: "Hả? Nhân vật nào đây? Sao em chưa nghe nói bao giờ?"

Trần Trường Phong nhìn em trai: "Ai cơ?"

Trần Dịch An quay lưng về phía Trình Nặc, nháy mắt với Trần Trường Phong.

Trần Trường Phong: "Em bị sao thế? Bị bụi bay vào mắt à? Anh đã bảo đóng cửa sổ rồi mà."

Trần Dịch An: "..."

Cậu cảm nhận được ánh mắt của Trình Nặc đang nhìn chằm chằm vào gáy mình, bèn lúng túng đứng dậy đi đến bên cửa sổ đóng lại, hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải tha thứ cho người anh trai ngốc nghếch của mình.

Thực ra, Trần Trường Phong không hề ngốc.

Anh hiểu rõ ý đồ của Trần Dịch An, muốn Trình Nặc ghen tuông chứ gì?

Nhưng anh cảm thấy không cần thiết.

Lý Hạo Hành cầm kiếm ánh sáng Ultraman đến náo loạn một hồi, ván cờ tỷ phú còn chưa phân định thắng thua đã phải vội vàng kết thúc.

Cuối cùng, Trần Trường Phong túm Lý Hạo Hành đến phòng Trình Nặc, để cô bôi kem dưỡng ẩm và kem phục hồi da cho cậu nhóc, sau đó ném cậu và thanh kiếm ánh sáng về phòng ngủ.

Trình Nặc đang dọn dẹp chai lọ trên bàn trang điểm, xoay người lại, thấy Trần Trường Phong vẫn chưa đi, anh đang ngồi ngược trên ghế, tay chống lên thành ghế nhìn cô.

"Anh còn chuyện gì à?" Cô hỏi.

Anh đáp: "Không có gì."

Trần Trường Phong cũng không biết mình muốn nói gì mà cứ đứng đây, mãi đến khi cô cất đồ xong, dựa người vào bàn trang điểm nhìn anh, anh mới nhớ ra điều mình muốn nói.

"Không có Lily nào cả." Bàn chân anh vô thức gẩy gẩy sàn nhà, người hơi ngả về phía trước, biến chiếc ghế thành một chiếc bập bênh, lắc lư nhẹ nhàng.

"Ồ." Trình Nặc đáp, nhìn chân anh, cô luôn cảm thấy với tính cách của anh, giây tiếp theo anh sẽ ngã sấp mặt

"Cũng không có Vivi." Anh đứng dậy, những gì muốn nói đã nói xong.

"Thật tiếc là anh ta không bị ngã." Trình Nặc thầm nghĩ.

Lúc này, Trần Trường Phong đã đi đến bên cạnh cô, khoảng cách có hơi gần, cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

Một tay Trần Trường Phong đút túi quần, tay kia chống lên mép gương bàn trang điểm, tuy không phải là đang ôm cô, nhưng thật sự có chút áp bức.

Trình Nặc cảm thấy hơi kỳ lạ, tư thế này, bầu không khí này...

Cô nhìn vào mắt anh.

Anh chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó có chút lúng túng thu tay về, lùi lại một bước, quay mặt đi, nói:

"Anh chỉ xem phim với mỗi mình em thôi."

Editor: Mây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.