Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 44: Sự khác biệt




Trình Nặc do dự mãi không quyết định được có nên chứa chấp Trần Trường Phong hay không, cô hỏi đi hỏi lại: "Anh mặt dày, bị đánh thì đánh thôi, nhưng đừng có lôi kéo em vào, để em cũng bị đánh đấy!"

Trần Trường Phong bị hỏi nhiều lần đến mức tủi thân: "Người phụ nữ này, tình yêu của em nông cạn vậy sao? Không chịu nổi thử thách thế à?"

Trình Nặc: "Làm sao mà sâu sắc được. Em đang chăm sóc da, làn da em trắng trẻo mịn màng lắm đấy."

Trần Trường Phong sờ cánh tay cô, đúng là rất mềm mịn.

Bị cô làm cho phân tâm, anh suýt nữa quên mất vấn đề đang bàn luận.

Trình Nặc lại khuyên nhủ anh: "Anh vẫn nên đến chỗ ông nội nhận lỗi đi, dù sao cũng là người một nhà, ông ấy không thể nào đánh chết anh được."

Trần Trường Phong: "Người một nhà thì người một nhà, nhưng ông già rồi nên tay chân run rẩy không kiểm soát được lực, nhỡ đánh hỏng nhan sắc của anh thì làm sao?"

Trình Nặc thấy anh nhất quyết muốn ở lại nhà cô, cô lại lôi bố cô ra "dọa": "Anh nghĩ kỹ đi, bố em đánh người cũng không nhẹ tay hơn ông nội anh đâu."

Trần Trường Phong: "Sao ai cũng muốn lấy mạng anh thế? Duỗi cổ ra cho chặt hay rụt cổ lại cũng bị chặt, thôi được rồi, anh thà chết trong sung sướng còn hơn. Anh quyết định ở lại đây!"

Trình Nặc gật gật đầu: "Vậy thì được, vừa hay mấy hôm nữa em phải đi công tác, anh ở nhà trông nhà giúp em, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa luôn nhé."

Trần Trường Phong ngẩn người, mục đích đạt được rồi, nhưng sao lại không giống như anh tưởng tượng?

Dù sao thì Trần Trường Phong cũng đã chuyển đến nhà Trình Nặc.

Nửa tháng qua, anh bận rộn với việc cải cách công ty, không có thời gian đến tìm "cô bạn gái thơm tho", mỗi ngày chỉ có thể tranh thủ lúc ăn cơm để gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Trình Nặc, nhắc nhở cô về sự tồn tại của anh.

Bây giờ cuối cùng cũng được "dính" lấy bạn gái, anh lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhìn cô đang đứng bên bếp luộc mì spaghetti, anh vừa muốn lại gần cô vừa sợ làm phiền cô, bèn hát to: "Anh có thể ôm em không, người yêu ơi~"

Trình Nặc quay đầu lại, giơ chiếc muôi vớt mì trong tay "đe dọa" anh: "Còn nói hảm nữa là em đá anh bay đầu đấy!"

Trần Trường Phong bèn lại gần, ôm cô từ phía sau, cười nham nhở: "Rõ! Im miệng! Anh biết rồi!"

Mùa xuân đã đến, hoa nở khắp nơi, Trình Nặc nghỉ ngơi một thời gian dài, Kiều An Na cứ mấy hôm lại gửi thông báo cho cô xem cô có hứng thú tham gia sự kiện nào không. Cuối cùng, cô quyết định nhận lời tham gia một buổi trình diễn thời trang cao cấp, tiện thể mua váy và túi xách.

Sự kiện được tổ chức ở nước ngoài, Trần Trường Phong rất muốn đi cùng cô.

Nhưng công ty vẫn còn một "mớ hỗn độn" chờ anh "dọn dẹp" - mặc dù anh đã nghĩ đến việc để bố anh giải quyết hậu quả và cũng đã mạnh dạn đề xuất phương án này, nhưng kết quả là bị bố anh cúp máy và chặn số.

Trần Trường Phong không nỡ phải xa Trình Nặc, muốn ở bên cô thêm một chút nữa. Dù sao cũng đang trốn "bão", anh cũng không ra ngoài, ở lại nhà Trình Nặc, cùng cô nấu ăn, xem phim, làm việc nhà, rồi cùng nhau... ngủ.

Vào một buổi chiều gió nhẹ nắng ấm, hương hoa ngọt ngào thoang thoảng bay vào từ cửa sổ, Trình Nặc đột nhiên nói muốn ăn đào.

Bên ngoài khu phố có một tiệm hoa quả, hai người mặc áo phông và quần thể thao xuống lầu mua hoa quả, còn chọn thêm một quả dưa hấu ngọt.

Trên đường về, Trình Nặc lại nhìn thấy quán kem yến mạch ít calo bên cạnh, liền mua một cây kem ốc quế màu xanh lam hình quả địa cầu, vừa đi vừa ăn.

Điện thoại Trần Trường Phong reo lên, nhìn thấy là mẹ gọi đến, anh liền nghe máy. May là không có chuyện gì quan trọng, chỉ là Lý Du Du muốn hỏi han xem anh ăn ở, sinh hoạt có quen không.

Trần Trường Phong nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai trái, đồng thời chuyển túi dưa hấu từ tay phải sang tay trái, như vậy tay phải có thể rảnh rỗi nắm tay Trình Nặc.

Nói thêm vài câu, anh bèn nói với mẹ là đang ở ngoài không tiện nói chuyện điện thoại, rồi cúp máy.

Sau đó, anh quay sang nói với Trình Nặc: "Mẹ anh sợ anh làm phiền em, bảo anh trả tiền nhà cho em."

Trình Nặc tiêu tiền của anh thì không nương tay chút nào, nhưng vẫn khen ngợi dì Du Du vài câu: "Dì chu đáo quá, hôm qua còn gửi nhiều hải sản đến cho em nữa. A, tối nay em làm cho anh ăn nhé, hải sâm em đã ngâm xong rồi, to thế này này!"

Nghe giọng điệu của cô, Trần Trường Phong "chậc" một tiếng: "Bổ dưỡng quá nhỉ, chắc là dành cho anh đúng không?"

Trình Nặc liếm một miếng kem: "Vậy em nên cho anh ăn cá mới đúng."

Trần Trường Phong không hiểu: "Tại sao lại ăn cá?"

Trình Nặc không đợi anh "nghĩ bậy", trực tiếp nói cho anh biết đáp án: "Vì lưỡi cá ngắn!"

Ý là chê anh lắm lời.

Trần Trường Phong: "Hiểu rồi, "hôn anh đi, đừng nói gì cả" đúng không?"

Trình Nặc thực sự hy vọng có ai đó "cắt mạng" của Trần Trường Phong, đừng để anh lên mạng học thêm những thứ linh tinh nữa.

Hai người vừa cãi nhau vừa về đến nhà. Dưa hấu cắt ra mới ăn được một nửa, Trình Nặc đột nhiên nhận được tin nhắn của Lương Vân Thăng, anh ta nói đang ở Thượng Hải quay quảng cáo, xong việc sớm, hỏi cô có muốn cùng nhau ăn tối không.

Trình Nặc vẫn nhớ lời hứa nợ anh ta một bữa ăn, bèn đồng ý, cô nhanh chóng chọn một nhà hàng rồi gửi địa chỉ cho anh, sau đó đi tắm, chọn quần áo và trang điểm.

Thấy cô đột nhiên đi tắm, trong lòng Trần Trường Phong vui sướng hết mức, ai ngờ lúc cô ra ngoài lại nói là phải đi ăn cơm với Lương Vân Thăng.

Trần Trường Phong "ghen tị" đến mức muốn viết lên mặt.

Anh hỏi: "Có thể cho anh đi cùng không?"

Trình Nặc: "Không tiện lắm."

Trần Trường Phong: "Anh không nói gì đâu, chỉ ăn cơm thôi."

Trình Nặc: "Như vậy còn kỳ quặc hơn."

Trần Trường Phong: "Vậy anh ngồi bàn bên cạnh ăn, rồi cùng em về."

Trình Nặc linh cảm Lương Vân Thăng tìm cô là có việc, hoặc ít nhất là có chuyện muốn nói với cô, nên cô không muốn Trần Trường Phong đi cùng làm hỏng việc.

Cô vừa trang điểm vừa nói với anh bằng giọng hơi lạnh nhạt: "Giữ khoảng cách an toàn, tôn trọng không gian riêng tư của nhau, ok?"

Khi cô nói như vậy, Trần Trường Phong sẽ không còn "vòi vĩnh" nữa.

Quả nhiên, Trần Trường Phong miễn cưỡng đồng ý.

Anh cầm nguyên liệu định dùng để nấu món hải sâm xào hành lá, vừa nhai hành lá sống vừa ăn hải sâm hấp, buồn bã nói: "Em cứ đi đi, đi hưởng thụ cuộc sống xa hoa đi. Anh sẽ dắt con đi ăn rác, vặn ốc vít, vào nhà máy dệt mì ăn liền làm công, chờ em đến đón hai bố con."

Trình Nặc cười đến mức suýt nữa vẽ lệch đường viền môi.

Cô không nhịn được cười, bảo: "Cũng đừng có ăn rác suốt ngày, lúc dệt mì ăn liền thì tranh thủ lúc không có ai thì lén n vài miếng nhé."

Dưới ánh mắt "hình viên đạn" của Trần Trường Phong, Trình Nặc vẫn nhẫn tâm lái xe đi ăn tối một mình.

Trần Trường Phong biết rõ Trình Nặc bây giờ chắc chắn không còn tình cảm gì với Lương Vân Thăng nữa, nhưng biết là một chuyện, còn cảm giác trong lòng lại là chuyện khác.

Giống như bạn biết thuốc "Kangfuxin ye" có thể chữa bệnh dạ dày, nhưng cứ nghĩ đến việc nó được làm từ gián, thì lúc uống vẫn cảm thấy buồn nôn, đúng không?

Lương Vân Thăng trong mắt Trần Trường Phong giống như loài gián Mỹ, không gây chết người, nhưng khiến người ta "phiền muộn".

Lương Vân Thăng không biết mình lại bị Trần Trường Phong gán cho "danh hiệu" mới. Anh ta đến nhà hàng sớm hơn Trình Nặc, ngồi trong phòng riêng uống trà, chờ cô đến để gọi món.

Trình Nặc chọn một nhà hàng ẩm thựcết hợp, hương vị thiên về món ăn quê hương cô, chủ yếu là các loại hải sản. Cô chọn nơi này không phải vì đồ ăn ở đây ngon, mà là vì nó gần tòa nhà mà Lương Vân Thăng quay quảng cáo, môi trường tốt, giá cao.

Cô lớn lên trong gia đình họ Trần, tuy không học được mưu lược trên thương trường, nhưng lại thấm nhuần đạo lý "mời cơm cũng là một nghệ thuật".

Đi chơi với La Khả Ni, cô sẽ chọn những quán ăn nổi tiếng trên mạng, những quán ăn đặc trưng, dù chị em ăn không nhiều, nhưng chụp ảnh đẹp.

Ăn cơm với Trần Trường Phong thì có thể là nhà hàng sang trọng, cũng có thể là quán ăn vỉa hè, nếu cô cảm thấy muốn ăn lần thứ hai thì sẽ dẫn anh đi thử. Trần Trường Phong luôn nói: "Người nhà cả mà, gọi món gì cũng được."

Còn khi ăn cơm với bạn bè quan trọng, cô chỉ chọn món đắt tiền, không chọn món phù hợp, bởi vì món đắt tiền thường sẽ không dở.

Bây giờ, Lương Vân Thăng đã là người bạn quan trọng nhưng không thân thiết của cô.

Lúc lái xe đến nhà hàng, cô mới nhận ra thái độ của mình đối với anh đã thay đổi, cô cũng phát hiện ra lúc mời cô ăn cơm, anh luôn coi cô là "người nhà".

Trình Nặc có chút xúc động, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân có phải là quá lạnh lùng, vô tình hay không, rõ ràng năm ngoái lúc này cô vẫn còn "mê mẩn" anh.

Ngồi xuống ghế đối diện Lương Vân Thăng, cô nhường anh gọi món chính, sau đó gọi thêm vài món, bảo nhân viên ra ngoài.

Anh rót trà cho cô, cô hai tay nhận lấy, hỏi: "Anh quay phim thuận lợi chứ? Chưa quay xong à?"

Lương Vân Thăng lắc đầu: "Chưa, anh xin đoàn làm phim nghỉ hai ngày, ngày mai phải bay về rồi."

Trình Nặc: "Vất vả quá, em quay xong còn phải ngủ bù mấy ngày mới hết mệt."

"Chỉ là công việc thôi mà, không vất vả." Lương Vân Thăng lấy một hộp trà đưa cho cô, "Ở thành phố Gia thấy em thích uống loại này, anh lại mua cho em một hộp."

Trình Nặc mới phát hiện ra loại trà cô đang uống chính là loại trà của thành phố Gia mà anh ta mang đến, liền liên tục cảm ơn.

Lương Vân Thăng không phải là người thích hóng hớt, anh rất chuyên nghiệp, biết giữ bí mật, nhưng anh vẫn kể cho Trình Nặc nghe một câu chuyện xảy ra sau khi cô rời đi: "Sau khi Giang Bì rời khỏi đoàn phim, có một nữ diễn viên gây chuyện, nói đất diễn của cô ta vốn không ít như vậy, bây giờ bị cắt đến mức không khác gì diễn viên quần chúng."

Trình Nặc không hỏi đó là nữ diễn viên nào, cô nghĩ Lương Vân Thăng cũng sẽ không nói, cô chỉ hỏi: "Người quen của Giang Bì sao?"

Lương Vân Thăng không trả lời trực tiếp: "Khó nói, cũng có thể."

"Vậy sau khi Giang Bì rời khỏi đoàn này, anh ta có tham gia đoàn phim khác không? Liệu có phải là ở nhà nghỉ ngơi luôn không?"

Lương Vân Thăng cười tinh ranh: "Chuyện này em phải hỏi bạn trai em chứ? Anh cũng không biết."

Nghe anh nói từ "bạn trai", Trình Nặc vẫn cảm thấy hơi ngượng.

Nhưng cô cũng biết giấy không gói được lửa, chuyện Giang Bì bị đánh, chắc chắn sẽ có người bàn tán, không bị vạch trần thì thôi, chuyện sau lưng cô có người chống lưng chắc chắn đã bị lộ. Bạn trai dù sao cũng hay hơn kim chủ.

Cô không nói gì, Lương Vân Thăng hỏi cô: "Tiểu Trình Nặc, bây giờ em sống có vui không?"

Trình Nặc thành thật gật đầu: "Rất vui ạ."

Lương Vân Thăng nhíu mày cười: "Em nói vậy anh biết trả lời sao đây?"

Trình Nặc giả ngốc: "Hả? Anh muốn em sống khổ sở à?"

Lương Vân Thăng: "Anh hy vọng anh có thể khiến em sống vui vẻ hơn."

Anh nhận ra tình cảm của cô, cũng không phải là vô cảm với cô, chỉ là lúc yên tâm nhận sự yêu thích của cô, anh lại lo lắng ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Tuy rằng anh không phải là ngôi sao hot, nhưng hình tượng độc thân có lợi cho sự nghiệp của anh hơn.

Chỉ là, khi phát hiện ánh mắt cô không còn hướng về anh nữa, anh bị chi phối bởi cảm giác muốn chiếm hữu, muốn cứu vớt chút gì đó.

Nhân viên phục vụ gõ cửa mang món ăn đến, cuộc trò chuyện kết thúc. Hai người im lặng thưởng thức món ăn, đợi nhân viên phục vụ rời đi, bầu không khí vừa rồi cũng bị ngắt quãng, khó có thể tiếp tục.

"Cảm ơn anh vì bấy lâu nay đã chăm sóc em." Trình Nặc trò chuyện với anh về show diễn thời trang mà cô sắp tham gia, hỏi anh có muốn quà gì không, cô sẽ tặng anh.

Lương Vân Thăng chỉ để lộ sự buồn bã trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lại trở về là người tiền bối thân thiện như lúc ban đầu. Anh luôn quá lý trí, nên khó có thể bắt đầu tình yêu bốc đồng.

Nếu như Trình Nặc nói cô sống không tốt, thì có lẽ anh sẽ ra tay nghĩa hiệp, nhưng cô sống rất vui vẻ, anh không thể cho cô nhiều hơn - anh thậm chí còn không thể cho cô danh phận.

Mối tình đơn phương chưa từng được thổ lộ này, cuối cùng cũng kết thúc trong cảnh đêm lung linh ánh đèn.

Tối nay Trình Nặc không uống rượu, ăn cơm xong cô tự mình lái xe về nhà. Lúc còn cách nhà khoảng mười phút, cô nhắn tin cho Trần Trường Phong.

Vừa vào đến khu phố, quả nhiên thấy anh đang đứng chờ ở cổng nhà cô.

Trần Trường Phong vẫn mặc bộ quần áo cộc tay như ban ngày, lúc này bị gió thổi lạnh đến mức nhảy tưng tưng.

Anh vừa vẫy tay ra hiệu cho cô lùi xe vào bãi, vừa run cầm cập: "Sao lạnh thế này? Mau vào nhà thôi."

Trình Nặc mắng anh: "Thấy lạnh sao anh không lên nhà mặc áo khoác vào?"

Trần Trường Phong: "Nhỡ đâu lúc em trở về, không thấy anh đang đợi, chẳng phải công sức đứng chờ lúc nãy của anh uổng phí sao?"

Trình Nặc: "Quả là cao thủ thương trường."

Trần Trường Phong: "Chỉ là con trai ngoan của bố anh thôi."

Cô vào nhà, nhìn thấy bếp sạch sẽ, không giống như đã ăn cơm, liền đoán Trần Trường Phong chỉ lo "ghen" mà quên ăn tối, cô chủ động nói: "Mì ăn liền anh dệt đâu rồi? Còn không? Nấu cho em một tô đi, tối nay em chưa ăn no."

"Có phải quen ăn cùng "tiểu thịt tươi" rồi nên thấy "lão già" như anh khó nuốt không?" Trần Trường Phong "lầm bầm" đi mở tủ lạnh, không có mì ăn liền, nhưng có mì tươi, anh lấy một gói ra nấu cho cô.

Trình Nặc vào phòng tắm thay quần áo, tẩy trang, nghe thấy anh vẫn đang "lẩm bẩm" nói xấu Lương Vân Thăng, thực sự rất thiếu phong độ.

Nhưng cô lại cảm thấy buồn cười, anh mắng người cũng giỏi thật đấy.

Đợi cô dọn dẹp xong, ngồi vào bàn ăn, anh đã bưng hai bát mì nóng hổi lên bàn.

Trên mì có trứng ốp la, bát của anh có hai quả.

Trần Trường Phong vừa đặt bát mì xuống vừa giải thích: "Đây là hình phạt dành cho em vì tội bỏ chồng con đi theo trai đấy!"

Thực ra Trình Nặc cũng không ăn hết nổi hai quả trứng. Cô gắp một đũa mì, đảo lên đảo xuống, nhận ra mì thì ít mà hải sâm thì nhiều.

Trần Trường Phong hừ lạnh một tiếng, lần này, anh không giải thích.

Cũng chẳng có gì để giải thích cả, cô đã ngâm hải sâm từ trước, chẳng phải là muốn ăn sao? Anh chỉ là làm xong rồi để dành cho cô thôi.

Trình Nặc ngậm đũa, cười nhìn Trần Trường Phong đang hờn dỗi. Anh thích lén lút đối xử tốt với cô, tâm thì mềm, miệng thì cứng, ngoài cô ra, không biết còn ai chịu đựng nổi tên này.

Trần Trường Phong hỏi: "Hôm nay em có cười với lão già họ Lương đó không?"

Trình Nặc nghiêm mặt: "Không có, em lạnh lùng với anh ta lắm, mặt lạnh như tiền."

Trần Trường Phong hài lòng: "Bây giờ đã biết hoa dại không thơm bằng hoa nhà rồi chứ gì? Không có lần sau đâu đấy."

Trình Nặc: "Ừm."

“Em không phải đã làm chuyện có lỗi với anh chứ?” Trần Trường Phong cảm thấy cô dễ dỗ quá, liền thò đầu ra.

Trình Nặc lạnh lùng: "Cút!"

Trần Trường Phong lúc này mới yên tâm: "Rồi rồi."

Editor: Mây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.