Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 29: Thiên vị




Bị tấn công bất ngờ, Trình Nặc giơ tay lên, định tát kẻ đối diện, nhưng trong tay cô đang cầm nửa cây kẹo bông gòn, mà Trần Trường Phong lại nhanh nhẹn né tránh, cú tát không rơi vào mặt anh mà cây kẹo bông lại dính vào tóc anh.

Trình Nặc bực bội nhìn anh: "Anh cố ý!"

Trần Trường Phong: “Em nhìn thấy anh rồi sao? Hú hồn, vừa nãy, hình như anh tàng hình được đấy!"

Trình Nặc: "Anh bớt diễn đi! Anh giả vờ đấy! Đồ tồi!"

Trần Trường Phong ngơ ngác, nhưng anh không nhịn được bật cười: "Được rồi, anh giả vờ đấy, ai bảo em giả vờ không nhìn thấy anh trước!"

Trình Nặc không muốn gánh tội thay Lý Hạo Hành: “Là em trai anh nghĩ ra, em chỉ phối hợp thôi.”  

Cô vừa dứt lời, Lý Hạo Hành và Trần Dịch An đi đến.

“Em xin lỗi, anh cả.” Kẻ chủ mưu xin lỗi rất nhanh chóng, Lý Hạo Hành và Trần Dịch An cúi người, đồng thanh nói.

Lý Hạo Hành ngẩng đầu, ôm lấy chân Trần Trường Phong: "Em chỉ muốn trêu anh thôi mà, không ngờ anh lại tưởng thật. Anh cả, anh buồn à? Xin lỗi anh, ôm một cái nè, love you~"

Trần Trường Phong ghét bỏ đẩy cậu ra: "Buông anh ra, ye anh hai của em đi."

Bị điểm danh, Trần Dịch An "A" một tiếng, dang hai tay: "Có cần em ôm anh một cái không?"

Trần Trường Phong nhìn Trình Nặc, cô không cúi người, cũng không xin lỗi, bởi vì cô đã bị "trừng phạt" rồi, nên cô xoay người bỏ đi.

Trần Trường Phong đẩy hai cậu em trai ra, đuổi theo Trình Nặc.

Thật là, người nên ôm thì không ôm, người nên yêu thì không yêu, chỉ biết gây chuyện!

Trở về nhà từ du thuyền, trời đã rất muộn. Trần Trường Phong đi ngang qua phòng Trình Nặc, muốn bước vào, nhưng bị cô đóng sầm cửa trước mặt.

Anh sờ mũi, biết điều trở về phòng mình.

Sau đó, anh nằm trên giường, nhắn tin cho cô: "Em giận à?"

Trình Nặc không trả lời.

Trần Trường Phong: "Anh sai rồi, anh sai rồi. Làm sao để em hết giận đây?"

Trình Nặc vẫn không trả lời.

Trần Trường Phong: "Hiểu rồi, giờ anh cởi hết chạy một vòng sang phòng em nhé."

Trình Nặc nhắn lại: "Cút!"

Trần Trường Phong: "Lăn cũng được, nhưng mà chậm hơn chạy, em đợi anh nhé."

Trình Nặc gửi cho anh một sticker cục phân.

Trần Trường Phong không nhịn được, trả lời bằng sticker quả bom.

Bùm! Cục phân nổ tung tràn màn hình.

Trình Nặc lại bơ anh.

Trần Trường Phong có chút bất an, lại có chút tò mò: "Em ghét anh hôn em đến thế sao?"

Nhìn thấy tin nhắn này, Trình Nặc nhớ đến cảnh tượng Trần Trường Phong tiến sát lại gần cô, lúc đó, hình như anh có nói: “Em thật sự không để ý đến anh sao? Vậy anh hôn em đấy.”

Nhưng anh cũng không cho cô thời gian để suy nghĩ, cứ thế mà hôn lên má cô một cái.

So với cảm giác đôi môi chạm vào mặt, Trình Nặc cảm thấy khoảnh khắc nhìn anh tiến lại gần,  biết anh muốn hôn mình thì trái tim lại rung động hơn.

Ghét sao?

Hình như là không.

Trình Nặc lấy một con thú bông bên cạnh, ôm vào lòng. Là một chú chó to.

Thú bông mềm mại, ôm rất thoải mái, nhưng Trình Nặc lại nhìn thấy cái lưỡi đỏ thò ra từ miệng nó.

Cô chạm cái lưỡi đó vào mặt, không cảm thấy gì cả.

Mình đang làm gì vậy? Trình Nặc cạn lời với hành động của bản thân.

“Rất ghét!” Cô nhớ ra mình vẫn chưa trả lời tin nhắn của Trần Trường Phong, liền cầm lấy điện thoại, gõ haichữ.

Trần Trường Phong: "Biết rồi, vậy lần sau em hôn anh."

Trình Nặc: "Nghĩ hay nhỉ!"

Trần Trường Phong: "Sao em biết hay? Còn nhiều thứ hay ho hơn nữa kìa."

Sao tự nhiên anh ta lại mặt dày như vậy?  Mà hình như trước giờ anh ta cũng mặt dày lắm rồi, chỉ là dạo này đặc biệt mặt dày hơn thì phải.

Trình Nặc không biết nên mắng anh thế nào, nhưng khuôn mặt phản chiếu trên màn hình điện thoại, cô rõ ràng đang mỉm cười.

Vì trò chơi ngớ ngẩn trên du thuyền, Trần Thế Vũ cùng vợ thức cả đêm suy ngẫm. Sáng hôm sau, ông gọi Trần Trường Phong đến văn phòng.

Trước mặt bố, Trần Trường Phong vẫn không rời điện thoại, nói một câu "Bố có việc gì cứ nói" rồi lại cúi đầu bấm.

Trần Thế Vũ nhắc nhở: "Chuyện công việc thì gọi điện hoặc gọi video sẽ hiệu quả hơn, nhắn tin không truyền đạt hết được ý."

Trần Trường Phong: "Con biết chứ, không phải bố muốn nói chuyện với con sao?"

Trần Thế Vũ cạn lời, hóa ra là ông đang làm phiền cậu con trai quý báu này.

Trần Trường Phong đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn ông: "Bố nói đi, lát nữa con ra ngoài xử lý tiếp."

"Ừm." Trần Thế Vũ bước ra từ bàn làm việc, ngồi xuống bên cạnh con trai, "Gần đây, cường độ công việc có quá tải ikhông? Mẹ con lo lắng sức khỏe con không chịu nổi."

Trần Trường Phong gật đầu: "Cũng ổn, bên công trường hơi nhiều việc, còn bên này không bận lắm."

Trần Thế Vũ không muốn chiếm thời gian của anh quá nhiều, liền vào thẳng vấn đề:  "Bố mẹ… ý bố là bố mẹ có Dịch An và Hạo Hành, con có thấy tủi thân không?"

Trần Trường Phong: "Hả? Không có, sao bố lại hỏi vậy?"

Cậu ngơ ngác nhìn bố, bỗng nhiên vỗ đùi: "Có em bé thứ tư rồi hả bố? Ghê thật, bố vẫn sung sức thế!"

"... Nói bậy!" Trần Thế Vũ muốn đấm con trai một cái.

Trần Trường Phong xoa xoa cánh tay: "Thế ý bố là gì ạ? Chuyện tối qua trêu con à? Con nói là không sao mà. Hạo Hành lúc nào cũng có những ý tưởng kỳ quái, có lẽ trong đầu óc thiên tài của nó chứa những thứ khác với chúng ta."

Lý Hạo Hành từng được kiểm tra IQ, kết quả là ở mức thần đồng.

Nhìn vẻ mặt dửng dưng của con trai, Trần Thế Vũ dịu giọng: "Con cũng rất giỏi."  

Trần Trường Phong: “Hôm nay là ngày gì vậy? Sao bố lại khen con?"

Trần Thế Vũ: "Hồi nhỏ, thực ra bố thường xuyên bế con, pha sữa bột, thay tã cho con, con còn tè cả lên tay bố..."

Trần Trường Phong: "Ơ, bố sao thế? Gặp khó khăn gì phải dâng hiến con à?"

Trần Thế Vũ cố nhịn không mắng con, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vợ giao phó, dịu dàng nói: "Là vì con rất đáng yêu, mới khiến bố mẹ muốn sinh thêm em cho con, một đứa trẻ đáng yêu như con."

Trần Trường Phong đỏ mặt, cậu biết mình tốt, nhưng vẫn không quen nghe bố nói những lời này: "Bố, nếu bố không biết cách thể hiện tình yêu với con thì... chuyển khoản cho con đi."

"Con im lặng như hồi bé còn đáng yêu hơn." Trần Thế Vũ không nhịn được nữa.

Tuy rằng cuối cùng vẫn bị bố mắng khi bước ra khỏi văn phòng, nhưng Trần Trường Phong rất vui vẻ.

Anh thật sự chưa bao giờ cảm thấy tủi thân vì hai cậu em trai chiếm mất tình yêu của bố mẹ, có lẽ trong tiềm thức, anh có tranh giành, nhưng ít nhất cậu chưa từng cảm nhận rõ ràng em trai gây tổn thương cho mình.

Nhưng, điều đó không có nghĩa là anh không muốn nghe bố mẹ khen ngợi mình.

Ai lại từ chối lời yêu thương chứ?

Cả ngày hôm đó, anh vui vẻ đến mức quên trời đất, về đến nhà, anh liền muốn trêu chọc Trình Nặc.

Cuối năm, có rất nhiều sự kiện, nhưng Trình Nặc vừa mới kết thúc chuyến lưu diễn, lười biếng không muốn ra ngoài, hơn nữa, đó đều là những lịch trình không quan trọng, cô liền bảo Kiều An Na từ chối hết, muốn thư giãn, ăn Tết.

Kiều An Na cũng không còn gì để nói về thái độ "không thiếu tiền" của cô, chỉ có thể làm theo ý cô.

Vì vậy, Trần Trường Phong đã quen với việc về nhà là có thể nhìn thấy Trình Nặc, hôm nay, không thấy cô, anh có chút không quen.

Anh hỏi dì giúp việc, bà nói cô ấy đi chơi rồi, tối nay không về nhà ăn cơm.

Trần Trường Phong hỏi: "Đi chơi với ai? Đi đâu?"

Dì giúp việc suy nghĩ một lúc: “Hình như là cô vợ mới cưới nhà họ Triệu, nói là đi lễ hội hóa trang gì đó.”

Trần Trường Phong mặt lạnh, YeahMe là một hội quán, tiếp viên nam, nữ gì cũng có. Trước đây, Trình Nặc từng nhắc đến, không ngờ cô thật sự đến đó.

Lễ hội hóa trang?

Nghe không đứng đắn chút nào!

Trần Trường Phong gọi điện cho Triệu Tông Kỳ: "Cậu đang ở đâu?"

Triệu Tông Kỳ: "Tớ đang đi công tác mà, có chuyện gì vậy đại ca?"

Nghe thấy tiếng ồn ào, náo nhiệt từ đầu dây bên kia, Trần Trường Phong cảm thấy tìm anh ta cũng vô ích: "À không có gì, nhầm máy."

Anh nhìn thấy Trần Dịch An vừa tan học đang đi lên lầu.

Bắt gian tại trận phải nhờ anh em tốt, Trần Trường Phong túm lấy cổ áo Trần Dịch An lôi ra xe.

Trần Dịch An vẫn còn ngơ ngác, thấy anh trai lái xe nhanh như bay, cậu căng thẳng nắm chặt tay vịn: "Anh, chúng ta đi đâu vậy?"

Trần Trường Phong: "YeahMe."

Trần Dịch An: "Hả? Đi uống rượu à?"

Trần Trường Phong: "Sao em biết chỗ đó là chỗ uống rượu, em đã đến đó rồi?"

Trần Dịch An: “Không, không có, chẳng phải lần trước chị  có nói sao?”

Trần Trường Phong bỗng chột dạ, cô nàng này đúng là đại sứ quảng bá quán bar trá hình, đi đâu cũng giới thiệu cho người ta.

Trần Dịch An đại khái hiểu được tình hình, nhưng không hiểu sao anh trai lại lôi mình theo: “Nếu em xuất hiện, chị Sóng Nhỏ sẽ xấu hổ đấy? Anh có gì thì nói chuyện tử tế, hùng hổ như vậy, con gái dễ tổn thương lắm.”  

Trần Trường Phong: "Cho em cơ hội thể hiện đây, Lạc Khả Ni cũng ở đó."

Trần Dịch An: "..."

Trần Trường Phong liếc cậu em một cái, xe đi vào đường vành đai, tốc độ chậm lại, cơn giận của anh cũng vơi đi phần nào.

Trần Dịch An nói với anh trai: "Em cũng không thể hiện được gì, em không có tư cách lên mặt dạy đời cô ấy."

Trần Trường Phong khinh thường: "Yêu đương trong sáng ghê ha."

Trần Dịch An: "Anh thích chị Sóng Nhỏ chẳng phải cũng trơ mắt nhìn cô ấy thích người khác, muốn hẹn hò với người khác sao?"

Trần Trường Phong cười lạnh: "Em thấy cô ấy hẹn hò thành công bao giờ chưa?"

Trần Dịch An không nói nữa, quả thật, anh trai anh rất giỏi phá đám chuyện tình cảm của người khác.

Xe chạy chậm như rùa bò đến câu lạc bộ, Trần Trường Phong ném chìa khóa cho nhân viên rồi đi thẳng đến quầy lễ tân hỏi phòng của Lạc Khả Ni và Trình Nặc.

Nhìn hai anh chàng đẹp trai lái xe sang đến, cô lễ tân không khỏi sáng mắt, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp nói: "Đây là thông tin cá nhân của khách hàng, anh có thể liên lạc với bạn mình để hỏi phòng ạ."

Trần Trường Phong: "Cái chỗ rách nát này của các người xây bằng cái gì mà sóng điện thoại chặn hết thế, tôi mà liên lạc được với họ thì cần gì phải hỏi cô?"

Trông anh hung dữ như vậy, cô nhân viên lễ tân có chút khó xử.

Đúng lúc hai bên đang giằng co, Trần Dịch An tinh mắt phát hiện ra Lạc Khả Ni đang đi ra ngoài nghe điện thoại, cậu huých vai anh trai, Trần Trường Phong cũng nhìn thấy, sải bước đi về phía Lạc Khả Ni.

"Chị Sóng Nhỏ đi chơi, anh đừng chọc giận chị ấy." Trần Dịch An nhắc nhở.

Trần Trường Phong không trả lời.

Cửa vừa mở, anh như bình ga sắp sửa phát nổ.

Trong phòng, Trình Nặc đang ngồi trên ghế sofa, hai bên là hai cô gái xinh đẹp, mặc váy ngắn, đồng phục, ba người đang oẳn tù tì, chơi trò chơi Thuyền trưởng hải tặc.

Trên sân khấu nhỏ ở góc phòng, hai nam tiếp viên đang nhảy cột, nhảy kiểu gì thì không biết, chỉ biết hai người đó bây giờ chỉ mặc mỗi quần jeans đeo dây nịt, trên người không mảnh vải che thân.

Sự xuất hiện của hai người khiến căn phòng im lặng.

Trần Trường Phong đi thẳng đến ngồi cạnh Trình Nặc, phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của cô, hất hàm về phía mấy người phục vụ: "Sao dừng lại rồi, tiếp tục đi chứ."

Mấy người đó nhìn Trình Nặc, Trình Nặc nhìn Trần Trường Phong.

“Anh cũng đến mở mang tầm mắt.” Trần Trường Phong cười với cô.

“Các anh cứ nhảy tiếp đi, bạn của em.” Trình Nặc cũng cười.

Trần Dịch An vẫn đứng ở cửa, cậu cảm thấy nơi này không nên ở lâu, lặng lẽ lùi ra ngoài, đợi Lạc Khả Ni quay lại để giải thích.

Hai nam tiếp viên trên sân khấu không biết phải làm sao, lẽ ra bây giờ họ phải cởi dây nịt cho khách sờ cơ bụng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt muốn giết người của vị khách nam vừa vào, họ cảm thấy tiến lên có thể sẽ bị đâm một nhát.

Vì vậy, hai người nhìn nhau, dậm chân tại chỗ, lắc lư, xoay vòng.

Hai cô gái mặc đồng phục thỏ trên ghế sofa cũng có chút ngại ngùng. Lúc nãy, chơi với Trình Nặc, bọn họ còn rất thoải mái, bây giờ có thêm một người đàn ông, bọn họ lại chủ động ngồi xa ra.

Cảm nhận được sự gượng gạo của mọi người, Trình Nặc thở dài, nói với Trần Trường Phong: "Anh dọa người ta rồi đấy."

Trần Trường Phong: “Anh á? Anh đáng sợ chỗ nào?”

Trình Nặc phất tay, bảo nhân viên ra ngoài trước.

Mọi người rời đi, căn phòng yên tĩnh hơn, chỉ còn lại nhạc nền phong cách Thái Lan.

Trình Nặc đấm nhẹ vào vai Trần Trường Phong: "Sao anh lại đến đây? Anh dọa thỏ con của em chạy mất rồi."  

Trần Trường Phong nhìn những chai bia rỗng trên bàn, anh không biết chai nào là của cô, chai nào là của La Khả Ni.

Chắc chắn cô hơi say rồi, má cô ửng hồng.

Trần Trường Phong không nổi giận, nhưng anh cũng không vui vẻ gì: “Đến nơi như vậy, say rượu, bị lừa thì sao?”  

Trình Nặc cười: "Người ta không bán thân, loại đó phải trả thêm tiền, thuộc dạng lợi dụng người ta đấy!"

Trần Trường Phong: "Đừng chọc tức anh nữa, đau đầu quá."

Trình Nặc vẫn cười: "Sao anh phải tức giận?"

Sau đó, cô tự trả lời: “Ồ, ồ, anh thích em.”.

Trần Trường Phong: “Đúng, anh thích em, nhưng em không thể lợi dụng chuyện này để làm càn.”

Trình Nặc: "Em đâu có bắt anh thích em? Anh đừng thích là được chứ gì?”

Nói đi nói lại, cô vẫn dùng câu này để chọc tức anh.

Trần Trường Phong: "Anh không thích em, thì anh thích ai?"

Trình Nặc thật sự suy nghĩ một lúc, cô không biết anh còn lựa chọn nào khác, không giống như cô, mỗi lần rung động với ai, cô đều kể cho anh nghe.

Thấy cô ngẩn người, Trần Trường Phong càng tức giận.

Anh đứng dậy, kéo tay cô: "Thôi được rồi, lễ hội hóa trang của em đến đây kết thúc, về nhà ngủ thôi."

Trình Nặc lắc đầu: "Không, em không ngủ với anh."

Trần Trường Phong nhíu mày: “Ý anh là em tự ngủ, anh thật sự… anh nói nhảm với em làm gì? Dậy, về nhà.”

Anh kéo cô đứng dậy, cô dựa vào người anh, nhẹ nhàng nói: “Em không ngủ với anh, nhưng em có thể hôn anh.”

Trần Trường Phong: "Cái gì?"

Trình Nặc: “Dù sao chúng ta cũng đã hôn rồi, hôn thêm một lần cũng không sao.”

Trần Trường Phong cảm thấy Trình Nặc say rượu rất nguy hiểm, trong đầu toàn những ý nghĩ ngông cuồng.

Trình Nặc đã đưa tay, nắm lấy chiếc áo len của anh, ngón tay cọ xát vào vải, mang đến cảm giác ngứa ngáy trên bụng anh.

“Em không phải thích anh, em chỉ muốn hôn, anh hiểu không?” Ánh mắt mong chờ của cô khiến Trần Trường Phong mất kiểm soát.

Cô say rồi, còn Trần Trường Phong thì không.

Lý trí mách bảo anh nên đẩy cô ra.

Anh quyết định cắt đứt sợi dây lý trí ấy.

Trình Nặc vịn vào vai anh, nhón chân, hôn anh, không phải là nụ hôn trong sáng, cô trực tiếp hôn lên môi anh, cái lưỡi mang theo vị rượu chanh liếm vòm miệng anh, khiến anh tê dại.

Sau khi hôn xong, Trình Nặc lùi lại, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cho ai biết nhé, đây là bí mật của chúng ta.”

Trần Trường Phong bỗng nhớ lại lúc cô mới chuyển đến nhà họ Trần, cô bé thiếu nữ mười mấy tuổi thích ăn vụng đồ ngọt, nhưng lại sợ người lớn nhà khác chê cười nên đã lôi kéo anh cùng ăn vụng, cho anh chút ngon ngọt để yên tâm giữ bí mật.

Tình yêu thương mà anh không có được từ bố mẹ, anh lại có được từ Trình Nặc, cô đối xử với anh luôn khác biệt với hai cậu em trai.

Trần Trường Phong ôm lấy cổ cô, đồng ý giữ bí mật cho cô: "Được, hôn thêm một phút nữa."

Editor: Mây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.