Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 26: Hoa hồng




Trần Trường Phong chạy trối chết khỏi phòng Trình Nặc. Trở về phòng mình, anh cảm thấy khô cổ, liền vặn nắp chai nước, tu ừng ực vài ngụm, sau đó cởi chiếc áo len ra, anh cảm thấy sàn nhà nóng như lò lửa.

Nghĩ kỹ lại, hình như Trình Nặc cũng không nói gì quá đáng, chỉ là vạch trần sự thật anh thích cô, mà sự thật này trước đây, bọn họ cũng đã nói ra rồi, chỉ là bầu không khí lúc đó không tốt lắm, còn lần này… hình như lúc  bọn họ cũng khá căng thẳng?

Sao tự nhiên lại mập mờ như vậy?

Hơn nữa, cuối cùng cô cũng không nói rõ mối quan hệ giữa cô và Lương Vân Thăng, sắp rồi là sao chứ?

Đầu óc Trần Trường Phong ngập tràn những câu hỏi, anh cân nhắc có nên đi uốn tóc xoăn kiểu Teddy hay không, như vậy những câu hỏi này sẽ được hàn chặt trên tóc luôn.

Câu nói đùa nhạt nhẽo của chính mình khiến anh bật cười, anh cũng không biết tại sao, chỉ là, cảm thấy rất vui vẻ.

Có lẽ là vì Trình Nặc đã "thả thính" anh.

Mấy ngày tiếp theo, Trần Trường Phong đều đến xem Trình Nặc biểu diễn.

Vé là do anh tự mua. Anh không gặp Lương Vân Thăng nữa. Tìm kiếm thông tin về Lương Vân Thăng trên mạng, anh chỉ thấy một số trang tin tức giải trí đăng bài về việc anh ta đến xem Trình Nặc biểu diễn. Nhưng không hề liên quan đến scandal tình ái, bởi vì ngay cả ảnh chụp chung của hai người cũng không có.

Trình Nặc không trở về nhà họ Trần, Trần Trường Phong mỗi lần đợi kết thúc buổi biểu diễn, đều gửi cho cô một bức ảnh, báo rang anh đã rời đi.

Lúc là một chú gấu bông cầm một bông hồng, lúc là một bó hoa hồng được cắm vào hộp thư bên ngoài nhà hát, lúc là anh ngồi trên xe, tay cầm một bông hồng gấp bằng khăn giấy.

Nếu không phải đã quen biết Trần Trường Phong nhiều năm, Trình Nặc thật sự sẽ nghi ngờ có vị công tử đào hoa nào đang theo đuổi mình.

Hình như anh đột nhiên tỉnh ngộ, dạo gần đây, anh không nói những lời chọc giận cô nữa.

Con gái ai mà chẳng thích được nuông chiều? Cảm giác được người khác chiều chuộng thật sự rất tuyệt vời. Trình Nặc cảm thấy mình sắp gục ngã trước mưa bom hoa hồng của anh, trong lòng ngọt ngào như mật.

Buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, Trình Nặc bước ra từ hậu trường, đi đến chiếc xe mà Trần Trường Phong đã chờ đợi từ lâu.

Anh ngồi ở hàng ghế sau, bên cửa phải, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, thấy cô chạy đến, anh đẩy cửa xe ra, nhường chỗ cho cô.

Trong xe rất ấm áp, Trình Nặc mang theo cơn gió lạnh bước vào, hít hà, thở dài một tiếng.

Tài xế hỏi ý kiến của Trần Trường Phong xong liền lái xe về nhà.

Trình Nặc nghiêng đầu, đưa tay về phía Trần Trường Phong.

Trần Trường Phong nhìn cô, cũng đưa tay ra, vỗ vào tay cô một cái: "Làm gì thế?"

Trình Nặc hỏi: "Hoa của em đâu?"

Nếu như Trần Trường Phong có đuôi, chắc chắn lúc này cái đuôi đó đã vểnh lên trời.

Anh lấy bình giữ nhiệt trong giá đỡ, đưa cho cô: "Trời lạnh thế này, các bà lão bán hoa đều về nhà hết rồi, lấy đâu ra hoa?"

Trình Nặc không tin lời anh nói, nhưng cô cảm thấy anh hay nổi hứng, nghĩ gì làm nấy, có lẽ là chán tặng hoa rồi.

Trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng vẫn nhận lấy bình giữ nhiệt, vặn nắp ra, uống hai ngụm. Nhiệt độ vừa phải, không nóng miệng mà còn ấm người.

Trình Nặc lại cảm thấy Trần Trường Phong cũng tốt, chăm sóc cô rất chu đáo. Cô thậm chí còn nghi ngờ tên nhóc này có phải đang chơi chiêu gì đó, cố tình thả thính cô.

“Ngon không?” Thấy Trình Nặc đóng nắp bình giữ nhiệt, đặt vào giá đỡ, Trần Trường Phong hỏi.

“Ừm?” Trình Nặc nghiêng đầu, hỏi lại. Lúc nãy, cô hơi lạnh, nên không chú ý đến vị, chỉ cảm thấy ấm áp.

Trần Trường Phong lấy bình giữ nhiệt, nhanh chóng mở nắp, uống một ngụm.

Chuyện dùng chung cốc với Trình Nặc chẳng có gì là quá giới hạn, bởi vì họ thường xuyên dùng chung.

Nhưng Trần Trường Phong hớp một ngụm trà thật to, hút lên một bông hoa, ngậm trong miệng, lúng búng nói: "Nhìn này, hoa nhỏ."

Ánh đèn lờ mờ bên ngoài hắt vào trong xe, Trình Nặc cố gắng nhận dạng, ồ, thì ra là trà hoa hồng.

Cô phì cười, không nói gì, chỉ nhìn anh làm trò hề.

Trần Trường Phong bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, anh há miệng cắn nát bông hoa trong miệng, nhai ngấu nghiến.

Trình Nặc tò mò hỏi: "Ngon không?"

Trần Trường Phong lắc đầu: "Không ngon."

Sau đó, Trần Trường Phong về nhà, lăn ra ngủ, giấc ngủ chập chờn, đến nửa đêm, anh bỗng nhiên hối hận, lúc đó, đáng lẽ anh nên để cô nếm thử, khi cô hỏi bông hoa đó có ngon không.

Đáng lẽ anh nên nói, có thể vớt một bông khác trong cốc cho cô thử, nhỡ đâu cô lại thấy ngon thì sao!

Sau khi kết thúc chuyến lưu diễn, Trình Nặc muốn nghỉ ngơi, tiện thể đi xem nhà. Lần trước, khi gặp bố mẹ, bọn họ đã bàn bạc về việc mua một căn hộ ở trung tâm để tiện cho cô ở.

"Dù sao con cũng không còn nhỏ nữa, cứ ở nhà họ Trần mãi cũng bất tiện." Bố Trình sợ con gái "ở nhờ nhà người ta" sẽ chịu thiệt thòi.

Trình Nặc không phản đối, đây là lần ở nhà họ Trần lâu nhất kể từ khi cô học đại học, nên khi phát hiện nhà họ Trần vẫn giữ nguyên căn phòng của mình, cô có chút cảm động.

Dù ở nhà họ Trần rất thoải mái, nhưng nghĩ đến tấm lòng yêu thương con gái của bố, cô vẫn bắt đầu đi xem nhà.

Cô cảm thấy chuyện này hỏi ý kiến Trần Trường Phong chắc chắn là đúng đắn, dù sao bây giờ anh cũng đang tiếp quản tập đoàn bất động sản của ông nội, mua nhà qua anh nói không chừng còn được ưu tiên vị trí đẹp, giảm giá nữa.

Kết quả, khi Trần Trường Phong nghe cô nói đến chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh là: "Em muốn chuyển đi? Tại sao? Không muốn nhìn thấy anh nữa sao?"

Trình Nặc đáp: "Tất nhiên là không phải, nhưng đây đâu phải nhà em, em không thể ở đây mãi được."

Trần Trường Phong: "Ai nói gì em à?"

Trình Nặc: "Không ai nói gì cả, chỉ là em thấy bất tiện thôi."

Trần Trường Phong: "Anh biết rồi, bố em nói đúng không?"

Trình Nặc im lặng, Trần Trường Phong coi như cô thừa nhận.

Trong tình huống này, Trần Trường Phong đành bó tay. Cứ như hồi nhỏ, anh muốn giữ Trình Nặc ở lại nhà mình chơi hè, nếu không sẽ nằm bẹp ở cửa khóc lóc, chú Trình chẳng thèm nói lời nào, một tay nhấc bổng anh lên, dẹp sang một bên nhường đường.

Trần Dịch An đứng bên cạnh, lo lắng la hét, sợ chú Trình làm trật khớp tay anh trai, chú Trình liền lạnh lùng nói: “Không sao, chú sẽ bẻ lại.”

Ai dám chọc giận lính đặc chủng chứ?

Tuy nhiên, Trần Trường Phong cũng có cách của mình, anh nói có một dự án đang xây dựng rất tốt, phong thủy thuận lợi, tài lộc hanh thông, anh sẽ giữ lại cho cô một căn, chỉ là phải hơn một năm nữa mới nhận nhà.

Trình Nặc gật đầu: "Bố em nói mua nhà trên giấy cũng được, như vậy, trước tiên, em sẽ thuê căn hộ hoặc là ở khách sạn."

Nói đi nói lại, vẫn là muốn chuyển đi.

Trần Trường Phong có chút chán nản, theo nguyên tắc "còn nước còn tát", anh đồng ý đi xem nhà cùng cô, xem nhiều chỗ một chút, đừng vội quyết định.

Cũng đừng vội chuyển đi.

Trình Nặc hiểu ý anh, dạo này, cô nhìn anh rất thuận mắt, nếu như anh luôn thể hiện tốt như vậy, thì cô cũng có thể xóa tên anh khỏi danh sách đen người không phù hợp để yêu.

Hôm nay là sinh nhật La Khả Ni, Triệu Tông Kỳ mời Trần Trường Phong đến nhà chơi.

Bữa tiệc do Triệu Tông Kỳ lên kế hoạch, từ trang trí cho đến ban nhạc, anh ta đều rất chu đáo, có vẻ như cặp đôi nhỏ này đang rất hạnh phúc.

Trình Nặc không đến nỗi kém duyên đến mức trong ngày sinh nhật người ta lại đi hỏi xem có phải họ đang "diễn" hay không, đương nhiên nếu La Khả Ni muốn tâm sự, cô cũng sẵn lòng lắng nghe.

Trong sân, mọi người đang quây quần bên lò nướng BBQ, vừa nướng thịt vừa chơi trò "Tôi có, bạn không có".

Trò chơi giao lưu này phải chơi với người quen, mạo hiểm hơn cả nói thật.

Trần Trường Phong đi trước: "Người tôi thích hơn tuổi tôi."

Nói xong, sợ mọi người hiểu nhầm, anh còn bổ sung thêm: "Hơn tuổi."

Trình Nặc không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, trái tim cô đập thình thịch. Cô nhìn chằm chằm vào lò nướng, không muốn bị mọi người trêu chọc.

Trần Trường Phong cứ tưởng mình đã tung ra đòn chí mạng, kết quả là không ai gập ngón tay xuống cả.

Triệu Tông Kỳ kém tuổi La Khả Ni, hôm nay, cho dù người anh ta thích là ai, anh ta cũng phải nể mặt vợ mình.

Còn lại mấy cô bạn gái khác, người yêu của họ đều hơn tuổi cả.

Ánh mắt Trần Trường Phong lướt qua Trần Dịch An, hửm? Em ấy có người trong lòng rồi sao? Còn hơn tuổi nữa?

Điều này khiến Trần Trường Phong không khỏi nhìn về phía Trình Nặc, thầm nghĩ hay là mình không quan tâm em trai đủ, không nhận ra cậu nhóc này đã có ý trung nhân rồi.

"Anh nhìn em làm gì?" Trình Nặc nhận thấy Trần Trường Phong nhìn chằm chằm mình, liền lớn tiếng hỏi.

Trần Trường Phong thấy cô không chịu gập ngón tay, bực bội nói: "Chơi trò chơi phải thật lòng chứ!"

Trình Nặc không chịu thua, đáp trả: "Không phải anh biết rồi sao, người em thích hơn tuổi em mà."

Trần Trường Phong đi đến lò nướng, lật xiên thịt, càu nhàu: "Đó là hơn tuổi thôi sao, rõ ràng là già rồi."

Vừa nói, anh vừa ném một xiên thịt bò vào thùng rác với vẻ chán ghét: “Anh đang nói miếng thịt này.”

Trần Dịch An ngồi xuống cạnh Trình Nặc, chắn tầm mắt của hai người kia, đưa cho Trình Nặc một chai nước chanh: "Chị Sóng Nhỏ, chị thử hạt é này đi, ngon lắm."

Trình Nặc bĩu môi với Trần Dịch An, dùng khẩu hình nói thầm: "Anh trai em phiền phức thật đấy."

Trần Dịch An mỉm cười với cô, không nói gì.

Đến lượt một cô gái khác, cô ấy nói: "Người tôi thích, không thể nào ở bên tôi."

Trình Nặc cạn lời, không thể chơi trò chơi khác sao? Sao toàn là tình yêu vậy? Cô còn chưa xác định được người mình thích là ai, có thể hay không thể gì chứ?

Cô lưỡng lự, vẫn không có động tĩnh gì.

Trần Trường Phong nhìn cô, anh cũng không gập ngón tay, thầm nghĩ sao lại không thể chứ, anh cảm thấy rất có khả năng, nhất định là có khả năng.

Trình Nặc ngồi cạnh Trần Dịch An, Trần Trường Phong nhân tiện chú ý đến cậu cũng không gập ngón tay.

Có nghĩa là, Trần Dịch An thích một người phụ nữ hơn tuổi cậu, hơn nữa, người này không thể nào ở bên cậu.

Trần Trường Phong nhìn Trình Nặc, rồi lại nhìn Trần Dịch An, thầm nghĩ: Tối nay phải tâm sự với em trai mới được.

Đến lượt Triệu Tông Kỳ, anh chàng này mặt dày nói: "Tôi có quan hệ tình dục rồi."

Trần Dịch An ngoan ngoãn gập một ngón tay.

Trần Trường Phong đỏ mặt, không cử động, cố gắng không liếc nhìn Trình Nặc.

Nhưng anh vẫn không nhịn được, liếc nhìn cô.

Đồ lừa đảo! Sao cô ấy lại gập ngón tay? Cô ấy chơi gian!

Mọi người cười ồ lên, trêu chọc cậu con trai út trong nhóm, hỏi cậu đã có bạn gái từ bao giờ. La Khả Ni nghe thấy tiếng cười liền đi tới, ngồi xuống thành ghế sofa phía sau Triệu Tông Kỳ, gọi mọi người vào nhà ăn cơm.

Trần Dịch An liếc nhìn bàn tay của Triệu Tông Kỳ đang đặt trên vai La Khả Ni, nhìn cô ấy, mỉm cười, sau đó quay đầu, hỏi Trình Nặc có muốn ăn vịt quay không.

Trình Nặc gật đầu, cô đã chán cái trò chơi nhạt nhẽo này từ lâu rồi.

“Anh cả, nướng xong rồi thì vào ăn cơm đi.” Trần Dịch An nói với Trần Trường Phong.

Trần Trường Phong vốn định đi theo bọn họ vào nhà, lúc này, bất đắc dĩ, anh phải ở lại nướng thịt.

Anh tự nhiên biến thành đầu bếp nhà họ Triệu từ bao giờ vậy?

Trần Trường Phong nhìn qua cửa kính, thấy Trình Nặc và Trần Dịch An đang vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ bên bàn ăn, còn mình thì phải hít khói than, gió lạnh thổi táp, tức chết được.

Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trình Nặc: “Đồ nói dối.”

Trình Nặc: "Câu nào?"

Trần Trường Phong: "Quan hệ tình dục."

Trình Nặc: "Anh ấy đâu có nói là kinh nghiệm quan hệ, bây giờ em đúng là không có quan hệ mà."

Trần Trường Phong lại nhìn cô. Tuy rằng cửa kính chặn âm thanh, nhưng anh có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, điện thoại được giấu dưới bàn, thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn, trả lời tin nhắn của anh.

Trần Trường Phong không hiểu tại sao cô có thể bình tĩnh bàn luận về chuyện này với anh giữa đám đông như vậy.

Anh nhắn lại cho cô: "Vậy thì anh cũng không có."

Trình Nặc: "Có hay không thì liên quan gì đến em."

Trần Trường Phong: "Có liên quan đến em chứ, nhưng anh không có."

Trình Nặc: "Báo cảnh sát đây."

Triệu Tông Kỳ đẩy cửa bước ra, gọi Trần Trường Phong vào ăn cơm: "Tôi bảo dì giúp việc ra nướng rồi, cậu vào ăn nhanh đi, mặt mũi đỏ bừng cả lên rồi kìa."

Trần Trường Phong nhét điện thoại vào túi quần, nghiêm mặt gật đầu: "Khói cay mắt quá."

Editor: Mây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.