Mỗi Năm Một Yêu Thương - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 23: Hiểu rồi




Trần Trường Phong phun ngụm canh xa đến mức làm bẩn cả bát cơm trộn thịt nướng trước mặt Trình Nặc.

Anh lấy khăn giấy lau miệng, ho khan một tiếng, lắp bắp nói: "Nóng, nóng quá... để anh gọi cho em một phần khác."

Trình Nặc đẩy bát đá sang một bên, rút hai tờ giấy ăn lau sạch bàn, thản nhiên nói: "Không sao, vừa hay em thấy ngán, không muốn ăn nữa, em đổi sang đậu phụ trứng nướng."

Trần Trường Phong rót một ly nước đá, uống từng ngụm nhỏ, lén lút quan sát biểu cảm của Trình Nặc, trong đầu anh lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của cô, cô ấy có ý gì?

Cô ấy nói đã từng nghĩ đến, chữ từng đó chỉ là thuận miệng nói ra, hay là chuyện đã qua rồi?

Trần Trường Phong chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về ngữ pháp, cấu trúc câu như vậy, kể cả khi thi tiếng Anh.

Trình Nặc gọi món xong, đặt điện thoại xuống, nhìn Trần Trường Phong im lặng kỳ lạ, cô thẳng thắn nói với anh: "Em thật sự đã từng nghĩ đến, mấy ngày hôm nay, em cũng đang suy nghĩ về chuyện này."

“Ồ.” Trần Trường Phong lại uống một ngụm nước đá để che giấu sự lo lắng, “Vậy em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Trước khi trả lời anh, Trình Nặc hỏi ngược lại: "Anh có từng nghĩ đến chuyện đó không?"

Trần Trường Phong hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Từng, từng nghĩ rất nhiều lần."

Trình Nặc mỉm cười, dùng nụ cười ngọt ngào nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất: "Nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn cảm thấy không phù hợp."

Nụ cười trên mặt Trần Trường Phong biến mất.

Trình Nặc nói: "Trần Trường Phong, chúng ta không hợp để làm người yêu."

Lòng tự trọng khiến Trần Trường Phong không thể cúi đầu, anh cứng miệng: "Vừa rồi, ý anh là, anh đã suy nghĩ rất nhiều lần, tại sao con người ta lại không thể yêu chính mình. Ha ha, nếu anh có thể làm bạn trai của chính mình thì tốt biết mấy, anh đẹp trai thế này cơ mà!"

Câu nói đùa nhạt nhẽo của anh không khiến ai bật cười, kể cả chính anh.

“Hừm…”

Ngồi trên máy bay, nhớ lại cảnh tượng này, Trần Trường Phong vẫn cảm thấy xấu hổ.

Anh đặt cốc nước xuống, vị trí bị bỏng bởi canh nóng vẫn còn hơi đau, anh đoán chắc phải mất hai, ba ngày mới khỏi.

“Do gặp luồng khí nhiễu loạn, máy bay sẽ bị rung lắc, đề nghị hành khách nhanh chóng về chỗ, thắt dây an toàn.” Giọng nói từ loa phát thanh vang lên.

Trần Trường Phong cảm nhận được sự rung lắc của máy bay, anh đột nhiên nghĩ, nếu như máy bay gặp nạn, liệu Trình Nặc có hối hận vì những lời cô đã nói? Liệu cô có khóc lóc, năn nỉ anh làm bạn trai trước bia mộ của anh?

Sự rung lắc không kéo dài, máy bay ổn định trở lại. Bên ngoài cửa sổ tối đen, không nhìn thấy một tia sáng nào.

Xem ra, máy bay đã an toàn, Trình Nặc cũng không cần phải hối hận vì những lời tàn nhẫn kia nữa.

Nói một cách khách quan, thì những lời đó cũng không tàn nhẫn, thậm chí còn rất chân thành.

Trong nhà hàng ở khu trượt tuyết, chỉ có vài bàn khách, nhưng cũng không quá yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của họ, nên Trình Nặc yên tâm trút bầu tâm sự.

Cô nói, cô cũng từng thắc mắc tại sao hai người không thể đến được với nhau. Cho đến khi Trần Trường Phong xuất hiện, cô dường như đã hiểu:

Anh luôn chậm một nhịp, bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng của cô.

Ngày hôm sau, khi tỉnh rượu, điều cô muốn là được thức dậy trong vòng tay anh, là sau khi cô giận dỗi bỏ đi, anh sẽ lập tức đuổi theo dỗ dành cô, chứ không phải là biến mất một cách khó hiểu, rồi chiến tranh lạnh.

Cô còn nói, trước đây cũng có rất nhiều lần như vậy, mỗi khi cô rung động trước anh, anh luôn bỏ lỡ thời điểm, khiến tình cảm của cô cũng tan biến như bong bóng xà phòng.

Cô còn kể về sinh nhật mười tám tuổi của mình. Hôm đó, món quà mà cô muốn tự tặng cho bản thân là nụ hôn đầu, cô đã chuẩn bị son môi vị dâu, dũng cảm lên kế hoạch dụ dỗ Trần Trường Phong vị thành niên giúp cô hoàn thành ước nguyện này. Đó là cách thăm dò tinh tế và trực tiếp nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc đó.

Kết quả, Trần Trường Phong lại đi đánh nhau, đánh người ta nhập viện, bản thân thì bị đưa vào đồn cảnh sát, thậm chí còn không thể tham dự tiệc sinh nhật của cô.

Nghe được tâm sự chưa từng được biết đến của cô, Trần Trường Phong hối hận không thôi. Anh muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trình Nặc đã bình tĩnh tuyên bố: "Anh trẻ con, xấc xược, bốc đồng, còn người em muốn tìm là bạn trai trưởng thành, dịu dàng, nho nhã. Đó chính là lý do chúng ta không phù hợp."

Trần Trường Phong choáng váng, đến mức quên cả phản bác.

Trình Nặc vẫn chưa nói hết, dường như cô biết những lời mình nói đầy ác ý, mà ác ý này là do cô kìm nén đã lâu, nhưng sau khi nói ra, cô không hề có ý định chia tay với Trần Trường Phong, mà là sau khi gần gũi về thể xác, tâm hồn cô cũng khao khát phơi bày những góc khuất bí mật cho đối phương.

Có lúc, sự thẳng thắn là khởi đầu của một mối quan hệ, nhưng cũng có thể là dấu chấm hết cho một con đường.

“Anh nói anh muốn đến trượt tuyết, nhưng trượt chưa được bao lâu, anh đã cảm thấy chán, chiều nay, anh không muốn trượt nữa." Trình Nặc chia sẻ cảm nhận của mình, "Em cũng vậy, trước đây, em cũng từng nghĩ đến việc mối quan hệ của chúng ta có thể tiến xa hơn, bây giờ đã thử rồi, em không tò mò nữa."

Trần Trường Phong im lặng, trước đây anh không "biết nói", bây giờ là "không muốn" nói

Trình Nặc hỏi anh: “Anh hiểu ý em chứ? Em vẫn xem anh là bạn thân, chuyện đã xảy ra, em không thể bắt anh quên đi, nhưng cũng giống như có rất nhiều chuyện anh không biết, em cũng không thể quên, những chuyện đó không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta. Bởi vì chúng ta giống như hai dây leo bám trên cùng một cây tre, dù có làm gì đi chăng nữa, cũng khó có thể tách rời.”

Trần Trường Phong: "Hiểu."

Anh gật đầu: "Em coi anh là "lốp dự phòng"."

Trình Nặc lắc đầu, bật cười: "Ừ, đây cũng là điều em thích ở anh, anh luôn có thể tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực, biến chúng thành niềm vui. Như vậy cũng tốt, bây giờ anh nghe em nói những lời này, cảm thấy không vui, nhưng vài ngày sau sẽ quên hết."

Không, trong lòng Trần Trường Phong thầm nghĩ, anh sẽ không bao giờ quên những lời này, anh sẽ nghĩ rất nhiều lần, nghĩ đi nghĩ lại.

Rồi lại buồn bã, đau khổ.

Bữa cơm ăn nhạt nhẽo, vô vị, lúc thanh toán, ông chủ hỏi họ đồ ăn thế nào, có góp ý gì không.

Trần Trường Phong kéo khóa áo khoác lên tận cổ, buông một câu: "Không ngon."

Khuôn mặt ông chủ đen sì như đáy nồi.

Buổi chiều, Trình Nặc không đến công viên giải trí, Trần Trường Phong cũng không còn tâm trí nào để ở lại đây. Đầu óc anh trống rỗng như bãi tuyết trắng xóa, thậm chí còn trống rỗng hơn cả dấu chân trên tuyết, nếu như anh vận động lúc này, rất dễ xảy ra tai nạn, vì vậy, anh quyết định trở về cùng Trình Nặc.

Sau khi trút hết bực bội ra, Trình Nặc cảm thấy thoải mái, cô hỏi anh có cần cô đưa đến sân bay hay không. Trần Trường Phong lắc đầu, anh muốn được yên tĩnh.

Trình Nặc nói cũng được, cô còn phải cùng đoàn kịch chuẩn bị cho chuyến lưu diễn tiếp theo.

Trần Trường Phong cô đơn trở về nhà.

Gặp Trần Dịch An ở cửa, cậu hỏi anh có vui không? Anh lăn ra giường, thẫn thờ nói: "Vui đến chết đi được."

Câu nói phù hợp với biểu cảm chán nản của anh khiến Trần Dịch An không dám hỏi thêm, cậu định nhắn tin hỏi thăm Trình Nặc.

"Anh không sao!" Trần Trường Phong hét lớn khi em trai vừa bước ra khỏi cửa, đợi cậu quay đầu lại, anh nhấn mạnh, "Đừng nhắn tin cho Sóng Nhỏ, sau này chuyện của anh đừng hỏi cô ấy, nếu không anh sẽ giận đất."

Trần Trường Phong chưa bao giờ giận Trần Dịch An, kể cả hồi nhỏ Trần Dịch An lỡ làm vỡ con robot Ultraman pha lê mà anh yêu thích nhất, anh cũng chỉ lo xem tay cậu có bị thương không.

Vì vậy, đây là lời nói rất nghiêm túc, Trần Dịch An gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau đó, cậu nhắn tin cho Trình Nặc: "Chị Sóng Nhỏ, anh trai em bị sao vậy? Trông anh ấy có vẻ suy sụp lắm."

Trình Nặc “Không sao, trời muốn mưa, gái muốn gả chồng, anh ấy cản không được đâu.”

Lúc gửi tin nhắn này, Trình Nặc đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị đi ngủ.

Trần Dịch An: “!!!”

Cô mỉm cười nhìn dấu chấm than của Trần Dịch An, trả lời câu hỏi gả cho ai của cậu: "Chỉ là ví von thôi, chưa có ai cả, nếu có, chị sẽ nói cho em biết."

Hôm nay cô rất mệt, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm, dường như chuyện đã khiến cô phiền lòng bấy lâu nay đã được giải quyết.

Họ đã bị trói buộc với nhau quá lâu, chuyện đêm hôm đó như một chiếc chìa khóa được tra vào ổ, hôm nay cô đã chọn xoay chìa khóa để mở ổ khóa ra.

Cô từng có cảm giác thích anh mơ hồ, dù không muốn thừa nhận, thậm chí còn tự mình khóa chặt ký ức rung động năm 18 tuổi ấy lại, suýt chút nữa đã quên mất.

Đúng vậy, mười tám tuổi, quãng thời gian mà bộ não cô đã tự động bảo vệ và cố tình quên đi. Một mặt, cô cãi nhau, đấu võ mồm với Trần Trường Phong, coi anh là kẻ thù, mặt khác, cô lại lén lút chú ý đến cách ăn mặc của anh, trân trọng tấm thiệp “Một năm một yêu thương” do chính tay anh viết.

Thế nhưng lúc đó, anh luôn ngang ngược, bỏ học đánh nhau, lỡ hẹn sinh nhật cô cũng chẳng nói một lời, rồi đột ngột đi du học, biến mất khỏi cuộc sống của cô không một lời từ biệt, khiến cho tâm tư nhỏ bé của cô trở tay không kịp.

Trình Nặc cũng từng mong chờ tình yêu, nhưng hôm nay, cô đã thuyết phục bản thân, cũng khuyên nhủ anh, hai người thật sự không phù hợp, không nên lãng phí thời gian và cảm xúc nữa, hãy trở về vị trí bạn bè.

Như vậy cũng tốt, một khởi đầu mới.

Thành phố tiếp theo trong lịch trình lưu diễn từ miền Bắc chuyển đến tận miền Nam, chiếc áo khoác mới mua của Trình Nặc không có đất dụng võ. Thời gian như quay ngược từ mùa đông trở về đầu thu.

Tại đây, cô lại gặp Lương Vân Thăng.

Lần này, anh không phải đến làm việc, mà là về nhà nghỉ ngơi.

Nhìn thấy địa điểm của Trình Nặc trên mạng xã hội, Lương Vân Thăng chủ động nhắn tin cho cô, nội dung vẫn như cũ, là dắt cô đi thưởng thức những món ngon của miền Nam.

Trình Nặc đồng ý, trêu chọc anh là "lão thực".

Lương Vân Thăng trả lời bằng một sticker tức giận: "Lão cái gì mà lão, nhiều nhất là tiểu thực thôi!"

Trình Nặc: "Vâng, Lương thúc thúc!"

Lúc có ý đồ thì cô không gọi anh là chú, bây giờ quay lại cách gọi trước đây, lại khiến Lương Vân Thăng có chút ngẩn ngơ, như thể có mối quan hệ khó nói với cô.

Lương Vân Thăng mời cô đi ăn sáng, quán ăn nhỏ mà anh thường xuyên lui tới từ nhỏ, chật kín các ông bà lão. Mặc dù gia đình anh đã chuyển đi, nhưng vẫn có rất nhiều hàng xóm nhận ra anh, họ cũng không xem anh là ngôi sao, mà thân thiết trò chuyện với anh, hỏi Trình Nặc có phải bạn gái anh không.

Lương Vân Thăng ngắn gọn trả lời, bảo họ đừng dọa em gái nhỏ, chỉ là đồng nghiệp thôi.

Trình Nặc hiểu được phần lớn cuộc trò chuyện của họ, cách gọi "em gái nhỏ" khiến cô hơi sững sờ, đã quen làm chị rồi, đột nhiên biến thành em cũng hơi kỳ lạ.

Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu ở góc tường, ăn dimsum, mỗi loại chỉ ăn một miếng, không dám ăn nhiều, sợ ảnh hưởng đến vóc dáng.

Lương Vân Thăng hôm nay ăn mặc rất đơn giản, áo hoodie màu xám, quần thể thao màu xanh đen, tóc không tạo kiểu, buông xõa, trông anh có chút trẻ trung.

Chiếc bàn cũng nhỏ, hai người ngồi rất gần nhau, Trình Nặc cẩn thận quan sát khuôn mặt anh, không thấy nếp nhăn ở khóe mắt, rãnh cười, da anh rất đẹp.

"Sao vậy? Em đang nghiên cứu xem gần đây anh làm đẹp ở đâu à?" Lương Vân Thăng nhận ra cô đang quan sát mình, thì thầm hỏi.

Trình Nặc bật cười, gật đầu: "Da anh đẹp thật đấy, giới thiệu cho em thẩm mỹ viện của anh đi!"

Hình ảnh hai người ăn sáng ấm áp trong quán ăn nhỏ ở con hẻm đã được gửi đến điện thoại của Trần Trường Phong, lúc này đang phải ăn bụi ở công trường.

Văn phòng thám tử mà anh thuê để điều tra chuyện tình cảm của Lương Vân Thăng vẫn nhớ là mình nợ anh một kết quả, lần này, họ tình cờ thu thập được hình ảnh theo dõi của paparazzi, liền lập tức gửi cho ông chủ Trần.

Trần Trường Phong phóng to màn hình bằng hai ngón tay, nhìn Trình Nặc cười rạng rỡ với Lương Vân Thăng, trong lòng anh như có nghìn mũi kim đâm.

Ồ, đây là người đàn ông trưởng thành, dịu dàng, nho nhã mà cô muốn tìm?

Anh muốn xem thử chú Lương này trưởng thành, dịu dàng, nho nhã đến mức nào.

“Gửi cho tôi làm gì? Gửi cho công ty của anh ta ấy!” Trần Trường Phong nhắn tin cho người gửi.

Editor: Mây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.