Nhân lúc mặc quần áo, Tô Thanh Gia tranh thủ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình.
Thứ nhất, cô tên là Tô Thanh Gia, đây là lúc cô tám tuổi. Không cần chứng minh.
Thứ hai, ba cô tên là Tô Tĩnh Khang, là người gốc Trung, hiện đang làm việc tại văn phòng Lãnh Sự quán Trung Quốc ở Barcelona Tây Ban Nha. Ừm, còn chức vụ, tha thứ cho cô đi, cô không thể nhớ rõ chuyện trước đây nữa rồi.
Thứ ba, mẹ cô tên Minh Linh, là “đại mỹ nhân” mang hai dòng máu Trung Quốc và Tây Ban Nha, là bậc thầy về đàn dương cầm, tên tiếng anh là Ana, ừm, chính là người cô vừa gặp.
Đi xuống lầu, Tô Thanh Gia nhìn một vòng quanh ngôi biệt thự nhỏ. Đây là kiểu kiến trúc điển hình của Tây Ban Nha, lãng mạn dâng trào lại mang theo tâm tư tinh tế, nhất là những bức bích họa trên vòm vái nhà và vườn hoa nhỏ căng tràn nhựa sống.
“Thanh Gia, mau tới ăn sáng đi.” Tô Tĩnh Khang cầm tờ báo, công việc ở nước ngoài yêu cầu ông nhất định phải hiểu biết rõ về thời sự địa phương.
Tô tiểu mỹ nữ dùng hai tay nhấc mép váy, làm ra một lễ nghi cực kỳ thục nữ: “Sdias, Tô tiên sinh đẹp trai!” (Buổi sáng tốt lành, Tô tiên sinh đẹp trai!)
Tô Tĩnh Khang ngả mũ đáp lại, đương nhiên, ông ấy không có mũ. Nhưng không sao, ông ấy vẫn rất đẹp ^^.
“Sdias!” (Buổi sáng tốt lành)
Tô tiên sinh cười rộ lên vui vẻ, Minh Linh ở một bên thì si mê đến ngây người.
Chờ Tô Thanh Gia tự ngồi xuống ghế, nói: “Ba mẹ, hoạt động lại đi.” Thì Minh Linh mới phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng như đóa hoa hồng nở đỏ trong vườn.
Tô Tĩnh Khang không biến sắc nhìn sang, nhưng đáy mắt vui vẻ lại bán đứng nhà ngoại giao trẻ tuổi này, ừm, xem ra mị lực vẫn chưa hề giảm xuống.
Tô Thanh Gia yên lặng ăn nhanh một chút, cố gắng không phát ra tiếng để tránh bị chìm vào không gian hường phấn bên cạnh.
Chọc chọc cái đĩa bánh ngọt trà xanh, nể mặt chỗ bánh ngọt này, cô đành miễn cưỡng chấp nhận tất cả sự thật vậy.
Đương nhiên, nếu bây giờ có thể không làm bóng đèn sẽ tốt hơn.
Nhìn cha mẹ mắt qua mày lại, rồi nhìn không khí ngọt ngào đến phát ngán này đi, cô đâu còn là một đứa trẻ nữa chứ!
Trời ạ, nói nhiều, lại muốn mơ hồ rồi.
*
Tô Tĩnh Khang ra ngoài làm việc.
Barcelona là thành phố lớn thứ hai Tây Ban Nha, nằm trên bờ biển phía Đông Bắc của bán đảo Iberian, nhìn ra biển Địa Trung Hải, khí hậu ôn hòa vừa phải, được đánh giá là “hoa Châu Âu”, dân số khá đông, phần lớn là dân di cư đến từ nhiều quốc gia khác nhau, người Trung quốc cũng chiếm một phần trong số đó, vì vậy, công việc ở Lãng Sự Quán chẳng hề nhàn nhã chút nào.
Mẹ Minh Linh sinh ra ở Madrid. Bà ngoại cô là Sonia, một người đẹp điển hình của Tây Ban Nha, là người cực kỳ thích nhảy múa theo điệu nhạc flamenco và cũng cực kỳ nhiệt tình trong tình yêu.
Trong một lần gặp gỡ, Sonia gặp Minh Úc – một người đàn ông phương Đông thần bí, hai người rơi vào bể tình, không thể quay đầu được. Sonia sinh ra trong xã hội thượng lưu, là bông hoa hồng Tây Ban Nha mà mọi người theo đuổi, cũng may Minh Úc đủ xuất sắc, Sonia lại là con gái một, không gả ra ngoài, nếu không, có lẽ chuyện tình của bọn họ đã trở thành một vở kịch Rose & Jack nữa rồi.
Minh Linh là con lai, vừa có hình bóng vui vẻ nhiệt tình của Địa Trung Hải, vừa có vẻ e thẹn kín đáo của người phương Đông, trên lại có hai anh trai nên Minh Linh trong gia tộc cũng không bị mấy áp lực.
Bà từng là một thành viên của một dàn nhạc rất nổi tiếng ở Tây Ban Nha, trong lúc lưu diễn ở Trung Quốc đã phải lòng Tô Tĩnh Khang, xuất thân từ một gia đình ngoại giao. Về điểm này, Minh Linh hoàn toàn được di truyền từ người mẹ Tây Ban Nha của mình, theo đuổi gắt gao, cuối cùng cũng hái được đóa hoa lạnh lùng cao ngạo đó xuống. Vì sự nghiệp của ông xã, Minh Linh từ bỏ vị trí trong dàn nhạc, đi theo Tô Tĩnh Khang sinh sống ở khắp các quốc gia trên thế gới.
Nửa năm trước, Tô Tĩnh Khang xin được điều đến ban Lãnh Sự Quán Trung Quốc tại Barcelona Tây Ban Nha, Minh Linh vui vẻ không thôi, lập tức khao ông xã nhà mình một trận ra trò.
Còn chuyện khao thế nào, khụ khụ, việc riêng trong nhà, việc riêng trong nhà…
Trở lại bán đảo Iberian quen thuộc, Minh Linh đảm nhiệm vị trí giáo viên âm nhạc ở một trường trung học lân cận.
Gia đình Tô Thanh Gia chuyển từ Trung Quốc đến Tây Ban Nha từ nửa năm trước, để thích nghi với hoàn cảnh mới, người nhà quyết định cho cô nghỉ học một năm, hơn nữa Tô Thanh Gia ở Trung Quốc đã hoàn thành bậc tiểu học, chỉ cần theo kịp ngôn ngữ thì việc bài vở học tập là không thành vấn đề.
Buổi sáng là thời gian Tô Thanh Gia đánh đàn dương cầm, Minh Linh phụ trách dạy vỡ lòng dương cầm cho cô từ lúc ba tuổi, vì vậy bây giờ Tô tiểu mỹ nhân đã có thể đánh được không ít bản nhạc rồi.
Chọn một điệu Valse ngắn, thấy Minh Linh gật đầu, Tô Thanh Gia bắt đầu đàn.
Cô còn nhỏ, ngón tay vẫn chưa phát triển hết nhưng vẫn rất thon dài, trơn bóng trắng nõn, độ mở lớn, có năng khiếu bẩm sinh.
Điệu nhạc này rất sống động thanh thoát, giống như một chú cún chạy theo cái đuôi của mình, không ngừng quay vòng ở một chỗ, có chút hoang mang chán nản.
Điệu nhạc rất đơn giản, nhưng vừa đánh đàn, Tô Thanh Gia đã bắt đầu thất thần.
Minh Linh cắm hoa ở bên cạnh, bà dùng kéo cắt bớt nhánh hoa cát cánh đi, vót nhọn, sau đó tìm chỗ cắm vào, động tác tao nhã như thể đang nhảy múa.
Tai của nhạc sĩ lúc nào cũng có thể nắm bắt được những cảm xúc nhỏ nhất, tuy Minh Linh chưa trở thành nhạc sĩ, nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được tiếng đàn của con gái mình ẩn chứa sự hoang mang bối rối và vô số những cảm xúc phức tạp mà bà không phân biệt được.
Rõ ràng là một điệu nhạc rất đơn giản, tại sao Bella lại có nhiều cảm xúc đến thế?
Minh Linh không hề quấy rầy Tô Thanh Gia, nhưng ánh mắt thì cực kỳ lo lắng.
Tô Thanh Gia đang nhớ về kiếp trước của mình, ba mươi năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Cho dù là ai thì cũng đều rất khó chấp nhận chuyện mình trở lại cuộc sống lúc lúc nhỏ. Mặc dù Tô Thanh Gia thuộc trường phái vô tư vui vẻ, cho dù gặp khó khăn cũng giữ vững tâm trạng “Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, nhưng, những thứ còn sót lại trong trí nhớ ba mươi năm qua vẫn không thể nào phai nhạt được.
Giống như vết mực trên giấy tuyên thành…
Có thể đậm, có thể nhạt, cũng có thể đẹp đẽ vui tươi.
Nhưng lại là dấu vết không bao giờ có thể xóa nhòa.
Đời người trôi qua, ít nhiều gì cũng có sầu có oán.
Trong vô thức, điệu nhạc đã được đánh xong.
Tô Thanh Gia ngừng tay bừng tỉnh, cô ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt của Minh Linh, ánh mắt hiền lành trìu mến nhất của người mẹ.
Ngừng lại một chút, Tô Thanh Gia nở nụ tươi rói nhìn mẹ mình.
Cho dù thế nào, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, bây giờ cô lấy từ trong hộp ra một viên chocolate không biết là tốt hay xấu nhất, nhưng ít ra nó rất ngọt ngào.
Nói không chừng, sau này, viên nào cô lấy ra cũng đều sẽ ngọt như vậy.
Minh Linh không biết con gái mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy Tô Thanh Gia như đã trưởng thành, ánh mắt con bé trong sáng rõ ràng, khí chất trở nên ưu nhã thanh tao, giống hệt một con người khôn ngoan thấu hiểu sinh mạng chân lý.
Nhưng tiếng đàn vừa rồi, biến hóa hình như cũng khá tốt.
Minh Linh hơi nhướng mày, ung dung xoay xoay lãng hoa, ừm, bên này còn thiếu một nhánh thủy tiên.
*
Tô Thanh Gia nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, và cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng —
Hình như bởi vì nhỏ đi, cô bắt đầu trở nên ngây thơ một cách không kiểm soát!
Mọi người không chờ được rồi đúng không?
Chao ôi, bạn đã gặp một gái ế gần ba mươi tuổi cả ngày ngồi xem phim hoạt hình chưa? Bạn đã gặp một gái ế gần ba mươi tuổi suốt ngày chờ ba mẹ khen ngợi chưa?
Làm thế nào đây, một phần tử trí thức như cô sao có thể ngây thơ như vậy chứ?
“Thanh Gia hôm nay viết chữ giỏi quá, khéo léo tự nhiên, ừm, ông nội nhất định sẽ khen ngợi con!” Tô Tĩnh Khang hôn một cái lên trán cô, sau đó thì xoa xoa cái đầu nhỏ bé.
Chờ Tô Tĩnh Khang đi xa, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, đáy lòng điên cuồng gào thét: Thật là đẹp trai thật là đẹp trai thật là đẹp trai (*+﹏+*)~
Tô Thanh Gia dùng sức chà xát khuôn mặt non nớt đỏ bừng, nếu hôm nào cũng được Tô đại soái ca và Minh đại mỹ nữ hôn thế này, thì ngây thơ một chút cũng có sao đâu! Đây đều là tiêu chuẩn phúc lợi đấy! Sung sướng quá đi mất ~~~
Đến con tim cũng phảo nhộn nhạo rồi ~
Minh Linh thấy con gái vui vẻ thì cũng vui vẻ theo (mẹ chắc chắn là không phải mình háo sắc chứ?). Đáng yêu quá đi mất! Bà cũng không nhịn được in một cái môi thơm lên mặt cô.
Tô Thanh Gia về phòng, cảm thấy cả người như đang bay.
Ưm, nụ hôn của mẹ còn có cả hương hoa hồng nè.
Cho nên mới nói, mọi người không hiểu sức mạnh của sắc đẹp đâu.
Rửa mặt xong, Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm mình trong gương thật lâu, suy nghĩ về chuyện lớn cả đời mình.
Là con lai, mặc dù lai khá ít nhưng cô vẫn khá may mắn về sắc đẹp, như vậy cô cũng không thể làm Tô soái ca và Minh mỹ nhân mất mặt được đúng không?
Từ góc độ của đời trước, khiếm khuyết của cô không quá lớn, nhưng nếu nhìn từ góc độ của đời này…
Không được, muốn trở thành mỹ nữ thì phải bồi dưỡng từ nhỏ.
Việc đầu tiên phải làm chính là, bảo vệ thị lực.
Mặc dù rất nhiều người khen cô có đôi mắt to lung linh mờ ảo, cô cũng khá hài lòng, nhưng CMN, chẳng lẽ cô không muốn tốt toàn diện sao, đó đều là do cận thị hại đấy, nếu có thể, cô thích mắt hổ phách to trong suốt không thấy đáy cơ.
Bây giờ mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, chuyện đó hình như có thể làm được rồi.
Tô Thanh Gia chạy về giường, sau đó rút từ đầu giường ra một cuốn sổ mật mã tinh xảo: “Đầu tiên là phải bảo vệ thị lực, tiếp theo là tăng trưởng chiều cao, mục tiêu trên 1m68…”
“Còn cái gì nữa nhỉ?” Tô Thanh Gia suy nghĩ một lát rồi đưa bàn tay mập ra xoa xoa ngực: “Ngực phải lớn…”
Tình nghĩa ngàn vàng không bằng bộ ngực bốn lạng. Bộ ngực không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một mỹ nữ, nhưng bộ ngực lại là tiêu chuẩn cần thiết để trở thành một mỹ nữ.
Viết xong một dãy mục tiêu, Tô Thanh Gia lại suy nghĩ một lúc, sau đó viết mấy bài thuốc thần bí học được ở kiếp trước vào sổ, không có gì đâu, cô chỉ sợ quên thôi.
Hơn nữa, bây giờ cô còn nhỏ, mấy phương thuốc này có thể thử dài dài, hahaha…
Viết xong mấy cái này, Tô Thanh Gia đắc ý cất kỹ quyển sổ, nằm trên cười ngây ngô.
“Rar” (Mẹ vào nhé?) Minh Linh gõ cửa.
“Vale.” (Vâng ạ!) Tô Thanh Gia trở mình ngồi dậy, nhận lấy cốc sữa Minh Linh bưng tới. “Gracias.” (Cảm ơn)
“Đừng khách sáo, bảo bối của mẹ, tối nay ba con muốn nói với con một chuyện, có được không?” Minh Linh lớn lên từ nền giáo dục phương Tây, nên lúc ở cùng con gái trông giống hai chị em hơn.
Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt màu hổ phách giống hệt Minh Linh, lông mi dày dặn như chiếc bàn chải nhỏ: “Có thể ạ, có chuyện gì vậy mẹ?”
Minh Linh búng nhẹ một cái lên chóp mũi con gái: “Đợi ba lên con sẽ biết”, bà nháy mắt trái một cái: “Sẽ vui lắm đấy.”
Tô Thanh Gia chui vào lòng mami cười lớn, nhân tiên ăn luôn đậu hũ của mami nhà mình.
“Hes! Công chúa nhỏ của ba.” (Buổi tối tốt lành)
Tô Tĩnh Khang nhận lấy cốc thủy tinh từ tay con gái: “Ngày mai ba và mấy chú sẽ đến cô nhi viện gần đây thăm các bạn nhỏ, Thanh Gia có muốn đi cùng ba không?”
“Có phải sẽ quấy rầy ba làm việc không?” Tô Thanh Gia ngước đầu, đôi mắt màu hổ phách mở to khiến lòng Tô Tĩnh Khang mềm như nước.
“Không đâu!” Tô Tĩnh Khang ôm lấy Thanh Gia, dịu dàng nói: “Thanh Gia của ba đáng yêu thế này, sao có thể quấy rầy ba được chứ? Ba dẫn con đến làm quen với các bạn, con có đồng ý không?”
Tô Thanh Gia đảo mắt suy tư một lát: “Nếu ba đã nói như vậy, thì ngày mai nhớ đưa Thanh Gia theo nha…”
Tô Tĩnh Khang đưa ngón út ra: “Ngoéo tay.”
“Ngoéo tay.”
“Vậy hôm nay bảo bối ngủ sớm đi nhé.” Minh Linh bảo Tô Tĩnh Khang ôm con gái lên giường, đắp kín chăn cho cô: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hết chương 2.