*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhụy Bạch Y sợ trượt xuống, bèn ôm lấy cổ Dạ Nhuận theo bản năng, không hề để bụng câu nói ghét bỏ cân nặng của nàng mà Dạ Nhuận nói. Bởi vì ngoài trời đang mưa, nên lúc ôm lấy chàng, nàng chợt cảm giác được vai và gáy Dạ Nhuận đều ẩm ướt, trên người chàng trai này cũng thấm đượm mùi mưa.
Người này mạo hiểm cả mưa để đến giết nàng, cũng đủ chuyên nghiệp đấy.
Nàng vừa ôm như thế là cả người Dạ Nhuận cứng đờ lại. Như thể có một cọng lông vũ cào ngay lên người chàng, ngứa ngáy đến độ chàng phải rùng mình một cái.
Chờ chàng đứng vững dần, Nhụy Bạch Y mới buông cổ Dạ Nhuận ra, đặt hai mũi chân lên mặt đất, đáp xuống.
Nàng ngước mặt, thấy người đàn ông trước mắt đã nhanh chóng thu cảm xúc ngây ngẩn đờ đẫn về, môi chàng nhếch lên rất vẻ phỉnh phờ, “Vì mạng sống, đại tiểu thư quý báu kiêu sa của phủ Hầu cũng biết nhào vào lòng người khác cơ đấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Được, chàng muốn nghĩ thế nào mặc xác chàng.
“Không đúng.” Đột nhiên người này nghĩ đến điều gì, chàng nói: “Trước đó ta đã tới hai lần, sao cô còn bất cẩn như thế, không cho mấy hộ vệ tới canh giữ cửa? Chờ ta tới lấy mạng cô sao?”
Hòn đá nhỏ vừa nãy là để thử, thấy không có gì lạ nên Dạ Nhuận mới dám nhảy xuống từ trên tường, rồi mở cửa sổ đi vào.
Nhụy Bạch Y còn chưa trả lời thì đã nghe thấy Dạ Nhuận cười một tiếng, môi chàng càng nhếch cao hơn, đôi mắt hoa đào lạnh băng khát máu nhuốm vẻ giảo hoạt, “Ta biết rồi, không phải là cô…… ưng ta rồi đấy chứ?”
Nhụy Bạch Y: “……”
Dù thằng cha này biến thành thân phận nào thì vẫn tự sướng y nguyên.
Dạ Nhuận cứ như đã phát hiện được bí mật động trời phá đá mở đường để lộ ngọc trai gì gì đấy, chàng nghiền ngẫm ngắm vuốt săm soi gương mặt đẹp như tranh vẽ của Nhụy Bạch Y, lại nói: “Cho nên hôm qua cô không hề bôi thuốc độc cho ta, bình thuốc kia vẫn là cái bình ta đưa cô hồi hôm hử.”
Thứ mà chàng đưa, nàng không những không vứt đi, mà còn giữ lại đó giờ, đặt dưới gối của chính mình.
Nhụy Bạch Y lười diễn chung vở kịch xấu hổ “Mình nào quen nhau đã bao lâu làm sao thiếp có thể thích chàng, chàng chớ hiểu lầm, chàng còn nói nữa là thiếp ngượng lắm” với Dạ Nhuận, chỉ đáp lại một chữ “Vâng” nhạt phèo đơn giản.
Đối với Nhụy Bạch Y mà nói, câu “Vâng” này chỉ đơn thuần là “Vâng” thôi, phần lớn là vâng lấy lệ, chứ không thể hiểu là “làm rõ” được. Nhưng trong mắt Dạ Nhuận thì lại từ “vâng” ấy lại kịch liệt như thiên thạch va vào núi lửa.
Óc chàng kêu “Ong” một tiếng, đột nhiên trống rỗng, tay chàng cũng chẳng biết phải đặt vào đâu.
Căn phòng chìm vào im ắng tĩnh lặng dài lâu, Dạ Nhuận y như một con gà trống bị túm lên thớt chờ làm thịt, hai mắt chàng trợn tròn, cái mặt vừa ngây vừa ngố, thân thể cứng còng như một con rối gỗ giật dây.
Nhụy Bạch Y đỡ trán, kẻ không thích nói chuyện như nàng lại bị ép phải thành người chủ động mở miệng, “Vết thương của chàng thế nào rồi?”
Nàng đến gần thêm, sờ tay lên mặt Dạ Nhuận, “Để thiếp nhìn xem nào.”
Dạ Nhuận lui về phía sau một bước, “Không được.”
Chàng lạnh giọng: “Chỉ vì ta đã nhìn thấy thân thể cô, nên cô muốn bắt vạ ta sao?”
“……” Nhụy Bạch Y:?
À, nàng nhớ ra rồi, khi họ gặp nhau lần đầu, nàng đang để người trần ngâm mình trong thau tắm.
Nàng nâng mi, mắt trong như nước, “Cho nên hôm đó chàng vẫn thấy rồi chứ gì?”
“Thấy cái gì?” Vừa mới hỏi lại câu này, Dạ Nhuận đã phát hiện có gì sai sai, một luồng nóng bỏng lập tức trào từ ngực lên yết hầu.
Má nó, đêm đấy chàng thèm vào mà nhìn nhé! La Sát Giết Người Trong Đêm – Nhuận chàng đây là loại người ấy sao?! Chàng là sát thủ máu lạnh thần bí khó lường, chứ có phải phường dê xồm thô bỉ đáng khinh đâu!
Cô gái nhỏ trông mềm mại yếu ớt như tiên nữ trước mắt chàng thì cứ như chống đối chàng, đôi môi hồng phấn kia mở ra, lại nói thêm: “Chàng còn hôn thiếp.”
Dạ Nhuận: “……”
Giọng nói này bình tĩnh như một bà lão đã sống mấy trăm năm, nhưng khuôn mặt cực kỳ mềm mại trơn bóng trẻ trung của nàng lại đập vào mắt chàng.
Tim Dạ Nhuận lập tức hẫng đi nửa nhịp.
Nỗi niềm bấy giờ, được chàng hóa thành mấy chữ: “Không được.”
Dạ Nhuận nói xong câu này thì liếc Nhụy Bạch Y thật kỹ, chuẩn bị lạnh lùng bỏ đi không chút lưu luyến, không để lại cho người ta chút mơ mộng nào. Bỗng chàng chợt nghe tiếng kẽo kẹt, một cơn gió lạnh ùa vào, quất lên người Nhụy Bạch Y.
Nhụy Bạch Y cũng không dự đoán được thân thể này còn mảnh mai hơn cả tưởng tượng của nàng. Trận gió kia thổi qua, nàng lại không đứng vững, đổ người về phía trước, ngã vào lòng Dạ Nhuận.
Dạ Nhuận: “……”
Để giữ chàng lại, nàng còn chủ động đến nông nỗi này.
Nhụy Bạch Y nghĩ thầm, may mà nàng ngã lên người Dạ Nhuận. Nàng chống lên cánh tay rắn chắc của chàng, tìm lại trọng tâm, đứng dậy từ lòng chàng. Đột nhiên yết hầu nàng khô khốc, nàng ho khan không kiểm soát được. Mặc mỗi áo lót đứng một lúc thế này, nàng sợ lại ho ra máu, bèn kéo tay áo Dạ Nhuận, “Bế thiếp về giường đi.”
Dạ Nhuận: “……”
Muốn làm gì? Đây là muốn làm gì!
Lòng Dạ Nhuận bồn chồn, tai chàng đỏ lên, nhưng thấy Nhụy Bạch Y ho đến độ tái trắng mặt, trông có vẻ không giống giả vờ lắm, chàng lập tức nhíu mày lại, không đành lòng từ chối, bèn bế ngang nàng lên.
Vừa nãy lúc Nhụy Bạch Y nhào vào lòng Dạ Nhuận, Dạ Nhuận còn chưa có đủ thời gian để cảm nhận gì cả. Đêm hôm kia với đêm hôm qua chàng cũng từng ôm nàng, lúc ấy tình hình nó khác, chàng cũng không rảnh để cảm nhận. Bây giờ bế nàng rồi, chàng mới phát hiện sao cô gái này lại gầy tới mức ấy. Cành vàng lá ngọc sống trong phủ Hầu không phải đều được ăn ấm mặc êm sao, sao cô gái này lại nhẹ chẳng khác gì bông vậy.
Anh chàng này đã quên tiệt mất chuyện không lâu trước đấy chàng còn chê người ta nặng. Bế đống bông thơm tho mềm mại về giường xong, bàn tay to của chàng cũng gượng gạo vươn ra, kéo chăn bông đắp lên người nàng.
“Bông” còn đang ho khan, ho đến độ đôi mày rậm của Dạ Nhuận sắp dựng thành quả núi.
“Cô đừng giả vờ nữa, có vờ vịt thêm ta cũng không thể ở lại lâu đâu. Ta thuộc về đêm tối, không thuộc về nơi thơm nức ngào ngạt khiến người ta dễ sa đọa này.” Dạ Nhuận cau mày, nói rất là bất đắc dĩ, đáy mắt chứa một mối u sầu không thể tan đi được.
Cái nghề này của họ, chỉ sợ liên lụy phải ai, nên không cha không mẹ, không anh không chị, càng không thể có vợ con.
Bất kể cô gái này có giở thủ đoạn gì, chàng cũng chưa thể hứa hẹn điều chi với nàng. Trái tim chàng là đêm tối, linh hồn của chàng cũng là đêm tối, chàng không thể vi phạm công việc hằng ngày chỉ vì một cô gái được.
Dạ Nhuận đắp chăn cẩn thận cho Nhụy Bạch Y, che kín đến mức Nhụy Bạch Y chỉ lộ ra mấy sợ tóc tơ, chàng lạnh mặt nói: “Thấy đêm nay cô cũng coi như ngoan ngoãn, ta lại quyết định tha cho cô lần nữa, cô tự biết thân biết phận đi.”
Chàng vừa đứng dậy từ mép giường, một bàn tay nhỏ xanh xao đã vươn ra kéo lấy tay áo chàng, “Đừng đi……”
“Khụ khụ khụ……” Người con gái trong chăn lại ho khan.
Dạ Nhuận nhíu chặt mày, vẻ kiên định lạnh nhạt trong mắt càng đậm hơn, cằm chàng siết chặt lại, chàng gỡ từng ngón tay mềm mại ra khỏi tay áo mình, lạnh lùng không chút lưu tình nói: “Ta xin lỗi, chúng ta không hợp nhau.”
Người đàn ông dứt khoát xoay người, sống lưng dày rộng đĩnh đạc ưỡn thẳng tắp, đầy vẻ tuyệt tình. Lúc đi đến cửa sổ, chàng vẫn còn nghe thấy người trong chăn ho tiếp, đôi mày lạnh lùng nhướng lên, chàng dịch mắt về phía cái sạp trong phòng.
Trên cái sạp ấy còn có một chiếc chăn gấm.
Chàng đi qua, ôm chiếc chăn kia lên, quay lại mép giường Nhụy Bạch Y, ném lên người nàng, trải ra đắp kín cho nàng, giọng nói nhuốm màu lạnh lẽo: “Nhiễm lạnh thì đắp nhiều chăn vào, dù ta có ở lại, cũng không thể làm ấm giường cho cô.”
Lần này chàng không hề dừng lại, tựa như một cái bóng tàn không chút ấm áp, chàng nhảy vào màn đêm mênh mang ngoài cửa sổ, biến mất không thấy đâu nữa.
Nhụy Bạch Y bị che dưới hai cái chăn: “……”
Chẳng rõ là do ho nhiều, hay là nóng quá, mà hai má nàng đỏ bừng, đổ chút mồ hôi nên cơn ho khan đã ngừng. Đầu nàng nặng nề, nàng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, nàng thấy một con chó vàng to trong giống Dạ Nhuận như đúc.
Lần nào con chó vàng kia cũng ngậm một miếng thịt ba chỉ tới tìm nàng xin hành thái, đuôi chó sắp vểnh lên đến tận trời. Nàng rải hành thái lên thịt ba chỉ xong, con chó vàng to bèn lạnh nhạt vô tình bỏ đi. Ngày hôm sau nó lại tới, cái mặt chó thì lạnh lùng, nhưng đuôi lại không ngừng lắc lư với nàng.
Mưa dầm qua đi, là tới ngày nắng mặt trời lên cao, thổi tan chút hơi lạnh của mùa Thu. Nhụy Bạch Y lại ngủ tới trưa trật, khi mơ màng tỉnh dậy, nàng nghe thấy một cậu trai đang rung đùi đắc ý đọc “
Mặt trời đã khuất non cao, Sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi……” ở ngoài sân.
Đọc một lúc, lại đọc thành, “
Nghìn non mất bóng chim bay, Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.”
Một tiếng “Bốp” vang lên, hình như có người phát lên đầu cậu nhóc kia.
“Mẹ, mẹ đánh con làm gì?!”
“Con đọc từ 《 Lên lầu Quán Tước 》 lộn sang 《 Tuyết trên sông 》rồi, con còn không biết xấu hổ hả!”
“……”
“Nào có!”
“Không có?”
“……”
“Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút thôi, Tam tỷ tỷ còn đang ngủ mà!”
“Biết Tam tỷ tỷ của con chưa tỉnh mà con còn vào đây học bài?”
“…… Không phải con đọc bé lắm sao, có mẹ vào mới quát tháo ấy! Con muốn Tam tỷ tỷ thức dậy có thể thấy con đầu tiên!”
“Cút qua một bên đi, học lại thơ từ đầu mau. Cha con đánh giá con cao như thế, mà có bài thơ con cũng không học thuộc nổi. Con đi học trường tư mà tưởng là mình ngồi hố xí à, chỉ có lùi không có tiến. Có học thì phải học cho tới, học chuyên tâm vào cho mẹ, còn chạy tới đây làm gì?”
“Con tới thăm Tam tỷ tỷ mà!”
(Mặt trời đã khuất non cao, Sông Hoàng cuồn cuộn chảy vào bể khơi: Bài thơLên lầu Quán TướccủaVương Chi Hoán, bản dịch củaTrần Trọng San:Link đọc và xem giải nghĩa.
Nghìn non mất bóng chim bay, Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không: Bài thơTuyết trên sôngcủaLiễu Tông Nguyên,bản dịch củaTản Đà:Link đọc và xem giải nghĩa.)
Hai mẹ con bên ngoài bắt đầu cãi cọ, Trúc Châu đảo mắt khinh khi suýt đảo cả tròng mắt ra ngoài, nhưng không dám ra ngoài quát “Hai người đừng cãi nhau nữa! Sẽ làm phiền tiểu thư nhà tôi nghỉ ngơi”. Cô bé chỉ có thể tức đỏ mặt, đóng cả cửa phòng trong lại, kéo kín rèm.
Một giọng thiếu niên trong trẻo đột nhiên vang lên bên ngoài, “Dì Tư, em Sáu, hai người thấy giọng mình lảnh lót hơn chim oanh đậu trên cành hay sao mà chạy tới cửa phòng Tam tỷ tỷ hót một bài vậy.”
Khuôn mặt nhỏ của Trúc Châu tươi tỉnh hẳn lên ngay, Tứ thiếu gia đến rồi!
Mặt Tôn Mỹ Mỹ lập tức lúc xanh lúc trắng vì câu nói kia của Chu Khải Ninh. Đừng thấy Chu Khải Ninh mới mười ba tuổi mà khinh, với thân phận con trai trưởng dòng chính của mình, cậu ta đã từng đàn áp bà ta rất nhiều lần. Tôn Mỹ Mỹ chưa bao giờ dám làm càn trước mặt cậu, bà ta rặn ra nụ cười: “Ninh Ca Nhi, con nói vậy là sao? Không phải dì chỉ muốn tới xem thử sức khỏe của Nhụy Nhi đã đỡ hơn chưa thôi sao.”
Chu Khải Vũ giậm giậm chân, “Còn xem cái gì mà xem nữa! Mẹ về giám sát con học hành tử tế đi!”
Cậu nhóc nổi giận đùng đùng chạy đi. Cu cậu cảm thấy mẹ nó đã hại nó bị hiểu lầm, cơn tức của nó sắp phồng như quả bóng rồi nổ tan tác.
…
Dù sao cũng là thiếp của cha mình, Chu Khải Ninh không thể quát nạt người ta quá đáng, cậu trưng gương mặt già dặn thờ ơ, không thèm đáp lại mà đi vào phòng.
Thật ra Tôn Mỹ Mỹ nào có đến thăm thú gì Chu Mỹ Nhụy, bà ta làm gì rảnh rỗi thế. Nếu con bé này chưa đến mức sắp chết tới nơi, thì bà ta thèm vào mà đến cái chỗ quạnh quẽ này. Bà ta chỉ đến để tóm thằng con mình về, bắt nó học hành tử tế, ai ngờ lại bị Chu Khải Ninh nói sẵng thế này. Bà ta đã tính bỏ đi cho qua chuyện, nhưng ngẫm lại, lời cũng đã thốt ra rồi, không đi thăm thật thì lại không tròn vẹn. Thế là bà ta đổi hướng, gượng gạo cùng bước lên bậc thang với Chu Khải Ninh.
Bà ta vừa bước một chân vào phòng, một con diều thêu Bướm và Hoa đã rơi vào sân, Chu Mỹ Hương đuổi theo diều chạy vào.
“Chỗ này toàn là hơi bệnh, đi mau!” Chu Mỹ Hương nhặt con diều lên, rồi kéo hầu gái của mình bỏ đi, vô cùng ghét bỏ cái viện rách rưới này.
Đi tới cửa, gặp phải Nạp Lan Uyển Nhi đang đi về hướng này, cô ta trợn trừng mắt, “Sao cô lại tới nữa? Suốt ngày nịnh bợ Tam muội muội của ta, chẳng thà nịnh bợ ta còn hơn.”
Nạp Lan Uyển Nhi nhìn cô ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc, rồi vòng luôn qua cô ta bước vào trong viện.
“Khụ, cô thanh cao nỗi gì? Cha cô chỉ là một tên Thị Lang ở bộ Hộ thôi!” Chu Mỹ Hương suýt giật đứt cả dây diều, nói xong câu đó cô ta lại hơi đắc ý, hếch cằm lên.
Nạp Lan Uyển Nhi sắp đi vào tường Nguyệt, bỗng dừng bước lại. Nàng ta xoay người, nhìn cô ta đầy ẩn ý, “Cô đắc ý nỗi gì? Mẹ cô chỉ là một kẻ làm thiếp, còn cô ấy à, cũng chỉ là một đứa con gái dòng thứ thôi.”
Chu Mỹ Hương: “……”
Cô ta tức sắp bục cả phổi.
(Tường Nguyệt: kiến trúc cổ đại, bờ tường thứ hai sau lớp tường đầu tiên.)
——
“Vậy Nhụy Nhi nghỉ ngơi cho tốt nhé, hôm nay dì phải ra ngoài mua chút phấn thoa mặt.” Tôn Mỹ Mỹ đi lướt qua sân khấu rồi về.
Lúc gặp được Nạp Lan Uyển Nhi, bà ta tiện thể chào hỏi nàng ta luôn.
“Uyển Nhi tỷ tỷ tới đấy à.” Thấy Nạp Lan Uyển Nhi, Chu Khải Ninh cong mày, chuyển sang thái độ khác hẳn lúc đối xử với Tôn Mỹ Mỹ.
Nhưng cậu cho rằng chị em tốt của Tam tỷ tỷ tới thì Tam tỷ tỷ sẽ nói nhiều hơn một chút, vậy mà hình như chị ấy muốn làm người đẹp ngủ trên giường, một câu chẳng có nổi ba chữ. Nghe được lời quan tâm của họ, nàng không đáp “Ừ” thì cũng là “Được”, khuôn mặt chẳng khác gì một tảng băng, thế là câu chuyện lại thành cậu căng óc tìm đề tài tán dóc với Nạp Lan Uyển Nhi.
Cuối cùng không tìm ra được đề tài nào khác, cậu không nhịn được, bèn bày tỏ sự hoài nghi trong lòng mình với Nạp Lan Uyển Nhi.
Nạp Lan Uyển Nhi nói: “Ninh Ca Nhi nói đúng lắm, tỷ cũng cảm thấy việc này kỳ quặc.”
“Quả thế nhỉ!” Nghe được lời khẳng định, Chu Khải Ninh càng mở rộng thế giới trinh thám trong lòng mình, cậu chàng nói: “Đệ hoài nghi số thuốc mê ấy là do dì Tư bỏ vào.”
Nạp Lan Uyển Nhi: “Không phải không có khả năng này, trong phủ Hầu đây, chỉ có dì Tư của đệ với hai cô chị dòng thứ kia là không ưa Tam tỷ tỷ của đệ nhất.”
Trúc Châu run tay dém góc chăn cho Nhụy Bạch Y.
Chu Khải Ninh nói: “Ngoài bà dì đấy, đệ cũng không nghĩ ra được ai khác. Dì Ba tính tình ôn hoà hiền hậu, không tranh không đoạt, không thể phí tâm tư đối phó với Tam tỷ tỷ được. Còn dì Tư thì ham mạnh háo thắng, tính tình đanh đá, suốt ngày bày mấy trò không yên phận, không phải dì ta thì còn ai được nữa? Đệ thấy chắc là dì ta rảnh quá, hoặc là Đại tỷ và Nhị tỷ ghen ghét với sắc đẹp của Tam tỷ tỷ, nên muốn làm hại tỷ ấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Nàng không khỏi ngước mắt ngắm nhìn cậu trai này, nghĩ thầm đứa nhỏ này còn suy nghĩ đơn giản thô bạo hơn cả nàng.
Nạp Lan Uyển Nhi: “Vậy còn chờ gì nữa, tỷ với đệ cùng đi tìm Hầu gia đi.”
Chu Khải Ninh ngăn nàng ta lại: “Không được!”
Cậu nói: “Cha của đệ…… sẽ không trách phạt bọn dì Tư vì Tam tỷ tỷ đâu. Cái chính là…… Chúng ta cũng không có chứng cứ gì.”
Thật ra Chu Khải Ninh không muốn nói thẳng câu đằng trước, sợ Tam tỷ tỷ của cậu nghe xong khó chịu, nhưng cậu càng sợ Nạp Lan Uyển Nhi kích động, đánh rắn động cỏ, nên không thể không nói thật.
Nạp Lan Uyển Nhi đáp: “Đệ nói vậy cũng phải……”
Cuối cùng hai người quyết định chú tâm vào quan sát Tôn Mỹ Mỹ và hai đứa con gái song sinh của bà ta đã, đợi bao giờ tìm được nhược điểm của bọn chúng thì tính sau. Khi hai người rời đi, họ đều dặn dò Nhụy Bạch Y sau này phải để ý nhiều thêm.
Nhụy Bạch Y gật đầu.
Hai người kia vừa đi, Trúc Châu càng run tợn, cô bé cứ cảm thấy chỗ nào cũng có những đôi mắt đang nhìn họ chằm chằm, có lẽ không bao lâu sau một tiếng “Vút” sẽ vang lên, một mũi tên bôi độc sẽ phóng vào trong phòng, đâm vào ngực các nàng, khiến các nàng chết vì độc.
Cô bé cho rằng Nhụy Bạch Y cũng đang sợ hãi, nên cứ an ủi nàng mãi, vỗ vỗ lên phần chăn trên người nàng, “Tiểu, tiểu thư, đừng sợ, có có có, có nô tỳ ở đây ạ.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Đứa con nít này là do bà cả Trịnh Thục Phân của phủ Hầu cố ý mua về từ chỗ mẹ mìn cho thân thể gốc này sau khi hầu gái trước của thân thể này chết, chính bởi bà để ý thấy con bé này vừa nhát gan yếu đuối vừa ngốc nghếch lại hay khóc nhè.
Tóm lại Trúc Châu nhờ vào ưu điểm là không có ưu điểm gì nên mới được chọn làm hầu gái kề cận thân thể này.
Vừa nãy ở trong phòng, Chu Khải Ninh một mực chắc chắn số thuốc mê kia là do Tôn Mỹ Mỹ hoặc hai đứa con gái song sinh của bà ta sai người đổ vào, hoàn toàn không nghi ngờ mẹ của cậu ta, hay Trịnh Thục Phân mẹ nàng cũng chẳng quý mến nàng là bao.
Nhụy Bạch Y cười nhạt, thấy ánh nắng ngoài cửa sổ rạng rỡ. Nằm nhiều cũng váng đầu, nàng ôm chăn ngồi dậy, muốn xuống giường đi lại quanh sân.
Trúc Châu cũng thấy nàng nằm mãi cũng chẳng ích gì. Tuy rằng bên ngoài lạnh, nhưng phơi nắng một lát cũng tốt. Con bé lấy hai chiếc áo bông và một chiếc áo lông cừu dày dặn khoác lên cho Nhụy Bạch Y, bọc nàng thành bánh chưng, đỡ nàng ra ngoài.
(Bánh chưng: Bên Tàu cũng có bánh chưng, nhưng không phải bánh chưng giống kiểu Việt Nam. Nó gói giống cái bánh giò, bên trong là gạo nếp, nhân đậu xanh, đậu đỏ, thịt lợn ướp sẵn, lòng đỏ trứng, nấm, lạp xưởng, v.v. Sau đó được bọc bằng lá dong, hay bọc hình củ ấu.)
Trong viện có một cái bàn đu dây nhỏ, đó là do cậu nhóc Chu Khải Vũ sai đám hầu làm cho thân thể gốc này chơi cho đỡ buồn, được treo giữa hai cây ngô đồng.
Tuy đã là cuối Thu, nhưng lá của hai cây ngô đồng vẫn xanh mượt, trở thành hai cái cây đẹp nhất giữa vườn. Gió thổi qua, đuôi lá hất lên, như đang hoan nghênh cô gái bọc như cái bánh chưng đi ra từ phòng.
Hai sợi dây mây to chắc chắn của bàn đu nhỏ được buộc cẩn thận tỉ mỉ vào thân cây cứng cáp to lớn, có vẻ tĩnh lặng.
Nhụy Bạch Y ngồi lên trên, tiếng kẽo kẹt vang lên.
“Tiểu thư, để em đẩy cô!” Ánh nắng tươi đẹp hòa tan một ít lo lắng trong lòng Trúc Châu, cô bé cầm dây mây, nhẹ nhàng đẩy Nhụy Bạch Y về phía trước. Sợ Nhụy Bạch Y sợ hãi, cô bé không dám đẩy quá cao.
Chợt nhớ tới rổ anh đào mà Nạp Lan Uyển Nhi đưa tới, có thể rửa sạch rồi mang ra cho Nhụy Bạch Y vừa chơi xích đu vừa cầm ăn, cô bé bèn để Nhụy Bạch Y đu xích đu một mình, còn nó thì chạy đi rửa anh đào.
Cô nhóc mít ướt vừa đi, hình tượng dịu dàng thục nữ mà Nhụy Bạch Y cố gắng khoác lên cho giống thân thể gốc này lập tức nứt ra, nàng điểm mũi chân, dây mây trong tay lập tức bay vút lên.
Nhụy Bạch Y bay cao lên đến trời, như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống ngay, dây mây vung lên còn cao hơn cả cây ngô đồng.
Khóe môi nàng cong thành một nụ cười nhạt hiếm thấy. Nhụy Bạch Y thích làm những chuyện kích thích thế này, cuộc sống đấu đá trong nhà nhàm chán phí não không hợp với nàng.
Ai ngờ cái xích đu này chỉ là một công trình tạm bợ, nàng mới đu mấy cái, dây mây đã đứt. Vào khoảnh khắc ngã xuống, nàng nhanh chóng túm lấy một cành cây, mượn lực nhảy về trước. Người nàng đúng ra phải rơi xuống đất, nhưng lại bổ nhào vào bức tường ở phía Nam của viện.
Cũng không đau lắm, mỗi tội tư thế không được đẹp, nhưng vẫn còn đỡ chán so với ngã xuống đất.
Nhụy Bạch Y vịn tường, quay đầu nhìn lướt lại, chuẩn bị nhảy xuống khỏi tường. Nhưng khi nàng xoay đầu thì lại đối diện với một cặp mắt hoa đào sáng trong như ngọc, và đôi chân dài vắt vẻo ngoài bờ tường của người kia.
Người đàn ông nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt, như thể đang ngắm một sinh vật thần kỳ gì vậy, đáy mắt còn chứa đựng sự ngây ngẩn và hứng thú.
Chàng che khăn đen, nàng chỉ có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của chàng. Nàng vẫn giữ tư thế nhìn thẳng xuống, khoảng cách cũng không bao xa, nếu đối phương ngước lên một chút thì trán chàng có thể chạm vào cằm nàng.
Hai đôi mắt đẹp nhìn nhau chăm chú một lát, Nhụy Bạch Y thấy đuôi mắt của người áo đen cong lên, giấu vẻ giảo hoạt, chàng mở miệng nói: “Trùng hợp quá nhỉ.”
Người đàn ông lại nói: “Cô nằm mơ cũng muốn ta giết cô à? Hử?”
Nhụy Bạch Y:?
“Nếu không phải là vậy, sao cô lại không kìm mình nổi, không đợi được tới buổi tối đã trèo lên tường xem ta có tới hay không?”
Nhụy Bạch Y: “……”
Khóe mắt đang cong lên của Dạ Nhuận lại lập tức hạ xuống, nỗi u sầu chan chứa trào dâng trong lòng. Sắc mặt chàng khôi phục vẻ lạnh lùng, nhưng cái chân to đang vắt qua bờ tường lại không hề thu về.
Thấy người đàn ông kia đang chìm đắm trong thế giới của mình không thoát ra được, Nhụy Bạch Y nói: “Thiếp khuyên chàng mau nhảy vào trong thì hơn, kẻo lát nữa người trong phủ lại phát hiện.”
Dạ Nhuận: “……”
Cô gái này thật sự chờ đợi chàng khôn xiết đến thế này ư, nàng ta đã nhiệt tình thế này, làm sao chàng lại không biết xấu hổ mà chối từ cho được?
[HẾT CHƯƠNG 25]