Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 57: Tổng giám đốc, tôi thật sự chỉ đi ngang qua (16)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Tiễn Triệu Mính Huyên đi, Tiền Thiển lại đau khổ quay về lịch học thường ngày: luyện đàn, học từ mới, luyện nghe, vừa nhiều vừa khó. Lúc ăn trưa, Tiền Thiển nghe tiếng Anh đến hoa mắt chóng mặt bèn tìm bừa miếng bánh gặm hai cái, vừa ăn vừa than thở với 7788: "Tao cảm thấy tao có thể giảm béo, tao học tiếng Anh đến ngán rồi!"

7788 khinh bỉ Tiền Thiển: "Giờ mới bắt đầu thôi, cô còn phải học nhiều thứ nữa cơ! Thế giới nào cũng vậy, không đủ tri thức và kỹ năng thì bao giờ chúng ta mới thăng cấp được."

Tiền Thiển thở dài bất lực. Năm đó thi đại học cô cũng không cố gắng thế này, ai ngờ lại vớ phải công việc thành học bá ngàn năm sống đến già. Thật sự là quá đau rồi!

Ba giờ chiều, Tiền Thiển đặt sách xuống bổ não ra cảnh Triệu Mính Huyên hùng hổ chặn Đường Ngự lại, không ngờ lúc này lại có người gõ cửa. Tiền Thiển thấy khó hiểu, trừ anh trai cô và Triệu Mính Huyên thì không còn ai tới chung cư tìm cô. Chẳng lẽ là Triệu Mính Huyên? Không phải lúc này cô ta nên ôm cây đợi thỏ ở quán cà phê sao?!

Tiền Thiển cẩn thận kề sát mắt mèo trên cửa, lại giật mình phát hiện Đường Ngự đứng bên ngoài. Hắn mặc đồ Tây, dường như vừa từ công ty đến.

Tiền Thiển đơ người mở cửa, chưa kịp hỏi Đường Ngự tới có chuyện gì đã thấy hắn thoải mái bước vào nhà, còn mở tủ giày lấy dép đi trong nhà của Mạc Vũ ra.

Đường Ngự cầm dép lê hỏi Tiền Thiển: "Đây là dép của anh trai em?"

Hành động khó đoán trước này khiến Tiền Thiển không kịp phản ứng, cô ngơ ngác gật đầu: "Trừ anh ấy thì còn ai tìm em chứ."

Nghe Tiền Thiển nói vậy, khóe miệng Đường Ngự cong lên, cúi đầu thay giày đi dép lê vào, than thở trong miệng: "Tôi lại phải đi dép của tên này."

Tiền Thiển chảy hắc tuyến nghe hắn than trách, không ai mời ngài đến đâu ạ...

Đường Ngự thay giày xong thoải mái bước vào ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn quanh ổ nhỏ của Tiền Thiển, vừa nhẹ nhàng hỏi: "Buồn chán ở nhà làm gì vậy? Tôi gọi cho em không thấy nghe máy."

Có à?! Tiền Thiển móc điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ từ số lạ. Có lẽ vừa rồi nghe tiếng Anh nên không để ý tới chuông điện thoại.

Tiền Thiển không đoán được mục đích tới đây của Đường Ngự, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Vừa nãy em học tiếng Anh."

Nghe Tiền Thiển đáp, trên mặt Đường Ngự hiện ra chút bất ngờ: "Sao lại muốn học tiếng Anh? Anh trai em bảo em tốt nghiệp ngành tiếng Trung mà?"

"Ừm." Tiền Thiển gật đầu: "Lúc đi học không học được cái gì, khi tìm việc thì không có kỹ năng chuyên nghiệp nên em muốn học tốt tiếng Anh một chút, ít nhiều cũng có tác dụng."

"Sao thế?" Đường Ngự cười: "Muốn tìm việc làm? Sợ người nhà không nuôi nổi em?"

Tiền Thiển cũng cười: "Anh trai em thông minh như vậy, em không muốn mình quá vô dụng."

"Em thông minh hơn anh trai em nhiều." Đường Ngự hất cằm về phía chiếc sô pha có bộ lễ phục ném bừa: "Anh của em sống lâu vậy cũng không hiểu rõ em gái mình, không phải ngốc thì gì."

Tiền Thiển cười cười không nói, thầm nghĩ đổi luôn linh hồn rồi, Mạc Vũ còn hiểu được thì cô gặp quỷ chắc. Nhưng cuối cùng Mạc Vũ sẽ hiểu cô thôi! Từ khi tới thế giới này, cô cũng là em gái Mạc Vũ, theo 7788 nói, Mạc Tình là cô, cô là Mạc Tình, nhất định phải rõ.

Tiền Thiển đứng cạnh ghế sô pha nhìn Đường Ngự an nhàn ngồi trên ghế như đang ở nhà mình, thực sự nghĩ không thông. Theo lý mà nói, cô và Đường Ngự không quen thân lắm, nhìn dáng vẻ thoải mái này của Đường Ngự, chẳng lẽ nam chính đại nhân ở cùng một chỗ với Kỷ Cảnh Ngôn lâu ngày nên bị nhiễm rồi?

"Anh muốn uống trà không?" Tiền Thiển không biết Đường Ngự tới làm gì, quyết định vẫn nên lịch sự mời.

Đường Ngự lắc đầu, "Đi thay quần áo, chúng ta đi uống trà chiều." Hắn rất tự nhiên vỗ vỗ lưng Tiền Thiển, còn thuận tay đẩy cô về phía phòng ngủ, động tác có vài phần thân mật nhưng không ngả ngớn, tựa như bạn bè thân thiết hoặc anh trai nhà bên, khả năng điều chỉnh rất tốt.

Nhưng mà, họ không thân như vậy... Tiền Thiển mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng lại khó nói lời nào với hành động của Đường Ngự, muốn kháng nghị cũng không tìm ra lý do. Cô trăn trở bối rối hai giây, quyết định vẫn là nghe lời đi thay quần áo, nhất định nam chính đại nhân không rảnh rỗi đặc biệt mời cô đi uống trà chiều đúng không?! Hẳn là có chuyện quan trọng gì đó...

"Chúng ta tới CoffeeCo à?" Tiền Thiển thay đồ xong, ngẩng đầu hỏi Đường Ngự đứng chờ cô trước cửa.

Đường Ngự cúi đầu nhìn gương mặt mập tròn vui vẻ của cô, nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được, vươn tay bóp hai má Tiền Thiển.

Quả nhiên cảm giác không tệ! Hôm qua đã muốn đưa tay véo rồi! Đường Ngự thỏa mãn nghĩ nghĩ, lại xoa nhẹ mấy cái trên mặt Tiền Thiển.

"Sao anh giống anh trai em vậy!" Tiền Thiển dùng sức lắc đầu: “Đừng có thấy mặt em tròn mà bóp!"

Đường Ngự phì cười: "Tôi sẽ bảo với anh trai em để cậu ta đừng bóp mặt em nữa."

"Ầy! Được rồi được rồi!" Tiền Thiển liên tục xua tay: "Không phải chúng ta tới CoffeeCo sao?"

Đây là cái cô quan tâm nhất, nhất định hiện giơ Triệu Mính Huyên đang ôm cây đợi thỏ ở quán cà phê. Nếu cô và Đường Ngự lại xuất hiện cùng nhau... Có thể hình dung ra sắc mặt Triệu Mính Huyên đặc sắc thế nào! Đáng tiếc Tiền Thiển không muốn thấy. Chủ ý của cô là để Triệu Mính Huyên ngã hố Đường Ngự, đó là vì cô biết chân ái của Đường Ngự là Lâm Du Du. Nếu Triệu Mính Huyên thương nhớ Đường Ngự đương nhiên sẽ đối đầu với Lâm Du Du hào quang đầy người, tất sẽ không chiếm được lợi! Tiền Thiển rất thích kết quả này.

Cô cực kỳ không muốn mình đi gần Đường Ngự rồi bị Triệu Mính Huyên để mắt tới. Trên người cô không có hào quang như nữ chính, ai biết khi bị loại người như Triệu Mính Huyên để mắt tới sẽ xảy ra cái chuyện thiêu thân nguy hiểm gì. Cho nên, đi cùng Đường Ngự tới CoffeeCo tuyệt đối là hành động không khả quan.

Nhưng cô đã lo lắng vô ích rồi, Đường Ngự nghe cô nói xong thì tò mò nhìn: "Em thích tiệm đó à? Nhưng hôm nay tôi đặt chỗ ở khách sạn Văn Hoa rồi."

Tiền Thiển vội vàng lắc đầu: "Không phải! Em chỉ vào tiệm đó hai lần. Em nghĩ là anh rất thích tiệm đó, hình như còn thường vào đó, đến nhân viên phục vụ cũng nhớ cà phê anh thường chọn."

"Chỉ vào hai lần? Hai lần đó đều gặp tôi?" Đường Ngự nghiêm túc hỏi.

"Vâng ạ, hai lần vào đó đều gặp anh nên em nghĩ anh rất thích tiệm đó." Tiền Thiển tùy ý gật đầu.

Nghe Tiền Thiển nói, Đường Ngự đột nhiên cười, cặp mắt đào hoa chứa đầy tia sáng lấp lánh: "Tôi rất vui."

Tiền Thiển kinh dị nhìn Đường Ngự, không biết vì sao hắn vui. Lần đầu tiên, cô là một người xa lạ xông lên kéo tay bắt chuyện với Đường Ngự, còn để hắn thanh toán cho mình. Lần thứ hai, cô ở bên quan sát, trực tiếp thấy thảm kịch hắn bị dội cà phê lên người. Thật ra hai lần gặp nhau, Đường Ngự đều rất xui!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.