Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 34: Đại gia, ta là chạy đường (34)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Sau lễ ông Táo chỉ còn vài ngày là tới Tết, Trạng Nguyên Lâu chuẩn bị nghỉ kinh doanh, nghỉ thẳng tới mùng sáu mới khai trương, tiếp tục mở cửa kinh doanh. Không ngờ lại có một tuần lễ Tết vàng, nhân viên thực tập Tiền Thiển tỏ vẻ vô cùng hân hoan.

Trước một ngày đóng cửa quán, Yến Hành lại đại giá quang lâm, ngồi xuống đã cười hỏi Tiền Thiển: "Ngày lễ ông Táo thế nào?"

Tiền Thiển nhìn hai bên một chút, thấy những người khác cách khá xa, vội vàng hỏi: "Ngài đã biết từ sớm đúng không?"

Yến Hành cầm chén trà liếc Tiền Thiển một cái, hỏi: "Ta biết cái gì?"

"Biết đại thúc hồ ly nhà ngươi coi trọng mẹ ta, muốn làm cha hời của ta!" Tiền Thiển trợn trắng mắt nhìn hắn.

Yến Hành so tính sự vô lý của cô, ngược lại gõ tay xuống bàn, nói: "Đại thúc hồ ly à? Đúng là không sai! Thật chuẩn xác!"

"Có phải ngài đã sớm biết không?" Tiền Thiển vội vàng hỏi.

"Sao, ngươi phản đối à?" Yến Hành không trực tiếp trả lời mà cười cười nhìn Tiền Thiển.

"Không phải. Nhưng đại thúc kia có đáng tin cậy hay không?" Trong tiềm thức Tiền Thiển vẫn rất tin tưởng Yến Hành. Lại nói Ám Nhất là thuộc hạ Yến Hành, hỏi càng nhiều Tiền Thiển càng cảm thấy yên tâm hơn.

"Đáng tin cậy?" Yến Hành có chút hoang mang "Đáng tin cậy là cái gì?"

"Ây... Chính là có đáng tin hay không, nhân phẩm thế nào, có thể đối xử với mẹ ta tốt không, v...v... Chỉ cần ngươi nói tốt thì ta sẽ tin!" Tiền Thiển xoắn xuýt giải thích.

Yến Hành bị câu "Chỉ cần ngươi nói tốt thì ta sẽ tin" lấy lòng, tâm tình cực tốt vỗ gáy Tiền Thiển, nói: "Yên tâm đi, Ám Nhất rất đáng tin. Hắn cô đơn nhiều năm mới cưới vợ, tất nhiên sẽ một lòng một ý với thê tử."

"Thì ra đại thúc tên Ám Nhất à..." Tiền Thiển lắc đầu như một ông cụ non: "Tên gì thế này, bảo sao hắn nói với ta là hắn không tên không họ."

"Chờ chút..." Tiền Thiển đột nhiên sợ hãi ngẩng đầu, hỏi: "Không phải hắn là ám vệ trong truyền thuyết chứ?"

Yến Hành vẫn duy trì khuôn mặt cười cười nhìn cô nhưng không trả lời, dường như vốn không nghe thấy. Tiền Thiển cúi đầu thở dài: "Ai da! Coi như ta không nói! Ta lại hỏi thứ không nên hỏi rồi. Nhưng nếu thật sự là ám vệ thì thảm rồi, nghề nghiệp nguy hiểm cao như vậy, nhỡ ngày nào đó mẹ ta lại thành quả phụ thì sao bây giờ."

Yến Hành có chút dở khóc dở cười nghe Tiền Thiển lải nhải, sao hắn không phát hiện nha đầu này lo lắng như thế. Hơn nữa còn nói cái gì kia, "Nghề nghiệp nguy hiểm" à, nghe qua rất có đạo lý đó chứ.

"Được rồi!" Sau một nén nhang, cuối cùng Yến Hành không nhịn được chọc đầu Tiền Thiển đầu, lắc đầu thở dài: "Tuổi không lớn nhưng sao lải nhải như bà già vậy, chưa thấy ngươi lo lắng như vậy bao giờ. Ngươi cứ yên tâm đi, những năm gần đây Ám Nhất rất ít khi ra tay, không mấy ai có thể là đối thủ của hắn."

"Ngài nói như vậy ta yên tâm rồi!" Tiền Thiển ngẩng mặt cười tín nhiệm với Yến Hành, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "Ta lải nhải gây phiền rồi, rất xin lỗi đại gia."

Yến Hành cười cười không nói. Hắn rất hoan nghênh việc Ám Nhất muốn cưới Trương thị. Ám Nhất là thủ lĩnh ám vệ, đương nhiên giống như người thân của hắn. Nếu Tiền Thiển thành người nhà Ám Nhất, hắn thực sự rất vui vẻ, thậm chí trong lòng còn cảm thấy mình và Tiền Thiển thân cận hơn một chút.

"Dù sao sau này đều là người phủ Lục Hoàng ta, để ý một chút cũng là việc nên làm." Yến Hành nhìn Tiền Thiển bận rộn, tâm tình rất tốt nghĩ.

Ngày hôm đó Yến Hành phát lì xì cho từng tiểu nhị chạy đường trong quán, đương nhiên Tiền Thiển cũng có một phần. Lì xì cho Tiền Thiển làm chân chạy đi phát, đương nhiên cô biết Yến Hành cố ý giữ lại lì xì dày nhất cho cô.

Lúc gần đi, Tiền Thiển cười tủm tỉm nói lời cảm tạ với Yến Hành, đang chuẩn bị chúc mừng năm mới thì Yến Hành đã lén đưa cô một túi vải nhỏ. Nhìn cô sung sướng nhận, Yến Hành cũng mang đầy ý cười lên ngựa.

Tiền Thiển tới chỗ không người mở túi vải Yến Hành cho cô. Mở ra phát hiện là một cây trâm hoa nhỏ, dù nhỏ nhưng cực kỳ tinh xảo, nhìn cũng rất quý giá.

Tiền Thiển cười, trong lòng thật sự có vài phần cảm động. Vương triều này có một phong tục ăn tết đó là cô nương chưa xuất giá trong nhà vào mùng một đầu năm, nam tử lớn tuổi trong nhà sẽ cài châm hoa lên đầu cô bé đó, coi đó là lời chúc phúc, cũng mong muốn tương lai bé gái có thể gả cao.

Vào mùng một đầu năm các cô nương đều phải cài hoa trên đầu ra cửa chạy một vòng, ý là mang may mắn cho nhà. Phần lớn gia đình không có bé gái sẽ cho bé trai cài tượng trưng vài đóa hoa ra ngoài mang may mắn.

Đây là phong tục cực kỳ quan trọng ở Đại Tần, nhà nhà đều rất coi trọng. Bởi vậy, phụ thân có con gái trong nhà và các huynh trưởng có muội muội đều chuẩn bị hoa cho bé gái từ trước. Những năm trước, dù nhà Trương Ngũ Nương nghèo không mua được hoa lụa, nhưng hàng năm Trương thư sinh đều mua tơ lụa vụn từ trước để Trương thị làm hoa cài đầu cho con.

Những năm trước hoa cài đầu của Trương Ngũ Nương đều là dạng tốt nhất trong thôn, nhưng mùng một đầu năm ra ngoài vẫn bị người ta chê cười vì, người Trương gia ít miệng, Trương Ngũ Nương chỉ có cha, trên đầu lẻ loi trơ trọi một đóa hoa, đương nhiên không so được với các cô nương nhiều huynh trưởng, trên đầu rực rỡ sắc màu.

Ăn Tết năm nay Trương thư sinh đã qua đời, lúc đầu Tiền Thiển chuẩn bị trơ trọi qua Tết, cô vốn không phải dân bản địa ở đây, không quá coi trọng, chỉ là có phần lo Trương thị sẽ buồn thương.

Nhưng giờ nhìn trâm hoa nhỏ tinh xảo Yến Hành đưa, Tiền Thiển không khỏi cảm kích sự cẩn thận của hắn. Đây đúng là một lễ vật ăn tết cực tốt, vừa nhìn đã biết có dụng tâm để ý. Tiền Thiển cầm hoa cười tới ngu người...

Gần kết thúc việc, Tiền Thiển bái lạy sư phụ mình rồi về nhà ăn tết. Về tới nhà cô móc lì xì Yến Hành đưa, là hai thỏi bạc nhỏ, không chờ Tiền Thiển nhìn nóng mắt đã bị Trương thị đập vào bổ sung đồ cưới đã tiêu hết. Tiền Thiển không khỏi cảm thán, Trương thị có một loại cố chấp khác thường với đồ cưới của con gái.

Nháy mắt đã tới ba mươi, dù Trương gia ít người nhưng Trương thị cũng nghiêm túc chuẩn bị ăn Tết, nhưng càng tới gần giao thừa, sắc mặt bà càng uất ức.

Tiền Thiển biết bà đang nghĩ gì, lấy trâm hoa Yến Hành tặng đưa cho Trương thị, cười nói: "Mẹ, mẹ nhìn xem, vị công tử trong miếu lần trước mua đồ dùng Tết cho con đó, mùng một đầu năm mẹ giúp con cài lên thay hắn là được. Năm nay con vẫn cài hoa trên đầu, vẫn giống những năm trước."

Trương thị bình tĩnh nhìn trâm hoa tinh xảo một lát, cuối cùng cười, xoa đầu Tiền Thiển, thở dài: "Là mẹ cử chỉ điên rồ rồi. Ngũ Nương nhà chúng ta là cô nương có vận may vô cùng tốt, dù năm nay không có cha nhưng vẫn có công tử bằng lòng làm huynh trưởng mua hoa cho con. Sáng sớm đầu năm mẹ sẽ giúp con cài đầu, nhất định năm sau Ngũ Nương sẽ tràn đầy may mắn."

"Đúng vậy mẹ, đương nhiên con có vận may rất tốt, mẹ cũng có vận may tốt! Chúng ta đứng thẳng chân ở kinh thành còn hơn nhiều so với trong thôn. Mẹ yên tâm, chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn." Tiền Thiển cười tủm tỉm nói.

Dường như châm hoa kia thực sự an ủi Trương thị, bà bắt đầu bắt đầu lên tinh thần nấu nướng. Dù là giao thừa hai người cũng làm cực kỳ phong phú. Hai người uống rượu Đồ Tô, nghiêm túc đón giao thừa và tràn đầy hi vọng nói về năm tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.