Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 21: Đại gia, ta là chạy đường (21)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Tiền Thiển thấy những người xung quanh đã tản đi, vội mang trà cho sư phụ mình. Hỉ Tử lập tức bưng ấm trà chuẩn bị rót trà cho Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa.

Lúc này Yến Hành quay đầu, tay cầm một cây quạt, nói: "Ngươi, tới rót trà!"

Một câu này khiến tất cả mọi người sửng sốt. Trần Tĩnh Hòa nhìn hành vi không giống bình thường của biểu đệ nhà mình, trong lòng có chút lẩm bẩm. Hỉ Tử dò xét trên dưới Tiền Thiển, nghĩ thầm không biết tiểu tử này có chỗ nào vừa mắt quý nhân. Mà Tiền Thiển thì không hiểu sao mình lại bị nam chính chỉ định rót trà. Không phải cô là học đồ chạy đường sao? Hôm nay nữ chính không ở đây, nam chính lại đi cùng biểu ca, rõ ràng có người tính tiền, vậy nên cô không hiểu sao mình lại ra mặt trước dự tính.

Nhưng mà người dưới mái hiên, không cúi đầu không được. Thấy Tiền Thiển không nhúc nhích, Hỉ Tử đi qua đập gáy cô một cái, mắng: "Phát ngốc cái gì vậy, quý nhân bảo ngươi rót trà, không mau qua đó."

Thấy Tiền Thiển bị đánh, Yến Hành nhìn chằm chằm vào Hỉ Tử, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía. Rõ ràng đây là tiểu nha đầu lần đầu tiên hắn cho ăn, muốn đánh cũng là hắn đánh, giờ một tên chạy đường cũng dám động thủ, nha đầu xấu này thật không có tiền đồ! Nghĩ tới đâu Yến Hành rất hài lòng, vậy là ánh mắt chuyển qua nhìn Tiền Thiển có thêm mấy phần hung ác.

Tiền Thiển xoa gáy, chậm chạp nhận ấm trà, trong lòng nghĩ quả nhiên hôm nay nam chính phát bệnh, không chỉ bắt cô rót trà mà còn hung tợn trừng mắt nhìn cô. Chẳng lẽ... trong lúc không biết cô đã đắc tội nam chính? Tiền Thiển nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể! Không phải cô chỉ ăn mấy khối điểm tâm của hắn sao, hơn nữa là hắn chủ động cho.

Mặc kệ thế nào, rót trà trước, Tiền Thiển thu lại suy nghĩ, mang gương mặt tươi cười tiến lên châm trà. Theo Hỉ Tử âm thầm ra hiệu, đầu tiên cô rót cho Trần Tĩnh Hòa một ly, sau đó chạy sang rót cho Lục hoàng tử cải trang một ly. Vì sao lại cảm thấy ánh mắt nam chính càng thêm hung ác?! Tiền Thiển không khỏi sờ cổ, rụt người cách Yến Hành xa mọt chút, trong lòng không ngừng an ủi: Chỉ là ảo giác thôi! Ảo giác!

Trần Tĩnh Hòa dùng ánh mắt thú vị quan sát Yến Hành một hồi, y phát hiện hôm nay Yến Hành không giống bình thường, lại quay đầu xem tiểu tử bên cạnh, a? Không ngờ là một nha đầu nữ giả nam trang, dáng dấp gầy như một con khỉ nhỏ. Người bình thường đúng là không nhìn ra đây là một cô bé, nhưng không lừa được Trần Tĩnh Hòa y. Từ nhỏ đã theo danh sư học võ, y cũng không phải học cho không.

Trần Tĩnh Hòa sờ cằm, mắt liếc Yến Hành. Y biết võ công Yến Hành không thấp hơn y, loại người bình thường không trải qua huấn luyện như Tiền Thiển, chỉ cần nhìn hô hấp và xương cốt là có thể phân biệt nam hay nữ, ngụy trang bình thường vốn không qua được ánh mắt của họ. Không biết tại sao tên này lại nhìn tiểu nha đầu như thế? Trần Tĩnh Hòa tỏ vẻ, y nghĩ nát đầu cũng không nghĩ được.

Rót trà xong, Tiền Thiển vội vã chạy tới sau sư phụ mình. Cô quyết định vẫn nên cách xa nam chính một chút, tránh cho xảy ra sự cố đột ngột gì, cũng tránh bị động tới. Cô chỉ là diễn viên quần chúng, tính mạng thật sự không cứng.

Hỉ Tử nhìn hai người Yến Hành uống trà, nhanh bước tới, vừa cúi đầu vừa chào hỏi: "Trần tiểu Tướng quân, hôm nay ngài muốn ăn chút gì không?"

Trần Tĩnh Hòa lập tức nhìn về phía Yến Hành, y không dám trước mặt Hoàng tử biểu đệ gọi món ăn trước. Kết quả Yến Hành không hề nhìn Hỉ Tử mà ánh mắt dừng trên người Tiền Thiển, nghiêng đầu, ngắn gọn nói: "Gọi món ăn!"

"A?!" Trong nháy mắt Tiền Thiển choáng váng, đây là nam chính muốn náo loạn hả! Cô thấy rõ ánh mắt có chút ghen ghét của Hỉ Tử, chậm rãi bước tới, cúi đầu khom lưng cười hiền: "Vị đại gia này, tiểu nhân chỉ là một tên học đồ, để sư phụ tiểu nhân hầu hạ ngài gọi món ăn đi."

Yến Hành không để ý tới cô, lại trừng mắt nhìn cô lặp lại một lần: "Gọi món ăn!"

Trong lòng Tiền Thiển có một vạn con thần thú gào thét, mẹ nó!!! Vị này nghe không hiểu tiếng người sao?! Nhưng tình thế còn mạnh hơn người, cô không đắc tội nổi nam chính không đứng đắn, vậy là đành cúi đầu nhận tội: "Đại gia thứ tội, tiểu nhân học đồ đến nay chỉ hai tháng, sư phụ chưa dạy nhớ thực đơn."

"Ồ? Chưa nhớ thực đơn sao?" Yến Hành nghe vậy thì cười, nghiêng cặp mắt đào hoa của hắn nhìn về phía Tiền Thiển, lại như có mấy phần phong tình vạn chủng. "Vừa lúc, dưới lầu có treo bảng ghi chép tạm thời, ngươi đi xem rồi đọc cho ta."

"Hả?" Tiền Thiển nhất thời ngẩn ra, bảng ghi chép thực đơn tạm thời dưới lầu treo trọn một mặt tường, nhìn sao cũng phải trên trăm món, sao mà nhớ được! Cô đâu phải thần tiên.

Thấy Tiền Thiển há hốc mồm đứng ngây ra, Yến Hành đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình không phiền muộn như vậy, thế là hắn gật đầu sai: "Nhớ bao nhiêu đọc bấy nhiêu, một chuyến không đủ thì hai chuyến, lúc nào đọc đủ thì thôi. Sao? Ngươi sợ gia giữ chân ngươi?"

"Dạ, đại gia ngài chờ một chút." Tiền Thiển nhận mệnh đi xuống lầu nhìn thực đơn, trong lòng khẳng định, cô nhất định đã đắc tội Yến Hành. Nếu không sao vị đại gia này rảnh rỗi như vậy, không có việc gì thì giày vò cô chơi.

Yến Hành thấy Tiền Thiển lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ biểu cảm không may đi xuống lầu, tâm tình lập tức tốt đẹp. Hắn nâng chén trà lên che khuất ý cười nơi khóe môi, nghĩ thầm quả nhiên tự mình bắt nạt cô hay hơn nhiều.

Trần Tĩnh Hòa mang vẻ mặt sét đánh nhìn hành vi quỷ dị của Yến Hành, nghĩ thầm đây là tâm tư quỷ quyệt của hắn sao, hả biểu đệ tỉnh táo cẩn thận? Sao đột nhiên lại biến thành thiếu gia ăn chơi không có gì thì kiếm chuyện vậy? Nghĩ nghĩ, y vẫn quyết định mở miệng hỏi một chút.

"Ngươi biết tiểu nha... A... Tiểu tử kia?" Trần Tĩnh Hòa do dự mở miệng.

Yến Hành bưng chén trà nhìn y, không trả lời.

"Vậy sao ngươi biết nàng biết chữ? Vừa lên đã sai nàng đi xem bảng ghi chép tạm thời? Đầu năm nay, chạy đường biết chữ cũng không nhiều."

"Gặp rồi." Yến Hành ngắn gọn trả lời, không giải thích gì thêm, chỉ cúi đầu uống trà. Trần Tĩnh Hòa thấy thế cũng bỏ qua không nhắc nữa, bắt đầu thảo luận chính sự với Yến Hành.

Tiền Thiển chạy xuống lầu, đối diện với bảng ghi chép thực đơn tạm thời dài một mặt tường, tâm tình cực kỳ bực bội. Cô đếm thấy trên tường ít nhất treo hơn hai trăm món ăn, dù trí nhớ cô tốt cũng phải chạy vài chuyến mới nói hết được. Tiền Thiển nhớ lại, không biết cô đắc tội nam chính chỗ nào, để Yến Hành dùng cách ác ý hành như vậy cô. Chẳng lẽ... thật sự vì ăn điểm tâm của hắn?!

Yến Hành nâng mặt, nhìn Tiền Thiển chạy lầu trên xuống lầu dưới một lần lại một lần, trọn vẹn năm, sáu lần mới đọc hết toàn độ đồ ăn trên bảng ghi chép tạm thời.

"Đọc hết rồi hả?" Yến Hành miễn cưỡng ngồi thẳng.

"Hết toàn bộ rồi, đại gia, đã đọc hết tất cả cho ngài, ngài xem ngài muốn ăn gì?" Tiền Thiển mang vẻ mặt chân chó hỏi, sợ sơ ý một chút lại trêu vị đại gia này không vui, tiếp tục hành cô.

"Ồ. Nếu như vậy, bảo chưởng quỹ các ngươi tùy chọn hai món ăn đi, không cần câu nệ, dù sao ta cũng không quá đói." Yến Hành chậm rãi nói.

Tiền Thiển: (╯ ̄Д ̄)╯╘═╛ Mẹ nó!!! Muốn đánh người là chuyện gì đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.