Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 157: 157: Nam Chính Đại Nhân Tôi Chỉ Là Vai Quần Chúng Ăn Vặt Thôi 30




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Mập Mạp

"Chiêu Lan......" Ngồi nghe nửa ngày Thẩm Chu Dao lúc này mới xen vào: "Chuyện này có phải có hiểu lầm không? Nếu tình huống như Nhan Nhan nói, vậy hẳn là cùng Nhan Nhan không có quan hệ gi......"

"Ừ!" Hà Chiêu Lan gật đầu: "Nếu như vậy, để Nhan Nhan đi Cục Cảnh Sát lấy lời khai một chút là được."

"Em thật sự không muốn đi!" Dương Di Nhan nhếch môi, lã chã chực khóc: "Chu An An khẳng định sẽ đem chuyện này đổ lên đầu em, ánh mắt kia của cô ta không biết đâu, giờ cô ta luôn nói là bị người khác đẩy xuống, nếu không tìm ra hung thủ, cô ta đổ tội cho em thì phải làm sao?"

"Sẽ không......!Nhan Nhan em đừng suy nghĩ nhiều......" Thẩm Chu Dao tươi cười trấn an Dương Di Nhan.

"Ta thật sự không có nghĩ nhiều! Sự thật chính là như thế!" Dương Di Nhan biểu tình khổ sở: "Anh Chiêu Lan, anh Chu Dao, chúng ta biết nhau nhiều năm, giờ chỉ vì một Chu An An, các anh cũng không chịu tin tưởng lời nói của em.

Em thật sự không thấy được có người đẩy cô ta......"

"Nhan Nhan......!Đừng nói như vậy......!Bọn anh không phải không tin em." Hà Chiêu Lan có chút khó khăn mở miệng.

Cả căn phòng im lặng đến lạ.

Dương Di Nhan mặt đầy thương tâm, che mắt ngồi một bên.

Hà Chiêu Lan cùng Thẩm Chu Dao trầm mặc không nói, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới lời thề khi còn bé, bọn họ đều đã thề, muốn cả đời đối tốt với Tiểu Mị Mị, cả đời......!

"Kia......!Nhan Nhan em nói, nên xử lý như thế nào." Thẩm Chu Dao xoa xoa mày, đánh vỡ trầm mặc.

"Chẳng qua là cô ta muốn tiền đúng không?" Dương Di Nhan ngẩng mặt lên: "Theo em biết, Chu An An gia cảnh bình thường, nếu là tự trượt chân ngã, khẳng định không có người bồi thường tiền thuốc men, trung tâm thương mại lại không có chịu trách nhiệm."

"Nhan Nhan......!Anh cảm thấy Chu An An chắc không phải......" Thẩm Chu Dao bực bội dùng tay đỡ trán, nhưng hắn chưa nói xong câu đã bị Dương Di Nhan đánh gãy.

"Anh Chu Dao!" Dương Di Nhan nước mắt rơi xuống: "Không phải cái gì? Không phải loại người này đúng không? Cho nên là em là hung thủ đẩy cô ta xuống? Muốn dùng tiền bịt miệng, làm êm đẹp mọi chuyện sao?"

"Anh không nói như vậy......" Thẩm Chu Dao ngậm miệng.

Hà Chiêu Lan cũng không có ngẩng đầu nhìn Dương Di Nhan, nhìn chằm chằm góc bàn hỏi: "Cho nên, Nhan Nhan ý của em là, em muốn ra mặt hỗ trợ Chu An An tiền thuốc men?"

"Em ra mặt không phải sẽ bị Chu An An cắn mãi không bỏ sao!" Dương Di Nhan mặt càng ủy khuất: "Anh Chiêu Lan, anh giúp em ra mặt cùng cô ta nói chuyện đi, kêu cô ta không cần cắn mãi em không bỏ, em thật sự không nhìn thấy ai đẩy cô ta.

Anh là sếp của cô ta, anh nói cô ta nhất định sẽ nghe."

Một lúc sau, Hà Chiêu Lan cuối cùng gật đầu: "Được......!như em nói, anh ra mặt nói chuyện......"

"Chiêu Lan!" Nghe thấy Hà Chiêu Lan nói, Thẩm Chu Dao ngẩng đầu, lo âu nhìn hắn: "Cậu......"

"Cậu không cần phải xen vào." Hà Chiêu Lan đánh gãy hắn: "Việc này giao cho tôi xử lý đi!"

Nói xong lời này, Hà Chiêu Lan ngả đầu về phía sau khép mắt lại.

Thẩm Chu Dao và Dương Di Nhan nhìn bàn ăn trống rỗng yên lặng không nói, ba người ngồi ở nhà hàng sang trọng, đều không có tâm trạng ăn cơm......!

..................!

Hà Chiêu Lan đứng dưới lầu khoa nội trú, trong tay xách một rổ hoa quả tinh xảo, đây là thư ký Tôn giúp hắn chuẩn bị.

Nghe nói Hà Chiêu Lan muốn đích thân tới xem Tiền Thiển, thư ký Tôn tích cực gom một đống thư hỏi thăm của đồng nghiệp, để hắn mang đến.

Thật ra Hà Chiêu Lan đã đứng ở cổng bệnh viện rất lâu, mãi không hạ được quyết tâm đi vào.

Hắn không biết nên đối mặt với Tiền Thiển thế nào, không biết phải làm sao đem việc của Dương Di Nhan nói ra, hắn không tin Dương Di Nhan có liên quan đến sự cố của Tiền Thiển, tương tự cũng không tin Tiền Thiển sẽ đem sự việc bị đẩy xuống nói dối.

Nhưng sự việc đã đến nước này, Hà Chiêu Lan chỉ có thể lựa chọn tin tưởng một trong hai người bọn họ, từ góc độ nào thì hắn cũng nên đứng về phía Dương Di Nhan không phải sao? Khi bị bắt cóc, thời điểm Tiểu Mị Mị dũng cảm đứng bảo hộ trước mặt hắn, Mị Mị là sự tồn tại quan trọng nhất trong đời hắn, về tình về lý, Hà Chiêu Lan chỉ có thể tín nhiệm nàng!

Còn Chu An An, Hà Chiêu Lan nghĩ, nhất định là có hiểu lầm gì đó.

Dù thế nào, hắn đều sẽ bảo vệ Tiểu Mị Mị, không thể làm cô ấy chịu ủy khuất.

Chu An An......!An An......!Hắn sẽ cố gắng bồi thường! Cố gắng bồi thường là được! Hắn không nên do dự, hắn Hà Chiêu Lan luôn luôn là người quyết đoán kiên định!

Nghĩ đến đây, Hà Chiêu Lan cất bước đi vào khu nội trú.

Khi Hà Chiêu Lan đi vào phòng bệnh, Tiền Thiển đang nằm trên giường nhàm chán phát ngốc.

Ba Chu đi ra ngoài nhận điện thoại, bạn cùng phòng bệnh đang sôi nổi nói chuyện phiếm, đột nhiên thấy một người đàn ông đẹp trai xách theo một rổ hoa quả đi vào phòng bệnh, hai người đồng thời im lặng, trong đó có một nữ bệnh nhân trẻ tuổi, ánh mắt si mê, nhìn chằm chằm mặt Hà Chiêu Lan.

Hà Chiêu Lan lễ phép gật đầu với hai người bọn họ, ánh mắt đặt trên người đang nằm không nhúc nhích cạnh cửa sổ.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, Hà Chiêu Lan vẫn hoảng sợ trước những vết bầm tím đủ màu trên mặt Tiền Thiển, phải lâu sau anh mới nhận ra đây là cô gái làm việc nghiêm túc, hay cười và lễ phép trong phòng làm việc của anh.

Hà Chiêu Lan đến gần giường ngủ của Tiền Thiển, mang theo vài phần do dự mở miệng: "Chu An An?"

"A? Hà tổng, sao ngài lại tới đây?" Tiền Thiển như đang đi vào cõi thần thiên bỗng bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn ông chủ đã đứng ở trước giường bệnh.

"Nghiêm trọng như vậy......" Hà Chiêu Lan nhăn mày, nhìn gương mặt bị thương đến khoa nhận ra của Tiền Thiển, vết sưng đã tiêu bớt một ít, nhưng vẫn xanh tím rất khó coi, hắn muốn dùng tay lau sạch những vết bầm tím và sưng tấy trên mặt Tiền Thiển.

"Không nghiêm trọng lắm!" Tiền Thiển nhếch miệng cười: "Thoạt nhìn khó coi mà thôi, vận khí của tôi đã tốt rồi, ngoại trừ gãy xương trầy da, cũng không ảnh hưởng gì quá lớn."

"Ừ!" Hà Chiêu Lan vẫn nhìn chằm chằm cơ thể bị bọc thành cái xác ướp của Tiền Thiển, hắn nghe Tiền Thiển nói gật đầu, vẻ mặt có chút ngốc.

"Hà tổng, mời ngàingồi." Tiền Thiển giật giật cái tay không bị gãy, ý bảo Hà Chiêu Lan ngồi xuống.

Hà Chiêu Lan ngồi xuống ghế bên cạnh giường, đặt rổ hoa quả lên đầu giường, lấy ra thư hỏi thăm mà thư ký Tôn đưa: "Đây là thư hỏi thăm đồng nghiệp gửi cho cô, hy vọng cô nhanh khỏe lại."

"Làm họ lo lắng rồi, xin thay tôi chuyển lời cảm ơn." Tiền Thiển cười cười: "Tôi thật sự không có việc gì, không ngờ còn kinh động Hà tổng tự mình tới thăm tôi."

Hà Chiêu Lan mở miệng, nhưng lại không nói gì, nhìn chằm chằm Tiền Thiển nhìn nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Nói tôi nghe cô bị thương ở đâu, trở về mấy người thư ký Tôn nhất định sẽ hỏi."

"Thật sự không nghiêm trọng." Tiền Thiển nâng nhẹ cánh tay bị bó thạch cao: "Trán bị ngã phải khâu vài mũi, xương sườn bị gãy mấy cái nhưng không bị sai vị trí, hai ngón tay của bàn tay phải bị gãy đã được nối rồi.

Vẫn còn may mắn, tôi còn nghĩ sau này phải ngồi xe lăn, còn may."

- -----

Thông báo nhỏ cuối chương mn phải đọc nha!

Quên nói với mn mình thay đổi xưng hô với Hạ Chiêu Lan và Thẩm Chu Dao ở chương trước trở đi.

Vì mình thật không thích 2 nhân vật nam của thế giới này nên từ đây đến cuối đều xưng là "hắn" nha.

Mình biết sao bạn trên ko dịch tiếp rồi, chắc chắn là tại ức chế quá ấy mà, mình cũng ko muốn dịch.

Hay là mình làm một chương tóm tắt thế giới này cho mn nha rồi chúng ta bay qua thế giới sau luôn.

Review thế giới sau nha rất ngọt rất ngọt luôn mặc dù có một đoạn không ngọt nhưng lý trí của nam chính đại nhân vẫn rất tỉnh táo và yêu chị nhà.

Mn bình luận để lại ý kiến nha! Cho mình biết các bạn muốn đọc tiếp hay đọc tóm tắt để sang thế giới tiếp theo.

Nếu muốn đọc thế giới tiếp thì mình tạm drop thế giới này khi nào tâm trạng tốt sẽ edit bù sau.

À, nhớ bình chọn nha! Bắn tim!

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.