Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 101: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (20)




Lúc này, Tiền Thiển và Lục Phù Diêu đã ra khỏi phường thị, hai người đi một vòng, định đi vào Kiếm Trủng qua ngọn núi phía sau Diệu Linh Tông.

Thật ra thì làm thế này cũng không tiện lợi hơn chút nào. Ngọn núi phía sau Diệu Linh Tông bày đầy trận pháp phòng ngự, muốn phá giải từng trận một, chỉ sợ mấy năm cũng không đủ, trừ khi ngươi có ngọc bài trận pháp của tông môn.

Những trận pháp lít nha lít nhít này đều cần gia cố và bảo trì hàng năm, đều do đệ tử nắm giữ ngọc bài đến đây chữa trị quản lý. Chẳng qua, đệ tử đến đây bảo trì trận pháp không thể tự giữ lại ngọc bài, mỗi lần làm việc xong, đều cần giao ngọc bài trận pháp cho tông môn, do tông môn thống nhất quản lý.

Ngọc bài quan trọng như vậy, loại đệ tử ngoại môn như Tiền Thiển này ngay cả thấy cũng không được, đừng nói là có được. Có điều, Tiền Thiển không sợ, bởi vì cô có Lục Phù Diêu bật hack gấp đôi.

Là người đầu tiên tặng báu vật cho nam chính ngựa giống, đương nhiên trước kia Tiêu Đồng Phong rất có vốn liếng. Vận khí của hắn rất tốt, mỗi lần đi ra ngoài rèn luyện đều ít nhiều có chút thu hoạch.

Tất nhiên không phải lần nào Tiêu Đồng Phong cũng đi ra ngoài rèn luyện một mình, dần dà, một ít người chú ý liền phát hiện tính chất như chuột Tầm Bảo này của hắn, người thứ nhất để mắt đến hắn chính là chưởng môn của Diệu Linh Tông.

Sau khi phát hiện mình bị chưởng môn để mắt đến, Tiêu Đồng Phong bắt đầu đóng cửa không ra ngoài, chỉ tu luyện ở Kiếm Phong, không ra ngoài rèn luyện nữa. Nhưng mà hắn là một vị kiếm tu, cần chiến đấu không ngừng để cảm ngộ trật tự của thiên đạo, sao có thể nhắm mắt làm liều mà ở lì trong Kiếm Phong. Thế nên, để tiện ra ngoài đánh nhau, tên nhóc hư hỏng gan to bằng trời này lấy trộm ngọc bài trận pháp của tông môn, bắt đầu kiếp sống chuồn ra ngoài từ sau núi. Cho tới giờ hắn chưa hề bị phát hiện...

Tiền Thiển nghĩ, vận khí này cũng thật sự là nghịch thiên, lâu đến thế mà không bị phát hiện. Trách không được lần trước Tiền Thiển nhặt được Tiêu Đồng Phong, bị chưởng môn tra hỏi kỹ càng về địa điểm xảy ra chuyện, chắc hẳn là biết tính chất giống chuột Tầm Bảo của vị này...

Lại nói tiếp, về sau vị "Tiêu Đồng Phong" kia mới càng giống chuột Tầm Bảo chứ?!! Hắn ta mới có hào quang nhân vật chính chân chính gia thân, chưởng môn của Diệu Linh Tông hẳn phải sướng muốn chết rồi!!! Đương nhiên là nếu như tổ nhân vật phản diện gồm hai người bọn họ không cản trở trong quá trình... Tuy nhiên, không thể nào có chuyện đó!! Nghĩ tới đây, Tiền Thiển hết sức cười trên nỗi đau của người khác.

Lục Phù Diêu kéo Tiền Thiển theo, vòng qua trận pháp tầng tầng lớp lớp phía sau núi Diệu Linh Tông, thuận lợi tiến vào Luyện Tâm Nhai phía sau Diệu Linh Tông như thể chỗ không người.

Phía dưới Luyện Tâm Nhai chính là Kiếm Trủng. Đáng tiếc nơi này có trận pháp áp chế, không thể ngự kiếm, cũng không thể dùng pháp khí phi hành để tiến vào Kiếm Trủng. Nếu muốn đi vào, nhất định phải dựa vào hai chân để đi qua Luyện Tâm Nhai.

Nhưng mà con đường qua Luyện Tâm Nhai lại không dễ đi như vậy. Người sống một đời, luôn nảy sinh các loại dục vọng, tham giận ái dục si, đủ loại cố chấp muôn màu muôn vẻ chiếu rọi phàm nhân, dần dà liền trở thành tâm ma.

Đi qua Luyện Tâm Nhai, kỳ thật chính là thí luyện tâm ma, chỉ có tu sĩ thông qua thí luyện mới có thể đi vào Kiếm Trủng, con đường này khó khăn nối tiếp khó khăn, hàng năm đệ tử đến thử có rất nhiều, nhưng người thuận lợi vượt qua lại lác đác không có mấy. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Kiếm Trủng không có người trông coi. Căn bản là không ai vào được, còn cần trông coi để làm gì?!

Nhưng mà cho dù có đệ tử trăm cay nghìn đắng vượt qua Luyện Tâm Nhai, đến Kiếm Trủng, cũng không nhất định sẽ có thu hoạch. Sau khi tiến vào Kiếm Trủng, nghênh đón tu sĩ chính là kiếm trận do linh kiếm trong Kiếm Trủng tạo thành.

Phần lớn linh kiếm trong Kiếm Trủng đều đã mở linh trí, bởi vậy, kiếm trận mà mỗi tu sĩ gặp phải đều không giống nhau. Kiếm trận khó phá giải, phần lớn tu sĩ đều chỉ có thể thất bại tan tác mà quay trở về. Nếu có tu sĩ có thể thuận lợi phá giải kiếm trận, liền có thể được linh kiếm trong Kiếm Trủng chấp nhận, sẽ có linh kiếm tự động tới nhận chủ, đó là kiếm chọn chủ nhân, không phải là tu sĩ chọn kiếm.

Thế này nghĩa là, nếu vận khí của ngươi không tốt, dù ngươi vượt qua thí luyện ở Luyện Tâm Nhai rồi phá giải kiếm trận đi chăng nữa, nhưng mà không có linh kiếm nào nhìn trúng ngươi, nguyện ý đi theo ngươi, vậy thì ngươi cũng chỉ có thể tay không mà về. Ngươi không thể kiên quyết mang đi linh kiếm bên trong Kiếm Trủng!

Rốt cuộc thiết lập hố cha như vậy từ đâu chui ra?! Tiền Thiển đứng trước Luyện Tâm Nhai lặng lẽ chửi rủa, chẳng lẽ là để nổi bật năng lực nghịch thiên của nhân vật chính? Thật là không cho người bình thường đường sống mà!!!

"Sư thúc tổ, ngươi đi trước đi! Nếu ta không qua được, liền đứng tại chỗ chờ ngươi." Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Lục Phù Diêu cười hì hì, cô cảm thấy diễn viên quần chúng như mình có chín phần là không qua được nên không hề chờ mong một chút nào. Cô không vượt qua được thì thôi, cứ đứng tại chỗ chờ Lục Phù Diêu tới cứu là được.

Lục Phù Diêu lắc đầu, nhanh chóng bắt lấy tay Tiền Thiển: "Đi cùng nhau đi."

"Thế nhưng ta sẽ liên lụy đến ngài, ta chỉ có tu vi Luyện khí tầng 4, Luyện Tâm Nhai còn có thể, chứ kiếm trận thì nhất định ta không vượt qua được đâu." Tiền Thiển cố gắng dùng sức rút tay ra khỏi tay Lục Phù Diêu.

"Có ta ở đây, đừng sợ." Lục Phù Diêu rất kiên trì, cũng không đợi Tiền Thiển trả lời, nhanh chóng kéo cô đi vào Luyện Tâm Nhai.

Tiền Thiển cảm thấy đời này mình luôn luôn trôi qua rất suôn sẻ, nhiều nhất chính là công việc có chút đặc thù, cho nên cô không sợ Luyện Tâm Nhai gì cả!

Cha mẹ của cô vẫn còn sống tốt trong nhà, thân thể khỏe mạnh, sinh hoạt hạnh phúc, chỉ cần cô làm xong nhiệm vụ, về nhà một lần liền có thể nhìn thấy bọn họ.

Ở thế giới trước, cô cũng từng có con, một trai một gái, khi cô ra đi, bọn nhỏ đã sớm lập nghiệp thành công, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc, cô không có gì phải lo lắng. Điều tiếc nuối duy nhất, đó chính là Đường Ngự, Đường Ngự của cô, không còn được gặp lại Đường Ngự nữa rồi.

Chỉ là Tiền Thiển không nghĩ đến, tại Luyện Tâm Nhai, Tiền Thiển còn gặp được một người khác, đó chính là Yến Hành ở thế giới đầu tiên. Cô cho rằng, mình đã quên. Nhưng cô không hề...

Cô trông thấy Yến Hành bắt lấy tay mình, hắn hoảng hốt sợ hãi, không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng chết... Ta xin ngươi..."

Cô còn trông thấy Đường Ngự già nua ngồi bên cạnh giường mình, khóc òa như một đứa trẻ, anh giống như một lão già chân chính lải nhải lặp đi lặp lại: "Em không thể bỏ lại anh..."

"Thật xin lỗi..." Tiền Thiển khóc lên, cô không ngừng xin lỗi, không biết là nói với Yến Hành hay là Đường Ngự.

Thật xin lỗi...

"Tiểu Thiển!" Có người ôm Tiền Thiển vào ngực, vỗ nhẹ sau lưng nàng: "Được rồi, đã ra rồi, không có việc gì cả, đừng khóc."

Tiền Thiển mở mắt ra, xuất hiện trước mắt là gương mặt mỹ miều của Lục Phù Diêu.

Đậu má!! Mẹ nó, Luyện Tâm Lộ quá tra tấn người khác!! Tiền Thiển vẫn cảm thấy trái tim đau nhói, nước mắt không ngừng chảy xuống giống như vòi nước. Còn may là vừa mở mắt liền nhìn thấy Lục Phù Diêu, được mỹ mạo của hắn chữa khỏi, bằng không cô vẫn còn muốn uất ức...

"Được rồi, không sao, ngươi đã ra rồi." Lục Phù Diêu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiền Thiển, mềm giọng an ủi cô.

"Không có việc gì! Không có việc gì! Ta không sao!" Tiền Thiển lau nước mắt đầy mặt, lên tinh thần mà cười với Lục Phù Diêu, chỉ là trong tươi cười lại ẩn chứa vài phần đắng chát.

Cô nhất định không có chuyện gì, cô là nhiệm vụ giả, không có tư cách đa sầu đa cảm. Tuyệt đối không có việc gì, không sao cả. Tiền Thiển nén cảm xúc vào trong lòng, lặp đi lặp lại việc thôi miên bản thân.

"Nhìn thấy cái gì rồi? Khóc lợi hại đến như vậy." Lục Phù Diêu hơi bất an mà nhìn thoáng qua Tiền Thiển, hắn quả thật có chút để ý dáng vẻ vừa chảy nước mắt vừa nói xin lỗi của nàng ban nãy.

"Nhìn thấy ta chết đi..." Tiền Thiển nghẹn họng một chút, cuối cùng quyết định nói thật.

Lục Phù Diêu hồi lâu không có lên tiếng, một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Vậy ngươi hẳn phải xin lỗi, nếu ngươi chết trước, ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Chúng ta đã lập lời thề, ngươi không thể rời đi trước ta."

Mặt Tiền Thiển đen lại, cô tuyệt đối sẽ chết trước có được không?! Chắc chắn cô sẽ không phi thăng nổi! Lục Phù Diêu có thiên phú tốt như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn ắt sẽ phi thăng thượng giới, tuổi thọ xa xa khó vời. Lục Phù Diêu có tha thứ cho cô hay không cũng không quan trọng, nàng cũng không phải rùa vạn năm, đoán chừng mấy trăm năm chính là cực hạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.