Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 58




Thời Thích biết người trong lồng ngực đã không còn thở nữa, cậu nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt màu xanh lục nhạt sâu thẳm.

Hình bóng còn ở đây, có nghĩa là người còn ở đây.

Linh hồn Ninh Mông thoát ra từ cơ thể Ninh Ninh.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị hệ thống hút vào bóng tối, đồng thời có tiếng nói: "Âm khí ở đây quá nặng, ngươi không thể ở lâu hơn."

Thời Thích mở miệng nói: “Cậu…”

Cậu còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy hình bóng bay ra từ thân thể kia, bóng dáng quen thuộc cứ như vậy biến mất trước mắt cậu.

Hô hấp cậu ngừng lại, giơ tay bắt lấy.

Nhưng tất cả những gì cậu bắt được chỉ là hư không, thân ảnh lại ở trước mặt cậu biến mất, ngay cả ngũ quan quen thuộc cũng biến mất, như chưa từng gặp qua.

Lại rời đi.

Thời Thích mím môi, trên mặt lộ ra nét âm u.

Một lúc sau, vẻ mặt cậu giãn ra, đôi mắt xinh đẹp hướng lên trên.

“Tôi sẽ tìm được cậu.” Cậu nhẹ giọng nói.

Thời Thích cầm di động gọi điện, một lát sau người của nhà họ Thời đã ở bên ngoài, Khâu Khả Khả cũng xuất hiện.

Cô hoảng sợ khi thấy Ninh Ninh bị bế ra.

Khâu Khả Khả không tiến lên, trực giác nhắc nhở cô tốt nhất là không nên qua. Nhất là hiện tại, còn có Ninh Ninh đang nhắm chặt hai mắt.

Một lát sau, cô nhìn thấy cổ tay Ninh Ninh có vết thương, liền nhắc nhở: “Thời Thích, cậu mau đưa Ninh Ninh đi bệnh viện.”

Thời Thích cử động, nói: “Không cần.”

Giọng nói bình thường như mọi khi lại khiến cô cảm thấy ớn lạnh.

Khâu Khả Khả muốn hỏi, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô tái đi, đặc biệt là khi nhìn thấy động tác kế tiếp của Thời Thích, cả người cô xụi lơ.

Ninh Ninh chết rồi sao?

Có người tiến lên đưa dao găm cho Thời Thích.

Thời Thích cầm lấy, bên trên còn có vết máu, cậu dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau đi, con dao nhanh chóng trở về như cũ.

Ở bên cạnh là người đàn ông đã bị bắt.

Thời Thích ngồi bên cạnh hắn ta, nhỏ giọng nói với người đàn ông, mỗi một câu nói đều không để ý tới mà hạ một nhát dao.

Không bao lâu, Khâu Khả Khả liền nhìn thấy người đàn ông trần truồng, người đầy vết thương và vết máu.

Ninh Ninh được đặt ở một bên, dưới thân kê bộ quần áo. Cô đi qua nhìn, thật sự đã không còn hô hấp, rõ ràng vừa nãy còn tốt mà.

Cô sụt sịt, muốn khóc lại không dám khóc.

Động tác cách đó không xa cũng khiến Khâu Khả Khả hiểu được tình huống hiện tại từ lời nói ngắt quãng của người đàn ông.

Hóa ra người đàn ông này rõ ràng ở tuổi trung niên, nhưng lại trông như ông lão, ông ta trở thành bộ dạng như bây giờ là do sử dụng bùa chú, người không ra người quỷ không ra quỷ, không giống người bình thường.

Mà con gái của ông ta mới 18 tuổi, là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất. Sau khi tan học lớp buổi tối thì bị một nhóm lưu manh cưỡng bức, cuối cùng chọn cách nhảy lầu tự tử.

Tất cả những việc ông ta làm là để hồi sinh cho con gái mình.

Về sau lại phát hiện chuyện sống lại là chuyện không thể, lại lựa chọn luyện thành cương thi, lại từ trong thành phố chọn được nơi âm khí tụ lại từ bốn phía, tìm kiếm khắp nơi các cô gái mệnh âm.

Thể chất thuần âm, nếu còn trinh thì càng tốt, cho nên ông ta mới để ý đến những nữ sinh trung học.

Khâu Khả Khả vì thế mới biết được mình và Ninh Ninh, còn có Lộ Lộ và Lư Thư đều là thể chất thuần âm, nhưng Ninh Ninh là thuần âm nhất.

Cho nên, sau khi ông ta phát hiện người ở trong xe, bèn quyết định mang cô đi lấy máu, về sau sẽ dùng đến thân thể của cô.

Mọi chuyện gần như đã xong, chỉ còn vài bước.

Bây giờ lại thất bại trong gang tấc.

“… Ha ha ha… Các cô được chết vì Kiều Kiều của tôi… Không phải rất vinh dự hay sao… Khụ khụ khụ…” Người đàn ông cười: “Ha ha ha ha… Cô gái đó thật là…”

Thời Thích không động vào ông ta, ngược lại thấp giọng nói vài câu.

Sau đó, một vài người của nhà họ Thời đào được thi thể một cô gái. Thi thể rất sạch sẽ, quan tài cũng vô cùng xinh đẹp, trên người mặc một bộ váy liền thân, còn dán phù chú.

Hô hấp của người đàn ông ngừng trong chốc lát, đồng tử co lại.

Thời Thích ngồi xổm bên cạnh, bóp mặt ông ta: “Nhìn cho thật kỹ.”

Người đàn ông thở hổn hển, trong cổ họng đều là vị máu, mùi vị rỉ sắt ở trong miệng lan tràn, đầu óc choáng váng, nhìn sang bên cạnh.

Nhìn thấy xác con gái, ông ta bò qua, chỉ tiếc mới bò được một nửa, chưa kịp chạm vào cái xác thì thi thể liền vỡ vụn, chỉ trong chốc lát đã biến thành tro.

Người đàn ông ngơ ngác nhìn, ánh mắt căm thù nhìn về phía người thiếu niên đứng ở trước mặt, nói: “… Là mày…… Chính là mày làm…”

Thời Thích cười nhẹ: “Là tôi.”

Người đàn ông kích động bò về phía cậu, túm chặt chân cậu, đột nhiên há miệng cắn. Ngay sau đó bị đá văng ra ngoài, hét lên đau đớn.

Khâu Khả Khả đứng ở phía ngoài cùng, bên cạnh là hai người đang che chắn cho cô.

Cô nhìn thấy Thời Thích cắt từng miếng thịt của ông ta, lại đánh gãy tay chân, trong rừng vọng lại tiếng kêu đau đớn.

Cô mắt lại, thở hổn hển, không dám tin vào mắt mình.

Thời Thích thế mà lại dùng phương thức tàn nhẫn nhất mà đối xử với người nọ, nhưng thâm tâm cô lại cảm thấy người kia chết cũng đáng, chỉ là cảnh tượng như vậy khiến cô hoảng sợ.

Mùi máu lan ra xung quanh rồi biến mất rất nhanh.

Không biết đã qua bao lâu, tim của Khâu Khả Khả đập thình thịch, rốt cuộc nghe được giọng Thời Thích: “Được rồi.”

Cô quay lại thì thấy người đàn ông đã nằm trên mặt đất, thân thể bê bết máu, co giật liên tục, rất nhanh liền dừng lại.

Khâu Khả Khả che miệng, không dám phát ra tiếng.

Lần đầu tiên cô thấy Thời Thích thật đáng sợ.

Khâu Khả Khả không ngờ tới Thời Thích quay về trường liền đi tìm nữ sinh kia.

Nhìn người ảm đạm đầu tóc rối tung rối mù, cô cố gắng xác định một lúc mới nhớ ra là ai: “Cậu là… Từ Yến!”

Từ Yến này cô vẫn nhớ rõ.

Lúc trước mới vừa vào cấp ba, học kỳ một lớp mười không phân lớp, sang học kỳ hai mới chia ra các môn nghệ thuật và khoa học, trước khi phân lớp thì họ học chung, Thời Thích cũng cùng lớp.

Có rất nhiều học sinh nghèo đạt điểm xuất sắc ở Trường Trung học

Nhất Trung. Trường học sẽ chọn ra và trao học bổng cùng trợ cấp dựa trên điểm số.

Chỉ là học bổng này là yêu cầu đối tượng là học sinh nghèo khó thực sự, lớp phải có đội ngũ thẩm định, dựa theo cách trang phục ngày thường cùng chi phí sinh hoạt, còn phải được đóng dấu xác nhận.

Rốt cuộc một lớp cũng chỉ có vài người có tên trong danh sách.

Để không bị mọi người chỉ trích, trường học chọn ra một số người từ các lớp, tạo thành ban thẩm định, cùng nhau đến thăm nhà và điều tra những học sinh đã nộp đơn.

Cô và Lộ Lộ trùng hợp đều ở đó.

Nội dung tài liệu mà Từ Yến nộp lên có vẻ khá đạt tiêu chuẩn, cũng đã được Ủy viên đóng dấu, nhưng khi đến thăm hỏi gia đình lại phát hiện có gì đó sai sai.

Thời gian kiểm tra đột xuất, các cô dựa theo địa chỉ trong hồ sơ đi đến nhà của Từ Yến, phát hiện nhà cô ấy vậy mà là nhà có điều kiện tốt nhất trong thôn.

Trong số các học sinh cùng lớp, có một người điều kiện gia đình kém hơn, thành tích cũng tốt hơn. Cuối cùng người còn lại được chọn.

Khâu Khả Khả cười lạnh: “Cậu ghi thù chuyện học bổng?”

Cô thật không ngờ, chỉ vì chuyện học bổng, vậy mà khiến cô ta ghi hận đến như vậy, còn làm ra chuyện như thế.

Trong mắt Từ Yến lộ ra hoảng sợ, thề thốt phủ nhận: “Không có… Không phải tớ… Tớ không có!”

Phản ứng như vậy đã chứng minh tất cả.

Khâu Khả Khả đến suy nghĩ xé cô ta ra cũng đã có, nhưng cô bị Thời Thích ngăn cản. Ngày hôm sau đi học thì đã phát hiện Từ Yến đã biến mất.

Sau đó cô cùng Thời Thích đến nhà của Ninh Ninh, Lương Phượng Mai cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, khóc đến ngất xỉu, ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Rốt cuộc đêm trước cô còn cùng Ninh Ninh nói dối nói là ở nhà cô ngủ. Hôm nay liền gặp chuyện như vậy, Khâu Khả Khả trong lòng cảm thấy có lỗi.

Hơn nữa chuyện này vốn dĩ cũng là vì cô.

Nếu không phải cô nhận bức tranh, Ninh Ninh cũng sẽ không bị cuốn vào những chuyện như vậy, càng sẽ không chết như vậy.

Rời khỏi bệnh viện, Khâu Khả Khả lại quay đầu nhìn về phía Thời Thích, vẻ mặt lạnh lùng không có gì khác biệt.

Cô nói: “Chuyện của Ninh Ninh……”

Thời Thích chỉ lạnh lùng nói: “Không sao.”

Khâu Khả Khả cảm giác phản ứng của cậu có chút kỳ lạ, nhưng không biết tại sao, cuối cùng vẫn không nói hết những lời còn lại.

Một tháng sau đó, Từ Yến không đến trường, không một ai nghi ngờ, ngay cả cảnh sát cũng không tới tìm cô, Khâu Khả Khả mới biết tất cả mọi chuyện đã bị che giấu.

Mọi người trong lớp dường như đã quên đi Ninh Ninh.

Vốn dĩ vị trí này lúc trước để trống, Ninh Ninh tới, ngồi ở đây hơn một học kỳ, hiện tại chỗ này lại tiếp tục để trống.

Khâu Khả Khả mỗi ngày nhìn sang phía bên cạnh, cổ họng khô khốc.

Đôi khi cô muốn đi hỏi Thời Thích chuyện gì xảy ra lúc đó, nhưng khi nhìn cậu, cô lại rụt rè.

Cô bị đánh ngất xỉu, Ninh Ninh bị mang đi.

Nói thế nào cũng không được, Khâu Khả Khả trong lòng không ngừng mà lặp lại cảnh tượng lúc đó, lại cảm thấy chính mình không có cách nào cứu được cô.

Cho dù lúc ấy cô không bị đánh ngất, cũng không thể ngăn cản mọi chuyện xảy ra.

Căng thẳng của kỳ thi đại học làm vơi đi cảm giác trong lòng, phần lớn thời gian Khâu Khả Khả đều đặt ở việc học, tiến bộ rất nhiều.

Thời gian thi đến gần, thời gian Thời Thích đi học càng ngày càng giảm, nhưng điểm của cậu lần sau còn cao hơn lần trước khiến mọi người cảm thấy không theo kịp.

Khâu Khả Khả thỉnh thoảng sẽ đi đến nhà của Ninh Ninh giúp đỡ Lương Phượng Mai, thời gian dài, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Khâu Khả Khả để trống một chữ ký của các bạn cùng lớp trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cẩn thận điền tên của Ninh Ninh, điền vào chỗ trống cuối cùng.

Cuối cùng để ở trên kệ sách.

Ngày thi đại học, Khâu Khả Khả rốt cuộc cũng nhìn thấy Thời Thích ở trường thi.

Thời Thích cũng nhìn thấy cô, chỉ là gật nhẹ, lúc nhìn kỹ thì cậu đã biến mất ở trong đám đông.

Khâu Khả Khả thở dài.

……

Sau khi ra khỏi phòng thi, Thời Thích đi thẳng về nhà họ Thời.

Ngôi nhà nhỏ chỉ có hai người như cũ, căn phòng của cậu rất yên tĩnh, ở trên lầu không ai quấy rầy, lúc này hai người giấy nhỏ đang ngồi xếp bằng.

Con chồn phía dưới đi tới đi lui, muốn cắn chúng nó, lại không thành công, nhưng không dám nhảy lên.

Nhìn thấy Thời Thích trở về, nó dừng lại, phe phẩy cái đuôi chạy về trong ổ, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hai người giấy nhỏ cuối cùng cũng dám nhúc nhích, chạy quanh bàn.

Thời Thích ngồi vào bàn, rút ra một quyển sách mỏng, nhẹ nhàng mở ra, để lộ tờ giấy ố vàng.

Chữ viết vẫn rõ ràng như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.