Editor: Muscat
Ngày hôm sau, sau khi tan học, Ninh Mông nhìn thấy thiếu niên gầy yếu trong đoàn múa rối bóng ở cổng trường.
Thiếu niên gầy yếu nhìn thấy cô ánh mắt sáng lên: “Xin chào… Cảm ơn hai người.”
Nghe cậu ấy nói, Ninh Mông quay đầu lại, mới biết là Thời Thích đang im lặng đứng phía sau cô.
Thời Thích cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu muốn biết nguyên nhân cụ thể hay sao, đi theo cậu ấy.”
Ninh Mông nhỏ giọng hỏi: “Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Cô thật sự muốn biết mối quan hệ giữa những người múa rối bóng và những người kia, những người giấy đó vì sao có thể sống dậy? Vì sao có thể hút mất hồn phách của người khác?
Nhưng quan trọng là khi biết những chuyện này có còn an toàn hay không.
Cô cũng không ngốc, sẽ không vì làm những chuyện này mà tự đào hố chôn mình.
Thời Thích nhướng mày, khẽ lắc đầu.
Cậu thiếu niên vội lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… Tôi sẽ không hại hai người, sẽ không đâu! Hai người đã cứu tôi và ông nội!”
Sau đó, ba người họ đến quán cà phê đối diện trường học, bên trong ít người, còn có phòng riêng, tương đối riêng tư.
Thiếu niên lần đầu đến những nơi như thế này, có chút dè dặt.
Một lúc sau, cậu ấy mới mở miệng, tiếng rất nhỏ: “Xin chào… Tôi tên là Văn Sinh, người đó là ông nội của tôi.”
Ninh Mông nghĩ đến ông lão kia, không phải người bình thường, có thể nhìn ra cô không giống như những người khác, nhưng đất nước rộng lớn như vậy, người có năng lực đặc biệt cũng là chuyện bình thường.
Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Tại sao hai người lại giúp mấy người kia làm rối bóng? Còn giúp bọn họ hại người?”
Vấn đề này cô đã muốn hỏi ngay hôm đó rồi.
Từ đoạn trò chuyện của mấy người kia, rõ ràng là hai ông cháu này bị người khác khống chế, sau đó phải theo mệnh lệnh của họ làm người giấy, còn đi hút hồn phách của người khác, sau đó kiểm soát và bắt họ phục tùng mệnh lệnh.
Cô cảm giác bọn họ không quen biết nhau, nhưng tại sao lại cùng phe với nhau, hơn nữa người có năng lực đặc biệt như vậy hẳn là không muốn cho ai biết, nhưng lại bị người ngoài biết được.
Văn Sinh nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: “Đều do tôi… Đều do tôi… Đều là lỗi của tôi đã hại ông nội.”
Một lúc lâu sau, cậu ta mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Cậu và ông nội đến từ một thôn nhỏ, chỉ có mười mấy hộ gia đình sống sót sau thiên tai.
Trong thôn có rất nhiều rối bóng, hầu như nhà nào cũng có thể biểu diễn một hai đoạn, phong cảnh trong thôn cũng đẹp, thỉnh thoảng cũng có khách du lịch tới, nhưng ít người, nên vẫn rất nghèo.
Rối bóng thông thường không phải làm từ giấy, nhưng trong thôn nghèo, chỉ có thể dùng loại giấy rẻ tiền nhất để làm vật dụng giết thời gian.
Ông nội cậu có năng lực đặc biệt, một khi vẽ lên đôi mắt là người giấy có thể sống dậy, chuyện này bọn họ vẫn luôn che giấu, ngay cả người trong thôn cũng không biết.
Với loại năng lực đặc biệt này, những lúc sinh hoạt gặp khó khăn, buổi tối họ sẽ vẽ mắt cho người giấy, sau đó sai những người giấy này làm theo mệnh lệnh.
Cách thôn không xa là một ngọn núi, bên trong có không ít động vật, những người giấy đó có thể đi bắt mấy con vật nhỏ, ví dụ như thỏ, sau đó mang về cho bọn họ.
Bằng cách này, thỉnh thoảng bọn họ có thịt để ăn, còn da có thể đem đến những khu chợ ở xa để bán, tiền kiếm được dùng để mua dụng cụ làm rối bóng, bao gồm giấy.
Bởi vì mỗi một lần bắt được một con thỏ phải dùng hết vài người giấy, buổi tối có thể trở về được hai người giấy cũng coi như may mắn lắm rồi.
Vì không muốn để người khác nghi ngờ, bọn họ lâu lâu mới dám bắt thỏ một lần.
Thông thường, người dân trong thôn sẽ không ra ngoài vào ban đêm, cho nên sẽ không có ai bắt gặp. Về nguồn gốc của thỏ hoang, bọn họ đều nghĩ là do cậu bắt được.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua cho đến một tháng trước.
Một tháng trước, một nhóm đàn ông cao lớn thô kệch xuất hiện ở trong thôn, nói là tới du lịch, cuối cùng lại ở lại nhà dân trong thôn.
Mấy người đàn ông kia đi cùng nhau, sau cùng cũng đến ở nhà cậu, ăn uống rất tốn kém, tiền trong nhà cũng tiêu hết vì có bọn họ.
Đám người này đuổi cũng không đi, cậu mới có 15 tuổi, ông nội cũng đã có tuổi rồi, căn bản không phải đối thủ của bọn chúng, chỉ có thể chịu đựng.
Trong nhà không có đồ ăn, thịt cũng không có, lúc này chỉ có thể sai người giấy đi bắt, nhưng chuyện này phải giấu cho kỹ.
Giọng Văn Sinh nức nở: “…Đêm đó, tôi cùng ông nội vẽ người giấy trong phòng nhỏ ở sân sau, sau khi vẽ xong đôi mắt cho người giấy thì lệnh cho nó đi vào trong núi bắt động vật hoang dã… không ngờ rằng lại bị một tên trong đám đó nhìn thấy.”
Ninh Mông có thể tưởng tượng ra, người bình thường nhìn thấy chuyện như vậy, hoặc là sợ hãi bỏ chạy, hoặc là muốn lợi dụng chuyện này. Hiển nhiên đám người kia chọn vế sau.
Văn Sinh tiếp tục nói: “Một tên phát hiện, liền gọi cả đám đến… Người giấy kia mới đi ra ngoài không lâu, bọn họ lại ép ông nội tôi vẽ thêm một người giấy, làm cho nó sống dậy.”
Ông nội của cậu mỗi lần chỉ có thể vẽ một hai cái, nếu không sẽ rất mệt, phải ngủ cả ngày mới hồi phục, cho nên mỗi lần vẽ thì rất quý trọng. Ngày đó đã bị bọn chúng ép buộc vẽ ba cái, hôm sau liền hôn mê cả ngày.
Sau khi ông nội cậu tỉnh lại thì bọn họ đã bị nhóm người này khống chế. Lúc đầu, hai người bọn họ nhất quyết không vẽ, ông nội biết bọn chúng chắc chắn muốn lợi dụng thứ này làm chuyện xấu.
Không ngờ rằng, bọn chúng lợi dụng cậu để uy hiếp ông nội.
Văn Sinh và ông nội sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, ông nội rất thương yêu cậu, đám người đó đánh cậu mắng cậu, ông nội không chịu nổi cảnh này, suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cũng đồng ý vẽ người giấy cho bọn chúng.
Nhưng vì mỗi ngày vẽ được quá ít người giấy, hơn nữa còn rất dễ hỏng, không đáp ứng được yêu cầu của bọn chúng, cho nên đám người kia bắt đầu chất vấn và hỏi bọn họ về các phương pháp khác.
Văn Sinh nhìn ánh hai người đối diện, hít hít mũi: “Ở thôn của chúng tôi thật ra có một truyền thuyết, là câu chuyện cũ được truyền lại. Truyền thuyết kể lại khi người giấy có linh hồn của người sống, nó sẽ vì người chế tác mà làm việc, không màng sống chết… Những lời này tôi và ông nội đều không tin, nhưng đám người đó lại cho là thật…”
Câu chuyện cũ này đã được lưu truyền rất lâu trong thôn của bọn họ, từ nhỏ cậu đã nghe những câu chuyện như vậy mà lớn lên, nhưng chưa từng thấy qua.
Ở đây có mấy đứa nhỏ đôi khi cũng sẽ chơi trò này, cho nên không ai coi là thật, không biết là đã truyền ra ngoài từ khi nào.
Đám người kia thì cho là thật, bọn chúng tin rằng nhất định phải có cách.
Mới đầu bọn chúng mất cả ngày xem phương pháp làm như thế nào, ép ông nội vẽ người giấy, sau khi vẽ xong thì lấy máu đút cho người giấy, dùng máu để vẽ, cách nào cũng thử.
Ông nội cậu chế tác tinh vi, bọn chúng bắt ông thử nghiệm.
Sau đó không biết bọn chúngtìm được một bản nhạc ở đâu, ép ông nội cậu học, còn bắt cậu đánh trống, hai người phối hợp với nhau, cuối cùng vào một đêm canh ba thật sự đã thành công, lấy đi hồn của một người đàn ông trong nhóm bọn chúng.
Người kia từ đó hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bị bọn chúng ném vào trong núi cho hổ ăn.
Người giấy có hồn người thực sự mạnh hơn nhiều so với người giấy chỉ được vẽ đôi mắt như trước kia, sống động như người thật, có thể làm mọi thứ, còn không bị ướt nước hoặc bị lửa đốt.
Chỉ là khuôn mặt của người giấy khi có linh hồn sẽ trở thành khuôn mặt của người bị hút mất hồn.
Trong thôn ít người, hơn nữa người già chiếm đa số, bọn chúng cảm thấy không có tác dụng lắm, liền đưa hai người lên thành phố lớn để kiếm người.
Nhưng người ở thành phố lớn đều không thích xem múa bóng rối, không có ai xem, còn không cho bọn họ đến gần, cho nên vẫn luôn không thành công, những người đó còn không đánh thì mắng bọn họ.
Lúc này lại có người của trường học tìm tới cửa.
Có lẽ bởi vì mấy ngày này đám người kia ở khắp nơi tuyên truyền múa rối bóng, trường học cũng tìm đến muốn xem họ biểu diễn, mấy người đàn ông kia thấy trong trường học nhiều người, nên không động đến lãnh đạo trường.
Tiết mục biểu diễn của ông nội tất nhiên là rất hay, sau khi biểu diễn kết thúc người của trường học quả nhiên không có nghi ngờ gì, lại còn cho bọn họ vào trường, sắp xếp chỗ ở.
Văn Sinh trộm nhìn nam sinh vẫn luôn im lặng bên kia.
Cậu cảm thấy nam sinh này rất lợi hại, lần trước có thể trực tiếp xử lý mấy người đó, nhưng thoạt nhìn lại không có gì đặc biệt cả.
Đúng lúc này, Văn Sinh bắt gặp ánh mắt của cậu.
Cậu ta vội vàng cụp mắt, không dám nhìn tiếp, sau đó lén nhìn nữ sinh đối diện, cảm thấy cô thân thiện hơn nhiều.
“Bọn chúng nghĩ lúc biểu diễn sẽ hút hồn phách của học sinh, như vậy có thể làm một lần mà có được rất nhiều người giấy, hơn nữa không ai có thể xác định là bọn họ làm… Nhưng hôm đó có một nữ sinh đến, khăng khăng đòi xem biểu diễn, còn chọc giận đám người kia, vì vậy bọn chúng quyết định cho cô xem biểu diễn một lần, để cô không bao giờ tỉnh lại được nữa…”
Ninh Mông biết, đó là nữ sinh lớp 6 kia, có điều cô cũng không nghĩ rằng sẽ là nguyên nhân này.
Văn Sinh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Phương pháp này…Chỉ có thể áp dụng trên người khi đang xem biểu diễn múa bóng rối, lại còn phải hát riêng mới được… Để không khiến cho người khác nghi ngờ, bọn họ sai người giấy đã được vẽ mắt đi theo cô ấy, bám trên quần áo sau đó buổi tối đến ký túc xá của cô…”
Ninh Mông bỗng dưng nhớ tới người giấy mà cô nhìn thấy vào tiết tự học buổi tối hôm đó.
Nói không chừng là lúc đó đang theo dõi nữ sinh lớp 6 kia, không cẩn thận ở bên cửa sổ bị cô nhìn thấy, còn hù dọa cô.
“Người thứ hai… Tôi nghe bọn chúng nói với nhau, là ngày đó ông nội đang thử nghiệm, nữ sinh kia tự ý chạy đến đây nhìn trộm, sau đó bọn chúng không muốn lãng phí nên sai người giấy đi theo, coi như cô ấy xui xẻo…”
Văn Sinh nói đến đoạn sau thì giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Hiện tại đám người kia bởi vì lúc trước đã có tiền án tiền sự nên bị cảnh sát bắt, cậu cũng không dám nói với cảnh sát chuyện người giấy có thể sống, ông nội cậu đang nằm trên giường bệnh, không thể vẽ người giấy được nữa, cũng quyết định không làm rối bóng nữa.
Tất nhiên là họ có lỗi trong chuyện này, nhưng cũng may mà những hồn phách đó còn có thể trở về. Dĩ nhiên cậu không biết nam sinh trước mặt này đã làm như thế nào mà sau đó họ đều có thể tỉnh lại.
Cậu ta lén từ trong túi lấy ra hai người giấy to bằng bàn tay, mặt đỏ bừng nói: “Đây là ông nội bảo tôi tặng cho hai người…”
Hai người giấy một nam một nữ, người giấy nam mặc quần áo màu đỏ, người giấy nữ mặc quần áo màu xanh, khuôn mặt giống nhau, là người giấy rất bình thường.
Vừa được đặt xuống bàn, hai người giấy lập tức mở mắt ra, cử động.
Ninh Mông để ý đôi mắt của bọn chúng không giống như cái mà lần trước cô nhìn thấy, con ngươi trắng tròng đen, lần này rất giống người thật.
Chúng dùng tay chống lên chân, động tác trúc trắc, đôi mắt xoay tròn chuyển động. Vì mặt bàn quá trơn nên chúng cứ đứng lên lại ngã xuống, sau đó lại bò dậy.
Văn Sinh nói: “Hai người có thể chọn người giấy nam hay nữ cũng được, chúng nó ngày thường biết pha trò, nhưng không làm được việc gì vì sẽ bị đè bẹp mất, không được để thấm nước, cũng không được để lửa đốt, nếu có bị dính nước, đem ra nắng phơi là được.”
Người giấy này không giống như mấy người giấy kia, chúng được làm riêng, ông nội đã lén làm chúng sau khi ra khỏi đồn cảnh sát và quyết định không bao giờ làm người giấy nữa.
Hai người giấy nhỏ chạy tới chỗ Ninh Mông.
Cô đặt ngón trỏ lên bàn, hai người giấy dùng bàn tay nhỏ nhắn cầm ngón tay khổng lồ của cô, muốn cắn nhưng không thể cắn được.
Đôi mắt Ninh Mông sáng lên: “Đáng yêu quá.”
Thời Thích bất ngờ vươn tay ra nắm lấy chúng nó.
Hai người giấy nhỏ bị hai ngón tay của cậu cầm lấy, lơ lửng trên không, tay chân lắc lư, nếu có thể phát ra âm thanh, nhất định là đang kêu chít chít.
Ninh Mông thấy thế, nhịn không được mà cười, người giấy nhỏ này có chút đáng yêu.
Cô cũng có chút muốn nhìn bộ dáng hai người giấy nằm ở bên ngoài phơi nắng.
******
Người giấy có đáng yêu gì đâu
Cậu đáng yêu hơn chúng nó nhiều
Về nhà, đi về nhà.