Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 45




Edit: KienHuyetPhongHau🍀

Nam Nhứ ngồi trong một đống sách, ngây người một hồi lâu, đau đớn kịch liệt rốt cuộc cũng tiếp nhận được cái hiện thực này.

Học đi, học đi.

Học không có giới hạn.

Bỏ thời gian mài dao chẻ củi nhanh hơn, đọc xong lại làm công.

Nàng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm cầm lấy một quyển sách, nhìn tên sách:《Những điều quan trọng về đan hỏa》.

Nói về đan hỏa, chắc hẳn là nàng có thể xem hiểu được cái này.

Làm một con Toan Nghê thích chơi lửa, đan hỏa chắc cũng tính là nghề cũ của nàng?

Nàng mở trang đầu tiên, hàng chữ nhỏ giới thiệu một chút về cuộc đời của tác giả.

Người viết quyển sách này là một đại lão đan tu Hóa Thần kỳ của Thái Huyền Tông, sau khi hắn đắc đạo thành tiên, đệ tử của hắn đem những trải nghiệm, suy nghĩ của hắn thu thập lại in ấn thành tài liệu dạy học của đan tu bên trong Thái Huyền Tông.

Xem xong dòng chữ nhỏ, nàng lại lật sang tờ tiếp.

Một tờ này là mục lục.

Những tên viết trên đều cổ cổ quái quái, cái gì mà《 Tam Dương Khai Thái》,《Ngũ Hổ Bác Thỏ 》, 《 Quần Hùng Trục Lộc 》,《Độc Câu Hàn Giang Tuyết 》.……

Nàng tò mò lật đến trang《Độc Câu Hàn Giang Tuyết 》.

Thật ra là nàng muốn nhìn một chút, đan hỏa có thể liên quan đến Hàn Giang Tuyết như thế nào.

Vừa mở đoạn thứ nhất ra, nàng xem không hiểu ——

“Bên trong ngũ hành, thủy khắc hỏa. Tuyết là thủy, băng cũng là thủy. Dùng băng tuyết rèn luyện đan hỏa, lấy Côn Luân, Yên Châu, Thiệu Lê Chi Tuyết, Khánh Sơn, Vọng Trạch, Băng Cửu Đài, lấy Hỏa Tằm Thủ của Chấn Xuyên tiên quân, lấy Xích Hồng Ngâm của Lăng Độ tiên nhân……”

Nam Nhứ hoa hết cả mắt.

Mỗi chữ nàng đều biết nhưng tại sao đọc lên lại không hiểu chút nào?

Đây là gì, đây là cái gì, cái này lại là cái gì?

Giờ phút này, nàng cảm giác mình là một người thất học đến tuyệt vọng.

.......Quyển sách này thích hợp cho người thất học như nàng xem sao.

Quyển sách mà vị đại lão Hóa Thần kỳ này viết ra là tài liệu để đào tạo tiến sĩ sao?!

Nàng “Bang” một cái, khép sách, lại thay đổi một quyển khác.

Cái này là《Linh Căn Toàn Thư》.

Mục lục của quyển này cũng không có hoa hòe lòe loẹt, chỉ là.....Quá mức nghiêm cẩn.

Ví dụ như, kim linh căn, ở dưới chỉ chia làm một kim linh căn; kim mộc, kim hỏa, kim thủy, kim thổ là Song linh căn. Mặt sau còn có kim mộc hỏa, kim mộc thủy…… Kim mộc hỏa thủy, kim mộc hỏa thổ……

Chỉ ra khả năng của mỗi loại linh căn, sau đó mỗi loại đều được phân tích tỉ mỉ kỹ càng, hết thảy đều ngay ngắn có trật tự.

Nam Nhứ xem đến mệt tâm, lại thay đổi quyển khác《Thiên Diễn Thảo Mộc Kinh》.

Cảm ơn trời đất, sách có hình.

Không chỉ có chữ viết, còn có hình vẽ tỉ mỉ kỹ càng của các linh thực khác nhau.

Nam Nhứ nhìn những hình vẽ đó, cảm động đến phát khóc.

Thì ra sau khi xuyên qua, trình độ văn hóa của nàng lùi lại đến nông nỗi phải nhìn hình biết chữ.

Hiện tại nàng hối hận còn kịp sao?

Ôi, nàng cũng không biết sờ cá luyện kiếm còn nhẹ nhàng hơn thế này.

Lừa dối!

Trong lòng nàng căm giận: Ô Đại Sài lừa dối!

Trứic dụ nàng chơi lửa, sau lại lừa nàng học sách!

Nam Nhứ đưa mắt nhìn bốn phía, muốn làm ra vẻ thương cảm 45 độ nhìn lên không trung.

Nhưng bốn phía toàn sách là sách.

Ngửa đầu lên nhìn thấy kệ sách cao dày nặng, tâm tình nàng lại càng không xong.

Ài.

Còn có thể làm sao bây giờ.

Học, học đi.

Một tháng cũng khó mà học xong nhiều sách như vậy!

Nam Nhứ mặt không cảm xúc, từ trong túi trữ vật lấy ra một tơ lụa, viết chữ rồi treo ở trên giá sách của phòng nhỏ.

Thời điểm Ô Đại Sài đến kiểm tra tiến độ học tập của Nam Nhứ, đẩy cửa vào liền nhìn thấy một hàng chữ to xiên xiên vẹo vẹo ——

“Chỉ cần học có thể bất tử, vậy thì học đến chết!”

Ô Đại Sài: “……”

Hắn lại nhìn về hướng Nam Nhứ, tiểu cô nương vừa mới được tưới nước đầy tươi tắn, mới đọc sách một ngày cả người đều héo đi.

Ô Đại Sài không đành lòng, nói: “Đêm rồi, ngươi có muốn ăn chút đồ gì đó hay không?”

Nam Nhứ lúc này mới từ trong đống sách dày đặc ngẩng đầu lên.

“Á?” Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, “Buổi tối?”

Nàng đứng lên, hành lễ với Ô Đại Sài: “Ô phong……”

Nàng thiếu chút nữa đem thói quen ngày xưa ra, nhớ tới thân phận hiện tại của mình, lại sửa lại miệng: “Sư phụ, vậy ta liền trở về.”

Ô Đại Sài ho khan một tiếng, nói: “Được.”

Hắn lại nghiêm túc nói: “Giờ thìn ngày mai ngươi lại đây, chớ có đến trễ.”

Nam Nhứ gật gật đầu.

Ô Đại Sài nhìn Nam Nhứ rời đi, sờ sờ râu.

Nha đầu này mỗi ngày đi đi lại lại, bùa chạy nhanh cũng sẽ nhanh hết, nên mua thêm cho nàng một xấp.

Còn có đồ ăn cũng phải mua thêm.

Chậc, tiêu hao lớn như thế, thật sợ trong một tháng nàng bị đói đến gầy đi.

........

Nam Nhứ kéo lê thân thể mệt mỏi về Phi Hoa Trai.

Thấy nàng trở về, Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam kinh ngạc mà nhìn nàng: “A Nhứ, sao muội lại mệt thành như vậy?”

Ngày thường luyện kiếm cũng chưa thấy nàng lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy.

Nam Nhứ cũng chưa có sức lực để nói chuyện.

Tuy rằng đời này nàng là thần thú, nhưng nàng cũng không quên nhanh, trí nhớ nhiều lắm cũng có chút tốt.

Trí nhớ tốt là chỉ khi nàng xem ba lần trở nên, có thể nhớ kỹ; xem năm lần trở lên, có thể lắp bắp đọc; xem mười lần trở lên, có thể đọc làu làu.

Rốt cuộc vẫn là tự mình cố gắng.

......Cảm giác như bàn tay vàng của thần thú đều nằm trên thọ mệnh dài.

Bàn về đọc sách, nàng cũng không nhất định là so sánh với một ít người phàm không thể tu luyện.

Tuy nhiên về trí nhớ, cũng có liên quan đến tu vi.

Nghe nói là tu vi càng cao, thì trí nhớ càng tốt.

Trong đầu Nam Nhứ bỗng nhiên lại có ý tưởng.

Chờ nàng tu luyện đến Nguyên Anh, nhìn qua đều không quên được, chẳng phải là không cần phải đọc sách sao!

......Đột nhiên nàng cảm thấy mình thật không có tiền đồ.

Người ta tu luyện đến Nguyên Anh là chỉ muốn diệt trời diệt đất, mà nàng chỉ nghĩ đến đọc sách.

Du Duyệt đổ một chén nước cho nàng, sau khi Nam Nhứ uống nước xong mới khôi phục tinh thần, nói: “Sau khi ta đến bên kia bị một đống sách đè nặng.”

“Đọc sách?” Du Duyệt lần trước đã chính mắt thấy nàng luyện đan, hỏi, “Không phải bắt đầu từ học luyện đan sao?”

Nam Nhứ lắc đầu: “Hắn để cho ta đọc sách trước, học thuộc lòng dược tính.”

Nam Nhứ duỗi tay khoa tay múa chân: “Cái phòng đấy lớn như cái sân vậy, quanh tường toàn là sách, tất cả đều phải học xong.”

Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam đồng thời lộ ra ánh mắt đồng tình với nàng.

Du Duyệt nhỏ giọng nói: “Muội biết không, lúc muội đi rồi, người ở trong viện chúng ta đều đi hết.”

Nam Nhứ: “Hửm?”

Du Duyệt nói: “Bọn họ cũng giống như muội, đều được tu sĩ Nguyên Anh dẫn đi, không giống hiện tại ở lại Đạp Tuyết Phong, đi theo một sư phụ bị mất tu vi hoàn toàn, không có tiền đồ.”

Nam Nhứ trầm mặc một lúc lâu.

Kỳ thật nàng xem sách đã sớm biết có chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng mà tự mình nghe được những lời như vậy, tâm tình có chút khó chịu thay Lê Vân.

Nàng nói: “Nếu không có sư phụ, những người này vẫn còn ở ngoài làm đệ tử ngoại môn, mơ mộng hão huyền, chim sẻ chính là chim sẻ, vậy mà cũng đòi biến thành phượng hoàng!”

Du Duyệt bị nàng bất thình lình tức giận dọa đến: “A Nhứ, sao muội lại tức giận như vậy?”

Nam Nhứ nói: “Sư phụ đã cho bọn họ cơ hội lựa chọn, lúc trước sư phụ đã nói rành mạch, đi theo hắn không có tiền đồ, nếu muốn đổi các phong khác, hắn có thể an bài. Kết quả những người này lúc ấy nhát gan lại không rời đi, hiện tại lại đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, lại ghét bỏ sư phụ ban đầu không tốt, thật đúng là bạch nhãn lang*!”

*Chỉ những người vong ơn bội nghĩa.

Nàng một hơi nói một tràng dài, sau khi nói xong lại hô hô mà thở dốc.

Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt đều cảm thấy nàng nói có đạo lý.

Chu Thắng Nam vốn chính là vì học kiếm mà đến, ở trên mấy khóa học, sau khi thấy những chiêu kiếm của sư phụ lại càng thập phần kính nể sư phụ từ trong thâm tâm.

Nàng nói: “Bội kiếm của sư phụ tuy đã đứt, nhưng chưa chắc đoạn kiếm lại không có ngày đúc lại. Những đồng môn tâm tư di động đó…… Ha, cuộc đời này đều khó mà tiến thêm nữa.”

Du Duyệt nói: “Đúng vậy. Nếu cảm thấy bản thân mình không có thiên phú luyện kiếm, cũng giống như ta đi tìm một con đường khác vậy, bọn họ lại chỉ nghĩ một bước lên trời. Chỉ nhìn thấy A Nhứ được Ô phong chủ tiếp nhận, lại không biết A Nhứ vất vả như vậy.”

Cùng khuê mật nói chuyện đêm liền biến thành một trận thảo phạt nhỏ, ba người ngươi nói một câu ta nói một câu, Chu Thắng Nam bình thường ít lời nay cũng nói rất nhiều.

Phát tiết một hồi xong, rốt cuộc Nam Nhứ cũng cảm thấy vui sướng, cả người sảng khoái.

Du Duyệt lại đột nhiên hỏi nàng: “A Nhứ, có phải bởi vì muội thích sư phụ cho nên mới ghét bỏ người khác cảm thấy hắn không tốt?”

Nam Nhứ: “……?”

Du Duyệt nói: “Thời điểm lúc trước ta thích biểu ca chính là như vậy.”

Nam Nhứ nói: “Kia không phải một chuyện.”

Mèo bảo vệ thức ăn, che chở cho thuốc giảm đau có vấn đề gì sao?

Làm có tình tình ái ái chứ, không khỏe mạnh.

Đầy mặt Du Duyệt viết hai chữ không tin.

Nam Nhứ nói: “Thời điểm tỷ thích biểu ca của tỷ, có phải mỗi ngày đều muốn nhìn thấy hắn hay không?”

Du Duyệt gật đầu: “Đúng vậy.”

Nam Nhứ nói: “Nếu ta thích sư phụ, làm gì muốn đến Xích Đan Phong học Đan đạo, ở lại bên này luyện kiếm, chẳng phải là đều có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày?”

“Đúng nha……”

Du Duyệt nhanh chóng bị lý do này thuyết phục.

Nhưng trục giác nàng vẫn nhạy bén như cũ, cảm thấy giữa Nam Nhứ với sư phụ có vấn đề gì đó.

Mỗi lần nhắc tới sư phụ, Nam Nhứ đều giống như là xù lông.

Du Duyệt còn muốn nói thêm gì đấy lại bị Chu Thắng Nam kéo kéo tay áo.

Nam Nhứ nói mình mệt mỏi, sau đó quay trở về phòng nghỉ ngơi.

Nói chuyện đêm của tỷ muội kết thúc, chỉ còn lại hai người Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt, Chu Thắng Nam mới nói: “A Nhứ không muốn nói nên chúng ta không cần đề cập tới, đồ đệ yêu sư phụ, cũng không phải là một cái thanh danh tốt gì.”

Trong lòng Du Duyệt chùng xuống.

Ở trên đại lục Thiên Diễn, thầy trò yêu nhau cũng không phải chuyện gì cấm kỵ. Nhưng vẫn có chút người bảo thủ, chung quy là nếu truyền ra thì có chút không tốt đối với thanh danh của hai người.

Du Duyệt hỏi nàng: “Vậy tỷ cảm thấy A Nhứ cùng sư phụ có thể thành hay không a? Ta xem thoại bản, những thời điểm mà nam nhân thích một nữ nhân, đều không để nàng đi xa. Sư phụ cứ như vậy để cho A Nhứ đi Xích Đan Phong, chắc là không có tình cảm gì đối với A Nhứ?”

Du Duyệt nói xong, lại lo lắng nói: “Hơn nữa sư phụ cũng chưa nói chuyện qua với A Nhứ. Chẳng lẽ A Nhứ là đơn phương tương tư?”

Chu Thắng Nam nhấp môi cười cười: “Muội còn trẻ, tình yêu trên thế gian cũng không ngăn được đến đây. Có người yêu là đem người nhốt bên cạnh mình, có người yêu lại là giúp cho người có thể giương cánh bay cao.”

“Huống chi,” nàng lại nói, “Có kết quả hay không cũng không quan trọng như vậy, A Nhứ cũng còn trẻ, nói không chừng về sau sẽ gặp được người thích. Thế gian này, cũng không phải gặp qua chuyện gì là đều có kết quả.”

Sau khi Du Duyệt nghe xong, nói: “Thắng Nam, tỷ đừng luyện kiếm.”

Chu Thắng Nam: “?”

Du Duyệt: “Tới, cùng ta viết thoại bản đi!”

Chu Thắng Nam: “……”

Chu Thắng Nam bất đắc dĩ nói: “Đừng nháo. Ta chỉ sợ A Nhứ mệt mỏi cũng phải trên một đoạn thời gian, xưa nay nàng không thích ăn Tích Cốc Đan, nói vậy ở Xích Đan Phong cũng không có tu sũ Luyện Khí kỳ, chúng ta chuẩn bị cho nàng một ít đồ ăn, để nàng đỡ phải mệt đến ăn không được cơm.”

Du Duyệt nói: “Được, ta đi mua! A Nhứ tiều tụy như này, ta sợ nàng đói đến gầy!”

……

Nam Nhứ không biết mình được hai tỷ muội thảo luận sau lưng một phen.

Nàng trở lại phòng, biến trở về nguyên hình, bay đến đỉnh núi.

......Đáng giận.

Nàng cảm giác như mình quay trở lại sinh hoạt của xã súc, như là đi chợ rồi lại đi làm.

Tâm tình Nam Nhứ buồn bực cực độ mà bay đến đỉnh núi, sau đó nàng nhìn thấy Lê Vân, mệt mỏi cả người đều biến thành hư không ——

Trên người sư tôn thật thơm a!

Nàng nhào vào lồng ngực người trên giường, một mồm to mạnh mẽ hút.

Hắn nhẹ nhàng vuốt lông mèo con, thầm nghĩ, nàng thích ăn mấy món đồ ăn vặt kia vậy ngày mai mua cho nàng nhiều thêm một chút.

Sau đó, máu nàng cũng chưa uống mà trực tiếp lăn ra ngủ.

Lê Vân cúi đầu nhìn mèo nhỏ mệt đến không còn sức lực, trầm mặc mà đem nó ôm chặt thêm một chút.

______

Phong Hầu: Nam tỷ đc iêu thg quá ạ, kiểu này lại tăng ký rồi!!(* ̄∇ ̄*)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.