Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 72: Kích thích tối nay




Đứng trước chiếc gương lớn, trong ánh đèn màu vàng nhạt gợi cảm như ôm lấy những đường cong mỹ miều của người phụ nữ, Quan Lệ Nguyệt ngẩng đầu, chăm chú quan sát từng hình ảnh được phản chiếu qua gương. Ngón tay thon dài từ từ lướt nhẹ trên tấm lưng mịn màng, cẩn thận chạm vào một vết sẹo xấu xí.

Những ký ức đáng sợ ấy lại một lần nữa hiện hữu trong tâm chí cô. Giống như một tờ giấy trắng khi đã bị vò nát, dù có cố gắng thế nào, cũng chẳng thể trở lại như cũ.

***

Trong ánh đèn mờ ảo của hộp đêm Thợ Săn, tiếng nhạc đánh xập xình, cùng âm thanh hò hét nhiệt tình của những nam thanh nữ tú. Trái ngược với không khí nhộn nhịp trên sàn nhảy, Quan Lệ Nguyệt chỉ hững hờ quan sát mọi thứ.

Đối với những loại hình giải trí này, kẻ như cô sớm đã chơi đến chán ngấy, có nóng bỏng cuồng nhiệt hơn nữa cũng chỉ như một vở hài kịch không tiếng. Dẫu sao hiếm lắm mới có dịp để buông thả bản thân, Lệ Nguyệt chỉ thong thả gọi cho bản thân một chai rượu, ngồi nhâm nhi thưởng thức.

Chai rượu đã cạn đáy, cô gọi thêm chai thứ hai.

Xuất hiện trong tà váy đen vừa bí ẩn lại đầy cuốn hút, qua vài ly rượu, đôi má đào hơi ửng hồng, kết hợp cùng thân thể trắng muốt uyển chuyển. Quan Lệ Nguyệt như một chú thỏ con, dễ dàng hớp hồn bất kỳ gã đàn ông nào nếu muốn.

Quả nhiên rất nhanh sau đó, một gã đàn ông có vẻ ngoài đạo mạo đã bắt đầu ra tay.

“Tiểu thư, em đi một mình sao?”

Liếc nhìn người đàn ông có vẻ ngoài ba mươi trước mặt, áo quần gọn gàng, cùng cặp mắt kính toát lên vẻ trí thức lễ nghĩa. Là dấu hiệu đặc trưng của loại người tự cho bản thân rất tốt đẹp. Nhưng đặc biệt nhất là vết hằn nhạt màu trên ngón tay giáp út của hắn ta.

Thật là vừa đúng lúc!

Đôi mắt phượng mơ màng khẽ nheo lại, làn môi hồng cong lên một nụ cười, cô ngây thơ trả lời:

“Đúng vậy!”

Nghe vậy mắt người đàn ông kia phát sáng, hắn ta hí hửng hỏi ngay:

“Tôi có thể ngồi cùng chứ?”

“Dĩ nhiên.”

Lệ Nguyệt cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt yêu mị bắn ra một tia ý tứ không rõ ràng. Sự vui mừng trong hắn cơ hồ không giấu được, liền bắt đầu lả lơi mở lời:

“Tâm trạng hôm nay không tốt sao?”

Lệ Nguyệt thở dài, tung hứng theo đối phương:

“Đúng vậy! Thất tình!”

“Một người đẹp như em mà cũng thất tình sao? Là tên đàn ông nào có phúc mà không biết hưởng vậy?” Gã tỏ vẻ kinh ngạc.

“Hmmm… là tôi đá hắn.”

“Khụ... thế nhất định là anh ta đã làm chuyện gì khiến em tức giận rồi!”

Nheo mắt nhìn gã đàn ông trước mặt, cô cười nhạt trả lời.

“Đúng vậy! Tôi chỉ là tới hộp đêm chơi trai thôi, muốn vui đùa một chút nhưng anh ta thật quá quắt cứ muốn làm mọi chuyện phải ầm ĩ cả lên, anh nói xem có tức hay không?”

“...”

Nụ cười trên miệng hắn cứng đờ, nhất thời không biết nên nói gì lúc này. Những lời kia dường như nghe có chút quen tai thì phải!

Qua ba tuần rượu, bản tính háo sắc cùng sự kích thích của rượu, gã đàn ông kia đã sớm không nhịn được mà bắt đầu to gan vươn tay chạm vào eo của cô.

“Chúng ta đi đâu đây? Mê Hồn hay Bảo Bảo?”

Nào còn dáng vẻ đứng đắn lúc ban đầu, bây giờ hắn đã hiện nguyên hình là một gã lưu manh giả danh trí thức. Liếm liếm đôi môi mỏng nhợt nhạt, hắn chỉ muốn nhanh chóng hung hăng đè người phụ nữ trước mặt xuống giường.

“Đến khách sạn làm gì! Ngay tại chỗ này đi!”

Dứt lời, Lệ Nguyệt liền kéo người đàn ông vào trong một con hẻm nhỏ. Làm hắn nhất thời kích động mà thở gấp dồn dập, vội vàng đè cô lên vách tường:

“Em nói không sai... ở chỗ này tương đối kích thích...”

“Vậy sao?”

Bằng một lực đạo mạnh mẽ và bất ngờ, Quan Lệ Nguyệt không chút nhân nhượng đá thẳng vào phía hạ bộ của kẻ đối diện. Một tiếng hét thảm thiết đến xé gan xé phổi truyền đến, theo bản năng gã đàn ông ấy run rẩy khụy xuống như muốn an ủi đồ vật dưới thân.

Nhưng cô cả nhà họ Quan nào có dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, một cước vào mặt khiến hắn ngã nhào ra đất, Lệ Nguyệt hung hăng dùng đôi giày cao gót của mình, giẫm mạnh lên lưng đối phương. Cô lười biếng lắc đầu, thư thả như đang đùa giỡn giỡn với thú cưng.

“Thế này đã đủ kích thích chưa?”

Tên cặn bã bị đánh đến choáng váng, cả người hắn run rẩy thì không ngừng cầu xin tha thứ:

"Đủ… đủ rồi…"

Đúng là đi đêm lắm rồi có ngày thấy ma. Chỉ chơi gái thôi mà còn gặp cướp! Hơn nữa lại là một kẻ cướp xinh đẹp!

“Di động và bóp tiền đều ở trong túi… còn có nhẫn cưới nữa. Tất cả đều cho cô… xin cô tha mạng!”

"Ồ nhưng bà đây vẫn còn muốn chơi nữa!"

Cầm lấy điện thoại của đối phương, lại bồi thêm cho hắn một cú đạp, Lệ Nguyệt lưu manh nhướng mày hỏi:

"Đọc mật khẩu điện thoại."

"Mật… mật khẩu? Cô muốn làm gì?"

Đối với thắc mắc này của hắn, cô chỉ tăng thêm lực đạo dưới chân, bày ra một bộ mặt lưu manh lười biếng.

"Mày không mở cũng được. Thế bà đây sẽ biến mày thành thái giám!"

Kẻ dưới chân sợ đến mặt mũi trắng bệnh vội vàng đọc mật khẩu. Quan Lệ Nguyệt từ đó tìm được số điện thoại của vợ hắn.

Sau khi nháy vài tấm hình kỷ niệm gửi qua, rất mau số điện thoại ấy đã gọi đến. Hẳn đây là một người phụ nữ đang mòn mỏi chờ chồng về.

"Alo."

"Các người muốn cái gì? Chỉ cần thả anh ấy ra thì bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa hết cho các người!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, gã đàn ông như vớ phải cọng cỏ cứu mạng mà ra sức bắt lấy.

"Vợ… cứu anh…"

"Câm mồm!"

Tặng cho hắn thêm một cước vào lưng, cô nhanh chóng chuyển cuộc gọi sang video call. Ngay lập tức bên kia đồng ý.

"Cô… cô là ai?"

Gương mặt tiều tụy mệt mỏi của người phụ nữ ở bên kia màn hình khiến Lệ Nguyệt phải chau mày khó chịu. Cô ấy vốn dĩ có một gương mặt ưa nhìn, nhưng vì tên khốn kiếp này mà phai mòn theo năm tháng. Thật đúng là lãng phí!

"Gã đàn ông thối này thì có gì để cô lưu luyến vậy?"

"Cô…"

Người ở đầu dây bên kia lộ rõ vẻ ngờ nghệch, cô ấy vốn nghĩ chồng chỉ là xui rủi gặp phải đám lưu manh cướp tiền. Nhưng không nghĩ đối phương lại là nữ, còn là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

"Thấy không?"

Hướng camera chĩa thẳng vào khuôn mặt bị đánh sưng vù còn đang "được" cô dẫm dưới chân. Lệ Nguyệt cong môi, hưng phấn khoe chiến tích.

"Nhìn có sảng khoái không?"

Vẻ mặt người phụ nữ vẫn ngơ ngác như cũ, không biết nên làm gì trong tình huống kỳ lạ này. Dù ngoài miệng chẳng nói gì nhưng thật sâu trong tâm cô ấy dâng lên một cảm giác hả hê khoái trá.

Cứ coi như ác giả ác báo, bù đắp cho những buổi tối thức khuya mòn mỏi chờ chồng chơi bời về.

“Thật ra tôi gọi cuộc điện thoại này cho chị chẳng có ý gì khác, chỉ là vui một mình không bằng mọi người cùng vui vẻ. Chị nói có đúng không?”

Vừa nói cô vừa hả hê đạp tên dưới thân thêm vài cước. Khiến gã cặn bã như chết lặng tại chỗ. Nỗi đau thể xác sao có thể so với nỗi đau tin thần, hắn ta không ngờ người phụ nữ này lại hạ nhục hắn như vậy. Không chỉ tác động vật lý lên thân thể hắn còn để cho người vợ luôn luôn sùng bái hắn nhìn thấy hình ảnh mất thể diện này của bản thân.

"Ngoài ra, tôi sẽ gửi cô một số video và hình ảnh. Cô có thể dùng nó làm bằng chứng để đơn phương ly hôn."

Càng nói càng hăng, Lệ Nguyệt cong môi.

"Phụ nữ chúng ta trời sinh yếu đuối là để được thương yêu, dựa vào cái gì mà cắn răng chịu đựng, sống cùng một đống rác thối tha? Có ra đi thì cũng phải vẻ vang ngẩng cao đầu, một đồng cũng không bớt! Có hiểu không?”

“Hiểu... hiểu được!”

Người phụ nữ bị bá khí của cô làm cho chấn động, theo bản năng đáp lại một câu.

Lúc này Lệ Nguyệt mới hài lòng gật đầu, lại vừa đùa vừa thật nói:

“Đúng vậy, ly hôn rồi, có tiền rồi muốn tìm loại đàn ông thế nào chẳng được? Cho dù không kiếm được người thật lòng yêu thương mình thì cũng có thể bao nuôi mấy em trai xinh đẹp! Phải vậy không?”

Nhận được cái gật đầu của đối phương, cô hài lòng tắt máy. Đạp nam cặn bã thêm một cước nữa rồi mới thỏa mãn rời đi…

Hây da, tối nay vận động vui vẻ vậy đủ rồi. Cũng nên về nhà ngủ, sáng mai đi làm thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.