Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 68: Đối mặt




Quy tắc trò chơi của người trưởng thành là gì? Đó chính là ngủ xong tự tan.

Sau mấy tiếng xuân sắc vận động mạnh, Quan Lệ Nguyệt mệt mỏi thở dốc, cơ thể mềm mại bị Vũ Diễn ôm chặt từ phía sau. Áp tai vào lồng ngực trước mặt, cô nghe được cả nhịp tim thình thịch thình thịch của anh.

Quần áo vứt vương vãi trên sàn, drap trải giường nhăn nhúm cùng mùi vị tình dục quanh quẩn trong căn phòng, như minh chứng cho trận mây mưa ướt át vừa rồi.

Trải qua đợt vận động kịch liệt, đôi mắt phương đau đáu nhìn lên trần nhà như đang cất chứa vô số những tâm sự bên trong.

Cách đây rất lâu về trước… trong một đêm mưa…

Tiếng đổ vỡ loảng xoảng hòa cùng tiếng mắng chửi đinh tai, trong góc khuất tăm tối, một thân hình nhỏ bé run rẩy bụm chặt lấy miệng mình, cố ngăn bản thân không khóc lớn.

“Con nghiệt chủng kia mày đâu rồi? Mau ra đây cho tao!!!”

Lại nữa rồi… ác mộng lại đến nữa rồi… cứu tôi với… có ai không… cứu tôi với…

Kìm nén tiếng nức nở nơi cuống họng, cố gắng tiết chế nhịp thở của bản thân. Em sợ hãi nép sát mình vào bức tường lạnh băng.

Đừng… đừng đến đây mà…

“Tìm thấy mày rồi. Thứ nghiệt chủng bẩn thỉu!!!”

Và sau đó, tiếng gió vun vút chói tai của đòn roi oan nghiệt cùng tiếng gào khóc thê lương của một đứa trẻ vô tri…

Nước mắt lặng lẽ chảy dài, Quan Lệ Nguyệt vội vã lau đi. Nhìn người đàn ông bên cạnh đang ôm chặt lấy mình, trong lòng cô dâng lên một nỗi chán ghét đến ghê tởm. Cảm giác nhầy nhụa nơi hạ thân cùng sự bức bí trong tâm hồn như muôn vàn con kiến đang không ngừng cắn xé tâm can. Lệ Nguyệt lạnh lùng gạt phăng bàn tay trên eo mình, toan muốn rời khỏi giường.

Ngay lập tức có một bàn tay giơ lên níu lấy cô, giọng nói nam tính trầm thấp lại mang chút âm điệu khàn khàn dễ nghe.

“Làm xong rồi liền bỏ đi như vậy sao?”

“Hôm nay đến đây thôi, cảm ơn đạo diễn Vũ đã giúp đỡ.”

Nói xong Lệ Nguyệt rảo bước vào phòng tắm, lưu lại cho anh một bóng lưng hững hờ, tựa như người phụ nữ quyến rũ yêu nghiệt lại phong tình khiến đàn ông say mê vừa rồi, không phải là cô.

Đắm mình trong làn nước ấm từ vòi sen phun rào rạt trên đỉnh đầu, Quan Lệ Nguyệt cúi đầu, tựa như một tín đồ đang đón nhận những giọt nước thánh thanh tẩy của chúa trời. Đôi cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy chính mình, cả người cô không ngừng run rẩy.

Tại sao lại là ngay lúc này, mọi cảm xúc cảm xúc trong cô như vỡ nát. Thù hận lẫn sợ hãi như đan cài vào nhau, khiến cô chỉ biết cắn răng bất lực.

Nhìn chính mình trong gương, Lệ Nguyệt bất giác vuốt ve cơ thể mình. Nhiều người nói rằng, cô may mắn sở hữu vẻ đẹp mặn mà từ mẹ. Mái tóc dài ướt sũng xõa ngang eo, đôi môi hồng đầy đặn, chiếc cổ cao kiêu ngạo rãi đầy những dấu hôn đỏ thẫm.

Người phụ nữ trong gương mới thật là quyến rũ lẳng lơ làm sao? Chỉ tiếc trong đôi mắt đen huyền kia lại nhuốm màu của bi thương.

Nghĩ đến cái chết oan nghiệt của người mẹ quá cố, sự độc ác tàn bạo đến từ kẻ mình phải gọi là cha, mọi tế bào trong cơ thể cô đều run lên, tuyến phòng thủ cuối cùng cũng bị chọc thủng.

Đã hơn hai mươi năm rồi, tại sao? Tại sao chứ?

Cuộn người ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, Lệ Nguyệt sớm đã chẳng còn là đứa trẻ ngày đó, nhưng chỉ cần nhớ đến đôi mắt đỏ đục ngầu của loài dã thú kia, cả người cô lại co cứng đến đáng thương.

Chạy trốn chưa bao giờ là cách giải quyết triệt để. Quá khứ ở đó, những vết tích tàn bạo vẫn ở đó như một cái dằm bưng mủ không cho cô được phép quên.

Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần rồi tắt hẳn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lệ Nguyệt thản nhiên mặc đồ và chỉnh trang lại bản thân trước gương.

“Hôm nay em có chuyện gì à?”

Lăn ở giới giải trí bao nhiêu năm, với một cái liếc mắt Vũ Diễn dễ dàng nhận ra những biểu hiện khác thường của cô.

“Đạo diễn Vũ đã nhạy cảm quá rồi.”

Lệ Nguyệt mỉm cười, bước đến cạnh chiếc giường mình vừa nằm lúc nãy. Bàn tay mềm vươn ra, lả lướt vuốt ve từng đường nét trên gương mặt người đối diện.

“Nếu không còn gì nữa, thì tôi đi trước đây.”

Dứt lời cô kiêu ngạo hất tóc rời đi, trên đôi môi đầy đặn vẽ ra một đường cong châm biếm. Không biết là mỉa mai đối phương hay là miệt thị chính mình.

***

Cùng thời gian đó ở Bạch Thành lúc này nữu chủ tịch của tập đoàn Diệp Thị vừa kết thúc chuyến công tác ở nước ngoài. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn được thả mình xuống chiếc giường êm ái trong phòng và ngủ một giấc quên luôn sự đời.

“Diệp Mỹ Uyên, tôi biết chị ở trong xe. Hãy ra đây gặp tôi!”

Khó chịu nhíu mày, Mỹ Uyên bực bội day day hai bên huyệt thái dương.

“Chuyện gì vậy?”

Bây giờ đã là hai giờ sáng, là ai còn ở bên ngoài náo loạn thế không biết? Từ khi nào trị an ở đây lại kém như vậy?

“Là cô Đào Thanh Thảo, cô ấy muốn gặp tiểu thư.”

Hàng mày liễu càng thêm phần nhíu chặt. Lại còn chuyện gì nữa? Chẳng phải cô đã thành toàn nhường chồng cho cô ta rồi sao? Giờ còn vác cái bầu vượt mặt đến tìm cô gây sự. Xin lỗi, Diệp Mỹ Uyên cô đây không dư thời gian để quan tâm chuyện thiên hạ!

“Chú cứ mặc kệ cô ta.”

Chú Dương gật đầu, tít còi ép cô ta tránh ra. Nhưng Đào Thanh Thảo nào chịu ngoan ngoãn để yên. Cô ả bất chấp lao đến chắn trước đầu xe, vừa liên mồm gào lên.

“Diệp Mỹ Uyên, tôi biết chuyện của nhà họ Diệp các cô, trong tay tôi cũng có thứ cô cần. Mau ra đây đi.”

Các bảo vệ ái ngại nhìn người thai phụ trước mặt, muốn làm tròn chức trách nhưng lại sợ cô ta lăn ra ăn vạ.

“Diệp Mỹ Uyên, tôi có bằng chứng để cô lật đổ Diệp Tống Lâm nếu cô không ra đây chắc chắn cô sẽ hối hận.”

À, hóa ra là muốn kiếm chút tiền từ cô đây mà. Chẳng lẽ đến giờ này, Đào Thanh Thảo kia vẫn chưa hiểu rõ cục diện hay sao?

Hạ cửa kính xe xuống, Mỹ Uyên nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh nhạt nói:

“Vừa hay lúc này tôi rảnh, mời Đào tiểu thư vào trong.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.