Mỗi Cái Thế Giới Tô Một Lần

Chương 43: Cô gái xinh đẹp bước ra từ truyện tranh (5)




Edit: Thiên Tình

Bối cảnh trong 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》 là một vị tiến sĩ chứa đầy những ý tưởng điên rồ về thí nghiệm khoa học, đã tạo ra một loại dịch thể đặc biệt thay đổi kiểu gien, nó có thể khiến người ta có năng lực vượt hẳn tự thân, trở thành dị năng giả. Dịch thể gien vừa ra đời, người hưởng ứng vô số, nhưng khi nó chân chính được dùng trên cơ thể người, lại xuất hiện biến dị. Ngoại trừ trở thành dị năng giả, có rất nhiều người bị biến thành thứ mà người ta gọi là zombie, ăn thịt người mà sống, mất ý thức của con người, không có lý trí. Mà người bị zombie cắn, rất có khả năng sẽ bị lây nhiễm trở thành zombie, cho nên quần thể zombie càng ngày càng lớn, đến mức không thể khống chế, toàn thế giới đều lâm vào khủng hoảng của ngày tận thế.

Đúng lúc này, đoàn thể lính đánh thuê do dị năng giả sáng lập liền xuất hiện.

Theo nội dung mới nhất, Thần Phong đoàn được thuê bởi một vị tiến sĩ đức cao vọng trọng khác, đi tới phòng thí nghiệm bí mật của tiến sĩ điên kia, tìm kiếm dữ liệu ban đầu của dịch thể gien. Nhiệm vụ này có độ khó cao, dọc đường nguy hiểm trùng trùng. Về phương diện chiến đấu, tuy rằng Thanh Điểu không giúp được gì, nhưng cô sinh ra ở dòng dõi y học, được cha mẹ, các anh chị em và trưởng bối ảnh hưởng, đối với học y rất là nhiệt tình, đồng thời lại trưởng thành trong hoàn cảnh tốt đẹp. Cô có kiến thức y học phong phú, lại không bị gò bó với những thiết bị chuyên biệt thuộc công nghệ hiện đại, cho dù không có những công cụ tinh vi này, cô vẫn có thể tìm ra biện pháp.

Cô nhìn có vẻ lơ mơ, nhưng sức tập trung ở những lúc ngàn cân treo sợi tóc, không phải người thường có thể so sánh, vì thế được kết nạp vào Thần Phong đoàn.

Nhưng lần này, lúc cô đang gấp rút cứu chữa cho đồng đội Tất Phương, động vật biến dị mà đoàn đội đang vây công lại đột phá vòng vây, đánh úp tới sau lưng Tất Phương.

Lực công kích của Tất Phương rất mạnh, có thể nói hắn là người không thể thiếu mỗi lần đoàn đội tiến công.

Ngay lúc nguy cấp này, Thanh Điểu bổ nhào đồng đội ngã xuống đất, lại bị móng vuốt của con báo biến dị cào trúng!

Hình ảnh sau cùng, chính là vết máu trên tấm lưng bị cào nát, cùng với biểu cảm nén đau của Thanh Điểu, hình ảnh theo đó mà dừng lại trong khung truyện.

Khương Thiên Diệp ""bộp"" một tiếng khép cuốn truyện lại.

Nhắm mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng tương tự, chẳng qua mặt của nhân vật trong truyện tranh, đều biến thành bộ dạng của Thanh Điểu lúc xuất hiện ở thế giới thực. Sự liên tưởng này một lần nữa làm hắn cau mày.

Bất thình lình, tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ, hắn tiếp nhận cuộc gọi.

"A Diệp, chương mới nhất xem xong chưa?"

"Ừ, mới vừa xem xong."

"Quá tốt rồi, mình học bài ở thư viện mà buồn ngủ muốn chết, cậu đưa truyện tranh lại đây nhé? Để mình phấn chấn một chút."

Khương Thiên Diệp đồng ý, cầm bóp tiền và chìa khóa liền ra cửa.

*

Khi Văn Anh lại trở về trong thân thể, cô không tiếp tục sử dụng gập phép ngay. Từ lần tiếp xúc trước đó có thể nhìn ra, Khương Thiên Diệp rất là không thích nhân vật Thanh Điểu, ở chung một thời gian ngắn có thể để lại ấn tượng ở trong lòng hắn, cộng thêm tính đặc thù của thân phận 2D, đã đủ tạo ra sức ảnh hưởng. Nếu cô vẫn ở lại bên người hắn, ngược lại sẽ bị hắn kéo khoảng cách, không khác gì những cô bạn bình thường khác.

Cô đang tìm một cơ hội thích hợp, mà cơ hội này, đương nhiên phải căn cứ tình tiết trong truyện tranh mà quyết định.

Trong thời gian này, cô học tập và thư giản như "mọi khi". Lần trước ngủ ba ngày, đương nhiên đã bỏ lỡ mấy tiết khóa, cô đang suy nghĩ có nên xin nghỉ trong những lúc phải dùng kỹ năng hay không.

Hôm nay cô ra khỏi thư viện, vừa vặn bắt gặp Hạ Nghi và Phương Nhiễm.

Bây giờ Phương Nhiễm đã danh tiếng vang xa. Học bá đột nhiên tham gia câu lạc bộ cosplay đã làm người ta há hốc mồm, huống chi cô ta sắm vai Thanh Điểu ra dáng ra hình, từ bộ dạng đến khí chất đều có thể chấm năm sao, lập tức nhấc lên một trận sóng gió trong giới mê truyện 《 Thần Phong đoàn 》ở trường này.

Tầm mắt của Văn Anh và Phương Nhiễm vừa giao nhau, liền tách ra.

Còn Hạ Nghi, cô gái này đang đi ra ngoài, không nhìn thấy Văn Anh. Hạ Nghi chỉ thấy ở ngoài cửa thư viện, một nam sinh đi tới bậc thang, lộ ra khuôn mặt, chính là ban thảo lớp bên mà mình thầm thương trộm nhớ.

Hạ Nghi hưng phấn chạy chậm tới trước bậc thang, "Trương Ninh, cậu cũng tới đọc sách à?"

Lúc này, Phương Nhiễm đã chạy tới bên cạnh Hạ Nghi.

"Ngại quá, tôi tới tìm Phương Nhiễm." Trương Ninh hào hoa phong nhã gật đầu với Hạ Nghi, lại đưa một ly trà sữa cho Phương Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, học hành có mệt không? Tôi đặc biệt đi mua cho cậu này."

Hạ Nghi sững sờ, vô ý thức nhìn Phương Nhiễm.

Chẳng biết vì sao, trong đầu Hạ Nghi không tự chủ toát ra lời nói của Văn Anh lúc ở bệnh viện, điều này làm cho Hạ Nghi có chút để ý lời Phương Nhiễm sẽ nói.

Chỉ thấy Phương Nhiễm rất bất đắc dĩ từ chối, "Trương Ninh, A Nghi cũng ở đây, cậu đừng làm khó tôi được không?"

Đôi mắt Trương Ninh buồn bã, "Lẽ nào cậu luôn phải suy xét tới cảm nhận của cậu ấy sao? Tôi chỉ muốn tốt với cậu, không phải muốn cậu lập tức chấp nhận tôi, ngay cả như vậy cũng không được à?"

"Chuyện đó sẽ làm tôi thấy phiền não..." Phương Nhiễm xin lỗi nhìn Hạ Nghi, giống như đang nói chính mình cũng không hi vọng xảy ra chuyện như vậy, không hi vọng người mà Hạ Nghi thích sẽ thích mình.

Trương Ninh chú ý tới, lập tức truy hỏi: "Cũng bởi vì cậu ấy thích tôi, cho nên tôi không thể thích cậu? Chuyện này thật không công bằng với tôi!"

"Xin lỗi, A Nghi cậu ấy..."

Trương Ninh tự nhận mình đã ép dạ cầu toàn, nhưng vẫn cứ bị từ chối, cái tên "Hạ Nghi" lại xuất hiện, khiến cảm xúc mà hắn áp lực nhiều lần bỗng chốc bùng nổ.

Hắn chợt kéo cánh tay Hạ Nghi, giọng điệu cứng rắn, "Hạ Nghi, nếu cậu thích tôi, vậy giúp tôi một chuyện có được không?""

Các sinh viên đang ra vào thư viện, đều không hẹn mà cùng đi chậm lại, nhìn vào bọn họ mà châu đầu ghé tai.

Hạ Nghi bị đau bèn cau mày, "Mọi người đang nhìn kìa, Trương Ninh cậu bình tĩnh chút đi, cậu buông ra trước..."

"Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây? Lần nào cũng vậy, mặc kệ tôi làm gì đều không được đáp lại, chính vì cậu thích tôi đấy! Tôi chịu đủ lắm rồi, Hạ Nghi, tôi thật sự không thích cậu, cậu giúp tôi nói cho Phương Nhiễm được không, nói cho cậu ấy biết cậu đã không thích tôi, được không? Coi như tôi van cậu!"

Lời nói của hắn khiến Hạ Nghi cực kỳ xấu hổ, trong chốc lát đã giận đến run người, cô cố sức tránh thoát hắn, lại dùng móng tay dài của mình bắt lấy hắn, "Sao cậu có thể nói ra những lời này, cậu van tôi? Vậy sao cậu không quỳ xuống van xin đi... A --"Trương Ninh bị móng tay túm đau, bèn buông lỏng tay ra, Hạ Nghi không phòng bị, mắt thấy sắp té xuống bậc thang!

Văn Anh nãy giờ vẫn đứng sau lưng mà nhìn bọn họ, mãi đến khi phát hiện Trương Ninh kéo Hạ Nghi, chỗ đứng của bọn họ có hơi nguy hiểm, cô mới đến gần hơn.

Trong nháy mắt Hạ Nghi sắp té xuống, cô cả kinh, bất chấp lưỡng lự, từ bên phía hông vươn người nhào tới tiếp được Hạ Nghi!

Hai người cùng nhau té xuống bậc thang!

Các sinh viên xung quanh đều kinh ngạc thốt lên!

*

Khi Khương Thiên Diệp đến ngoài cửa thư viện, gọi điện thoại cho Lý Thù xong, liền đứng ở ngoài chờ. Hắn nhìn thấy ba người đang tranh cãi, tuy rằng trong đó có một người quen, nhưng từ nhỏ đến lớn Hạ Nghi gây chuyện nhiều vô số kể, hắn chỉ như mọi người, coi tình hình bất chợt này như một vở kịch vui, nhìn để giết thời gian.

Nhưng bất đồng là, hắn chú ý tới Văn Anh ở sau lưng bọn họ.

Bởi vì từng gặp vài lầnkhi Văn Anh đi chung với Hạ Nghi, cho nên hắn có ấn tượng với cô nữ sinh này, có thể nhìn ra đó là một người tràn ngập tham vọng, Hạ Nghi ngờ nghệch mà ở cạnh Văn Anh, sẽ chỉ bị đùa bỡn xoay quanh. Hắn nhắc nhở Hạ Nghi vài lần, đối phương vẫn mắt điếc tai ngơ, hắn cũng không xen vào nữa.

Lần này lại gặp cô, hắn chỉ coi như cô đang nhìn trò hề của Hạ Nghi, trong lòng nhiều thêm mấy phần ác cảm.

Nhưng mà sự việc nằm ngoài dự liệu của hắn, mắt thấy Hạ Nghi sắp té xuống bậc thang, tim hắn "lộp bộp" một cái bèn chạy tới, đã thấy nữ sinh kia bỗng nghiêng người vọt ra, lót dưới người Hạ Nghi!

Trong nháy mắt đó, hắn có ảo giác như mình đang nhìn thấy Thanh Điểu.

"A Nghi! A Nghi cậu có sao không?"

Phương Nhiễm vội vàng chạy xuống, Trương Ninh thấy tình thế không ổn, trong lúc luống cuống vậy mà chạy mất biệt.

Hạ Nghi ngã lên người Văn Anh, cho nên không quá nghiêm trọng, nhanh chóng được Phương Nhiễm đỡ lên. Hạ Nghi nhìn dáng vẻ đau đớn của Văn Anh, đầu óc vẫn còn ngơ ngác, vô ý thức đưa tay kéo Văn Anh, "Cậu, cậu sao rồi..."

Hạ Nghi không biết Văn Anh tiếp được mình bằng cách nào, nhưng lúc đó người cách mình gần nhất là Phương Nhiễm, có lẽ nếu cô ấy kéo mình, mình sẽ không té xuống. Nhưng Phương Nhiễm không làm vậy.

Điều này khiến cho Hạ Nghi không tự chủ cách xa Phương Nhiễm một chút.

Môi Văn Anh hơi trắng bệch, lại cười với Hạ Nghi, "Không có gì, chỉ trầy da..."

"Đừng lộn xộn!"

Giọng của Khương Thiên Diệp đột ngột vang lên, hắn ngồi xổm xuống, nhíu mày nói với Hạ Nghi: "Vừa nãy cả người cậu đều đè lên người cậu ấy, nếu không cẩn thận sẽ tổn thương đến xương cốt." Tầm mắt của hắn chuyển tới vết thương của Văn Anh, bởi vì cọ vào bậc thang, phần da trên đùi cô bị trầy xước một mảng lớn, đang chảy máu, Khương Thiên Diệp chỉ cảm thấy đầu óc "coong" một cái, cảm giác choáng váng toát ra đến nỗi trở tay không kịp.

Nhưng trước mắt bỗng tối sầm, có một đôi tay che mắt hắn lại.

Mà ngay thời khắc da thịt của hai người tiếp xúc, Khương Thiên Diệp chợt sinh ra một cảm giác quen thuộc với chủ nhân của đôi tay này.

Văn Anh nhanh chóng rụt tay về.

Không chờ hắn suy nghĩ rõ ràng, bên cạnh đã truyền đến tiếng ồn ào của Hạ Nghi, "A đúng rồi, Khương Thiên Diệp cậu sợ máu mà, cậu tránh xa ra, đừng tới làm phiền!" Hạ Nghi lập tức cầm điện thoại muốn gọi cấp cứu.

"Trong khi cậu chờ cấp cứu tới, còn không bằng lập tức đưa đi phòng y tế, trước hết để giáo viên y tế nhìn xem. Còn máu... tôi không nhìn là được rồi." Nói xong, hắn đưa mắt chuyển sang nơi khác, hắn chỉ đột nhiên có ý muốn trợ giúp Văn Anh thôi.

Mà khi hắn chuyển mắt, ánh mắt lại chạm vào mắt của Văn Anh.

Kỳ lạ là, lần này, hắn không còn cảm giác căm ghét khi nhìn vào mắt cô nữa.

*

Cuối cùng vẫn là Khương Thiên Diệp ôm Văn Anh vào phòng y tế làm kiểm tra trước, may mắn là xương cũng không bị thương, chỉ là mắt cá chân bong gân, cẳng chân và phần đùi xuất hiện trầy da ở trình độ nhất định, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại.

Khương Thiên Diệp cầm thuốc trở lại phòng y tế, lại nghe được hai cô gái đang ở bên trong giao lưu tâm sự.

Hạ Nghi cảm thấy rất rối rắm, qua mấy đợt chuyển biến nhấp nhô, cô nàng đã không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ phải lầm bầm thỏa hiệp, "Coi như cậu đoán đúng, không nghĩ tới Trương Ninh thật sự nổi điên với tôi..."

"Đừng nghĩ nhiều quá, cậu chỉ là ánh mắt không tốt thôi." Văn Anh an ủi.

Hạ Nghi nổi giận đùng đùng trừng Văn Anh, lại nhớ tới hành động lúc nãy của cô, không khỏi mềm xuống, "Vậy còn cậu, tại sao cậu giúp tôi?"

"Kỳ thực tôi cũng cảm thấy kỳ quái..." Văn Anh thấp giọng, "Cậu nhớ lần trước tôi muốn giải thích với cậu lý do tôi hãm hại cậu không? Kỳ thực lý do chính là, tôi đố kị cậu."

"Cái gì?!"

Hạ Nghi cho rằng mình nghe lầm.

Văn Anh lại nói tiếp: "Hạ Nghi, cậu biết tại sao từ nhỏ đến lớn, bên người cậu đều không có bạn bè để chơi cùng không? Không phải vì nhà cậu lắm tiền, cũng không phải cậu quá đẹp hay là quá xấu tính, mà là vì, cậu sống quá hạnh phúc. Loại hạnh phúc này thậm chí không đơn giản do bối cảnh gia đình cậu mang đến, mà là cậu được nuôi nấng đến mức ngây thơ đơn thuần, cho dù bị bắt nạt thảm đến đâu, vẫn ngốc nghếch tin tưởng thế giới này là tốt đẹp, nhân tính là lương thiện." Cô nói xong, bất giác cười khẽ, "Mọi người luôn có chuyện không như ý thế này thế kia, chỉ có cậu không như vậy, cậu nói xem kiểu người như cậu có đáng bị bắt nạt không..."

""Cho nên cậu cũng.... đố kị tôi?""

""Đúng vậy, tôi cũng giống bọn họ, đều muốn bắt nạt cậu, khiến cậu không vui vẻ, khiến cậu không như ý. Chỉ có điều...""

""Chỉ có điều lúc cậu nhìn thấy tôi bị thương, vẫn sẽ không khống chế được tới cứu tôi."" Mũi Hạ Nghi đau xót, suýt nữa rơi nước mắt, ""Cậu thật lạ lùng, hãm hại xong lại cứu người, tôi không biết nên nói gì với cậu luôn. Tôi cũng tò mò, rõ ràng cậu ở sau lưng vùi dập tôi, hãm hại tôi, nhưng tôi không giận cậu chút nào...""

Văn Anh nhún vai, "Vậy mới nói cậu ngây thơ dễ lừa."

"Cậu thật phiền!" Hạ Nghi tức giận nhìn cô, bỗng nhớ tới cái gì, ""Chờ đã, nói vậy cậu bảo tôi trang điểm thế kia, cũng là vì đố kị dung mạo của tôi đẹp hơn cậu, mới cố ý dìm tôi?!""

"Ai nói cậu đẹp hơn tôi? Tôi cảm thấy cậu trang điểm như vậy rất ưa nhìn mà, như bây giờ mới xấu, thẩm mỹ mỗi người không giống nhau là chuyện rất bình thường."

Hạ Nghi nghi ngờ nhìn cô, "Lời của cậu rốt cuộc là thật hay xạo đấy?"

Văn Anh không trả lời, chỉ chớp chớp mắt nhìn Hạ Nghi.

*

Trong thời đại ai ai cũng sở hữu một chiếc điện thoại, không thiếu kẻ tò mò quay lại chuyện xảy ra trước cửa thư viện, khi clip Văn Anh nhào qua cứu người được đăng lên diễn đàn, lời đồn đãi liên quan tới việc cô hãm hại bạn bè liền tự động sụp đổ. Mọi người có thể rõ ràng nhìn ra ban đầu cô chỉ đứng xa xa, mãi đến khi Hạ Nghi bị Trương Ninh quấy rầy, mới có vẻ như không yên tâm mà đi lên phía trước, sau đó ở thời khắc nguy cấp cứu được Hạ Nghi.

Chỗ Văn Anh đứng không xem như gần, nhưng bộc phát trong nháy mắt đó, đủ để nhìn ra ý muốn cứu người vượt trên sự an nguy của bản thân.

Điều này làm cho những người vốn dĩ chỉ trích cô, không khỏi dồn dập câm miệng ngừng chiến, khiến mọi người đổi mới cái nhìn và ấn tượng về cô. Dù sao tuy rằng trước kia Văn Anh đối xử thân thiện với người khác, nhưng tuyệt đối không ""anh dũng"" như vậy. Sau chuyện này, hình tượng của cô không còn phiến diện nữa, trái lại ngày càng nhiều người có hảo cảm với cô.

Một tuần lại trôi qua, ngày kỉ niệm thành lập trường sắp đến, bất kể là sinh viên các khoa ngành hay câu lạc bộ, đều tích cực chuẩn bị chương trình biểu diễn.

Câu lạc bộ tennis mà Khương Thiên Diệp gia nhập vốn là một câu lạc bộ ít được chú ý, tiết mục trong ngày kỉ niệm cũng không phải chuyện của bọn họ, nhưng lần này câu lạc bộ cosplay nổi danh trong trường bắt ""tráng đinh"" bên câu lạc bộ tennis. Bọn họ thành ý tràn đầy, sửa tiết mục thành sản phẩm của hai câu lạc bộ, bộ trưởng câu lạc bộ tennis đồng ý giúp đỡ, liền cử Khương Thiên Diệp qua, tham gia dàn dựng và luyện tập tiết mục.

Khương đại thiếu gia cũng không quá hứng thú với kiểu hoạt động từ trên trời rơi xuống này, vừa đi qua liền tự giác ngồi xuống băng ghế, đọc chương mới nhất của 《 Thần Phong Đoàn 》.

Ở đằng xa, Phương Nhiễm mặc trang phục của Thanh Điểu, nhìn thấy hắn.

Phương Nhiễm lượn qua đám người ồn ào, đi tới bên cạnh hắn. Khương Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ nghe cô tò mò hỏi: "Cậu cũng thích xem 《 Thần Phong Đoàn 》 sao? Ngày kỉ niệm lần này bọn mình chuẩn bị diễn nó đấy, cậu thích nhân vật nào?"

"Tất Phương đi."

Khương Thiên Diệp trả lời, so với trạng thái không chút do dự ngày trước, lại có thêm một tia chần chờ, sau đó, hắn mới phát giác cách ăn mặc của người trước mắt.

Bởi vì thân ở tận thế, để tiện chiến đấu, Thanh Điểu thường hay mặc một cái áo T-shirt lộ ra một đoạn eo thon và một cái quần đùi, thân là dị năng giả, thân thể cô đã được cường hóa thích ứng khá tốt với khí hậu, nếu thời tiết không quá khắc nghiệt, cô sẽ không sợ giá lạnh. Phong cách như vậy không thể nghi ngờ cũng làm cho đọc giả nam được rửa mắt.

Vũ khí của Thanh Điểu là một thanh đường đao. Bởi vì siêu năng lực không can hệ tới chiến đấu, cho nên sau khi cô gia nhập đoàn đội, Tất Phương đã đưa nó cho cô, hắn cũng là người dạy cô cách sử dụng.

Trước mắt, Phương Nhiễm đồng dạng ăn mặc mát mẻ, đạo cụ đường đao được cầm vắt ngang dán sát cặp đùi tuyết trắng, hai bên kết hợp, đặc biệt quyến rũ. Cô uốn gối cúi người nhìn hắn: "Tôi cũng rất thích Tất Phương, cậu ta tính cách kiệt ngạo, nhìn như lạnh lùng, nhưng đối xử với mọi người vô cùng chu đáo. Miệng cậu ta lúc nào cũng xoi mói Thanh Điểu, nhưng một khi gặp nguy hiểm, người ngay lập tức bảo vệ Thanh Điểu cũng là cậu ta." Phương Nhiễm cười nói, "Luôn cảm thấy tính cách của cậu ta khá giống cậu."

Hai người vốn dĩ cách rất gần, câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí trở nên có chút ám muội.

Khương Thiên Diệp dựa về phía sau, thẳng thắn nói: "Thật ngại quá, tôi không quen có người kề gần."

Phương Nhiễm tựa như hào phóng ưỡn thẳng lưng, lại không tự chủ vén tóc ra sau tai, có vẻ hơi bối rối. Vào lúc này, phía sân khấu truyền đến tiếng la, ""Phương Nhiễm, Thanh Điểu lại đây vào vị trí nhanh lên --""

Phương Nhiễm thở phào, thầm nghĩ mình quá nóng ruột rồi, tươi cười tự nhiên tạm biệt Khương Thiên Diệp, trở về sân khấu.

Đây là lần đầu tiên mọi người diễn tập chung, bao gồm năm thành viên trong đoàn, còn có những vai phụ có cá tính nổi trội, biểu hiện đặc sắc xuất hiện ở trong truyện, thậm chí còn có người đóng vai zombie. Sau đoạn múa tập thể, toàn bộ lùi về hai bên cánh gà, chỉ để lại người cần biểu diễn, bắt đầu diễn phân cảnh nổi bật trong truyện tranh, nhằm tiết lộ thiết lập của nhân vật.

Lúc này, ánh đèn tối đi, chỉ có ánh sáng đuổi theo chiếu lên người diễn viên, làm lực chú ý của khán giả tập trung hơn.

Không ai chú ý tới, bên góc sân khấu, có một quyển sách đột nhiên phát ánh sáng trắng.

Khương Thiên Diệp nhìn chằm chằm vào ánh sáng này mà sững sờ. Cả người hắn cứng ngắc, mép trang truyện đều bị nắm đến nhăn nheo, thầm nghĩ không thể nào, từng có một lần kỳ ngộ cũng đã rất hy hữu rồi, không thể còn có lần thứ hai. Nhưng một giây sau, không khí móp méo, theo đó là một tiếng ""Ầm"".

Giống như tiếng pháo hoa bùm vang trong anime về thiếu nữ xinh đẹp mà khi hắn còn nhỏ, từng thấy cô bé láng giềng hay xem.

Trên đùi hắn bỗng xuất hiện thêm một người.

Thiếu nữ ngồi nghiêng trên đùi hắn, bởi vì đột nhiên xuất hiện, thân thể mất thăng bằng, bất ngờ ôm lấy cổ hắn. Truyện tranh còn bị cô ngồi lên trên.

Đôi mắt cô nhập nhèm như vừa tỉnh ngủ, có chút mơ màng nhìn bốn phía, đến khi nhìn đến hắn, con mắt mới sáng lên.

"A, là cậu! Đã lâu không gặp!"

"... Đã lâu không gặp?"

Hắn ngẩn ngơ, vô ý thức theo cô phun ra bốn chữ này.

_____

Tự nhiên thấy lượng vote tăng đột biến, cám ơn mọi người nhiều nhiều, mình lại có thêm động lực rồi ("・ω・")9


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.