Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 62: Đạt thành mục đích




Edit/Beta: Chúi

Chủ nhân pháo đài tương tự lãnh chúa thời Trung cổ cũng có chút giống như sự tồn tại của nước nhỏ trong nước lớn. Người dân sống dưới sự che chở của pháo đài đại đa số đều chỉ cần chăm chỉ gieo trồng hoặc tìm kế sinh nhai là được, họ không phải lo việc nộp thuế, lao dịch, chiêu binh, không cần phải lo gì cả.

Chủ nhân duy nhất của họ chính là chủ nhân pháo đài.

Vừa nghe tưởng chừng đây là một cõi yên vui, nếu như pháo đài không lấy đi chín phần, thậm chí tất cả thu nhập mà nói.

Làm thợ rèn, rất có thể bản thân chẳng có nổi một thanh kiếm; nghề ủ rượu, chính mình không có một vò rượu; làm ruộng, ngoại trừ hạt giống cho năm sau còn tất cả đều phải nộp lên…….

Chủ nhân pháo đài sẽ phân phát cho người dân thuộc địa khẩu phần lương thực và vật tư đủ để sống, ngoài ra không có gì khác.

Đây là một nơi bóp tắt mọi hy vọng. Những đứa trẻ sinh ra từ trong pháo đài hoặc ấm hộ(1) là người không có hộ tịch, ngoại trừ ở tại nơi đây, để mặc cho chủ nhân vắt kiệt sức lực, họ thậm chí còn không biết thế giới bên ngoài là như thế nào.

(1)Giải thích lại về ấm hộ: những nạn dân chạy trốn khỏi chiến tranh, cướp bóc đầu nhập vào pháo đài để được sự bảo vệ.

“Thế giới bên ngoài” bị miêu tả thành một nơi chinh chiến liên miên, Hoàng đế người Hồ bắt tráng đinh khắp nơi để phục vụ quân ngũ, người Hán phải chịu đủ mọi ức hiếp chà đạp.

Sống trong pháo đài, tiếp tục được pháo đài che chở dường như trở thành con đường duy nhất và cũng là tốt nhất của họ.

Viên Phóng chính là một vị chủ nhân pháo đài như thế. Gã không cao lớn uy dũng cũng không đa mưu túc trí, gã chỉ được cái tốt số, thừa kế từ phụ huynh đoản mệnh một tòa pháo đài nổi danh phương Nam, đồng thời dựa vào vị trí thông thương Nam – Bắc của nơi đây mà làm tiếp việc kinh doanh.

Dân cư và tài phú tích lũy suốt ba đời đủ để gã tiêu xài cả đời, mà gã đúng thật cũng làm như vậy.

Đương nhiên, đây đều là góc nhìn của người ngoài.

Trong mắt bề tôi ở pháo đài, chủ nhân bọn họ chính là một chủ nhân khiến ai ai cũng phải kính sợ, chỉ cần một lời nói của ngài đã quyết định được sống chết của bọn họ, ngài cũng có thể cho bọn họ cuộc sống như ở thiên đường.

Ví dụ như hiện tại.

Trần Tiết che lại xương sườn còn đang đau âm ỉ, trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mặt.

Bọn họ… bọn họ cứ thế mà cùng Hồ cơ quấn quýt lấy nhau? Ở đây còn hiện diện biết bao nhiêu người vậy mà!

Trần Tiết có chút hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, Bạch Mã trông có vẻ không kiên nhẫn chống cằm nhìn ra chỗ khác, Lộ Na La và mấy võ sĩ Lư Thủy Hồ có chút nóng lòng muốn thử, còn lại Cái Ngô cứ một mực cúi đầu, mải mê điêu khắc một khúc gỗ.

Cái Ngô như cảm nhận được Trần Tiết đang nhìn mình, hắn bèn nhìn lại: “Sao thế? Ngươi cũng muốn đi?” Hắn như nhớ đến cái gì đó, gật gật đầu, “Nếu các ngươi muốn thì đi thôi, chỉ đừng có chơi điên quá.”

Lộ Na La và mấy võ sĩ hoan hô một tiếng, đứng bật dậy nhảy múa cùng các mỹ nhân trong đại sảnh.

Những cô gái này đều có làn da trắng nõn, thân hình cao ráo, hoặc tóc vàng mắt xanh hoặc mũi cao mắt sâu, thoạt trông đã biết không phải nữ tử Trung Nguyên, dẫu vậy nhưng dung mạo lại diễm lệ, phong thái yêu mị, xinh đẹp động lòng người.

Đây là yến hội mà chủ nhân nơi này chiêu đãi bọn họ, tuy gọi là yến hội nhưng ăn lại không phải “đồ ăn” mà là các mỹ nhân đang nhẹ nhàng nhảy múa giữa trung tâm đại sảnh.

Lộ Na La và mấy võ sĩ vừa tiến vào giữa sân, các mỹ nhân đã lập tức sà tới, trước nâng sau quỳ, nghiêng trái ngã phải, thân hình mảnh mai mềm mại như không xương khẽ múa cùng người trước mặt hoặc người sau lưng, uyển chuyển cọ xát, mỗi khi đụng đến những bộ phận nhạy cảm thì nhẹ nhàng phất qua, sau đó lại trườn đi như rắn……

Lộ Na La và mấy võ sĩ vừa hưởng thụ các mỹ nhân “yêu thương nhung nhớ” vừa không thèm động đậy, làm như đang chọn xem ai đẹp mắt lại giống như muốn nhìn xem các nàng còn bản lĩnh gì khác nữa không.

Quả nhiên, nhóm vũ cơ Tây Vực múa càng lúc càng nóng bỏng, biến hóa đa dạng, quyến rũ kinh người, không ngừng phô diễn đủ loại tư thế tự xoa ngực bóp mông, hoặc cởi áo tháo thắt lưng hoặc ôm ấp yêu thương, mấy động tác cọ xát dính dấp trên người nhóm võ sĩ cũng càng lúc càng dày đặc.

Rốt cuộc, một võ sĩ Lư Thủy Hồ chịu hết nổi giơ tay giữ chặt một vũ nữ tùy tiện kéo một cái, “hành sự” ngay tại phía sau chỗ ngồi.

Một người, hai người, ba người…….

Lộ Na La cũng chọn một đối tượng hợp ý, cả đám nằm sấp trên tấm thảm dày được trải trong buổi tiệc mà phập phồng lên xuống, từng tiếng kêu rên như khóc như cười truyền vào lỗ tai Trần Tiết rõ mồn một.

Trần Tiết lập tức nhận ra âm thanh mình nghe được ở phòng chứa nhạc cụ là gì, cũng hiểu câu “Tuy không phải kỹ viện nhưng chẳng khác kỹ viện là mấy” của Như La Nữ là sao.

Người đàn ông hơi béo ngồi ở vị trí chủ nhân liếc mắt nhìn, gật gù như rất hài lòng, lại thoáng thấy trong bữa tiệc còn có ba người vẫn chưa cùng mỹ nhân “nhảy múa” thì khẽ giật mình.

“Thủ lĩnh Cái Ngô và hai vị dũng sĩ, các ngươi không đến hưởng thụ một phen sao?” Gã nói bằng tiếng Tiên Ti rất lưu loát, Cái Ngô còn có thể nghe được một ít tiếng Hán chứ Bạch Mã và các võ sĩ khác không hiểu được tí gì.

Cái Ngô buông mảnh gỗ trong tay xuống, nói một cách tuy không phải quá lãnh đạm nhưng cũng không thể gọi là nhiệt tình: “Trước đây ta từng bảo ta không thích tửu sắc, không ăn thịt tanh. Ta tin Phật.”

“Ta cũng thế.”

“Ta…… Ta không thích mấy chuyện đó.”

“Ha ha ha, sao Phật Tổ lại không thích mỹ nữ? Ta từng nghe không ít chuyện xưa của nhà Phật, kể Phật Tổ hóa thân thành mỹ nữ giáo hóa thế nhân. Thủ lĩnh Cái Ngô đang độ tráng niên, ăn chay niệm Phật không quá thích hợp với ngươi đâu.”

Bên cạnh Viên Phóng là Hồ cơ đẹp nhất, vừa nghe nói Cái Ngô ăn chay không gần nữ sắc thì vẻ mặt vi diệu liếc mắt nhìn hắn một cái.

Chính cái liếc mắt này khiến ý cười của Viên Phóng càng đậm thêm.

“A Phạn, ngươi đến hầu hạ thủ lĩnh Cái Ngô đi.”

“Không, chủ nhân, nô chỉ là……” Hồ cơ kia sợ tới nỗi hoa dung thất sắc, túm lấy góc áo Viên Phóng định giải thích.

“Ngươi sợ cái gì. Cái Ngô là người tuổi trẻ tài cao, hiếm có khó tìm, nếu hắn coi trọng ngươi, ta sẽ tặng ngươi cho hắn. Đi đi, chớ khiến ta thất vọng.” Viên Phóng vỗ vỗ lên tay Hồ cơ nọ, đẩy nàng về phía trước.

Thấy nàng ta đứng dậy khỏi đầu gối Viên Phóng, yểu điệu thướt tha bước đến đây, Bạch Mã lộ ra vẻ mặt chán ghét còn Trần Tiết là khó chịu.

Trần Tiết vốn đang bị đủ loại tà âm làm cho tâm tình dao động hận không thể bịt kín lỗ tai, ngặt một nỗi dù là Cái Ngô hay Bạch Mã, thêm cả đám người đang “vui vẻ” ở đây, chẳng ai có ý định rời đi, hắn cũng chỉ có thể véo bắp đùi để giữ tỉnh táo.

Đối với một trai tân lớn tuổi mà nói thì dụ hoặc này quá là kích thích rồi.

“Đó chẳng phải là cơ thiếp của chủ nhân nơi đây ư? Sao lại đi về phía này?”

“Hừ!” Bạch Mã nhỏ giọng giải thích, “Mấy tầng dưới chót của Nghinh Phong Các này đều là kỹ nữ có thể tùy ý hưởng thụ, Hồ cơ mà gã thích đều ở trên lầu. Cô nàng này bất quá ở tầng hai, có lẽ khá nổi bật trong số những kỹ nữ ở đây nhưng so với nhóm Hồ cơ ở tầng ba, tầng bốn và tầng cao nhất thì chỉ là món đồ chơi có thể tùy ý tặng ra ngoài mà thôi.”

“Vậy vợ cả của gã ở tầng cao nhất à? Vợ cả của gã không có ý kiến gì sao?” Trong mắt Trần Tiết, có thể cưới được một người vợ chính là chuyện không dễ dàng gì.

“Vợ cả của gã chết lâu rồi. Thăng quan phát tài vợ lại chết, hà hà, nghe bảo người vợ cả đó và đại ca đồng thừa kế pháo đài của gã chết cùng lúc, ai mà biết chuyện gì đã xảy ra.” Bạch Mã lộ ra thái độ mỉa mai quen thuộc, “Được rồi, không nói nữa, để coi Hồ cơ gặp xui xẻo kia ăn mệt như thế nào.”

Nếu nói về diện mạo thì Hồ cơ kia không xem như quá xinh đẹp nhưng bắt mắt nhất là dáng người khêu gợi của nàng. Chẳng biết là do cây cột bằng đồng trong đại sảnh hay thảm lót giữ được nhiệt độ mà đang giữa mùa đông lạnh giá, Nghinh Phong Các lại ấm áp như xuân.

Nhờ nhiệt độ ấm áp nên Hồ cơ kia chỉ mặc một thân áo mỏng lại không có vẻ gì là rét lạnh, mảnh vải bó chặt đôi gò bồng đảo đầy đặn vô cùng mời gọi, không ngừng phập phồng theo từng bước chân, nàng ta chưa đến bên cạnh Cái Ngô, Trần Tiết đã mặt đỏ tai hồng cúi gằm xuống.

“Xem bộ dạng vô dụng của ngươi kìa.” Bạch Mã cười khoái chí, “Ngay cả bộ râu quai nón cũng không che nổi cái mặt đỏ ửng của ngươi, còn dám nói đã ba mươi tuổi, nói đùa với ta phải không?”

“Ngươi mới mười sáu mà sao y như tên quỷ dê xồm vậy!” Trần Tiết tức muốn hộc máu.

“Mấy nữ nhân này không dụ nổi ta.” Bạch Mã cười phì một cái, “Ta không thích dạng này.”

Hồ cơ kia ôm cõi lòng đầy kỳ vọng quỳ xuống, cúi sát cơ thể trước người Cái Ngô nhưng cũng không kề sát hay cọ tới cọ lui như những Hồ cơ khác mà là thấp giọng khẩn cầu: “Xin ngài đừng từ chối ta, mặc kệ là diễn trò cũng được, nếu không, ta sẽ mất mạng!”

Mỹ nhân bị cự tuyệt cũng như phế phẩm, kết cục thảm không nỡ nhìn.

Cái Ngô nhìn nàng một cái, ngừng lại động tác điêu khắc trên tay.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”

“Có thể…… có thể muốn ta ở chỗ này được không?” Hồ cơ kia mân mê hoa tai, “Ta sẽ khiến cho ngài rất thoải mái.”

Trần Tiết bỗng cảm thấy bản thân đã tới một nơi kỳ quái.

Cũng như Cái Ngô đã từng nói, “Đây là một chỗ tệ hại, chúng ta phải nhẫn nại một thời gian.”

So với phương Nam xa lạ chưa từng đặt chân tới thì nơi này đúng thật là quá tệ hại.

Cái Ngô nghe nàng ta nói xong bèn gục đầu xuống tiếp tục điêu khắc pho tượng trong tay.

“Vậy thì không được. Ta không có thói quen xả thân nuôi hổ.”

Khuôn mặt Hồ cơ trở nên trắng bệch.

Mà Viên Phóng vẫn luôn chú ý phía bên này chuẩn bị vẫy tay kêu nàng ta trở về.

“Bạch Mã, ngươi giúp nàng ấy một chút.” Cái Ngô đột nhiên lên tiếng.

“Vâng!” Bạch Mã cười hì hì giơ tay kéo Hồ cơ kia qua, đè nàng nằm xuống dưới người mình.

Ngồi bàn kế bên, hai mắt Trần Tiết đang trừng to như chuông đồng.

Thằng nhóc Bạch Mã…… mới mười sáu tuổi…….

Bạch Mã dùng cơ thể thoáng thay đổi góc độ, sau khi đặt Hồ cơ kia khuất sau kỷ án bèn dùng tay giả vờ xoa xoa trên người nàng ta, giống như mấy vũ nữ khác tự vuốt ve người mình, hắn vừa ra vẻ như đang “hành sự” vừa cúi đầu xuống…… Kề sát bên cổ nàng ấy, chơi đùa cùng chiếc khuyên tai.

Hồ cơ kia chỉ thoáng sửng sốt rồi lập tức cắn răng, từ trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều, thân thể cũng tự phập phồng di chuyển theo quy luật, là Hồ cơ giỏi về vũ đạo nên khống chế cơ bắp, tự mình chuyển động chỉ là việc nhỏ đối với nàng.

Trần Tiết thật sự là lần đầu tiên chứng kiến “cảnh xuân” kiểu này, Bạch Mã và Hồ cơ kia khuất sau kỷ án, mặc cho ai nhìn vào cũng tưởng tượng ra xuân sắc vô biên nhưng trên thực tế Bạch Mã chỉ rung đùi đắc ý vân vê món trang sức trên người Hồ cơ, cô gái người Hồ trông như vô cùng chìm đắm nhưng từ góc nhìn của Trần Tiết, hai người đó ngay cả góc áo cũng chưa đụng vào.

Cái Ngô ngồi một bên nhìn như không thấy, tiếp tục điêu khắc mảnh gỗ trên tay như đó mới là chuyện có ý nghĩa nhất trên đời, để lại Trần Tiết đã sắp hóa đá câm lặng đối diện với cái thế giới quần ma loạn vũ này.

***

Viên Phóng ngồi trên đài cao một mình tự rót tự uống, sau khi nhìn thấy động tĩnh bên phía Cái Ngô thì mỉm cười như rất hài lòng, tiếp tục thưởng thức vũ điệu của nhóm Hồ cơ không có ai chọn.

Mỗi ngày đều trôi qua như vậy thật sự có chút ngán ngẩm, chẳng lẽ không có gì thú vị hơn sao?

Gã đột nhiên cảm thấy uể oải, dù biết đám người Hồ Lư Thủy trong thính đường có thế lực hùng mạnh, thêm cả có người ở phía Nam muốn mời chào nhưng gã cũng không có ý muốn làm thân cùng bọn họ.

Gã đúng là yêu thích Hồ cơ nhưng đối với người Hồ thì một chút hứng thú cũng chẳng có.

Bất quá chỉ là một đám man di mọi rợ.

Thôi, nể mặt người ở phía Nam coi trọng bọn họ, cho ăn ngon uống tốt, chiêu đãi chu toàn cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi.

*

Cuộc sống nhàm chán như thế đột nhiên truyền đến tin tức về nữ phú thương tuyệt sắc đến từ Hạng Thành, đây giống như một cơn gió mát thổi bay cái nóng mùa hè, lập tức khiến tinh thần Viên Phóng phấn chấn hẳn lên.

Khuê mật của Phí Vũ phu nhân, Công chúa tiểu quốc Tây Vực, góa phụ của đại phú thương Tây Vực, vì bị người dòm ngó tài sản nên phải đến Đại Ngụy tìm kiếm sự giúp đỡ từ khuê mật ngày xưa……

Mấy thứ này đối với Viên Phóng mà nói thì không có gì đáng kể.

Về phần tuyệt sắc ấy à?

Trước khi nhìn thấy người, gã cũng không để tâm.

Điều làm gã chú ý chính là một nhóm người bôn ba đến từ Tây Vực lại có thể tránh được mã tặc và cướp trong sa mạc, chống lại đạo tặc đông như kiến ở vùng biên giới Đại Ngụy, cứ thế mà bình an tiến vào Đại Ngụy, hơn nữa còn an toàn đi từ Đôn Hoàng thẳng tới Trần Quận…..

Hành trình này không hề yên ổn, cả đoàn xe gây chú ý như vậy, đi ngang qua nơi nào cũng đều sẽ bị người nơi đó “luộc” một lần, tới được Trần Quận đáng lý sẽ không thể “lừng lẫy” như thế.

Trừ khi vị phu nhân kia có võ trang hùng mạnh, mạnh đến nỗi lấy một địch mười mới không gây chú ý lại có thể bảo vệ nàng an toàn.

Nếu không, cho dù là Ngụy đế cũng sẽ không để yên cho một đội ngũ tương đương một nhánh quân như thế này tiến vào đất Ngụy, lại còn đi xuyên qua vùng đất trung tâm của Đại Ngụy.

“Viên An bảo nàng ta muốn ở đây buôn bán cái gì?” Viên Phóng lập tức nổi lên ý định gặp mặt vị “Địch Cơ phu nhân” này một lần.

“Mỗi năm muốn bán năm trăm bình ‘Nước mắt mỹ nhân’ ạ”.

Viên Phóng lập tức ngồi thẳng dậy.

“Ngươi chắc chắn là ‘Nước mắt mỹ nhân’? Nàng ta lại mang đến được nhiều như thế? Đã xác nhận rồi sao?”

“Địch Cơ phu nhân vừa gặp mặt đã tặng Viên chủ sự một bình. Là Nước mắt mỹ nhân loại hảo hạng, cả Bình Thành chỉ sợ không có được mấy bình.” Tên thuộc hạ cố ý khoe mẽ, “Xem ý tứ của nàng ta dường như muốn bán cho phía Nam. Cũng không biết có phải vì điều này nên nàng ta mới đến cậy nhờ Phí Vũ Thái thú hay không. Trần Quận là giao giới với Lưu Tống……”

Là muốn tới để mở đường sao? Nếu vậy thì đã giải thích được lý do nàng ta đích thân vào Huyện Hạng.

Nước mắt mỹ nhân là rượu quý của tiểu quốc Thiện Thiện ở Tây Vực, mỗi năm không sản xuất được bao nhiêu, mấy cường quốc khác ở nơi đó còn muốn lấy đi một ít. Loại rượu này bảo quản không dễ, vận chuyển lại khó khăn, dù tính gộp toàn bộ Bình Thành cũng chẳng được mấy bình. Vậy mà một quả phụ xuất thân bí ẩn vừa mở miệng chính là năm trăm bình mỗi năm, coi bộ còn muốn mở rộng về phía Nam, một mối làm ăn như thế mà gã không tìm cách hợp tác thì đúng là thật xin lỗi cái pháo đài xây giữa giao giới hai nước này rồi!

“Người đâu, đi mời Tống Nhị tiên sinh lại đây!” Viên Phóng buông xuống chén rượu trong tay, “Hãy chuẩn bị sẵn sàng, mời vị Địch Cơ phu nhân kia tới pháo đài một chuyến!”

***

Phủ Thái thú.

“Địch Diệp Phi, ngươi cũng liều quá rồi đó! Vừa mở miệng đã muốn mua cửa hàng của Viên gia ở phường Đại Đồng, chúng ta mua nổi sao? Mấy cửa hàng đó giá cả bao nhiêu chúng ta cũng không biết! Lỡ đâu tên chủ sự Viên An kia không bị ngươi nắm được, thuận thế nói giá luôn thì phải làm sao?”

“Ao cá này ta thầu hết” bộ dễ lắm sao?

Quốc gia này ngay cả tiền đồng cũng chẳng có, muốn mua cửa hàng, lấy gì mua? Chẳng nhẽ khiêng tới mấy rương vàng?

Lỡ đâu Viên gia đòi mấy thứ đại loại như tiền đặt cọc, cả đám đi đâu tìm ra tiền cho hắn đặt cọc? Phí Vũ Thái thú đã tài trợ đủ đường cho họ rồi, giờ chẳng lẽ còn phải tài trợ vàng nữa?

Tất cả những cái đó đều là nhân tình, sau này Thác Bạt Hoảng vẫn phải trả lại cho người ta!

“Nếu tên đó muốn đặt cọc, ta liền nói hắn vẫn chưa đủ tư cách.” Địch Diệp Phi cởi ra đôi giày, khó chịu dùng tay xoa xoa ngón chân mình.

Đôi giày chật chội như vậy, đúng là chịu tội mà!

Nhóm thân binh và cò trắng đứng kế bên lộ ra vẻ mặt “A, ảo tưởng đã tan biến”, rưng rưng rơi lệ xoay đầu ra chỗ khác, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng “mỹ nhân xoa chân” này.

Hạ Mục Lan thật ra lại thấy bình thường, đặt mông ngồi xuống cạnh Địch Diệp Phi.

“Vậy tiếp theo chỉ cần chờ thôi?”

“Ừm, mấy pháo đài kiểu này nếu chỉ dựa vào ấm hộ làm ruộng sẽ không thể duy trì nếp sống xa hoa lãng phí của chủ nhân, Viên Phóng mở nhiều cửa hàng ở Hạng Thành như vậy chính là minh chứng. Pháo đài của gã nằm ở vị trí hiểm yếu, ngày thường chắc chắn không thiếu việc lén vận chuyển vài thứ từ đất Tống đến bán.” Địch Diệp Phi đổi sang xoa chân bên kia.

“Nơi đây cũng cần lương thực và tơ lụa của nước Tống, phỏng chừng Phí Vũ Thái thú cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Nghe được có rượu nho đặc sản Tây Vực, gã nhất định sẽ gấp không chờ nổi. Mặt hàng này nếu bán được tới đất Tống sẽ đội giá lên gấp vài lần. Địch Cơ phu nhân không có cách nào, chỉ có thể dựa vào gã.”

……..

“Sao đầu óc ngươi linh hoạt dữ vậy?”

Hạ Mục Lan lục lại trong trí nhớ, dường như từ lúc bắt đầu đầu tòng quân, Địch Diệp Phi đã nghĩ cách tiến vào trại tân binh lợi hại nhất để được sự che chở từ đồng đội, về sau, Tố Hoà Quân cho hắn cơ hội vào Túc vệ quân, hắn cũng đi ngay không chút do dự.

So với hắn thì Hoa Mộc Lan vẫn luôn được “chiếu cố” bởi Vương Tướng quân, Hạ Tướng quân và sau đó là Tố Hoà Quân. Nàng chỉ cần đảm nhiệm việc xông về phía trước, không cần để ý tới cái gì mà chính trị mưu lược, âm mưu quỷ kế.

Cũng chẳng phải Hoa Mộc Lan không hiểu chính trị mà là ngay từ đầu đã không quan tâm mấy chuyện đó. Bên cạnh nàng có vô số người giúp đỡ trải sẵn đường, nàng chỉ cần yên tâm làm tốt chức trách của mình —— tung hoành nơi chiến trường là được rồi.

Hoa Mộc Lan làm tướng soái nửa đời, được quang vinh vô hạn không thể không kể đến việc nàng có một vị cấp trên tốt bụng và vô số những chiến hữu vào sinh ra tử.

Đây là điều may mắn đến cỡ nào.

Thật ra cuộc đời và nghề nghiệp của Hạ Mục Lan cũng khá tương đồng với Hoa Mộc Lan. Từ bé, cô đã không phải quá thông minh, chỉ có tính cách kiên định là hiếm thấy so với bạn bè đồng trang lứa, hơn nữa còn rất nhẫn nại.

Bố và anh đều là cảnh sát nhưng tới lượt cô thì trường cảnh sát cũng không bảo đảm sẽ bố trí công tác. Bố cô là người có tư tưởng bảo thủ, cho rằng phải làm công nhân viên chức nhà nước mới xem như có công việc ổn định, vậy nên sau khi mặt ủ mày ê lượn một vòng xung quanh các đơn vị bạn, ông vỗ đùi đánh đét một cái:

—— học pháp y! Các đội điều tra hình sự và tòa án đều thiếu trầm trọng nhân viên pháp y chuyên nghiệp.

Hạ Mục Lan mơ mơ màng màng báo danh khoa Pháp y ở trường đại học Y dược, học tới năm hai thì rất nhiều bạn học, đặc biệt là bạn học nữ đã thi nhau chuyển ngành, chỉ mỗi mình cô vẫn kiên trì đến khi tốt nghiệp, sao đó tham gia thi sát hạch, tiến vào đội điều tra hình sự mà các bạn học nam đều ghét bỏ chứ không phải trung tâm giám định tư pháp được ưa chuộng, cô làm một hơi đã trụ được rất nhiều năm.

Có người từng hỏi cô có cảm thấy dơ bẩn, mệt mỏi hay sợ hãi hay không? Hiện giờ nghĩ lại, cô thấy đó chẳng qua cũng chỉ là công việc, một công việc có tính chất đặc thù, có lẽ không quá được mọi người hưởng ứng. Thời gian đầu cũng từng bối rối mất phương hướng, có khi còn bị người nhà nghi phạm căm ghét đến nỗi hất phân vào mặt nhưng nghề nào cũng có nguy hiểm riêng, đó chẳng qua chính là nguy hiểm của cái nghề này mà thôi.

Trước khi xuyên không, trong Cục vừa chuẩn bị đăng báo về cô, là nhân tài nòng cốt của đội kỹ thuật pháp y hình sự được đưa đi tu nghiệp, trở về sẽ có thể gia nhập vào đội ngũ tinh nhuệ của đội cảnh sát hình sự.

Theo như Cục trưởng nói, nguyên nhân cô được chọn là vì người trẻ tuổi mà vừa kiên định vừa cẩn thận như cô rất hiếm hoi, hơn nữa, ít nhất trong vòng mười năm xem ra cô sẽ không có ý định đổi nghề.

Mọi chuyện bất quá mới có mấy tháng thôi mà vừa mở mắt, cô đã trở thành Hoa Mộc Lan, có được một nhóm chiến hữu với tương lai vô hạn, kết bạn cùng một vị Thái tử hàng thật giá thật, bắt đầu bôn ba ở vùng đất Bắc Ngụy 1500 năm trước này.

Đôi khi cô ngẫm nghĩ, cảm thấy thế gian này thật sự quá mức vô thường, bản thân cô là pháp y, vị anh hùng Hoa Mộc Lan là nữ nhi nhưng so với việc cô xuyên thành nàng thì chẳng là gì cả.

Bản thân cô chỉ biết nghiệm thi và điều tra hiện trường cùng Hoa Mộc Lan giỏi nhất là đánh giặc, về mặt “mưu lược”, cả hai đều không thể bì nổi với rất nhiều người thông minh trên đời này nhưng rất bất ngờ là cả hai đều không sợ hãi mọi âm mưu quỷ kế, cũng không cảm thấy những ai am hiểu việc đùa bỡn lòng người là người xấu, đấy chính là tài năng thiên phú của họ, giống như Hoa Mộc Lan trời sinh đã có sức mạnh kinh hồn hay cô sinh ra đã có thể lặp đi lặp lại một công việc buồn tẻ mà không biết chán vậy.

Nghĩ thông suốt điểm này, sự hâm mộ của Hạ Mục Lan đối với Địch Diệp Phi và Thác Bạt Hoảng chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất, ngược lại chú ý tới việc bọn họ nên dò hỏi tin tức của Cái Ngô từ pháo đài bằng cách nào.

“Đại nhân, pháo đài Viên gia đã phái người lại đây.” Một thân binh bước vào phòng bẩm báo.

Địch Diệp Phi vội mang giày vào, nghiêm mặt hỏi: “Là ai tới?”

“Là người có quyền lực đứng thứ hai trong pháo đài Viên gia, người ta gọi gia thần này là ‘Tống Nhị tiên sinh’. Hắn đích thân đến cửa đưa bái thiếp.”

“Vậy ta đây cũng sẽ phái người quan trọng nhất bên cạnh đi nhận bái thiếp.” Địch Diệp Phi cười khẽ với Hạ Mục Lan, “Thiết nương tử, hãy tiếp đón Tống Nhị tiên sinh kia cho chu đáo nhé.”

Hạ Mục Lan đứng dậy, mang vẻ mặt vô cảm đi theo thân binh kia.

Tống Nhị tiên sinh là một văn sĩ với khuôn mặt bình thường khoảng chừng ba mươi tuổi, tuy vẻ ngoài của hắn không có gì đặc biệt nhưng Hạ Mục Lan một chút cũng không dám chậm trễ. Tống Nhị tiên sinh này thật ra lại rất khách khí, sau khi nói rõ chủ nhân pháo đài rất có hứng thú với “việc làm ăn” của các nàng thì đã mời họ đến pháo đài Viên gia để nói chuyện.

Hạ Mục Lan chấn động tinh thần, đây hoàn toàn trùng khớp với tình huống mà mọi người đã từng bàn bạc, thậm chí còn nhảy cóc qua quá trình hai bên dò xét thực lực lẫn nhau, vào thẳng vấn đề chính.

Hạ Mục Lan đưa ra rất nhiều nghi vấn về sự an toàn của chủ nhân bên mình, hy vọng chủ nhân Viên gia có thể vào thành thương nghị. Mà Viên Phóng rất ít khi rời khỏi pháo đài là việc mà ai ai cũng biết.

Sau khi hai bên tranh luận một hồi, Tống Nhị tiên sinh phát hiện cái vị “Thiết nương tử” này vốn sẽ không thể thương lượng cùng người khác, chỉ cứng đầu hỏi tới hỏi lui mãi một câu “Được, vậy vấn đề an toàn thì sao?” khiến Tống Nhị hắn chỉ biết cười khổ.

Danh tiếng bên ngoài của chủ nhân nhà mình thế nào, xem ra vị Hồ cơ tuyệt sắc kia sẽ không tùy tiện đồng ý.

Nếu là nam giới thương nghị việc này sẽ không phiền phức đến vậy!

Tống Nhị tiên sinh suy tư trong chốc lát đã đồng ý các nàng có thể dẫn theo hộ vệ của Địch Cơ phu nhân vào pháo đài, nếu vẫn chưa yên tâm cũng có thể mượn thêm quận binh của Phí Vũ Thái thú, Viên gia sẽ bảo đảm an toàn cho Địch Cơ phu nhân và chắc chắn nàng sẽ không phải chịu bất cứ sự “quấy rầy” nào.

Người ta đã nói đến vậy rồi, Hạ Mục Lan cũng liền giả vờ “vừa lòng” gật đầu, định ra ba ngày sau khởi hành, giao kèo với bên Viên gia sẽ phái người tới đón.

***

Ba ngày sau, dưới sự chú ý của vô số bá tánh trong thành, đoàn xe của “Công chúa Tây Vực” nối đuôi nhau rời khỏi huyện thành Hạng Huyện. Phí Vũ Thái thú đích thân đưa đoàn người Địch Cơ phu nhân đến cổng thành, lại phái thêm năm trăm quận binh đi theo hộ vệ.

Lần đầu tiên, nữ võ sĩ của Địch Cơ phu nhân không ngồi cùng nhau trong xe ngựa mà đơn độc cưỡi một con ngựa cao lớn có màu lông đen tuyền. Con ngựa này thần tuấn phi phàm, nhìn từ xa, vị “Thiết nương tử” một thân trang phục đen dường như đã hòa thành một thể với thớt ngựa, phong thái hiên ngang oai hùng khiến vô số người phải cất lời tán thưởng.

Từ Hạng Thành đi đến pháo đài Viên gia không đến một ngày, sáng sớm xuất phát, chạng vạng đã tới nơi. Viên Phóng nhận được tin tức, từ buổi sáng đã dẫn theo thuộc hạ ra khỏi pháo đài ba dặm bắt đầu chờ đợi.

Ánh tà dương đỏ như màu máu, đoàn người mang đầy hơi thở dị vực từ xa xa mà đến, nữ võ sĩ cao lớn với khuôn mặt vẽ đầy hoa văn dây leo xoay người xuống ngựa, thần sắc lạnh nhạt bước tới đây…….

Nhìn bóng dáng nữ võ sĩ oai hùng càng lúc càng đến gần ——

Viên Phóng bỗng cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tới nơi……

Vở kịch nhỏ:

Hệ thống nhắc nhở, hệ thống nhắc nhở: Chủ nhân của bạn đã tới gần, xin hãy chuẩn bị nghênh đón.

Trần Tiết:?

Viên Phóng:?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.