Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 59: Tiên nữ hạ phàm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit/Beta: Chúi

“Không có khả năng, nghĩ cũng đừng nghĩ!” Địch Diệp Phi vốn không cho Hạ Mục Lan bất cứ cơ hội thương lượng nào, “Bất quá chỉ là một Đô úy nho nhỏ lại bắt ta phải chịu nhục như vậy sao!”

“Cái gì mà Đô úy nho nhỏ? Đó cũng là một mạng người đấy! Huống chi việc này bắt nguồn từ ta, từ việc nhiều người dân Lương Quận suýt chút đã bị tàn sát mà ra. Nếu chẳng phải ta kết thù cùng Cái Ngô, Trần Tiết cũng sẽ không bị bắt đi, hiện tại hắn chắc chắn đang chịu hết tra tấn. Loại người như Cái Ngô không học được bài học thì sau này vẫn sẽ mãi làm chuyện ác, coi như ngươi làm việc tốt, vì dân trừ hại đi.”

Trước đây Hạ Mục Lan làm công tác tư pháp nên đối với “phần tử tội phạm” hở chút là cướp bóc hở chút là bắt cóc như này, cô căm thù đến tận xương tủy.

“Các người muốn ta giả trang cũng phải xem tình huống chứ!” Địch Diệp Phi chỉ vào bản thân, “Năm nay ta đã ba mươi bốn tuổi, chẳng phải mười bốn, hai bốn!”

Hạ Mục Lan duỗi đầu kề sát vào mặt hắn mà nhìn.

Ừm, nhìn kỹ đúng thật là có vết nhăn li ti, làn da cũng không láng mịn như khi vừa nhìn lướt qua!

“Chỗ ngươi đóng quân gió lớn lắm sao? Hay vì làn da của người da trắng vốn là như vậy…..” Hạ Mục Lan nhỏ giọng lầm bầm, duỗi tay ra định sờ.

Địch Diệp Phi liếc nhìn Hoa Mộc Lan bằng ánh mắt căm tức. Hạ Mục Lan bị đôi mắt màu xanh lục kia giật điện khiến trái tim bé nhỏ run bần bật vội lùi về sau vài bước, giơ tay vỗ vỗ ngực.

“Tuy là ngươi có hơi lớn tuổi chút, làn da cũng hơi thô ráp nhưng nói về sắc đẹp thì ngươi bỏ xa người khác mấy con phố luôn á!”

Nữ thần quân doanh, đúng thật là danh bất hư truyền!

“Huống chi chúng ta chỉ diễn kịch thôi, đâu thật sự muốn ngươi đi quyến rũ tên quỷ già háo sắc kia đâu!”

Lúc đầu họ vốn nghĩ sẽ để Địch Diệp Phi giả làm vũ cơ, để tên đi mua vũ cơ người Hồ của Viên gia phát hiện, kế tiếp nhân cơ hội trà trộn vào Viên gia.

Sau đó nghĩ lại cảm thấy không tốt, làm như vậy thì họ không có bất cứ quyền chủ động nào trong tay, hơn nữa, nếu mua bán thất bại, đối phương cho người trắng trợn cướp đi vậy thật đúng là mất cả chì lẫn chài.

Tông chủ Viên Phóng ở Trần Quận phương Nam năm nay đã bốn mươi có lẻ, đã sớm qua khỏi cái tuổi nóng nảy bộp chộp. Nếu muốn hấp dẫn sự chú ý của gã, khiến gã tình nguyện mời tới cửa, đối đãi như khách quý thì Hồ cơ này cần phải có thân phận và sắc đẹp có thể khiến gã động tâm.

Địch Diệp Phi có diện mạo điển hình của người Tây Vực: da trắng mắt xanh, ngũ quan sắc sảo, dáng người dong dỏng cao. Nếu nói về nét đẹp có lẽ hắn sẽ không phải là người đẹp nhất mà Viên Phóng từng được gặp, hơn nữa vóc dáng của hắn quá cao gầy.

Thế nhưng trước đây Địch Diệp Phi là hộ vệ bên cạnh Hoàng đế, sau đó lại ở lâu trong quân đội, sát phạt quyết đoán đã quen nên một thân khí chất của hắn vốn là thứ mà một vũ cơ sống cuộc sống phiêu linh, lấy sắc thờ người không thể nào so sánh được.

Mỹ nhân như thế là khó chinh phục nhất, cũng là dạng có thể khiến tên đàn ông như Viên Phóng muốn đoạt vào tay.

Cho nên Hạ Mục Lan, Thác Bạt Hoảng và A Lộc Hoàn cùng nhau thương lượng trong chốc lát, kiến nghị Địch Diệp Phi giả làm nữ phú thương từ Tây Vực đến phương Nam buôn bán, tốt nhất là kiểu được thừa kế tài sản, nhân mã của phu quân đã qua đời, từng quen biết Phí Vũ Thái thú, sau khi phu quân khuất núi đã đến Hạng Thành cậy nhờ bạn cũ, sẵn tiện buôn bán ở đây.

Những cửa hàng làm ăn khấm khá ở Hạng Thành hầu như đều bị Viên gia nắm trong tay, chỉ cần Địch Diệp Phi tỏ thái độ có hứng thú với cửa hàng Viên gia, sau vài lần tiếp xúc hy vọng có thể đến cửa bái kiến, thứ nhất là vì việc làm ăn, thứ hai vì Địch Diệp Phi quả thật là rất xinh đẹp, nói không chừng Viên Phóng sẽ mời “nàng” vào pháo đài Viên gia.

“Nữ thương nhân” này phải là tuyệt sắc giai nhân, có chút lả lơi thành thục nhưng biểu hiện không thể quá tùy tiện, phía sau cũng phải có chỗ dựa. Điểm này họ phải nắm chắc được độ cân bằng, nếu chỗ dựa quá lợi hại, Viên Phóng sẽ không nhúng tay mang đến phiền toái cho bản thân; nếu chỗ dựa quá yếu, Viên Phóng sẽ không thèm để vào mắt.

Thế nên Phí Vũ A Mộc là thích hợp nhất, bản thân hắn tuy chỉ là Thái thú nhưng huyện quan không bằng hiện quản(1), dù sao thì hắn chính là người đứng đầu vùng Trần Quận này, trong nhà còn có phụ huynh làm quan trong triều, tuy chẳng phải quan to chức lớn gì nhưng chọc vào hắn cũng rất phiền hà, còn muốn khơi thông mối quan hệ, giật dây bắc cầu gì đó lại rất dễ dàng.

(1)Chức quan dù cao cũng không bằng người cấp bậc thấp hơn nhưng được nắm thực quyền.

Nếu xử lý hoàn hảo “độ cân bằng” ấy, để Viên Phóng cảm thấy nàng tình ta nguyện, chỉ thiếu mỗi mồi lửa thúc đẩy, vậy thì “nàng” mới đạt được tôn trọng, mới có thể mang theo người của mình tiến vào pháo đài, nếu không, dù Địch Diệp Phi vào đó được nhưng một mình hắn thì kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, đừng nói là cứu người mà sẽ biến thành Hạ Mục Lan bọn họ cứu hắn.

*

Hiện tại cái gì cũng có sẵn, nếu muốn giả làm nữ phú thương giàu nhất một vùng rất dễ dàng, Chu gia và Phí Vũ gia nguyện ý cung cấp ngựa xe, Phí Vũ phu nhân thậm chí có thể phái tỳ nữ Tiên Ti trong nhà tới làm hầu gái cho Địch Diệp Phi, điểm tô thêm cho hắn, giúp gia tăng lực thuyết phục.

Thế nhưng tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Nếu vẻ ngoài Hạ Mục Lan được như Địch Diệp Phi, chắc chắn cô không nói hai lời mà giả trang ngay. Ngặt nỗi cô lại là kiểu đứng bên cạnh Địch Diệp Phi, mọi người đều cảm thấy cô mới là nam nhân, bảo giả làm “Hồ cơ” ấy à? Làm ơn, đừng khiến nhóm chiến hữu sợ tới mất ngủ luôn đi!

Hiện giờ, ứng cử viên thích hợp nhất chính là Địch Diệp Phi vì hắn đủ đẹp, đủ khí chất, ứng biến đủ nhanh nhạy, võ nghệ cũng cao tới mức đủ tự bảo vệ mình, muốn tìm nữ nhân khác để nằm vùng mà được như vậy hầu như là hy vọng xa vời.

Địch Diệp Phi lại có một thân bản lĩnh thay đổi giọng nói, vấn đề đau đầu nhất cũng đã dễ dàng giải quyết! Dù nữ phú thương Tây Vực có đẹp cách mấy mà mở miệng nghe giọng đàn ông cũng sẽ hù chết người ta đấy, biết không!

Một nhân vật hầu như sinh ra để dành cho Địch Diệp Phi vậy mà hắn nỡ từ chối!

Hắn là Trấn Tây Tướng quân hàng Tứ phẩm trong triều, nếu hắn không chịu thì đúng là chẳng có cách nào ép được, mấy vị Thái thú thậm chí còn thấp hơn hắn một bậc.

Giờ Hạ Mục Lan chơi trò “tình hữu nghị” cũng thất bại. Địch Diệp Phi không muốn giả nữ, lại càng không muốn giả thành nữ trước mặt “Hoa Mộc Lan” nên ai nói gì nói cũng chẳng ích lợi gì.

“Việc này cũng không đơn giản vậy đâu.” Thác Bạt Hoảng một mực mỉm cười đứng bên cạnh nhìn Hạ Mục Lan thuyết phục Địch Diệp Phi, chờ hai người ầm ĩ đủ rồi, rốt cuộc cậu mới lên tiếng, “Theo như lời Hoa A di nói, mấy xe lương thực của Trần Đô uý đều do Cái Ngô cướp đi, nói vậy chắc hẳn mục đích Cái Ngô tới phương Nam là rất khả nghi. Tuy người Hồ Lư Thủy rày đây mai đó nhưng nếu không có ai thuê, chúng sẽ không ở quá xa Hạnh Thành.”

Thác Bạt Hoảng thấy mọi người nghiêm túc lắng nghe bèn phân tích rõ hơn.

“Trần Quận tiếp giáp đất Tống, người Hồ Lư Thuỷ đến Trần Quận rất có thể có liên quan tới người Tống hoặc đang giao dịch gì đó ở phương Nam, thậm chí rất có thể Lưu Tống chính là thân chủ của Cái Ngô. Những điều ẩn giấu sau đó thật sự là rất nghiêm trọng.”

“Pháo đài Viên Thị nằm giữa hai vùng Nguỵ – Tống, địa thế hiểm yếu, lập trường lại không rõ ràng nhưng vì gã luôn nộp thuế đầy đủ, dân chúng phụ thuộc cũng không gây ra chuyện gì nên dù chúng ta muốn động vào gã vẫn không có lý do.”

Đối với chuyện này, Thác Bạt Hoảng cũng rất đau đầu.

Các tông chủ luôn canh chừng giúp nhau nên một khi Đại Nguỵ không có lý do thuyết phục đã tự tiện động vào ai đó, những tông chủ khác sẽ hành động ngay, thậm chí rất có thể sẽ tạo áp lực đối với triều đình.

Bởi vì một khi triều đình ra tay với người đầu tiên này, có thể kế tiếp sẽ động tới trên đầu bọn họ.

Vùng đất Trần Quận vừa đoạt vào tay chưa được bao lâu, lòng người vẫn còn hỗn loạn, hiện tại chưa phải là lúc đắc tội các tông chủ phương Nam.

“Nhưng giờ lại khác, nếu chúng ta trà trộn được vào Viên gia, phát hiện bọn chúng thật sự liên kết với Lưu Tống vậy cũng tương đương với phản quốc, thế thì lúc chúng ta sung công gia sản, phá vỡ pháo đài sẽ có lý do chính đáng. Cho dù Viên gia không thông đồng với địch nhưng Cái Ngô bắt cóc quan viên triều đình, làm loạn nhà giam nội quan Trần Quận, hiện mang thân phận bị truy nã. Nếu ở pháo đài Viên Thị tìm được trọng phạm triều đình thì cứ viện lý do không muốn làm lớn chuyện, Viên Phóng không dám để lộ, nhóm tông chủ sẽ không thể nói gì.”

Hạ Mục Lan và A Đan Trác thán phục nhìn Thác Bạt Hoảng đang nói một cách đĩnh đạc.

Bất quá chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà đầu óc cậu ta rốt cuộc tới cỡ nào vậy?

Hay vì từ nhỏ lớn lên trong cung nên mới có sự khác biệt?

Thác Bạt Hoảng bước đến trước mặt Địch Diệp Phi, cúi người xá một xá thật sâu.

“Địch Tướng quân, vì bá tánh các châu phương Nam, vì mối quan hệ hai nước Nguỵ – Tống, vì khiến Cái Ngô kia không thể gây tội ác khắp nơi, ta khẩn cầu ngài hy sinh một lúc, giúp chúng ta thăm dò sâu cạn và lập trường thật sự của Viên gia.”

……..

Địch Diệp Phi sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Thác Bạt Hoảng.

Vị Thái tử này đúng là đang dùng “đại nghĩa” để điều khiển hắn!

Hắn là Tướng quân Đại Nguỵ, bảo vệ lương dân Đại Nguỵ không bị khói lửa chiến tranh chính là chức trách của hắn. Nếu nước Tống thật sự ngấp nghé Đại Nguỵ vậy một hồi chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.

Thác Bạt Hoảng lo lắng phương Nam bất ổn nhưng phần lớn lương thực phía Tây bọn họ đều đến từ phương Nam, chẳng lẽ hắn có thể khoanh tay đứng nhìn phương Nam xảy ra chuyện hay sao?

Đoạn phân tích trên kia nào phải nói cho Hoa Mộc Lan và thằng bé ngốc kia nghe, rõ ràng là nói cho hắn nghe!

“……… Ta đồng ý.” Địch Diệp Phi hầu như nghiến răng nghiến lợi mà đáp.

Hạ Mục Lan vui vẻ vỗ tay “bốp” một cái.

A Đan Trác cũng lộ ra vẻ mặt “A thật là tốt quá rồi”.

Địch Diệp Phi vừa nghĩ tới mình phải giả thành nữ mà lại là nữ lả lơi nữ goá bụa thì trong lòng bực bội không thôi, nhìn thấy Hạ Mục Lan hớn hở, cơn tức lại nhân lên gấp bội.

Cười cười cười, bộ chỉ mình ngươi có răng trắng thôi sao!

Bất quá chỉ là một thân binh nho nhỏ mà kéo thêm biết bao nhiêu chuyện như vậy!

Hắn ta quan trọng đến mức khiến ngươi cười y như kẻ ngốc thế sao?

“Chỉ có điều nếu ta giả thành nữ nhân thì hành động sẽ có phần bất tiện, cũng khó bảo đảm an toàn. Hoa Mộc Lan…” Địch Diệp Phi không có ý tốt nhìn Hạ Mục Lan đang sững sờ, “Ta muốn ngươi cũng giả thành thị nữ bảo vệ bên cạnh ta.”

*

Hai ngày sau.

“Moá nó, thật sự phải làm như vậy sao?” Địch Diệp Phi sờ sờ làn váy hẹp rồi lại nhìn hầu gái của Phí Vũ phu nhân mang tới giày mũi vểnh(2).

(2)Váy hẹp và giày mũi vểnh:

Trang phục này là kiểu nữ tính từ đầu tới đuôi, mũi giày vểnh lên thành một đường cong vút. Hiện giờ Tây Vực đang thịnh hành kiểu dáng này, trước đây Địch Diệp Phi từng gặp phái nữ Đôn Hoàng mặc như vậy, lúc ấy hắn đã cảm thấy xấu ơi là xấu.

Hai bàn chân đang tốt lành không chịu mang giày rộng rãi thoải mái, chế ra kiểu giày mũi nhọn hoắt nhét chân vào làm chi?

Vậy mà hiện tại hắn lại phải mang đôi giày này!

“Địch đại nhân, mong ngài đừng hoang phí sự vất vả của chúng ta!” Hầu gái đứng đầu của Phí Vũ phu nhân là một người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi, “Trong vòng hai ngày phải chuẩn bị xong váy áo phù hợp với dáng người và thân phận ngài, thêm cả phần giày, mũ miện cho đủ bộ, ngài cho rằng chúng ta dễ dàng lắm sao?”

Ngoài dự đoán của mọi người, người hầu gái này vô cùng cứng rắn, nàng còn tự tay kéo mí mắt của mình ra để Địch Diệp Phi xem.

“Để may được nguyên bộ trang phục giày mũ cỡ lớn cho ngài mà ta và những tú nương khác đã không ngủ một ngày hai đêm! Giờ ngài lại nói với ta là không cần?”

Nàng cứng rắn nhét giày vào tay Địch Diệp Phi.

“Nếu ngài muốn giết chúng ta cứ trực tiếp lệnh cho phu nhân mang chúng ta ra chém, cần gì phải dùng hình phạt không cho ngủ không cho ăn đáng sợ như vậy?”

Rất nhiều hầu gái đứng đầu bên cạnh phu nhân Tiên Ti không phải gia nô mà là những nữ quyến bên chồng có địa vị hơi thấp hoặc là người dưới trướng vị phu nhân đó. Người hầu gái này rõ ràng là như vậy, nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí còn biết cách giải quyết cái tính ngẫu nhiên bốc đồng của chủ nhân.

Địch Diệp Phi chưa từng gặp qua phụ nhân đanh đá như vậy nên bị nói đến sững sờ tại chỗ, mang giày vào mà chả hiểu tại sao.

“Vậy mới đúng! Phí Vũ Thái thú bảo ngài là vị anh hùng sắp xâm nhập hang ổ kẻ ác tróc nã bọn chúng, anh hùng sao có thể sợ mặc váy mang giày được?” Hầu gái đứng đầu kia vừa đánh xong đã tặng củ cà rốt, “Người đâu! Đến đây giúp Địch đại nhân, không, giờ phải gọi là Địch Cơ phu nhân, giúp Địch Cơ phu nhân trang điểm!”

Phía bên kia, Hạ Mục Lan bị mấy hầu gái khác của phủ Thái thú vây quanh thay trang phục nữ võ sĩ Tây Vực, cô vừa lòng ngắm nhìn trang phục của mình.

Tây Vực có không ít nữ võ sĩ chuyên phụ trách bảo vệ sự an toàn cho nữ chủ nhân, họ mặc Hồ phục bó sát người, thường là màu nâu hoặc đen, tuỳ theo thân phận của nữ chủ nhân và nam chủ nhân mà kiểu dáng và trang trí trên trang phục cũng khác nhau.

Vì họ phải sắm vai nữ phú thương Tây Vực giàu có một vùng, mà cô thân là nữ võ sĩ cầm đầu đáng tin cậy nhất bên cạnh nữ phú thương nên quần áo tất nhiên sẽ không đơn giản như những nữ võ sĩ khác.

Áo giáp da màu đen bao lấy vòng eo và sườn dưới, ống tay áo và ống quần bó chặt bảo đảm cô có thể hành động thuận tiện, trên chất vải tơ lụa màu đen là những đường hoa văn thêu ẩn bằng chỉ vàng. Bộ trang phục này vốn được Phí Vũ phu nhân chuẩn bị cho con gái để đi săn, sau khi sửa lại vài chỗ đã biến thành bộ trang phục hoa lệ dành cho võ sĩ.

Vì rất có thể sẽ xảy ra đánh nhau nên Hạ Mục Lan buộc tóc cao lên thành đuôi ngựa sau đầu, vừa nhẹ nhàng thoải mái vừa không cản tầm mắt.

Cân nhắc đến khả năng Cái Ngô sẽ nhận ra Hạ Mục Lan nên trên mặt cô vẽ hoa văn dây leo như hình xăm màu xanh sẫm kéo dài đến phía sau lỗ tai, đây là kiểu trang điểm khá phổ biến của một số phụ nữ tiểu quốc Tây Vực.

Hiện tại đừng nói là Cái Ngô, dù có là cha Hoa, mẹ Hoa hay Hoa tiểu đệ đứng trước mặt cũng không thể nhận ra đây là Hoa Mộc Lan.

Loại mực màu xanh sẫm này là chất lỏng được lấy từ một loại đá, dùng nhựa thông pha với nước lau qua một cái sẽ sạch ngay nên mua nó từ các thương nhân phía Tây đến cũng không quá đắt đỏ, Phí Vũ phu nhân vẫn dùng nó làm mực vẽ lông mày.

Người vẽ hoa văn chính là Thái tử Thác Bạt Hoảng của chúng ta. Cậu chàng này vậy mà lại có tay nghề vẽ rất điêu luyện, theo như lời cậu thì những họa tiết này là do những thị nữ được cống nạp từ phía Tây vẽ, tuyệt đối sẽ không lộ tẩy.

Cũng vì cậu lộ ra chiêu này nên Hạ Mục Lan biết Thác Bạt Hoảng ngoại trừ biết vẽ còn có thêm bản lĩnh vừa nhìn đã nhớ.

Thác Bạt Hoảng dùng tay đè lên mặt nữ võ sĩ mà tô tô vẽ vẽ còn nữ võ sĩ mặc trang phục hoa lệ ngẩng mặt để mặc họa sĩ vẽ từng nét đậm nhạt, mọi người nơi đây chứng kiến cảnh này chẳng hiểu sao lại có chút xúc cảm phập phồng.

Chắc có lẽ hình ảnh mang cảm giác nghi thức này quá dễ làm lòng người rung động chăng?

Thế nhưng loại cảm xúc ấy rất nhanh đã bị thay thế bởi tâm tình kích động.

Địch Diệp Phi mặc một thân váy áo hẹp màu trắng rườm rà tráng lệ, chân mang giày mũi vểnh màu vàng kim, đầu đội trang sức tinh xảo bằng lông vũ màu trắng vừa xuất hiện đã khiến mọi người kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, ngay cả hít thở cũng quên luôn.

*

‘Chân mình nặng như vậy sao? Này đúng là không thể làm nên trò trống gì mà!’

Từ phòng trong đi ra, Địch Diệp Phi ngay cả bước đi cũng cảm thấy quái lạ.

Cảm giác đi bộ suốt mấy chục năm mà bây giờ cũng quên rồi sao? Cái thứ quỷ gì không biết nữa! Rốt cuộc họ cho hắn mặc là cái gì? Bó chặt như vậy thật sự có thể đi đường được sao? Còn cả đôi giày khiến hắn bước đi mà nặng trình trịch thế này…..

Cả đám khốn kiếp! Vì sao cứ phải kêu hắn “hy sinh”?

Hắn cũng đâu có muốn lớn lên thành dạng này, bị cười cợt cả đời không nói rồi, giờ còn phải thật sự làm nữ nhân!

Nặng muốn chết, bất lực muốn chết.

Thật sự là bất lực. Thật sự…….

Địch Diệp Phi thận trọng nhìn chằm chằm mặt đất, lấy tư thế yểu điệu thướt tha (di chuyển?) mà đi ra ngoài.

Đến khi ngước đầu lên đúng lúc đối mặt cùng Hạ Mục Lan vừa vẽ hoa văn xong.

Lần này thì hai bên đều lấy làm kinh hãi.

“Trời ạ! Báu vật nhân gian!” Hai mắt Hạ Mục Lan sáng rỡ.

“Bộ dạng ngươi như vầy là làm cái quỷ gì vậy!” Địch Diệp Phi lập tức nâng bước chuẩn bị đi qua xem cho kỹ.

“Ái da!”

“Trời đất ơi!”

Hầu gái đứng đầu từ phía sau chạy đến sợ tới mức lấy tay che kín hai mắt.

Địch Diệp Phi dán mặt lên sàn nhà nhìn mọi người hoảng hốt lo sợ ùa tới, hắn khó thể chịu đựng mà nhắm chặt mắt lại, làm bộ cái gì cũng không thấy.

Thật xui xẻo mà.

Mặt bị đập lên sàn nhà một cái thế này chắc là đỏ lên rồi? Hay là bị xước luôn một mảng da?

Hắn vậy mà tự vướng chân tự ngã.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì mấy trường hợp này chưa từng xảy ra mà?

Ta như vầy thật sự có thể thoát khỏi móng vuốt của tên quỷ già háo sắc kia sao?

Hoa Mộc Lan, sự trong sạch của ta phải hoàn toàn dựa vào ngươi rồi đấy.

Vở kịch nhỏ:

“Chỗ ngươi đóng quân gió lớn lắm sao? Hay vì làn da của người da trắng vốn là như vậy…..”

Địch Diệp Phi (liếc mắt căm tức nhìn): Ngươi vậy mà dám chê ta trở nên xấu xí!

Hạ Mục Lan: Ủa, đây là trọng điểm à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.