*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit/Beta: Chúi
Vấn đề lớn nhất hiện giờ của Trần Tiết không phải mấy xe lương thực mà là hắn và quan giữ kho lấy trộm quân lương trong suốt một thời gian dài, nếu chẳng phải Trần Tiết mãi không chịu khai số lương thực đó đã đi đâu, có lẽ hiện giờ hắn đã bị chém cụt tay rồi.
Thái thú Tiên Ti nơi đây là đồng liêu với Địch Diệp Phi hồi còn làm Túc vệ quân, người này có thể làm cận vệ bên cạnh Hoàng đế tất nhiên cũng nhận ra Thác Bạt Hoảng, thế nên Thác Bạt Hoảng bèn dẫn A Đan Trác đi dạo chợ, tránh lúc mấy vị “đại nhân” gặp mặt.
“Ngươi nói Trần Tiết vẫn luôn thay mặt Hoa đại nhân tiếp tế cho người nhà của những đồng đội đã hy sinh?” Thái thú Tiên Ti cau mày, “Người này chẳng biết phân biệt công tư, dù không lấy đem bán thì vị trí Quận uý cũng không giữ được nữa.”
Thái thú Tiên Ti nơi đây họ Phí Vũ, là một ông chú trung niên râu dài.
Hạ Mục Lan không phản bác lời hắn nói.
Nếu không phải Trần Tiết từng là thuộc hạ của Hoa Mộc Lan, gặp cô thì cô cũng mắng hắn một câu không phải.
Trần Tiết người này đi theo Hoa Mộc Lan trui rèn trong quân đội hồi lâu, cách đối nhân xử thế có tiến bộ hay không thì chưa biết nhưng về mặt công và tư, đúng thật có chút lẫn lộn.
Hiện tại hắn đã làm quan chứ không còn đánh giặc nữa. Trong quân đội, tướng quân quản lý lương thực của cấp dưới, lương thực đã qua tay thì phân phối thế nào là chuyện của ngươi, giải quyết công bằng mang đến kết quả là được. Lúc lên làm quan mà làm như vậy, muốn không bị người khác phát hiện là rất khó.
“Phí Vũ Thái thú, nếu chúng ta bù lại mấy xe lương thực kia giúp Trần Tiết, chẳng hay có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không được không?” Địch Diệp Phi biết Trần Tiết là thuộc hạ mà Hoa Mộc Lan rất tin tưởng nên lên tiếng cầu tình, “Cũng không mong có thể phục hồi nguyên chức, cứ xử lý một chút, kết thúc vụ án này mới là việc quan trọng.”
“Vụ án này liên lụy đến quan giữ kho và binh tào, ngoài ra, nếu có thể vận chuyển lương thực ra khỏi thành thì Trần Tiết nhất định còn có ai đó giúp đỡ, cái này hắn cũng không chịu khai, chúng ta càng khó giải quyết hơn.” Phí Vũ Thái thú nói đến đây thì khuôn mặt hiện lên vẻ “Thật xin lỗi”, “Hơn nữa, Trần Quận có ba vị Thái thú, ta có thể mắt nhắm mắt mở không có nghĩa là hai vị kia cũng thế.”
Địch Diệp Phi vỗ vỗ bả vai Hạ Mục Lan, ý bảo nàng đừng quá sốt ruột.
“Hy vọng Phí Vũ Thái thú có thể giúp đỡ nhiều hơn. Trần Tiết này là một trang hảo hán, lúc còn trong quân đội đã giết địch vô số, hiện tại đi nhầm đường chỉ vì nhất thời hồ đồ, cũng nên cho hắn một cơ hội sửa sai.”
“Chính vì suy xét hắn đã vì nước lập công nên chúng ta mới không phạt hắn xẻo mũi lưu đày. Hình quan trong ngục cũng xuất thân là lính, lúc thực thi hình phạt đều có chừng mực, nếu đổi thành quan giữ kho sợ không quá hai ngày đã chết trong ngục rồi.”
Có lẽ ấn tượng của vị Thái thú này đối với Trần Tiết không tệ nên đã nhận lời sẽ nghĩ cách, sau đó cầm “phí lót đường” rời đi.
“Ngươi cảm thấy hữu dụng không?” Hạ Mục Lan biết ở thời đại này luật pháp dưới tay người có quyền, đôi khi họ có được những năng lực vượt quá sự tưởng tượng.
Cô không thân không quen với Thái thú ở đây, trong lòng cũng không quá chắc chắn.
“Vấn đề không lớn, Trần Tiết chắc có lẽ phải ăn chút đau đớn ngoài da. Hiện tại trên người hắn bị thương, nếu phạt cũng phải cho nợ, chờ vết thương khá hơn lại đánh.” Địch Diệp Phi an ủi Hạ Mục Lan.
“Dù thật sự nguy hiểm đi nữa, chẳng phải chúng ta còn vị ‘công tử’ kia đấy sao? Xin xỏ một chút chắc cũng dùng được.”
“Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ta không muốn nợ cậu ta ân tình.”
Thác Bạt Hoảng kia thoạt trông tưởng dễ chịu nhưng làm gì có chuyện đơn giản đoạt món hời như vậy, người ta đang tìm cách lừa cô về làm vú em… Làm Bảo mẫu đấy!
*
Phí Vũ Thái thú hứa sẽ nghĩ cách nhưng một chốc một lát chưa thể có kết quả. Thác Bạt Hoảng tỏ thái độ không có hứng thú đối với chuyện này, ban ngày hay chạy đi mất dạng cùng đám cò trắng, Hạ Mục Lan đành dẫn theo A Đan Trác thường xuyên đến nhà lao thăm Trần Tiết, ngoại trừ mang theo chăn và thức ăn, Hạ Mục Lan còn bảo A Đan Trác chà lau thân thể, sửa sang lại đầu tóc, ít nhất bộ dạng cũng đừng giống như anh Tê Lợi ca(1) lúc cô vừa gặp hắn.
(1)Tê Lợi ca được mệnh danh là anh chàng ăn mày đẹp trai nhất Trung Quốc, tên thật là Trình Quốc Vinh.
Chòm râu của Trần Tiết đã lâu không cạo, trong ngục không đủ điều kiện, mấy thứ như đao, dù chỉ là đao nhỏ để cạo râu cũng không được phép mang vào nên chòm râu của hắn cứ rối tung lên, còn một thứ nữa cũng rối tung như râu chính là đầu tóc bóng dầu nhìn chẳng ra hình dạng gì.
Lúc chải đầu giúp hắn, A Đan Trác chải không được, đổi thành Hạ Mục Lan đến chải thì Trần Tiết lại kêu la thảm thiết, tiếng kêu đó thảm tới mức cai ngục ở mấy mét bên ngoài cũng nghe được, khi chạy tới biết chỉ là chải đầu, vẻ mặt bọn họ đều khó mà tin được.
Tiếng kêu la như vậy nào phải chải đầu, nghe như chém đầu mới đúng!
Ngày từng ngày trôi qua, Hạ Mục Lan dần dần mất đi hy vọng. Thế nhưng một chuyện càng hỏng bét hơn đã ập xuống theo cách mà người ta không thể nào ngờ tới.
*
Hôm nay là ngày thứ sáu Hạ Mục Lan ở lại Trần Quận, nhờ cò trắng nên họ mới có thể ở lại nha môn Huyện Hạng, cùng chỗ với Huyện thừa.
Chính vì vậy, khi bọn họ bị nha sai và quận binh cầm đao thương gậy gộc bao vây lúc nửa đêm quả thật cứ như con cừu non bị đàn sói vây quanh.
Lúc đầu Hạ Mục Lan vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, sau khi quật ngã mấy tên nha sai và quận binh, bị một đám người cầm cung tên chĩa vào, ép cô mặc quần áo ngoan ngoãn đi theo bọn họ.
Bên phía Địch Diệp Phi cũng chẳng tốt hơn là bao. Thân binh của hắn và nhóm quận binh đã phát sinh xung đột, một thân binh trong lúc đánh nhau đã bị tước mất một phần lỗ tai khiến Địch Diệp Phi giận tím mặt nói ra thân phận thật sự, lúc bấy giờ mới có thể có tôn nghiêm mặc quần áo đàng hoàng mà đi ra ngoài.
Thác Bạt Hoảng ngược lại rất lanh lợi, cậu và A Đan Trác vừa nghe có chuyện thì lập tức mặc thêm quần áo, đi theo quận binh ra ngoài sân mà không hề phản kháng.
“Viên Huyện thừa, ta hy vọng ngươi sẽ có một lời giải thích hợp lý.” Địch Diệp Phi lạnh mặt khoanh tay đứng đó.
Dẫu là ai trong lúc đang ngủ mà vô duyên vô cớ bị lôi ra khỏi ổ chăn đều sẽ bực bội, càng đừng nói nhóm người này đã làm một thân binh của hắn bị thương.
“Ta chỉ là Huyện thừa Huyện Hạng, sao có thể sai sử được nhóm quận binh này!” Huyện thừa sợ Địch Diệp Phi ghi hận hắn, “Là Thái thú đại nhân đột nhiên hạ lệnh ‘mời’ các vị đến nha môn.”
“Thái thú? Là vị Thái thú nào?”
“Thái thú người Hán địa phương, Chu Duẫn đại nhân.”
Giai đoạn đầu và giữa thời kỳ Bắc Nguỵ theo chế độ Tam quan, một châu có ba Thứ sử, một quận có ba Thái thú, chia ra là một quý tộc Tiên Ti và hai quan viên người Hán đảm nhiệm. Người Tiên Ti không biết cách quản lý người Hán nên phân công người Hán quản lý người Hán, quân quyền lại không dám nhả, thường thì quan võ trông coi một vùng chính là quý tộc Tiên Ti đảm nhiệm.
Vị Chu Thái thú này mặc kệ quận binh, chỉ lo nội vụ và pháp luật. Vụ án của Trần Tiết cứ kéo dài chưa phán quyết chính là kết quả đàm phán giữa hắn và Thái thú Tiên Ti Phí Vũ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện mà cả quận binh cũng bị điều động đến đây?
Trong lúc mọi người không hiểu thế nào thì nhóm quận binh bỗng tách ra hai bên trái phải, Phí Vũ Thái thú cùng hơn hai mươi quận binh bước tới.
“Có thể sẽ phải khiến các vị thiệt thòi một hồi.”
Sắc mặt của hắn cũng rất khó coi.
“Đêm nay có một đám kẻ cướp không rõ thân phận ra tay cướp ngục.”
Hắn nhìn nhóm người Hạ Mục Lan đang kinh ngạc há hốc miệng, nói tiếp: “Trần Tiết đã mất tích……”
***
“Các ngươi là ai? Vì sao muốn cướp ta ra ngoài?” Xương sườn Trần Tiết đang bị thương, giờ phút này bị bọn họ đặt trên lưng ngựa chạy như điên, lồng ngực bị chấn động như sắp nổ tung.
“Muốn chém muốn giết gì cứ trực tiếp ra tay, tội gì phải tra tấn ta như vậy?”
“Thủ lĩnh, hình như người Hán này bị thương rất nặng, chúng ta tới để cứu người, lỡ đâu hắn chết lại phí công vô ích. Chúng ta có nên dừng lại kiểm tra vết thương của hắn hay không?”
Người mặt đen tên Lộ Na La dùng tiếng Hung Nô nói với thủ lĩnh Cái Ngô.
Đoàn người Cái Ngô xông vào nhà lao nội quan, lúc tìm được Trần Tiết đã biết hắn không ổn lắm, chỉ có điều thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, thậm chí mặt mũi tay chân đều sạch sẽ cứ tưởng rằng vết thương của hắn không nặng, lúc bấy giờ mới ném hắn lên ngựa, lập tức chạy trốn.
Hiện giờ đã không thấy bóng dáng truy binh, bốn phía đều là rừng rậm, rất an toàn, Cái Ngô bèn kêu Bạch Mã đỡ Trần Tiết xuống, cúi người xem vết thương cho hắn.
Trần Tiết đau tới mức không thể duỗi thẳng cơ thể, chỉ có thể không ngừng hít từng ngụm từng ngụm không khí. Xương sườn bị nứt nếu nằm yên sẽ không sao, thế nhưng đám người Cái Ngô thô lỗ túm hắn ra từ trong nhà lao, lại ở trên ngựa lắc tới lắc lui một đoạn thời gian, cảm giác đau thấu xương là thế nào, không nghĩ cũng biết.
Cái Ngô kéo xuống khăn bịt mặt, kiểm tra một lát đã biết mình lỗ mãng.
Người Hồ Lư Thuỷ sống nhờ chinh chiến, đương nhiên rất rành các loại vết thương.
Cái Ngô thấy người này tuy là người Hán nhưng chịu đựng đau đớn một đường vậy mà lại không thất thố, trong lòng cũng bội phục, hắn không lạnh nhạt như thường ngày mà mở miệng giải thích: “Chúng ta không có ác ý.”
Trần Tiết nghe giọng nói này miễn cưỡng ngước lên nhìn, trong tích tắc nghiến răng kèn kẹt.
Đây chẳng phải cái tên dùng song đao kia thì là ai!
“Tên cướp này! Cướp lương thực của ông đây chưa nói, giờ còn lôi ông khỏi nhà lao để tra tấn? Ông đây có thù không đội trời chung với các ngươi sao? Là ông đây không cẩn thận ngủ với vợ ngươi hay là giết con trai ngươi?”
“Câm mồm!”
“Tên kia, ngươi muốn chết hả?”
“Ta chưa có vợ con.” Cái Ngô vậy mà vẫn nghiêm túc giải thích, “Chúng ta liều chết cứu ngươi ra, ngươi hẳn nên cảm ơn chúng ta mới đúng.”
“Khụ khụ….. A….. Ách…..” Trần Tiết bị câu nói của Cái Ngô làm cho tức điên lên muốn mắng to, ai ngờ vừa hít vào phổi một ngụm khí lạnh ban đêm lập tức khiến hắn bị ho. Trần Tiết đáng thương bị nứt xương sườn, lần này chỉ có thể ôm ngực nhỏ giọng mà ho, lại còn phải khống chế không dám ho quá mạnh, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Ông đây cần ngươi cứu á?
Ông đây có cấp trên cứu rồi!
Trần Tiết bị nghẹn khó chịu lại vừa đau đến nói không ra lời. Cái Ngô hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Ngươi không cần cảm kích chúng ta như vậy. Lần trước chúng ta có việc nhất định phải lên đường, đi ngang qua đây hết lộ phí nên thuận tay cướp lương thực của ngươi. Sau khi trở về lại đi ngang qua đây, nghe nói ngươi vì vậy mà bị bắt nên trong lòng có chút áy náy.”
“Từ trước đến nay, chúng ta không vô duyên vô cớ giết người cướp của, lần này là chúng ta nợ ngươi. Chỉ là lúc đó chúng ta còn chuyện quan trọng trong người nên mới dời lại chuyện cứu ngươi……”
Đã không có lộ phí!
Thuận tay cướp xe lương!
Dời lại chuyện cứu ngươi……
Trần Tiết cảm thấy hình như không khí càng lúc càng ít đi.
“Chúng ta đi một vòng lâu như vậy, lần nữa đi ngang qua đây nghe nói ngươi vẫn chưa bị xử lý, mà ngươi cũng không khai ra chuyện chúng ta ăn cướp nên quyết định lần này cứu ngươi ra.”
Cái Ngô sờ lên tượng Phật đeo trên vành tai.
“Lâu như vậy mà ngươi vẫn không sao, chờ được chúng ta đến cứu, âu cũng là ý của Phật Tổ. Nếu ý trời đã thế, ngươi lại nghĩa khí đến vậy, Cái Ngô ta dám làm dám chịu, lần này liền không trì hoãn nữa.”
“Chúng ta cướp lương thực của ngươi, giờ lại cứu ngươi một mạng, vậy là nợ nần thanh toán xong. Nhân quả báo ứng, những việc đã qua, xoá bỏ toàn bộ, ngươi nói xem….”
Chờ được chúng ta đến cứu……
Ngươi nghĩa khí đến vậy…..
Một hơi cuối cùng của Trần Tiết không nghẹn ra được mà nghiêng đầu qua một bên, ngất luôn.
“Đại ca, làm sao bây giờ, hắn vui quá ngất luôn rồi!”
“Đại ca, chắc là hắn nghẹn ở trong tù lâu quá, giờ bỗng ngửi được mùi bùn đất bên ngoài nên chưa quen.”
“Làm sao bây giờ? Trên người hắn bị thương, chúng ta ném hắn ở đây nói không chừng sẽ bị cướp giết chết hoặc bị chó sói tha đi. Đến lúc đó cứu người biến thành giết người, người khác biết được còn không cười vào mặt người Hồ Lư Thuỷ chúng ta ngay cả cứu người cũng cứu cho chết luôn thì sao.”
Thế này thì không được, người Hồ Lư Thuỷ bọn họ có thể nhận được việc làm đều nhờ danh tiếng tích góp từ nhiều thế hệ!
Cái Ngô hao tâm tổn trí cào cào đầu.
“Xương sườn ta bị thương bất quá dưỡng một tháng đã có thể xuống giường, lại còn đi cướp ngục. Người này xương cốt chưa gãy hẳn mà mới nói hai câu đã hôn mê, thật vô dụng. Nghe nói cũng là nam nhi rèn luyện từ trong quân ra, sao lại kém xa Hoa Mộc Lan vậy.”
Nghe thấy cái tên Hoa Mộc Lan, mọi người đều trầm mặc một cách kỳ lạ.
Thôi dẹp!
Bạch Mã rơi lệ đầy mặt.
Nếu ai cũng là yêu quái như Hoa Mộc Lan thì cần họ cứu làm qué gì!
Cứ trực tiếp bẻ khoá nhà giam, tự chạy là được!
“Cũng không thể nói như vậy, hắn đang bị thương, nghĩ đến khi vết thương lành lặn cũng là một viên mãnh tướng.” Lộ Na La nhớ đến bức tường bọn họ nhìn thấy khi cứu người.
Bức tường trong căn phòng giam có vết lõm sâu khoảng một tấc, ở giữa dập nát, hẳn là dùng nắm đấm hoặc khuỷu tay đánh mà thành. Gạch trên vách tường nhà lao đều được làm từ đá, người bình thường không có khả năng tạo nên dấu vết như vậy.
Thường ngày Lộ Na La giúp đỡ huấn luyện mấy đứa nhóc Hồ Lư Thuỷ mới thành niên, xem như là “thầy dạy võ” đám lính đánh thuê dưới trướng Cái Ngô, đồng thời cũng là cấp dưới trung thành của cha Cái Ngô.
Khác với Bạch Mã tướng mạo lanh lợi nhưng thật ra lại vô dụng, dáng dấp Lộ Na La đen đủi thô kệch, tuy vẻ ngoài thô kệch nhưng nội tâm là người tinh tế, cũng là thuộc hạ đắc lực của Cái Ngô.
“Chúng ta thiếu người này rất nhiều.”
Cái Ngô che lại vị trí xương sườn. Xương sườn của hắn bị sống kiếm của Hoa Mộc Lan đánh gãy, đã dùng thuốc trị thương tốt nhất của người Hồ Lư Thuỷ và tĩnh dưỡng hết một tháng, tuy hiện tại có thể đi lại như thường nhưng mới vừa đánh nhau một hồi, miệng vết thương vẫn đau từng đợt.
Hắn nói: “Chúng ta cứu hắn từ trong nhà lao, tuy mạng đã giữ được nhưng chức quan kia của hắn chắc chắn không thể làm được nữa. Chúng ta đến cướp ngục, hắn ở đất Nguỵ nhất định cũng sẽ bị đuổi bắt khắp nơi. Tất cả đều bắt nguồn từ việc chúng ta thiếu lộ phí cướp lương thực mà nên, không phải thân chủ dùng tiền mời chúng ta làm việc, điều này vi phạm quy tắc làm việc của người Hồ Lư Thuỷ chúng ta.”
“Huống chi hắn không khai ra chúng ta, giúp chúng ta có thể nghỉ chân tại Trần Quận.”
Trong lòng Cái Ngô càng cảm thấy đây chính là ân huệ của Bồ Tát, ánh mắt nhìn Trần Tiết đang ngất xỉu cũng hiền hoà hơn rất nhiều.
“Chúng ta đã khiến Nguỵ đế chú ý, lại chọc tới Thôi gia. Không hoàn thành được chuyện của thân chủ, không nói tới không lấy được số vàng đã giao kèo mà còn có thể phải đi tránh đầu sóng ngọn gió ở phía Nam. Trần Tiết này và chúng ta đồng bệnh tương liên, hay cứ đưa thẳng hắn đến đất Tống thôi.”
Hắn nói tới đất Tống chính là Nam triều đế quốc Lưu Tống, Hoàng đế Lưu Nghĩa Long đương nhiệm là vị quân vương có tài, phương Nam đông đúc giàu có, Lưu Nghĩa Long từng ỷ vào quốc khố dồi dào đã chinh phạt Bắc Nguỵ một lần, kết quả là thất bại thảm hại, vẫn một mực nghỉ ngơi lấy lại sức.
Từ đó về sau, Lưu Tống không dám chọc đến Bắc Nguỵ nữa. Trên thực tế, suốt mấy chục năm nay, Lưu Tống đối đầu với Bắc Nguỵ đều bại nhiều hơn thắng, Trần Quận vốn là lãnh thổ của Lưu Tống, các châu như Ti, Duyện, Dự có hơn phân nửa là rơi vào tay Bắc Nguỵ thời kỳ Thác Bạt Tự – cha của Thác Bạt Đảo, toàn bộ lãnh thổ khu vực Hoàng Hà đều đoạt được từ Lưu Tống.
Cái Ngô là lính đánh thuê nhưng vì Nam triều rất bài xích người Hồ, bọn họ rất ít khi đặt chân tới vùng đất phía Nam, năm nay đến đó cũng vì thúc thúc của hắn được một vị quý nhân Lưu Tống coi trọng, vài lần muốn mượn cơ hội mời chào Cái Ngô.
“Nếu hắn bằng lòng đi theo chúng ta thật ra là chuyện tốt.” Lộ Na La nhớ tới dấu vết của cú đấm kia, càng cảm thấy cách làm của thủ lĩnh là đúng, “Võ nghệ người này không yếu, nếu đầu quân cho chúng ta chính là thêm một tay đấm giỏi.”
“Thiên đài quân” của Cái Ngô không chỉ thu nạp người Hồ Lư Thuỷ, những người đi theo hắn hoàn thành nhiệm vụ cho thân chủ chỉ là số ít. Hạnh Thành là quê quán của người Hồ Lư Thuỷ, Cái Ngô bèn thu nhận không ít người Hồ tạp, Hồ Tần, tộc Yết, Đê, Khương, thậm chí cả võ sĩ người Hán.
Các quốc gia phương Bắc vẫn đang chìm trong chinh chiến khiến tác dụng của người Hồ Lư Thuỷ nổi bật hẳn lên. Cái Ngô muốn bành trướng thế lực nên hiện rất thiếu nhân tài.
“Nếu Cái Ngô đại ca đã nói vậy, tất nhiên chúng ta không có ý kiến.” Bạch Mã nhởn nhơ ngồi xổm nhìn nhìn cái kẻ người Hán tên Trần Tiết này.
“Có được đường sống, hắn hẳn nên cảm kích chúng ta nhỉ?”
Trên mặt đất, Trần Tiết “cảm động đến rơi nước mắt” trong cảm nhận của Bạch Mã dường như đang gặp ác mộng, đôi mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Vở kịch nhỏ:
“Cái Ngô!” Hạ Mục Lan căm hận đấm một phát vào vách tường.
Vách tường nhà lao chấn động một cái, bụi đất rơi rào rào.
Lộ Na La:
“Nếu hắn bằng lòng đi theo chúng ta thật ra là chuyện tốt.” Lộ Na La nhớ tới dấu vết của cú đấm kia, càng cảm thấy cách làm của thủ lĩnh là đúng, “Võ nghệ người này không yếu, nếu đầu quân cho chúng ta chính là thêm một tay đấm giỏi.”