Hạ Mục Lan đang rất căng thẳng.
Dù sao thì cô cũng không phải dân tốt nghiệp Học viện sân khấu trung ương, chưa từng tham gia nhóm kịch nói hay biểu diễn sân khấu nào.
Cho nên khi Địch Diệp Phi và Thác Bạt Hoảng bảo cô sắm vai một nữ võ sĩ “lãnh nghị kiên cường trung thành tận tâm”, cô chỉ có thể theo bản năng bắt chước mấy nhân vật “thiếp thân thị vệ” dựa vào mấy bộ phim cổ trang đã từng xem.
Ví dụ như phim “Cận vệ Trung Nam Hải” của Lý Liên Kiệt: ánh mắt phải sắc bén, tính cách phải kín đáo, không thể tùy tiện nói cười, thận trọng ung dung.
Vì sắm vai nữ võ sĩ nên Hạ Mục Lan ngay cả đi đường đều phải ưỡn thẳng sống lưng.
Thế nên khi cô đến trước mặt cả đám người Viên gia, nén giọng ồm ồm hỏi: “Chủ nhân của ta đã tới, xin hỏi vị nào là gia chủ Viên gia?” Khiến chủ nhân Viên gia vỗ vỗ vị trí trái tim, không nói nên lời, nội tâm Hạ Mục Lan đã cực kỳ tự hào.
Nhìn đi, mặc dù cô chưa từng làm nữ võ sĩ nhưng thấy võ sĩ thì đã nhiều, vừa lên sân khấu một cái đã dọa cho tên mập Viên Phóng nhảy dựng luôn rồi kìa?
Đây chính là khí thế!
Phản ứng tích cực của chủ nhân Viên gia đã đánh bay cảm giác căng thẳng vừa chớm kia của Hạ Mục Lan.
Địch Diệp Phi cũng không xuất đầu lộ diện ngay từ đầu, vai của hắn là nữ phú thương Tây Vực vừa thận trọng lại có địa vị, tự mình bước ra trò chuyện nơi đông người không phù hợp với thân phận của vị “Địch Cơ phu nhân” này.
Viên Phóng không biết là vì háo sắc hay thật sự thương tiếc mỹ nhân nhưng tóm lại, gã cũng không có gì bất mãn đối với sự “làm giá” của Địch Diệp Phi, ngược lại còn tự mình cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Địch Diệp Phi, dẫn đường cho họ tiến vào pháo đài Viên gia.
Khi đoàn người tới nơi đã là chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, sau lưng là phía Tây khiến bóng dáng bọn họ kéo dài cực dài ngay trước mặt, dưới sự che đậy của chiếc bóng, cảm xúc của Hạ Mục Lan cũng chẳng cao được bao nhiêu.
Trong ánh nắng chiều, cô trông thấy một tòa thành trại xuất hiện giữa đất bằng.
Nơi này không có tường thành và cổng tò vò cao lớn giống Hạng Thành hay Ngu Thành mà nó dựa vào sườn núi cao cao tương tự lâu đài phương Tây thường thấy trong phim ảnh.
Một bờ tường vây được làm từ gạch đá và cột gỗ dài không thấy điểm cuối xuất hiện trước mặt bọn họ. Vì là chạng vạng, mặt tường màu xám kia thoạt trông cứ mờ mờ, bụi đất bay múa trong nắng chiều khiến nó trông như một sinh vật có sự sống đang ngọ nguậy.
Tại sao lại có ảo giác này vậy nhỉ? Hạ Mục Lan cẩn thận nhìn thoáng qua tòa pháo đài, phát hiện bản thân không có chút hảo cảm nào với nơi đây.
Có lẽ là vì… nó không giống với bất cứ kiến trúc nào khác mà cô đã từng gặp qua, vừa nhìn đã khiến người ta liên tưởng đến quần thể kiến trúc nhà tù……
Viên Phóng chú ý thấy Hạ Mục Lan đang cẩn thận quan sát pháo đài Viên gia bèn giới thiệu bằng ngữ khí đầy kiêu ngạo: “Đây là pháo đài mà Viên gia chúng ta đã sử dụng suốt mấy đời nay, bên ngoài được bao bọc bởi nhiều lớp tường vây, bên trong phòng ốc nối liền, là nơi cư ngụ của ấm hộ trong pháo đài. Bốn góc và phần trung tâm có xây tháp canh để quan sát tình hình quân địch, phòng ngừa cường đạo, nếu nhìn từ trên đó sẽ thấy được động tĩnh bốn phía pháo đài không sót chút gì. Biết bao lần nhiễu nhương biến động, Viên gia chúng ta đều dựa vào tòa pháo đài này mới sừng sững trăm năm……”
Hạ Mục Lan cũng không lộ ra vẻ tán thưởng gì mà chỉ lãnh đạm gật đầu.
Từng gặp qua lâu đài phương Tây hùng vĩ được tạo thành bởi đá khối cỡ lớn thì loại pháo đài thấp bé bằng gỗ lợp ngói này không thể khiến cô xao động. Bất quá dạng kiến trúc này ra đời vào cuối thời Đông Hán, phát triển thịnh vượng ở thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc triều, thời Tùy Đường bị phá bỏ hàng loạt hoặc sửa đổi thành kiểu kiến trúc khác, người đời sau không được nhìn thấy, chỉ có thể chiêm ngưỡng phong thái của nó từ các bức bích họa, được tận mắt trông thấy pháo đài “hàng thật giá thật” cũng không uổng đã đi chuyến này.
Viên Phóng thấy tòa pháo đài nhà mình vậy mà vẫn không khiến vị nữ võ sĩ kia nhúc nhích đầu lông mày dù chỉ một chút thì bỗng nhiên uể oải trong lòng, gã hỏi dò: “Vị này….. Ờm, xin hỏi vị nữ tráng sĩ này xưng hô thế nào?”
Nữ tráng sĩ?
Hạ Mục Lan quái dị liếc gã một cái.
“Viên gia chủ cứ gọi tại hạ là ‘Thiết nương tử’ là được.”
“Thì ra là Thiết nương tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“…… Đại danh của ta không phải tên này.”
Viên Phóng bị Hạ Mục Lan chặn họng đến sững sờ, suýt chút đã buộc miệng thốt lên “Vậy đại danh của ngươi là gì” rồi.
Có điều dù sao gã cũng là chủ nhân Viên gia, trong chớp mắt đã nhịn xuống loại xúc động này. Lại nghĩ vị này chắc có lẽ là khách đến từ Tây Vực, nghe không hiểu lời nói khách sáo của người Hán, hơn nữa nếu phải dịch từ tiếng Hán qua tiếng Tiên Ti để họ hiểu sẽ lấn cấn vấn đề ý nghĩa mạch lạc, gã đơn giản dùng cách nói chuyện của nhóm võ sĩ trong nhà để trò chuyện cùng Hạ Mục Lan: “Ý của câu đó là muốn khen ngươi có bản lĩnh. Thiết nương tử không hề kinh ngạc đối với pháo đài của chúng ta, hay là trước đây đã từng đặt chân tới pháo đài của những đại tông chủ khác rồi?”
Gã đang thử dò xét xem “Địch Cơ phu nhân” có ý định hợp tác cùng các tông chủ khác hay không đấy à?
Hạ Mục Lan nghe Viên Phóng hỏi vậy chỉ khựng lại trong tích tắc rồi lắc đầu: “Không có, đây là pháo đài đầu tiên của người Hán mà ta nhìn thấy từ khi đặt chân đến Trung Nguyên. Chẳng qua là phương Tây có không ít lâu đài được xây dựng toàn bộ bằng đá tảng, thật sự không khiến tại hạ kinh ngạc cho lắm.”
Tâm tình Viên Phóng đột nhiên tốt hẳn lên, gã ngồi trên lưng ngựa cất tiếng cười sang sảng: “Thiết nương tử kiến thức rộng rãi, tại hạ bội phục!”
“Không dám nhận.”
Sau khi đoạn nhạc đệm này qua đi, xe ngựa của Địch Cơ phu nhân và nhóm võ sĩ, người hầu theo cùng đã đi xuyên qua cổng tường Nam, tiến vào địa phận sân trước của pháo đài. Có lẽ là vì gia chủ Viên gia đích thân dẫn vào nên giáp sĩ Viên gia tay cầm giáo không tiến lên kiểm tra, thế nhưng vừa đặt chân vào sân trước, Hạ Mục Lan vẫn thấy có không ít giáp sĩ thủ vệ khắp bốn phía, không biết là vì đề phòng bọn họ hay chỉ tuần tra pháo đài bảo vệ an toàn theo lệ thường.
“Địch Cơ phu nhân ngồi xe ngựa suốt nửa ngày đường, chắc có lẽ đã rất mệt mỏi. Kẻ hèn đã cho người hầu quét dọn sửa sang lại Yến Phi Lâu, trước tiên các vị có thể đến đó nghỉ ngơi sắp xếp lại một phen, bên trong lâu đã có sẵn người hầu hạ. Buổi tối, kẻ hèn có tổ chức một buổi yến tiệc tại phía Nam pháo đài, mời các vị hạ cố đến tham dự.”
Lúc này, Địch Diệp Phi đã giẫm lên lưng kỵ sĩ xuống khỏi xe ngựa, các thị nữ nâng theo đèn lưu ly vây quanh “nàng” thong thả đi đến trước mặt Viên Phóng. Đợi đến khi nghe thấy gã nói đã an bài thỏa đáng, trên mặt “nàng” mới xuất hiện một nụ cười mê người: “Viên gia chủ khách khí, góa phụ ta sợ hãi không thôi.”
Nhìn thấy nụ cười của “Địch Cơ phu nhân”, Viên Phóng và chúng gia thần đứng phía sau đều không tự chủ được mà lộ ra sự kinh diễm, Viên Phóng còn đỡ, gã thất thố chỉ trong chớp mắt, còn mấy người kia thì hai mắt cứ dính mãi trên gương mặt Địch Diệp Phi không nỡ dời đi.
Địch Diệp Phi dù sao cũng là đàn ông, hầu kết phải dựa vào sự che giấu của áo lông cáo và phần cổ áo bằng lụa mỏng. Hạ Mục Lan lo cái đám quỷ háo sắc kia nhìn nhiều sẽ phát hiện ra sơ hở bèn vội vàng tiến lên lấy thân mình che lại, ôm quyền to giọng hỏi: “Xin hỏi Viên gia chủ, hộ vệ và quận binh Trần Quận mà tại hạ mang tới sẽ sắp xếp như thế nào?”
Giọng nói thô ráp vừa cất lên lập tức làm cho mọi người bừng tỉnh lại từ trong bầu không khí “dưới đèn ngắm mỹ nhân”, có vài tên gia thần khẽ nhíu mày, liếc mắt đánh giá vị “nữ võ sĩ” thân cao bảy thước có thừa kia, cẩn thận thu lại thái độ coi khinh lúc nãy.
“À….. Cứ ở tại……” Viên Phóng lớ ngớ cứ như đang mộng du, “Ở tại Yến Phi Lâu mà kẻ hèn đã sắp xếp là được. Các vị không biết bố cục thiết kế của pháo đài chúng ta, Yến Phi Lâu tuy gọi là ‘lâu’ nhưng thật ra nằm độc lập bên ngoài, cũng xem như là một tòa lâu đài loại nhỏ, bên trong rất thoáng đãng, các vị có thể yên tâm nghỉ ngơi. Tống Nhị tiên sinh, ngươi hãy dẫn đường họ đến Yến Phi Lâu.”
Gã lộ ra nụ cười áy náy: “Kẻ hèn còn phải sắp xếp cho yến tiệc, xin đi trước một bước.”
*
Bên trong Yến Phi Lâu.
Hạ Mục Lan “hộ vệ” Địch Diệp Phi vào ngụ trong chính phòng ở tầng cao nhất.
Thân binh của Địch Diệp Phi đứng ngoài hành lang bảo vệ thang lầu và toàn bộ hành lang, bảo đảm không có bất cứ người lạ nào tới gần, mấy cò trắng vào chính phòng, trước tiên là cẩn thận tìm tòi một vòng, tìm được hai cái ống đồng, bên cạnh đó còn có một vách ngăn âm tường, cò trắng cau mày khó xử nhìn Địch Diệp Phi.
Địch Diệp Phi lại chỉ thờ ơ giơ tay cầm ống đồng, ép giọng thành giọng nữ mà quát: “Các ngươi cứ lấp nó lại. Pháo đài Viên gia này nói là thật lòng mời chúng ta tới bàn chuyện làm ăn mà lại bày mấy thứ mánh khóe này trong phòng. Nếu các ngươi cảm thấy có gì bất thường cứ trực tiếp xử lý. Có vấn đề gì, tự ta sẽ nói chuyện cùng gia chủ Viên gia.”
Mấy cò trắng cười trộm, từ trên người móc ra một lọ bột phấn đổ vào hai cái ống đồng, sau đó tìm mảnh khăn vải chặn lại đầu kia của ống đồng trên tường, tiếp đó che chắn lại hoàn chỉnh theo như hình dạng lúc ban đầu.
Về phần vách ngăn âm tường, Hạ Mục Lan vừa giơ tay vỗ vỗ bên ngoài thì mấy cò trắng đã sợ tới mức vội vàng kéo cô ra. Nếu để cho vị tổ tông này dùng chân khí đập xuống là mặt tường này sẽ hỏng ngay, đến lúc đó khách sáo bề ngoài gì cũng chẳng cần giữ nữa.
Hạ Mục Lan chỉ làm bộ vỗ vỗ, thấy mấy vị Hậu quan sợ tới mức sắc mặt tái mét cô cũng buồn cười bèn lui về sau mấy bước yên lặng theo dõi kỳ biến, không nhiều lời nữa.
Khoảng chừng một khắc sau, Tống Nhị tiên sinh ở dưới lầu xin bái kiến Địch Cơ phu nhân, Hạ Mục Lan đích thân ra ngoài nghênh đón hắn lên tầng cao nhất. Tống Nhị tiên sinh cũng không vào phòng mà chỉ đứng ngoài cửa, giải thích hai cái ống đồng kia là chủ nhân trước đây của Yến Phi Lâu dùng để ra lệnh cho người hầu ở tầng dưới, vì sợ khách nhân hiểu lầm nên mới che giấu đi.
Vách ngăn âm tường cũng vậy, chủ tử nào cũng có vài thứ không muốn người khác biết, bên trong vách ngăn này là chỗ đặt những món đồ quan trọng. Nếu Địch Cơ phu nhân không yên tâm, hắn có thể sắp xếp đổi cho họ sang chính phòng hoặc sân viện khác.
Địch Diệp Phi đã cho đám người kia thấy mình chẳng phải dạng nữ phú thương bình hoa, cũng không phải kiểu nữ tử nhu nhược mặc ai muốn làm gì làm, giờ đã đạt thành mục đích, nếu còn không thuận theo không buông tha thì có chút khó coi, thế nên “nàng” không yêu cầu đổi chỗ khác, chỉ tỏ vẻ hiểu cho cách giải thích của Tống Nhị tiên sinh, bày tỏ bản thân cũng biết bổn phận của “người làm khách”.
Chẳng qua là sau lần này, dù Viên gia muốn có động tác nào thêm nữa cũng sẽ đắn đo thêm vài phần.
“Ngươi có tin lời của Tống Nhị tiên sinh hay không?” Địch Diệp Phi mỉm cười hỏi Hạ Mục Lan.
“Có quỷ mới tin.” Hạ Mục Lan hạ thấp giọng, “Mấy cái ống đồng kia là để nghe trộm? Vách ngăn là….. Không phải như ta nghĩ vậy chứ?”
Cô chán ghét siết chặt nắm đấm.
“Ngươi nghĩ không sai.” Địch Diệp Phi cho một câu trả lời khẳng định, “Vậy nên kế tiếp chúng ta phải vô cùng cẩn thận, mặc kệ là tắm rửa hay lau mình, thậm chí đi nhà xí cũng phải chú ý. Tên Viên Phóng kia là ác quỷ háo sắc, ai biết gã có thể làm ra những chuyện gì.”
Hạ Mục Lan nghĩ đến khả năng có kẻ nấp phía sau vách ngăn trong nội thất nhìn người khác tắm rửa thay quần áo là nhịn không được muốn đi tìm Viên Phóng tát cho gã mấy bạt tay.
“Ta còn đỡ, còn ngươi phải cẩn thận đấy.” Hạ Mục Lan thở dài một hơi, “Ngươi mỹ mạo như vậy, dù có là… đàn ông đi chăng nữa…..” Nói tới hai từ “đàn ông”, cô hạ giọng thật thấp, “Ta sợ gã sẽ sống chín gì cũng xơi.”
“Vậy cũng phải nhìn xem gã có bản lĩnh đó hay không.” Địch Diệp Phi nhướng mày.
Thân cao chưa tới bảy thước, vừa nhìn dáng người yếu xìu đã biết không phải dân học võ, bóp chết một tên nam nhân như vậy so với bóp chết một con gà cũng chẳng khác là bao.
Tưởng tượng đến cảnh Viên Phóng nổi máu dê động tay động chân với Địch Diệp Phi, bị Địch Diệp Phi dạy cho một bài học tới nỗi nằm liệt giường, Hạ Mục Lan vì gã nhỏ một phen nước mắt trong lòng.
*
Đối với Địch Diệp Phi và Hoa Mộc Lan sinh hoạt lâu năm trong quân đội mà nói thì lộ trình từ Huyện Hạng đến pháo đài Viên gia sẽ không ảnh hưởng gì tới thân thể, vậy nên hai người không mệt mỏi tới mức cần “nghỉ ngơi” như Viên Phóng đã nói.
Thế nhưng vì để đối phó với yến tiệc sắp tới, Hạ Mục Lan và Địch Diệp Phi không thể không làm những bước chuẩn bị đầu tiên.
Vai của Hạ Mục Lan chính là “nữ võ sĩ”, thời điểm chủ nhân đang dùng bữa, nàng chỉ có thể đứng phía sau Địch Diệp Phi nhìn mọi người ăn uống. Suốt một ngày chưa được ăn cơm mà chỉ uống mỗi nước ấm, Hạ Mục Lan nhân cơ hội này lấp đầy bụng, thuận tiện nghỉ ngơi dưỡng sức để có thể đối mặt với các loại tình huống kế tiếp rất có khả năng sẽ xảy ra.
Chính vì bất cứ tình huống nào cũng có thể xảy ra nên cô mới không đồng ý Thác Bạt Hoảng và A Đan Trác đi theo tới đây.
Địch Diệp Phi lại càng khổ hơn, bởi vì hắn không thể nào mặc một thân trang phục đi đường đến dự tiệc nên bắt buộc phải một lần nữa rửa mặt chải đầu thay quần áo, phải trang điểm càng thêm rực rỡ lóa mắt, càng thêm “thỏa đáng” mới được.
Thế là Hạ Mục Lan vừa cười hì hì gặm điểm tâm mà phủ Thái thú đã chuẩn bị vừa phát biểu ý kiến: “Ừm ừm, mặc bộ này đẹp…… Phối với món trang sức kia khá hợp đấy chứ?”
“Đừng gãi đừng gãi, rơi mất nốt ruồi giả bây giờ, nó mà rơi là trên mặt lộ ra một dấu trắng bóc, xấu lắm…….”
Hạ Mục Lan vui sướng khi người gặp họa rốt cuộc đã khiến Địch Diệp Phi thẹn quá hóa giận, không màng hình tượng giơ tay đẩy cô ra ngoài cửa. Hạ Mục Lan thấy thân binh và cò trắng gác cửa đều đang lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn mình cũng không xấu hổ mà lập tức đưa cái giỏ nhỏ trong tay ra: “Này, ta có mấy món điểm tâm, mọi người ăn lót dạ rồi hãy nói tiếp.”
Thái độ tự nhiên như thể mình bị đuổi ra cửa là vì Địch Diệp Phi không được cho ăn nên mới đuổi.
Mấy thân binh của Địch Diệp Phi dường như chưa bao giờ được chứng kiến một mặt này của Tướng quân nhà mình, trong lòng có chút thổn thức đồng tình với cảnh ngộ mà ngài gặp phải, ngoài mặt ngược lại mỉm cười đón ý nói hùa cùng Hoa Tướng quân: “Đa tạ Tướng… Thiết nương tử, vậy bọn thuộc hạ sẽ không khách khí nữa.”
Một trận này bận rộn mãi tới lúc lên đèn, thị nữ Viên gia và quản sự đã tới mời. Địch Diệp Phi mặc một thân y phục hoa lệ đầy long trọng, đi theo phía sau là Hạ Mục Lan và mấy thân binh, rầm rầm rộ rộ đi tham dự yến tiệc.
Nam Đài là lâu đài chính của pháo đài Viên gia, lúc trước Thái tử Thác Bạt Hoảng và mấy người Phí Vũ Thái thú đã từng nghiên cứu qua, nếu nhóm Cái Ngô thật sự đang ở tại pháo đài Viên gia chắc sẽ không ở Nam Đài mà ở tại một nơi kín đáo hơn, chính là Bắc Đài. Nam Đài là nơi chủ nhân pháo đài đãi khách và xử lý chính sự, chắc chắn sẽ đông người, đông người thì nhiều miệng, bất lợi cho đào phạm ẩn nấp.
Ngược lại, nội viện của nam chủ nhân cơ thiếp vô số lại không có nữ chủ nhân càng dễ dàng giấu được tội nhân.
Pháo đài Viên gia này có hơn một nghìn binh giáp, xông vào hậu trạch ấy à?
Ha ha!!
Chỉ có thể trông chờ vào sức quyến rũ của “Địch Cơ phu nhân” mà thôi.
Có lẽ vì Địch Cơ phu nhân là nữ giới, có lẽ vì sợ khiến Địch Cơ phu nhân phản cảm nên yến tiệc lần này thật ra lại là yến tiệc bình thường. Bên phía Hạ Mục Lan ngoại trừ Địch Diệp Phi còn có thân binh của hắn và hộ vệ do phủ Thái thú phái đi theo, còn lại phía Viên gia là Viên Phóng, Tống Nhị tiên sinh cùng các chủ sự văn – võ Viên gia, hoàn toàn không có tiết mục “Hồ cơ hiến vũ” trong truyền thuyết.
“Nghe nói lần này Địch Cơ phu nhân đến Hạng Thành vì muốn thông thương, lấy nơi đây làm đầu mối then chốt để cung ứng đặc sản quý hiếm của Tây Vực cho hai vùng Nam Bắc?”
Sau khi cơm no rượu say, chủ và khách đều vui vẻ, Viên Phóng đi thẳng vào vấn đề mà hỏi Địch Diệp Phi.
“Đúng là vậy.” Địch Diệp Phi mỉm cười, đáp, “Phu quân đã quá cố của ta từng sáng lập thương lộ đi thông từ Tây Vực đến Bình Thành, thế nhưng Bình Thành thuộc miền Bắc nước Ngụy, xung quanh đó cũng không có tòa thành lớn nào khác, đối với thương nhân như chúng ta mà nói thì đó cũng không phải nơi kinh doanh quá tốt. Trần Quận lại khác, nơi đây gần nước Tống, Lạc Dương và cả Trường An, có thêm con đường đi thông tới phương Bắc và Tây Vực, nhân có lời mời của cố nhân nơi đây, ta bỗng nổi lên ý định buôn bán làm ăn ở phía Nam, bèn dẫn theo thuộc hạ gia nhân tới đây.”
“Phu nhân đối với Huyện Hạng hình như rất vừa lòng.”
“……. Này thì phải xem Viên gia chủ có nỡ buông bỏ những thứ yêu thích, nhượng lại cửa hàng ở phường Đại Đồng cho một góa phụ như ta hay không thôi.”
“Địch Cơ phu nhân” thận trọng mỉm cười.
“Viên gia chúng ta cũng không sống dựa vào những cửa hàng ở phường Đại Đồng, không ngại sang nhượng lại. Phu nhân mỹ mạo như thế, lại nguyện ý ở phương Nam kinh doanh, có thể định cư tại Huyện Hạng chính là may mắn của nơi này…..” Viên Phóng cũng cười đáp lễ.
“Chỉ có điều Viên gia chúng ta không thiếu tiền tài, đối với đặc sản Tây Vực cũng không có nhu cầu gì. Nếu phu nhân không có điều kiện nào hấp dẫn hơn, kẻ hèn cũng rất khó mà có ý định nhượng lại sản nghiệp tổ tiên cho ngài.”
Tới rồi!
Điều kiện khiến cho tên quỷ háo sắc cảm thấy hấp dẫn còn có thể là gì được nữa!
“Các hạ không cần tiền tài châu báu lại không cần đặc sản Tây Vực…….” Địch Diệp Phi giơ tay đè lên ngực, nhíu lại đôi mày ngài, khó xử mà hỏi, “Vậy các hạ muốn cái gì?”
Muốn ngài đấy, phu nhân à!
Nhóm gia tướng và mưu sĩ của Viên Phóng ở phía sau hận không thể lên tiếng trả lời thay cho chủ nhân nhà mình.
Hạ Mục Lan bị Địch Diệp Phi giơ chiêu “Tây Thi ôm ngực” khiến cô phải dời mắt nhìn cái bản mặt của Viên Phóng, nếu không làm vậy, cô sợ mình sẽ phì cười ngay tại chỗ mất thôi.
“Kẻ hèn muốn cái gì……” Viên Phóng tựa như lơ đãng nhìn lướt qua hướng Địch Cơ phu nhân, “Chính bản thân cũng không rõ cho lắm……”
“Viên tông chủ, nếu ngài chỉ muốn trêu đùa ta thì thật sự không cần mời ta đến pháo đài, lãng phí rượu ngon món ngon hôm nay.” Ánh mắt Địch Diệp Phi sắc bén, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên.
“Phàm là chuyện làm ăn từ trước tới nay luôn thuận mua vừa bán, chợ nào giá nấy, cùng lắm thì hai bên thương lượng giá cả là được. Ta cứ tưởng rằng ngài mời ta đến Viên gia đã đủ để biểu hiện thành ý của ngài, ai mà ngờ……”
“Phu nhân đừng vội.” Trên gương mặt Viên Phóng vẫn mang nụ cười thâm sâu như lúc đầu, “Tuy rằng kẻ hèn không rõ bản thân mình muốn gì nhưng kẻ hèn tin tưởng phu nhân rồi sẽ biết.”
“Phu nhân ở xa tới là khách, hôm nay lại bôn ba suốt một ngày, mời phu nhân ở lại làm khách thêm vài ngày, nhân dịp thưởng thức phong thổ của pháo đài Viên gia chúng ta. Ta tin rằng phu nhân và các thuộc hạ bên cạnh…..” Dường như Viên Phóng đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp nào đó, trên mặt nở nụ cười đầy sung sướng, “Đều sẽ thích nơi này.”
“Đợi khi phu nhân hiểu được pháo đài là một nơi như thế nào, nói không chừng sẽ biết thứ mà kẻ hèn này muốn là gì.”
Một đối thủ lươn lẹo như vậy, nếu thật sự là nữ phú thương đến từ Tây Vực chưa biết chừng sẽ cảm thấy quá căng não, hận không thể lập tức bàn xong chuyện để dẹp đường hồi phủ cho rồi.
Chỉ là đoàn người Địch Diệp Phi lại không phải đến đây vì bàn chuyện làm ăn, bọn họ cũng không có “tiền vốn” để mà làm ăn.
Mấy bình nước mắt mỹ nhân kia đều là Thác Bạt Hoảng mượn từ Phí Vũ Thái thú bằng thân phận Thái tử của mình. Một bình đã đưa cho Viên An để chứng minh thân phận, còn dư lại mấy bình đưa cho Viên Phóng khi vừa vào pháo đài, coi như là lễ gặp mặt.
Tuy hiện tại không biết có phải Viên Phóng đã thật sự nhìn trúng Địch Diệp Phi, muốn giữ “nàng” ở lại để bồi dưỡng cảm tình hay không nhưng vừa hay cũng đúng ý họ.
Bọn họ vốn là vì muốn tìm hiểu thật hư về pháo đài Viên gia và đoàn người Cái Ngô đang ẩn nấp ở đây mà đến.
Chỉ cần tìm được Cái Ngô, Địch Diệp Phi mang theo năm trăm quận binh nội ứng ngoại hợp cùng Thác Bạt Hoảng đang ở cách đó không xa, tóm lấy gã Viên Phóng này luận tội, đương nhiên họ hy vọng thời gian càng nhiều càng tốt.
Thế là Địch Diệp Phi nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu Viên gia chủ đã có lời mời thịnh tình như thế, ta đây phải ở lại mấy ngày rồi. Hy vọng mấy ngày sau ta sẽ biết được thứ mà Viên gia chủ muốn là gì như ngài đã nói. Nếu đến lúc đó mà ta vẫn như cũ không đoán ra ý của ngài vậy chắc có lẽ chúng ta không có duyên hợp tác, ta tìm người khác là được.”
“Phu nhân thật hào sảng!”
“Viên gia chủ khách sáo rồi!”
Địch mỹ nhân cười càng tươi đẹp rạng rỡ hơn, nhan sắc diễm lệ bức người khiến tất cả các hạ nhân trong đại sảnh phải thất hồn lạc vía.
*
Yến tiệc này tuy không thể gọi là vừa lòng đẹp ý nhưng cũng xem như đang phát triển theo kế hoạch của nhóm người Hạ Mục Lan. Màn đêm buông xuống, Hạ Mục Lan không dám lau đi hoa văn trên mặt vì nơi này tìm không ra một Thác Bạt Hoảng thứ hai để vẽ lại cho cô, Địch Diệp Phi cũng không dám thật sự tắm gội thay đồ, ai mà biết trên tường có thêm một đôi mắt nào khác nữa hay không?
Hai người chỉ tùy tiện lau mặt sơ sơ liền nghỉ ngơi chung một phòng suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mục Lan và Địch Diệp Phi rửa mặt thay quần áo xong, dùng điểm tâm mà Viên gia đưa tới rồi phân phó một người hầu của Viên gia rằng họ muốn đi dạo một lát trong pháo đài, mời Viên gia cho người dẫn đường đến đây.
Hạ Mục Lan và Địch Diệp Phi đều cho rằng sẽ là Tống Nhị tiên sinh hoặc một chủ sự nào đó của Viên gia đến dẫn họ đi, giữa đường Hạ Mục Lan cũng có thể dễ dàng cắt đuôi mấy người này, dẫn theo cò trắng đi thăm dò khắp nơi, cùng lắm cứ nói bị lạc đường là được.
Ai ngờ người tới vốn không phải mấy tên thuộc hạ mà ngược lại là Viên Phóng diện một thân trang phục cưỡi ngựa.
“Tông chủ vậy mà đích thân làm người dẫn đường cho ta?” Địch Diệp Phi lộ ra sự kinh ngạc, “Thế này… thế này có phải là có hơi…..”
Hắn và Hạ Mục Lan liếc nhìn nhau một cái, trong lòng dâng lên cảm giác bất ổn.
Tên này mà làm dẫn đường thì muốn giả bộ ngớ ngẩn lừa gạt cho qua là rất khó khăn.
“Ha ha, phu nhân không vừa ý?” Viên Phóng xuống ngựa, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Phi bèn nở nụ cười hiểu rõ, “Đúng rồi, hiện giờ phu nhân là nữ tử độc thân, Viên mỗ không có thê thất, lại thêm cả thanh danh bên ngoài, phu nhân có điều cố kỵ cũng là việc bình thường…..”
Thật ra gã cũng thông minh, biết chắc chắn các nàng đã nghe thấy “tiếng thơm” của mình ở bên ngoài.
Thế này thì…
Địch Diệp Phi và Hạ Mục Lan cũng không ngờ một vị gia chủ nổi tiếng trăng hoa bên ngoài vậy mà lại có một mặt “thông tình đạt lý” như vậy, hai người đều có phần khó tin.
Đặc biệt là Hạ Mục Lan, cô vốn không tin cái tên mập này tới không phải vì Địch Diệp Phi, buổi nói chuyện tối qua gã đã ám chỉ rất rõ ràng.
Tay kinh nghiệm tình trường già dặn như thế này chắc chắn sẽ không vừa gặp đã ông ổng nói mấy câu tổng tài bá đạo yêu ta kiểu như “Nàng muốn thông thương sao nàng muốn cửa hàng sao lấy thân thể tới trao đổi đi”.
Quả nhiên, Viên Phóng uyển chuyển nói: “Bất quá Viên mỗ và phu nhân không phải trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, hai người chúng ta đều có nhiều thuộc hạ theo hầu như vậy, lại ở nơi rộng rãi quang minh, dù Viên mỗ có muốn làm gì phu nhân cũng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt bao người, ban ngày ban mặt như vậy, phu nhân nói có phải hay không?”
“Tuy nói là nói thế nhưng dù sao ta cũng là quả phụ, đến đây bàn chuyện làm ăn còn được, chứ cùng các hạ đi dạo… mấy chuyện như vậy thì…..” Địch Diệp Phi lộ ra vẻ mặt khó xử, “Những người ta mang theo đều là thuộc hạ do phu quân quá cố để lại, không thể không tị hiềm.”
Sắc mặt Viên Phóng có chút khó coi, sau một lúc lâu, gã đột nhiên chỉ về phía Hạ Mục Lan.
“Một khi đã như vậy, Viên mỗ cũng không miễn cưỡng phu nhân đi cùng kẻ hèn này nữa. Bất quá nếu Viên mỗ đã đến rồi cũng không muốn đi một chuyến uổng công, không bằng Viên mỗ sẽ dẫn vị gia tướng này của phu nhân đi dạo xung quanh một lát, giới thiệu phong thổ của pháo đài Viên gia, đến khi phu nhân có hứng thú muốn đi tham quan cũng sẽ có người ở bên cạnh thuật lại.” Viên Phóng cười, đôi mắt nheo nheo, “Như vậy, dù phu nhân có muốn đi dạo xung quanh pháo đài cũng có người một nhà dẫn đường, lại không phải sợ khiến người khác hiểu lầm, ý ngài thế nào?”
Hạ Mục Lan khó hiểu trừng mắt nhìn, chờ Địch Diệp Phi trả lời.
Chỉ có cô và Địch Diệp Phi biết diện mạo Trần Tiết trông như thế nào, Địch Diệp Phi lại không biết Cái Ngô trông ra sao. Lần điều tra này vốn dĩ lấy cô làm con cờ chủ đạo, để cô đi một mình cũng không phải không được.
Chỉ cần Địch Diệp Phi nói “Được”, cô sẽ đi theo gã tông chủ này ngay.
Nhưng mà Địch Diệp Phi giả nữ chỉ tự hỏi rất nhanh đã lập tức có câu trả lời: “Thiết nương tử dẫu sao cũng chỉ là hạ nhân, nếu thật sự làm vậy sẽ hạ thấp thân phận của Viên gia chủ. Thôi, nếu ngài đã vì ta suy xét chu toàn đến thế, ta lại chối từ không khỏi có vẻ không nể mặt ngài. Thiết nương tử, ngươi đi lấy khăn che mặt của ta ra đây, gọi thêm vài thuộc hạ nữa đi cùng, hôm nay ta liền theo hảo ý của tông chủ vậy.”
“Tuân lệnh!”
Hạ Mục Lan nghe Địch Diệp Phi nói vậy thì lập tức xoay người đi tìm cò trắng đòi người đòi đồ.
Chậc chậc, lát nữa cô phải bảo vệ sự trong sạch của Địch mỹ nhân cho thật tốt mới được, ai mà biết gã tông chủ kia có thừa dịp đi dạo pháo đài Viên gia rồi nhân cơ hội sờ tay sàm sỡ gì gì đó thì sao.
Thật là gánh nặng đường xa a gánh nặng đường xa.
Hạ Mục Lan dùng đuôi mắt nhìn lướt qua gia chủ Viên Thị.
Vòng một vòng lớn, rốt cuộc gã ta cũng được như ý nguyện.
Ể? Sao tên mập này nhìn thế nào cũng thấy như đang mất hứng vậy?
Là ngại bóng đèn nhiều quá hay sao?
Vở kịch nhỏ:
Viên Phóng: Ta đây muốn tiền có tiền muốn người có người, địa bàn lớn nhỏ nhiều vô số kể, ba đời nhà ta làm địa chủ…….
Hạ Mục Lan cũng không lộ vẻ gì là tán thưởng, chỉ hơi lãnh đạm gật đầu: Chính là một vùng đất quê mùa hơi rộng chút đúng không.
Viên Phóng: …… Nàng nghe không hiểu tiếng Tiên Ti thì phải?
HẾT CHƯƠNG 63