Mơ Ước Hậu Vị

Chương 30: Sóng gió diễm vũ (2)




Nghe nói, hai ngày nay Hoàng thượng vẫn lâm hạnh tại Thính Vũ hiên, ngay sáng sớm thứ ba, trong cung đã truyền ra tin tức, nói là Lục Nguyệt Nặc được tấn phong lên làm quý nhân.

Đây là chuyện trong dự liệu, cho nên Lạc Tử Hân cũng không tỏ ra một chút ngoài ý muốn nào cả. Nhưng sáng hôm nay khi nàng đi Càn Trữ cung thỉnh an thì thấy Lục Nguyệt Nặc quỳ trên mặt đất, vẻ mặt uỷ khuất, nàng không khỏi lo lắng.

Quả nhiên, giọng nói của Hoàng hậu không còn ôn hoà như bình thường, hơi có vẻ sắc bén, nói:"Là một người phụ nữ có đức, quan trọng nhất là phải theo khuôn phép, phải hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ. Cái gì quan trọng nhất với nữ tử hậu cung, đó chính là một chữ lễ. Lục quý nhân, ngươi hiểu được ý mà bản cung muốn nói chứ?"

Lời này của Hoàng hậu đã rất rõ ràng, thì sao Lục Nguyệt Nặc không hiểu rõ ý trong đó, nàng khẽ cắn môi dưới, giữ im lặng.

Lạc Tử Hân tìm chỗ ngồi xuống, nhìn ánh mắt Hoàng hậu, chắc là đã biết chuyện vũ điệu tươi đẹp mà đêm đó Lục Nguyệt Nặc dùng để hấp dẫn Hoàng thượng, trong cung này làm gì có bức tường nào chắn được gió. (ý nói trong cung không có gì là bí mật được.)

Hoàng hậu thấy Lục Nguyệt Nặc không nói cả nửa ngày, sắc mặt càng trầm đi một chút, nói:"Hoàng thượng là Cửu ngũ chí tôn, Long thể quý giá, yêu tà bất nhập, cũng hi vọng sau này Lục quý nhân có thể thu liễm mình một chút."

Dù sao da mặt Lục Nguyệt Nặc vẫn mỏng, trước mặt nhiêu người Hoàng hậu nói rõ lời cảnh cáo như vậy, làm cho nàng mất hết mặt mũi, trên mặt đỏ ửng, hơi cúi thấp đầu không dám nhiều lời.

Nhưng Lục Nguyệt Nặc càng như vậy, càng làm cho người ta không kiềm chế được, người thứ nhất là Hiền phi, nói:"Xin Hoàng hậu nương nương hãy khoan dung hơn, nô tì nghe nói nhà Lục quý nhân ở Tuyên Châu, người dân nơi ấy thích nhảy điệu múa này, nói vậy chắc là Lục quý nhân không có thích ứng được thôi."

Lời này vừa nói ra, chung quanh liền có một trận bàn tán rất nhỏ, chủ yếu là cười nhạo. Đó là người ngồi bên cạnh Lạc Tử Hân, Minh phi và Nhu tần, hai người bàn tán chỉ xuất thân của Lục quý nhân đê tiện... Ngữ khí châm chọc.

Quả nhiên, sắc mặt của Lục Nguyệt Nặc có chút biến hoá, chuẩn xác mà nói là xấu hổ. Trước mặt mọi người Hoàng hậu chỉ trích nàng, Hiền phi lại cố lấy thân thế của nàng mà bịa chuyện, trong lòng có thể nói là nén giận.

Hoàng hậu gật gật đầu, nói:"Hiền phi vừa nói, bản cung cũng có nghĩ tới, Lục quý nhân là thiên kim của Lễ Bộ Thượng thư Lục Xích An? Tuy phụ thân của ngươi bị điều tới Tuyên Châu, nhưng là con gái của Lễ Bộ Thượng thư, chắc hẳn ngươi phải biết lễ nghĩa nhiều hơn người khác chút chứ. Lục quý nhân, bản cung có nói sai không?"

"Hoàng hậu nương nương dạy bảo, thần thiếp sẽ ghi nhớ trong lòng." Lục Nguyệt Nặc dập đầu, trong lòng xem như tức giận tới cực điểm.

Lạc Tử Hân ở một bên nghe thầm nghĩ, trước mặt mọi người Hoàng hậu nhục nhã Lục Nguyệt Nặc như thế, nhất định có người chọc vào lòng đố kị của nàng, nếu Lục Nguyệt Nặc không ăn nói thu liễm, chỉ sợ sẽ trở thành Tống Hàm Hương thứ hai.

"Như vậy là tốt rồi, nhưng, vì muốn cho Lục quý nhân học thêm chút nữa, bản cung phái Lâm ma ma đến Thính Vũ hiên, dạy cho ngươi lễ nghi đi, ba ngày này ngươi cũng không cần phải ra khỏi cung." Hoàng hậu nói.

Đây rõ ràng là cấm túc, một phi tử mới được Hoàng thượng ân sủng đã bị Hoàng hậu đối xử như vậy, chỉ sợ ngày sau sẽ không sống dễ chịu, trừ phi Hoàng thượng có thể vì nàng mà làm mất mặt Hoàng hậu, nhưng thấy Lục quý nhân cũng không giống. Cho nên nhiều người đều có tâm tư hưng tai nhạc hoạ, ở môt bên nhìn trò hay.

Xem như Lục Nguyệt Nặc biết chịu đựng, nơm nớp lo sợ ý chỉ của Hoàng hậu, yên lặng lui về đứng ở một bên, ngay cả ngồi xuống cũng không dám, Hoàng hậu cũng thấy mà không để ý tới, dường như là cố tình làm cho nàng chịu giáo huấn. Cả phòng mọi người đều ngồi, một mình nàng đứng, có vẻ đặc biệt.

Lạc Tử Hân nhìn, trong lòng biết chuyện này là do Phạm lương đễ cáo trạng, âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ, Phạm An Dung, rốt cuộc ngươi cũng không kiềm chế được muốn ra tay? Chỉ là đó cũng không phải là một kẻ dễ bị bắt nạt.

Phạm lương đễ ho nhẹ một tiếng, dường như muốn hoà giải, nói:"Thật ra Lục quý nhân cũng chỉ muốn trổ chút tài năng, múa đẹp như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ."

Lời này nói ra, Lạc Tử Hân có chút không rõ, lúc này nàng ta nói giảng hoà, hẳn không phải thiện ý như vậy.

Quả nhiên, Phạm lương đễ lương mở miệng, nói:"Không chỉ có Lục quý nhân, nghe nói tài nghệ của Trữ phương nghi cũng rất tốt."

Lời này làm chuyển chuyện lên người Lạc Tử Hân, nhưng thật ra làm nàng không kịp phản ứng.

"Nghe nói trước khi vào cung Trữ phương nghi và Lục quý nhân đã quen biết, hơn nữa hai người cũng có tài, thật làm cho người ta hâm mộ." Phạm lương đễ khen.

Một câu kia vừa nói, Lạc Tử Hân nhất thời tỉnh ngộ, hoá ra bởi vì Phạm lương đễ đố kị với Lục Nguyệt Nặc được sủng ái, ngược lại thấy Lạc Tử Hân quan hệ tốt với nàng hơn, liền đốt đến người mình. Điều này cũng thật buồn cười, nhưng điều này cũng không có gì kì quái, từ đầu tới giờ, Phạm lương đễ vẫn đối địch với mình, nhân cơ hội lúc này còn không cắn tới mới lạ.

Theo những lời này của Phạm lương đễ, ánh mắt của mọi người không khỏi chuyển về phía Lạc Tử Hân.

Không đợi Lạc Tử Hân nghĩ kĩ, Phạm lương đễ lại dùng giọng điệu khinh người ở miệng nói:" A, đúng rồi, thần thiếp như thế nào lại quên mất, Trữ phương nghi là nữ nhi của Viên đại nhân, theo lý thường hẳn là có năng lực, mọi người đều biết, Viên đại nhân tinh thông kỹ thuật điêu khắc."

Lời này vừa nói ra xem như Lạc Tử Hân đã hiểu rõ mục đích của Phạm lương đễ, chỉ là Viên Chiêu đúng là tinh thông nghệ thuật điêu khắc, nhưng mình ở Viên gia chỉ là một nha hoàn, mà ngay cả Viên Tiêm Vũ chân chính cũng chưa từng học qua, chính mình làm sao có khả năng đi học. Tất nhiên Phạm lương đễ biết được tiểu thư Viên gia cũng không có sở trường về chuyện này, thì mới ra nan đề này , chỉ là không biết làm sao nàng ta thăm dò được chuyện này. Nhưng ngược lại, trong cung nữ nhân không có mấy cái bàn chải thì làm sao sinh tồn, cũng không phải ai cũng giống như Tống Hàm Hương.

Phạm lương đễ nhìn Lạc Tử Hân một cái, tiếp tục nói:"Trữ phương nghi tỷ tỷ đồng ý làm một bức Hoàng Oanh cho muội, a, đúng rồi, Trữ phương nghi tỷ tỷ, tính ra ngày mai có thể xong chứ? Giống như sáng hôm đó tỷ đáp ứng thần thiếp?"

Phạm lương đệ ra vẻ làm nũng, nhưng lại che dấu tại đôi lông mày, có ý khiêu khích.

"Điêu khắc?" Con ngươi Hoàng hậu loé loé lên, dường như rất hứng thú, "Trữ phương nghi biết điêu khắc?"

Lạc Tử Hân đang muốn ở miệng, lại bị Phạm lương đễ cướp lời, nói:"Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương, ngài không biết chứ, trình độ điêu khắc của Trữ phưng nghi tuyệt hảo, những người trong Thượng Thiết cục chưa chắc đã có tay nghề như thế, cho nên hôm kia thần thiếp mới mặt dày nhờ nàng. Bởi vậy, thần thiếp nghĩ ba ngày này nhất định đã vất vả cho Trữ phương nghi."

"Nói như vậy, ngay cả bản cung cũng muốn nhìn xem tay nghề của Trữ phương nghi, ngay sáng mai, Trữ phương nghi liền mang đến đây cho mọi người cùng xem. Phạm lương đễ không có ý kiến gì chứ?" Hoàng hậu cười chuyển hướng hỏi Phạm lương đễ.

"Tuy nói Trữ phương nghi làm cho thần thiếp, nhưng thần thiếp cũng không dám giấu làm của riêng, nếu Hoàng hậu thích, đương nhiên thần thiếp sẽ đưa lại." Phạm lương đễ vội hỏi, "Đúng vậy, mọi người chỉ cần liếc mắt là nhận ra tay nghề của Thượng Thiết cục, không có gì mới mẻ, lúc này thấy tay nghề của Trữ phương nghi, nói không chừng có thể làm cho mọi người kinh hỉ."

Vẻ mặt Phạm lương đễ tươi cười, rõ ràng là chặt đứt con đường nhờ Thượng Thiết cục giúp đỡ của nàng.

"Đúng là không có gì tốt hơn." Hoàng hậu nhất thời vui ra mặt, nói:"Trữ phương nghi, được chứ?"

Trong lòng Lạc Tử Hân không biết nên nói cái gì trong khoảng thời gian ngắn? Điêu khắc, nàng làm sao có thể điêu khắc, còn muốn sáng mai hoàn thành nữa? Đây không phải là muốn nàng đẹp mặt sao?

"Thật ra thần thiếp chưa từng..." Lạc Tử Hân đang muốn nói chính mình chưa từng học tài nghệ này của phụ thân, lời này đã bị Phạm An Dung chen vào.

"Thần thiếp nhớ rõ, lúc chưa tiến cung, ngày ấy vừa lúc đến kinh thành, tiểu thư Viên gia đã từng mang ra rất nhiều tác phẩm điêu khắc tinh diệu đi bán để làm từ thiện cứu nạn dân, nghe nói đó đều là do Viên tiểu thư tự tay làm, chắc chắn lúc ấy có rất nhiều người nghe thấy chuyện này, Trữ phương nghi có dám nói không phải?" Phạm lương đễ che miệng cười khẽ.

Lúc này, Lạc Tử Hân xem như hoàn toàn hiểu được, lúc ấy nàng mạo hiểm lấy thân phận Viên Tiêm Vũ đi bán hàng từ thiện trên đường, còn nói dối là do tiểu thư của Viên gia tự tay làm, thật ra tất cả những thứ đó đều là do Viên Chiêu làm. Sau lại gặp gỡ vài người lành nghề, hỏi về các vấn đề trong điêu khắc, ngay tại chỗ không đáp được, chỉ có thể thừa nhận là không phải mình làm, mà là phụ thân làm. Mà người ngồi ở cỗ kiệu phía xa kia nhìn thấy hết tất cả, lúc ấy nàng chỉ vội nhìn thoáng qua, hiện tại đột nhiên nhớ lại, người đó không phải là Phạm An Dung hay sao.

Khó trách nàng ta cái gì cũng biết, còn dựng chuyện, hơn nữa xem ra tâm kế của nàng tốt lắm, mấy ngày nay Viên Chiêu bị cử đến Tuyên Châu, trong thời gian ngắn không thể quay về kinh thành, cho nên chuyện nhờ Viên Chiêu là không có khả năng. Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Tử Hân khẽ phát lạnh.

Đoàn người đều gật đầu, ánh mắt chờ mong hướng về phía Lạc Tử Hân.

"Trữ phương nghi? Nói tới đây, bản cung cũng đã nghe qua chuyện này, Phạm lương đễ nhắc tới, làm bản cung lại nhớ tới chuyện này, lúc ấy kinh thành còn có cả giai thoại." Hoàng hậu cười nói, "Trữ phương nghi, ngươi làm sao vậy?"

Nhìn Lạc Tử Hân đang sững sờ, Hoàng hậu nhẹ giọng kêu.

Nếu không đáp ứng, không phải là sẽ bị hoài nghi mình không phải là Viên Tiêm Vũ sao, cho dù người khác không nghĩ đến, chuyện này cũng khó mà vẹn toàn.

"A, ách, tuân ... lệnh." Lạc Tử Hân cũng không biết làm sao câu này có thể bật ra từ trong miệng mình, nhưng lời này làm cho nàng một bụng hối hận.

Sáng mai sẽ mang tác phẩm điêu khắc gì ra đây, nàng làm thế nào để có tác phẩm đó? Đây đúng là đường cùng.

Sau đó Hoàng hậu hàn huyên cùng mọi người, nhưng Lạc Tử Hân đã không có tâm ý nào mà nghe, trong đầu tràn đầy hai chữ điêu khắc, thuỷ chung không biết nên xử lí thế nào, nhất thời cảm thấy đầu óc phình to.

Hôm nay tâm tình Hoàng hậu đặc biệt tốt, nói rất nhiều, thật vất vả mới về được, đã gần giữa trưa, đáng thương cho Lục Nguyệt Nặc đứng cả buổi sáng, trời rất nóng, sắc mặt nàng hơi trắng bệch.

Mới ra khỏi cửa, sau đó Phạm lương đễ lại đuổi kịp, ánh mắt mang theo sự giảo hoạt nói:"Trữ phương nghi, chờ tác phẩm của ngươi..."

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lạc Tử Hân, Phạm lương đệ cười thâm ý, liền giả vờ thở dài, đi trước.

Không biết, giờ phút này trong lòng Lạc Tử Hân đang phẫn nộ như sóng lớn, sớm mắng từ đầu đến chân Phạm An Dung.

"Tỷ tỷ, vì sao nàng ta đột nhiên nhằm vào tỷ, rõ ràng là do Nguyệt Nặc hại tỷ." Lục Nguyệt Nặc đến bên cạnh Lạc Tử Hân, cúi đầu, cẩn thận nói.

Lạc Tử Hân cười trừ vài cái, nói:"Ai bảo chúng ta là tỷ muội tốt."

"A?Đây chẳng phải là do Nguyệt Nặc hại tỷ tỷ sao, về sau chúng ta có phải nên giữ khoảng cách?" Lục Nguyệt Nặc hoảng hỏi.

Lạc Tử Hân cười nhạt an ủi:"Người ta đã nhận định như vậy, muội có cách xa, cũng không trốn thoát, đừng nóng vội, ta sẽ nghĩ ra cách."

Hừ, Phạm An Dung, bản cung không tin sẽ bị ngươi đánh ngã như vậy, chờ xem. Lạc Tử Hân cũng không biết không nên quá tự tin, trong lòng hung hăng mắng một trận.

"Chủ tử, làm sao để báo cáo công tác tới chỗ Hoàng hậu? " Tích Như nhìn bộ dạng đi tới đi lui trong phòng của Lạc Tử Hân, cũng đổ mồ hôi.

Đúng vậy, làm sao bây giờ? Nàng cũng chưa có chủ ý, nếu không nghĩ ra cách, ngày mai chỉ có con đường chết. Lạc Tử Hân chỉ thấy sứt đầu mẻ trán, tâm phiền ý loạn.

"Tỷ tỷ, không bằng lén lút nhờ Thượng Thiết cục ?" Lục Nguyệt Nặc hầm hầm đi đến, mở miệng hỏi.

"Nguyệt Nặc, muội biết rõ đó là tử lộ, không thể đi được. Ngày hôm nay Phạm An Dung đã ngầm nói, mọi người đều biết rõ tay nghề của Thượng Thiết cục.Nếu chúng ta còn mạo hiểm đi nhờ vả Thượng Thiết cục như thế, ngày mai nhất định không qua được, có khả năng còn thêm tội danh lừa gạt." Lạc Tử Hân cau mày, đã có chút mất kiềm chế.

"Rất xin lỗi, tỷ tỷ, đều là do Nguyệt Nặc hại tỷ." Vẻ mặt Lục Nguyệt Nặc hổ thẹn, nói:"Nhưng cũng không muốn phiền hà tỷ tỷ, chuyện điêu khắc làm sao cho tốt đây?"

Lạc Tử Hân suy nghĩ đến bản thân, trong lòng bất ổn, đang không biết làm thế nào cho phải, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện.

Có lẽ, đây sẽ là khả năng giúp nàng xoay chuyển tình thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.