Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 15: Tiếp cận




Một tuần nay Tô Thành không tới làm phiền Đồ Du Du nữa, Đồ Du Du cảm thấy khoảng thời gian này sống thật là thoải mái biết bao, chỉ mong hắn cứ như vậy đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu tránh làm cho cậu máu huyết sôi trào. Một tuần nay Đồ Du Du lên lớp rất thuận lợi, ngay cả nhóm học sinh cá biệt trong lớp cũng không làm khó cậu, ngược lại còn lên lớp ngồi im lặng không làm loạn nữa, tuy rằng cậu biết bọn họ căn bản không tiếp thu vào đầu những lời cậu nói nhưng tình hình thế này cũng rất tốt rồi. Đồ Du Du cũng nghĩ việc này là do Tô Thành làm, cậu không biết hắn đã dùng phương pháp nào nhưng chỉ cần là không đánh nhau gây gổ là cậu sẽ yên tâm.

Chuông reo hết tiết, Đồ Du Du như thường lệ đứng nghiêm trang trên bục giảng chào cả lớp, sau đó cậu liền thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng học, đi được vài bước liền có một nam sinh gọi cậu lại:

"Thầy ơi"

Đồ Du Du dừng bước, cậu xoay người lại phía sau nhìn liền phát hiện ra đối phương là Vu Phóng, cậu có điểm bất ngờ không rõ tại sao hắn lại gọi mình, chắc không phải là muốn đánh người nữa chứ. Đồ Du Du nghĩ vậy liền tự giác siết chặt cặp da trên tay, trong lòng âm thầm nhảy nhót căng thẳng, cậu trầm giọng cảnh giác hỏi:

"Học sinh Vu có chuyện gì sao?"

Vu Phóng cười nhẹ như gió mùa xuân, cái gọi là tỏa nắng có thể hình dung như hắn hiện tại, nhìn đối phương thật ra rất giống hình dáng của một vị học trưởng xuất sắc trong trường, ấm áp vô hại chứ căn bản không phải là một tên lưu manh thích gây gổ đánh nhau:

"Thầy ơi, em có chỗ này không hiểu cho lắm, thầy có thể chỉ giúp em được hay không?"

Đồ Du Du nghi ngờ nhìn chằm chằm Vu Phóng, cậu cẩn trọng lên tiếng thăm dò:

"Là vấn đề bài học sao?"

Vu Phóng gật đầu:

"Đúng vậy"

Đồ Du Du đương nhiên là không tin tưởng Vu Phóng lại đi hỏi mình vấn đề bài học, bởi vì cậu biết hắn ở trong lớp căn bản là không nghe giảng, nhưng bản thân là thầy giáo sao có thể nói rằng mình không muốn giải đáp thắc mắc môn học cho học sinh, thế cho nên Đồ Du Du liền hỏi lại:

"Như vậy em có chỗ nào không hiểu, tôi có thể xem qua một chút giảng lại cho em"

Vu Phóng cười cười:

"Chỗ này hình như không tiện, hay là chúng ta đến thư viện đi"

Hành lang đương nhiên không tiện để giảng bài, lại cảm thấy thư viện mà Vu Phóng đề cập tới muốn đến cũng là nơi thích hợp, nơi đó có cán bộ thư viện trông coi, còn có cả bảo vệ, nếu như Vu Phóng có thật sự muốn đánh cậu hẳn là sẽ có người chạy tới can ngăn:

"Vậy cũng được"

Đồ Du Du cảm thấy rất lo lắng, cậu biết Vu Phóng nhất định không chỉ đơn giản là muốn hỏi cậu vấn đề bài học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cậu cũng không biết Vu Phóng rốt cuộc muốn làm cái gì. Dọc đường đi Vu Phóng luôn bước ở phía sau lưng Đồ Du Du, cũng đoán được cậu hình như có điểm cảnh giác không thoải mái, hắn cảm thấy người này rất buồn cười cho nên liền lên tiếng nói chuyện vài câu:

"Lần trước lúc mới vào trường đã thất lễ với thầy, mong là thầy không để ý chuyện đó"

Đồ Du Du đi ở phía trước, đôi lông mày đen khẽ nhíu lại với nhau, Vu Phóng đột nhiên nhắc đến chuyện lần trước, chuyện lần trước hẳn là chuyện trên xe ô tô lần đó đi, hắn rốt cuộc tại vì sao lại nhắc đến chuyện đó đây:

"Không có gì"

Tiếp theo nữa lại rơi vào im lặng, Đồ Du Du một đường chậm rãi đi đến thư viện trường, Vu Phóng ở phía sau nhìn cậu, ánh mắt khẽ lóe lên một tia dò xét, kế đến độ cong bên khóe miệng lại duy trì như thường ngày hơi hơi nhếch lên một chút.

Đến thư viện trường, bên trong có khá nhiều học sinh đang ngồi ở đó học bài, trường quốc tế Vương Phủ cũng chẳng phải là đa số học sinh đều ngỗ ngược bất cần, vẫn có những người chăm chỉ học tập. Đồ Du Du thân là một thầy giáo, vừa mới bước chân vào thư viện nhìn thấy cảnh kia trong lòng liền tự động hài lòng không thôi. Vu Phóng và Đồ Du Du chọn một chiếc bàn trống ngồi xuống, Đồ Du Du theo đó liền đưa mắt nhìn người đối diện hỏi:

"Học sinh Vu, ngày hôm nay có chỗ nào không hiểu?"

Thật ra thành tích học tập của Vu Phóng rất tốt, đừng tưởng hắn ở trong lớp không lắng nghe lời giảng của giáo viên mà nghĩ hắn không hiểu bài, những lời ghi trong sách giáo khoa hắn chỉ cần ngồi yên tĩnh một lúc liền có thể tự hiểu ra được, không giống như Tô Thành đã không chịu đến lớp mà ngay cả sách giáo khoa cũng không thèm mở ra nhìn, vừa nghe thấy những lời thao thao bất tuyệt trên bục giảng hay là những chữ viết gì đó trong sách đã tự động hoa mắt chóng mặt, miệng ngáp lớn mà chìm vào giấc ngủ rồi.

Vu Phóng tùy tiện hỏi một câu:

"Hôm nay thầy có nói qua đến vấn đề ăn mòn điện hóa, em chính là không hiểu vấn đề này"

Đồ Du Du cũng không ngờ tới Vu Phóng thật sự có thể nghĩ ra được câu hỏi gì hay ho, cậu luôn nghĩ rằng hắn gọi cậu tới đây chính là có mục đích khác:

"Em muốn hỏi vấn đề ăn mòn điện hóa sao, nói một cách ngắn gọn thì ăn mòn điện hóa chính là quá trình oxi hóa khử, trong đó kim loại bị ăn mòn do tác dụng của dung dịch chất điện li và tạo nên dòng electron chuyển rời từ cực âm đến cực dương"

Vu Phóng gật đầu, thật ra thì vấn đề này hắn sớm đã hiểu, chỉ là vốn dĩ không tìm ra được câu hỏi để hỏi cho nên mới tùy tiện hỏi câu hỏi trên mà thôi:

"Như vậy thầy có thể nói cho em biết khi nào thì sẽ xảy ra tình trạng này được hay không?"

Học sinh ham học như vậy Đồ Du Du đương nhiên là nhiệt tình mà trả lời, lúc mới vào trường cậu sớm đã có cái nhìn không tốt về Vu Phóng nhưng sau ngày hôm nay có lẽ đã tăng lên một phần hảo cảm. Đồ Du Du gật đầu giảng giải:

"Có ba điều kiện để xảy ra sự ăn mòn điện hóa. Thứ nhất là các điện cực phải khác nhau về bản chất, thứ hai là các điện cực phải tiếp xúc với nhau gián tiếp hoặc trực tiếp qua dây dẫn. Cái thứ ba là các điện cực phải tiếp xúc với dung dịch của chất điện li"

Vu Phóng ngồi đối diện Đồ Du Du, mang toàn bộ dáng vẻ tự tin chăm chú giảng giải kia của Đồ Du Du thu vào đáy mắt. Còn nhớ lần đầu tiên Đồ Du Du vào trường, cậu rất dễ bị người khác lừa gạt, hiện tại khuyết điểm kia cũng không thể thay đổi được, từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện ra hắn căn bản là không có hứng thú muốn nghe. Vu Phóng khẽ mỉm cười, phối hợp đáp lại vài câu cho người phía trước cảm thấy vui vẻ:

"Như vậy là sự ăn mòn điện hóa kia thường xảy ra ở các cặp kim loại khi để ngoài không khí ẩm ướt, hoặc nhúng trong dung dịch axit, dung dịch nước muối, trong nước không nguyên chất phải không?"

Đồ Du Du mở lớn hai mắt, vấn đề này đối với học sinh bình thường không khó để phát hiện ra, nhưng cậu để ý Vu Phóng trong lớp không hề nghe giảng lại có thể biết được chuyện này, đương nhiên là tránh không được có điểm không thể tin nổi:

"Ừ, đúng thế"

Vu Phóng hôm nay gặp mặt Đồ Du Du chỉ là muốn xem xem cậu là người như thế nào, như thế nào nhanh như vậy liền có thể thuyết phục Tô Thành đến gặp ông ngoại hắn như thế. Lấy tính khí của Tô Thành nhất định là sẽ không chịu nghe theo lời khuyên bảo của ai cả, trừ khi là đối phương đang giữ thứ gì đó quan trọng của hắn mà thôi. Nhưng mà Vu Phóng cũng không nhanh như vậy trực tiếp hỏi thẳng Đồ Du Du, nếu là thứ quan trọng có thể uy hiếp được một người thì đối phương khẳng định sẽ không chịu nói ra dễ dàng như vậy, trực tiếp hỏi không biết chừng sẽ khiến cho cậu phòng ngừa hắn hơn, lúc đó muốn hỏi cũng sẽ khó chi bằng cứ từ từ dẫn dắt câu chuyện thì hơn:

"Phải rồi, sắp tới nhà trường sẽ tổ chức thế vận hội thể thao, thầy chủ nhiệm lớp đột nhiên bị bệnh, thầy ấy vừa nói với em rằng nhờ thầy đốc thúc lớp lựa chọn ra những người tham gia thế vận hội"

Đồ Du Du hả một tiếng, thầy chủ nhiệm của lớp tại vì sao lại nhờ cậu, cậu căn bản chỉ mới vào trường mà thôi, đối với học sinh lớp còn chưa quen biết gì nhiều, hơn nữa tại sao ông ấy không trực tiếp nói với cậu mà lại nhờ Vu Phóng nói cho cậu:

"Thầy chủ nhiệm nói với em thế sao? Tại sao thầy ấy không thấy nói gì lại với thầy nhỉ?"

Vu Phóng nhanh chóng tìm ra được một lý do để lừa gạt Đồ Du Du:

"Vừa mới rồi trên đường đến đây em có gặp thầy ấy, em nói rằng em đến tìm thầy cho nên thầy ấy liền nhờ em nói với thầy như vậy, thầy ấy còn nói xin số điện thoại của thầy để trao đổi chuyện thế vận hội lần này..." Nói đến đây Vu Phóng liền lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị nhấn số: "Thầy đọc số đi"

Đồ Du Du ngẩn người vẫn còn chưa hiểu hết được mọi chuyện, lúc đang định đọc số điện thoại thì điện thoại trong túi quần của cậu liền reo lên, bởi vì ở đây là thư viện cho nên khiến cho cậu phải giật mình gấp gáp, vội vã mang điện thoại trong túi quần lấy ra tắt đi. Vu Phóng vẫn duy trì nét mặt tươi cười nhìn Đồ Du Du nói tiếp:

"Một lát nữa em sẽ nhắn số điện thoại của thầy qua cho thầy chủ nhiệm"

Điện thoại của Đồ Du Du một lần nữa lại vang lên, cậu giật mình đưa ngón tay nhấn vào nút im lặng, là một dãy số lạ không đề tên liền nghĩ đó có thể là thầy giáo chủ nhiệm kia, chính vì thế cậu liền ngẩng đầu nhìn Vu Phóng nói hắn đợi mình một chút, sau đó cậu nhanh chóng đi ra ngoài hành lang nghe điện thoại. Đồ Du Du vừa ấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã truyền tới một giọng nam nóng nảy:

"Đồ Du Du, dám tắt cả điện thoại của tôi"

Đồ Du Du giật mình bỏ điện thoại ra nhìn lại một chút, sau đó cậu lại áp lên tai nghe định mở miệng nói, nhưng mà đối phương bên kia lại một lần nữa cướp lời cậu:

"Đang ở chỗ nào hả, hết tiết rồi còn không chịu về nhà?"

Đồ Du Du nhíu mày, Tô Thành này lâu lắm không xuất hiện, vừa xuất hiện lại mang giọng điệu kia thật khiến cho cậu phải tức giận:

"Này, học sinh Tô cậu ăn nói cho cẩn thận đấy, tôi..."

Lại không đợi Đồ Du Du nói xong thì Tô Thành đã bực bội cắt ngang lời cậu:

"Đừng nhiều lời, tôi cho thầy ba phút để về nhà, tôi đợi ở bên ngoài nãy giờ rồi"

Đồ Du Du hừ hừ, đó là nhà của cậu, Tô Thành hắn đến cũng chỉ là khách mà thôi, chủ nhà có việc không thể về, khách chỉ có thể có hai lựa chọn một là ở đó đợi tiếp, hai là trở về đi:

"Tôi hiện tại chưa về được, cậu không đợi được thì về nhà đi"

Tô Thành lớn giọng:

"Thầy đang ở chỗ nào, có việc gì? Nếu còn không về đừng trách tôi lập tức tung ảnh thầy lên mạng"

Đồ Du Du giận dữ hét lớn vào điện thoại:

"Tô Thành, cậu quá đáng vừa thôi"

Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Đồ Du Du ở bên này quát xong liền cũng tự mình phát hoảng, nếu như Tô Thành thật sự tung ảnh của cậu lên mạng thật thì biết tính làm sao, hay là bây giờ xin lỗi hắn, nói hắn đừng tung ảnh cậu lên mạng, nhưng mà hắn thật sự quá đáng quá, cậu không hề sai lại phải đi xin lỗi hắn sao. Đối phương im lặng khiến cho Đồ Du Du cũng lo lắng không thôi, một lúc sau đó bên kia đầu dây liền trầm giọng hỏi:

"Thầy đang ở chỗ nào?"

Đồ Du Du nghe vậy liền hạ giọng đáp:

"Tôi đang ở thư viện trường"

Tô Thành bá đạo trả lời một câu rồi cúp máy:

"Ở yên đó đợi tôi"

Đồ Du Du không rõ tại sao Tô Thành lại có số điện thoại của cậu, nếu như cậu biết là hắn gọi tới thì nhất định sẽ mặc kệ không nghe rồi, hắn nói hắn sẽ đến đây, hắn đến đây làm cái gì, chắc không phải muốn gây gổ đó chứ, ở đây là thư viện không thể bù lu bù loa lên được. Đồ Du Du lo lắng không thôi, kế đó vẫn phải quay lại vào bên trong thư viện ngồi vào chỗ cũ, Vu Phóng thấy sắc mặt Đồ Du Du không tốt thì hỏi:

"Thầy có việc gì sao?"

Đồ Du Du lắc đầu nói không sao, Vu Phóng cũng không hỏi thêm nữa mà tiếp tục việc lấy số điện thoại của cậu:

"Thầy viết số điện thoại của thầy vào đây đi"

Đồ Du Du bị chuyện Tô Thành làm cho không thể nào tập trung được, chính vì thế khi Vu Phóng đưa điện của hắn cho cậu thì cậu cũng cứ như thế cầm lấy mà viết số cho hắn. Đồ Du Du không muốn nghĩ đến chuyện của Tô Thành nữa cho nên liền chuyển sang chuyện khác:

"Phải rồi, thế vận hội của trường bình thường sẽ diễn ra trong vòng bao nhiêu ngày, có các bộ môn gì thế?"

Vu Phóng trả lời:

"Sẽ diễn ra trong vòng một tuần, có các bộ môn như là bơi lội, điền kinh, khúc côn cầu, cờ vua, taekwondo, trượt băng"

Đồ Du Du gật gật đầu, đang định hỏi tiếp thì phía sau liền có người gọi cậu:

"Đồ Du Du"

Lời nói kia rất lớn, thư viện vốn là nơi yên tĩnh cho nên mọi người ngay lập tức dừng lại động tác mà đưa mắt nhìn về phía nam sinh đang đứng ở gần cửa ra vào kia. Một cô gái phụ trách phần xem thẻ thư viện đang định tức giận đi ra nhắc nhở, nhưng mà vừa nhìn thấy người tới là ai liền ngay lập tức ngồi lại vị trí cũ không có ý định đi ra nữa.

Đồ Du Du hơi hoảng, mắt thấy Tô Thành nhìn giống như rất giận dữ, còn cảm giác ra được ở xung quanh người hắn có lửa giận bốc lên cao. Đồ Du Du theo phản xạ đứng bật dậy, ngây ngốc nhìn Tô Thành bước về phía mình, trong phút chốc quên mất phải nên phản ứng ra sao, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng hãy chạy đi.

Tô Thành bước về phía Đồ Du Du, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay của cậu nói lớn:

"Đang làm cái gì hả?"

Đồ Du Du cũng ngốc theo, cảm nhận được cổ tay phía dưới bị nắm sắp hỏng liền dùng sức muốn thoát ra, Vu Phóng ánh mắt chuyển trầm xuống đáng sợ hắn đưa tay muốn gỡ tay Đồ Du Du ra khỏi Tô Thành vì thấy cậu đang khổ sở nhăn nhó. Tô Thành trực tiếp dùng sức đẩy mạnh Vu Phóng khiến cho hắn bị lùi về phía sau vài bước, sau đó Tô Thành liền kéo Đồ Du Du ra phía sau lưng mình. Đồ Du Du loạng choạng một chút, nhìn thấy ánh mắt của những học sinh đang nhìn về phía này liền có điểm xấu hổ, cậu nhỏ giọng nhắc nhở Tô Thành:

"Học sinh Tô..."

Nhưng mà lời còn chưa kịp nói xong thì Tô Thành đã ngay lập tức quay sang Đồ Du Du nâng giọng quát:

"Nói đến thư viện là để gặp hắn có đúng không?"

Đồ Du Du bị quát liền không hiểu tại sao, nhưng mà nơi này là thư viện mà Tô Thành lại ở chỗ này lớn tiếng như vậy, thế cho nên cậu liền muốn nói hắn ra ngoài rồi có gì nói sau:

"Ở đây là thư viện, chuyện này để sau rồi nói có được hay không?"

Tô Thành không muốn Đồ Du Du ở cùng một chỗ với Vu Phóng, bởi vì hắn rất không thuận mắt Vu Phóng, mà người nào hắn nhìn càng không thuận mắt nhất thì hắn lại càng muốn Đồ Du Du không được xuất hiện một chỗ với người đó, giống như một bức tranh đẹp liền bị rơi vào đó một giọt mực hỏng vậy, vô cùng không thể chấp nhận được:

"Không được, ở ngay chỗ này nói, không nói rõ ràng thì tôi sẽ..."

Đồ Du Du nãy giờ vẫn luôn duy trì âm lượng trong giọng nói thật nhỏ, nhưng mà hiện tại nghe thấy lời kia của Tô Thành liền hét lên. Tô Thành rất vô lí, rõ ràng là hắn tự nhiên nổi điên lên, bây giờ còn muốn mang những hình ảnh kia ra uy hiếp cậu:

"Tô Thành, cậu quá đáng vừa thôi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.