Những năm tháng học mẫu giáo, ngoài trừ Hoàng Thế Vinh ra cậu không hề nói chuyện với những đứa trẻ khác, Hoàng Thế Vinh tuy rằng vẫn tiếp tục cũng những đứa trẻ khác nói chuyện vui vẻ nhưng mà mỗi lần đi đều luôn kéo theo cậu, chỉ cần cậu mở miệng nói chuyện thì hắn sẽ ngừng lại chăm chú lắng nghe cậu mà đáp lời. Tô Đồ Lang Quân cứ như vậy cảm thấy mình không còn là một đứa nhỏ mờ nhạt nữa.
Thành tích học tập của cậu rất tốt, có lẽ bởi vì ba cậu trước đây là thầy giáo cho nên cậu được ba dạy dỗ chăm sóc để trở thành một đứa bé ngoan, ba cậu cũng vì chuyện này mà vô cùng hài lòng thương yêu cậu. Chỉ có điều Hoàng Thế Vinh thì lại khác, hắn là một đứa trẻ hiếu động không chịu ngồi yên một chỗ, việc bắt hắn chăm chú vào sách vở chẳng khác nào làm khó hắn, cho nên số bài tập ở trên lớp đều là do cậu giúp hắn làm, đổi lại hắn có chuyện gì đều chia sẻ với cậu, hắn thường kể cho cậu nghe những bí mật chỉ riêng hắn mới biết, còn nhắc cậu đừng nói với ai, dần dần những thứ bí mật kia liền biến thành của riêng hai bọn cậu. Cậu thích cái cảm giác này, giống như tất cả chuyện của Hoàng Thế Vinh ngoài cậu ra không ai biết rõ cả.
Sở thích của cậu là vẽ tranh, những bức tranh cậu vẽ ra đều rất đẹp, Hoàng Thế Vinh trùng hợp lại thích ngắm tranh vẽ. Còn nhớ năm đó khi hai người lên lớp ba tiểu học, một đứa bé gái xinh xắn thắt hai bím tóc dài thẹn thùng được giáo viên dắt vào lớp, giáo viên nói đứa bé gái đó tên Như Hoa, mới chuyển từ Thành Đô tới.
Hoàng Thế Vinh là một đứa trẻ dễ gần, đừng nói đến bạn bè trong lớp, ngay cả giáo viên trong trường cũng yêu thích sự lém lỉnh của hắn, dĩ nhiên một đứa bé gái 8 tuổi kia cũng không ngoại lệ. Như Hoa được giáo viên xếp ngồi chung một bàn với Hoàng Thế Vinh, vị trí mà trước đây vốn dĩ là của cậu. Bằng một lý do nào đó mà giáo viên đổi chỗ của cậu, việc này khiến cho cậu cảm thấy bất mãn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là một đúa bé ngoan nhanh chóng sắp xếp đồ đạc cho vào cặp di chuyển đến chỗ ngồi mới.
Hoàng Thế Vinh giúp cậu thu dọn, vừa làm còn vừa cười hì hì nói thế này:
"Quân Quân nhỏ nhất lớp, nếu như ngồi dưới này sẽ không nhìn thấy được chữ trên bản, cậu lên đó rồi sẽ thấy rõ hơn, nhưng mà tớ cũng có chút buồn, giờ ra chơi tớ sẽ lại qua chỗ cậu nhé"
Cậu chỉ khẽ gật đầu không nói, cậu vốn dĩ kiệm lời, cũng không có cách nào nói liên tục như Hoàng Thế Vinh được. Hoàng Thế Vinh chơi với cậu mấy năm nay cũng hiểu rõ tính khí này, hai đứa bé cứ như vậy một nói nhiều, một nói ít thân thiết mà trải qua từng ấy năm vô cùng hòa hợp.
Như Hoa biết vẽ tranh, cô bé vẽ cũng đẹp, cô bé vẽ tặng cho Hoàng Thế Vinh một bước tranh của hai người, trong tranh có hắn cùng cô, cậu biết điều này vì giọng nói của Hoàng Thế Vinh rất lớn. Hắn hỏi Như Hoa ai đang ở trong tranh, cô bé trả lời dõng dạc là cô cùng hắn, kế đến hai người bọn họ liền cùng nhau tô vẽ một bức tranh. Cậu cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng từ trước đến nay cậu không nói ra cho người khác biết cứ như vậy im lặng giữ ở trong lòng.
Thời gian sau đó, vào mỗi giờ ra chơi, bên ghế của cậu ngoài Hoàng Thế Vinh còn xuất hiện thêm cả Như Hoa nữa. Đứa bé gái xinh xắn lúc nào cũng thắt hai bím tóc gọn gàng cùng Hoàng Thế Vinh cười nói có vẻ rất hòa hợp, cậu bắt đầu cảm thấy mình trở lên mờ nhạt, cũng phát hiện ra trong cặp sách của Hoàng Thế Vinh mỗi ngày đều có thêm một bức tranh mới do Như Hoa vẽ.
Giờ thế dục hôm đó, cậu vào lớp học, âm thầm tiến đến chỗ ngồi của Như Hoa, từ trong cặp sách của cô bé lấy ra hộp bút chì màu, từng cây bút chì màu xinh xắn đều bị cậu mài xuống nền gạch gãy nham nhở. Như Hoa luôn tặng tranh vẽ cho Hoàng Thế Vinh, cô bé muốn vẽ tranh cho hắn, nhưng mà cậu cũng muốn thế, nếu như Hoàng Thế Vinh xem tranh của Như Hoa như vậy hắn sẽ không còn nhiều thời gian để quan tâm đến tranh cậu vẽ nữa. Ví trí ngồi của cậu lúc trước là bên cạnh hắn, rõ ràng là đang yên đang lành liền xuất hiện Như Hoa, việc này khiến cho cậu cảm thấy không thoải mái, nhất là mối quan hệ của Như Hoa và Hoàng Thế Vinh lại đang dần tốt đẹp lên.
Như Hoa trở vào lớp học, chính mắt nhìn thấy cậu ngồi xổm ở dưới nền gạch đang mài bút chì màu mà cô bé yêu thích nhất, nhưng cây bút khác cũng bị phá hủy để ngay bên dưới nền gạch kia. Như Hoa vội vã chạy tới lớn tiếng hỏi cậu:
"Tô Đồ Lang Quân, cậu làm cái gì thế?"
Cậu đặt bút chì màu xuống dưới sàn, đứng dậy nhìn Như Hoa đáp:
"Cậu sau này đừng vẽ tranh tặng Tiểu Vinh nữa"
Như Hoa tức giận:
"Sao cậu lại làm hỏng bút chì màu của tớ?"
Cậu nhíu mày trả lời:
"Tớ không muốn cậu ngày nào cũng vẽ tranh tặng cho Tiểu Vinh"
Như Hoa nhìn thấy hộp bút chì màu của mình bị phá hủy liền bước nhanh tới chỗ ngồi của cậu, từ trong cặp sách của cậu lấy ra tập giấy vẽ dùng sức mà xé nát:
"Cậu dám làm hỏng bút chì màu của tớ, tớ xé giấy vẽ của cậu"
Những đứa trẻ khác cũng bắt đầu bước vào lớp học, Hoàng Thế Vinh vừa mới rồi ở trên sân trường chạy nhảy, lúc này cũng đã mướt mát mồ hôi, hai bên thái dương có tầng mồ hôi mỏng tinh mịn, mái tóc đen mượt dính ở trên vầng trán cao cao. Hoàng Thế Vinh vừa nhìn thấy Như Hoa đang xé tập vẽ của cậu liền ngay lập tức chạy về phía Như Hoa đưa tay chỉ về phía cô bé, dùng giọng điệu giận giữ chất vấn:
"Sao cậu lại xé tập vẽ của Quân Quân?"
Như Hoa đột nhiên bị Hoàng Thế Vinh quát liền hoảng sợ, tập vẽ trên tay cũng rơi xuống dưới sàn, những đứa bé khác nhanh chóng đứng vây xung quanh xem xét tình hình:
"Cậu ấy làm hỏng bút chì màu của tớ trước"
Hoàng Thế Vinh không quan tâm lời nói của Như Hoa, có lẽ hắn biết cậu rất thích vẽ, trong cặp sách của cậu bao giờ cũng sẽ có tập vẽ cùng sáp màu, có lẽ hắn cũng biết những thứ này rất được cậu coi trọng giữ gìn, thế cho nên hắn liền xoay người đi về phía chỗ ngồi của Như Hoa, từ trong cặp sách của cô bé lấy ra tập vẽ, trước là mang toàn bộ tranh đang vẽ dở của cô bé xé bỏ ném xuống đất, kế đến liền mang tập vẽ toàn giấy trắng kia đưa cho cậu nhẹ giọng nói:
"Quân Quân, tập vẽ của cậu"
Như Hoa tức đến phát khóc, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng biến đổi nghẹn ngào:
"Tiểu Vinh, rõ ràng là do cậu ấy làm hỏng bút chì màu của tớ trước"
Hoàng Thế Vinh mang cặp sách của Như Hoa để sang chiếc bàn bên cạnh, sau đó liền tiến về phía Như Hoa, cầm lấy cặp sách của cậu quay về chỗ ngồi bên cạnh hắn:
"Quân Quân, từ bây giờ cậu ngồi cạnh tớ nhé"
Vẫn như năm học mẫu giáo đó, chỉ cần Hoàng Thế Vinh nói đổi chỗ ngủ không ai dám phản đối, chuyện đổi chỗ ngồi này cũng không có giáo viên nào gây khó dễ, ai nói hắn chính là con trai duy nhất được cưng chiều vô cùng của Hoàng gia cơ chứ.
Suốt cả một quãng thời gian tiếp theo đó, Hoàng Thế Vinh không hề nói một lời nào với Như Hoa, tình bạn ngắn ngủi đó ngay cả một lời cũng không nói cứ như vậy cắt đứt từ đây. Hắn không nói chuyện cũng không liếc nhìn, ngay cả khi chọn người chung tổ làm bài tập nhóm Hoàng Thế Vinh cũng không cho phép Như Hoa vào nhóm của mình. Số tranh vẽ lúc trước Như Hoa vẽ tặng cho hắn đã bị hắn ngay ngày hôm sau ném vào sọt rác sau nhà. Không phải Như Hoa không muốn giải thích hay xin lỗi, chỉ là Hoàng Thế Vinh ngay cả một cơ hội cũng không cho cô bé mở miệng, ba tháng sau đó Như Hoa tự động xin chuyển sang lớp khác, từ đó về sau trong cuộc sống của hai người bọn cậu không còn tồn tại cái tên Như Hoa nữa.
Trong cặp sách của Hoàng Thế Vinh không còn chứa tranh vẽ của người khác tặng, ngay cả tranh vẽ của cậu cũng không có. Không phải Hoàng Thế Vinh không muốn nhận tranh vẽ nữa, mà là hắn sợ tranh vẽ sẽ bị nhàu nát cho nên liền mua tặng cậu một tập vẽ thật dày, mỗi ngày hai người bọn cậu sẽ cùng vẽ tranh, trong bức tranh lúc nào cũng sẽ có hai đứa bé trai xuất hiện. Tay nghề vẽ vời của cậu ngày một nâng cao, bỗng chốc người ngoài chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra hai đứa trẻ trong tranh là cậu và Hoàng Thế Vinh. Bọn họ cứ như vậy tình cảm tốt đẹp kéo dài suốt từng ấy năm, cậu vẽ tranh thì Hoàng Thế Vinh sẽ ở bên cạnh tô màu, tuy rằng hắn luôn là người phá hỏng những bức tranh xinh đẹp vì tô màu loang lổ ra ngoài nhưng những bức tranh đó được cậu cất giữ rất cẩn thận đến tận sau này, giống như thứ bảo bối vô giá không dễ gì có được vậy.