Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 13: Gánh nặng vô hình




Để mà nói thì ở trên đời này không ai hiểu được Hoàng Thế Vinh hơn Tô Đồ Lang Quân, cũng không ai hiểu được cách khiến cho Hoàng Thế Vinh phải đau lòng như cậu. Đừng tưởng từ đó đến giờ chỉ có mình cậu luôn chiều chuộng Hoàng Thế Vinh hết lòng, Hoàng Thế Vinh hắn cũng rất quan tâm cậu, thế mới có chuyện từ nhỏ đến lớn cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, chuyện đúng hay sai, Hoàng Thế Vinh cũng không cần tìm hiểu đã đứng ra mà bảo vệ cậu.

Mối quan hệ giữa cậu và hắn mờ ám ra sao không phải chỉ riêng mình cậu biết được, từ người ngoài cho đến người trong nhà của hai bên ai cũng đều nhận ra, nhưng mà người đàn ông chậm nhiệt nào đó vẫn cứ hồn nhiên mãi như vậy chưa thể phát hiện ra được.

"Tiểu Vinh, nếu như môt lát nữa cậu phải đợi Tiểu Tuyết leo núi cùng thì tớ cũng sẽ không đợi cậu đâu. Chúng ta cùng thi, không cần biết là lý do gì nếu như tớ leo lên đỉnh núi trước cậu thì tớ sẽ thắng nhé" Cậu vừa mang nước bỏ vào ba lô của cả hai vừa chậm rãi nói với hắn.

Hoàng Thế Vinh nhìn cậu, sau đó giống như hiểu ra được điều gì liền đưa ngón tay chỉ chỉ về phía cậu:

"Thì ra là cậu muốn thắng tớ nên mới giở trò đúng hay không?"

Cậu kéo khóa ba lô lại, từ nước uống cho đến đồ ăn vặt yêu thích của cả hai đều đã được cậu chuẩn bị đầy đủ cả:

"Là cậu tự nghĩ vậy thôi".

Diêu Tịnh Tuyệt mang theo một ba lô rất lớn, tuy rằng đã về thay đôi giày nhưng cậu nhìn tới đôi giày thể thao kia liền khẽ mỉm cười. Giày mà Diêu Tịnh Tuyết mang là loại giày thời trang, đị bộ còn có thể nhưng nếu như để mà leo núi nhất định sẽ không nổi. Hoàng Thế Vinh vừa thấy Diêu Tịnh Tuyết không những mang theo một ba lô lớn mà trên tay còn xách theo một túi đồ liền hỏi:

"Cậu mang cái gì mà nhiều thế?"

Diêu Tịnh Tuyết mỉm cười nói:

"Không có gì đâu, tớ có mang theo bạt trải cùng một số đồ ăn và đồ che nắng, một lát nữa chúng ta sẽ ngồi nghỉ ngơi"

Cậu nghe đươc những lời kia liền cảm thấy Diêu Tịnh Tuyết xem ra cũng chuẩn bị đầy đủ đồ cần thiết rồi... cần thiết khi cô ấy bị bỏ lại phía sau phải tự mình xoay xở.

"Được rồi, chúng ta đi thôi" Cậu mang ba lô đeo ở trên vai rồi bắt đầu bước đi.

Bởi vì Hoàng Thế Vinh hiện tại cũng xem như là bạn trai của Diêu Tịnh Tuyết rồi thế cho nên khi nhìn thấy cô ấy mang theo nhiều đồ lỉnh kỉnh như thế cũng đành phải giúp cô ấy xách theo một số thứ.

Dọc đường lên núi bởi vì Diêu Tịnh Tuyết không quan tâm đến chuyện thi leo núi cho lắm vì thế đi rất chậm, vừa đi vừa cùng Hoàng Thế Vinh trò chuyện. Hoàng Thế Vinh nhìn bóng dáng Tô Đồ Lang Quân sắp sửa biến mất liền có điểm sốt ruột, bước chân tự động cũng nhanh hơn một chút, suýt chút nữa quên mất Diêu Tịnh Tuyết vẫn đang đi ở bên cạnh mình nếu như cô ấy không lên tiếng nói lúc này:

"Thế Vinh, bọn mình nghỉ một chút được không, tớ có mang theo cam..."

Diêu Tịnh Tuyết còn chưa kịp nói hết câu thì Hoàng Thế Vinh liền quay sang nhìn cô ấy nói:

"Tiểu Tuyết, hay là cậu tự mình xuống núi đi, tớ và Quân Quân đang thi leo núi"

Diêu Tịnh Tuyết hả một tiếng, cũng thật không ngờ tới Hoàng Thế Vinh sẽ đề nghị như vậy, dù sao hiện tại cô cũng leo lên được gần nửa chặng đường rồi, hơn nữa cô cũng muốn có thật nhiều thời gian ở bên cạnh hắn. Diêu Tịnh Tuyết tuy rằng trong lòng cảm thấy bực bội nhưng ngoài mặt vẫn là mỉm cười, nhanh tay cầm lấy túi đồ mà Hoàng Thế Vinh đang xách kia đáp:

"Tớ quên mất, để tớ xách túi đồ này cho, chúng ta tiếp tục đi thôi"

Hoàng Thế Vinh nhìn Diêu Tịnh Tuyết rồi lại nhìn về phía trước, Tô Đồ Lang Quân đã bỏ xa bọn họ một đoạn rồi, hiện tại hắn chỉ có thể nhìn thấy đươc bóng dáng ngày một nhỏ dần của cậu mà thôi.

Ngọn núi này không thấp, đường đi cũng không phải hoàn toàn dễ đi, thời điểm ở dưới chân núi đoạn đường còn bằng phẳng nhưng càng lên cao thì càng dốc và gồ ghề. Hoàng Thế Vinh một lòng muốn đuổi kịp Tô Đồ Lang Quân cho bằng được, cũng không biết là do bản tính hiếu thẳng bắt đầu tái phát hay là do hắn muốn cùng đi bên cạnh cậu mà lúc này Diêu Tịnh Tuyết cứ như vậy bị bỏ lại thật xa, hắn cũng cứ như vậy mà quên mất sự hiện diện của cô.

Hoàng Thế Vinh phải tốn hơn ba mươi phút mới có thể đuổi kịp được Tô Đồ Lang Quân, lúc hắn leo lên được hai phần ba chặng đường liền nhìn thấy cậu ngồi ở dưới gốc cây lớn chậm rãi uống nước giống như là đang đợi mình. Cậu vừa nhìn thấy hắn liền nói:

"Sao chậm như vậy, ngồi đợi cậu nãy giờ rồi"

Hoàng Thế Vinh leo lên chỗ ngồi bên cạnh cậu rồi ngồi xuống, hắn nhanh chóng cầm lấy chai nước mà cậu uống dở kia đưa lên miệng uống sạch:

"Tớ nhường cậu thôi, lát nữa sẽ không nhường nữa"

Cậu đưa mắt nhìn xuống dưới, quả nhiên đã không nhìn thấy bóng dáng Diêu Tịnh Tuyệt đâu:

"Tiểu Tuyết đâu rồi?"

Hoàng Thế Vinh nghe thấy cậu hỏi lúc này mới có điểm giật mình, hắn cũng quên mất Diêu Tịnh Tuyết đi cùng với mình, đưa mắt nhìn xa xăm quan sát một hồi vẫn không thấy cô ấy đâu liền nói thế này:

"Có lẽ ở phía sau"

Cậu nhìn hắn hỏi:

"Có cần quay lại tìm xem hay không?"

Hoàng Thế Vinh cảm thấy không có Diêu Tịnh Tuyết đi bên cạnh rất thoải mái, ít nhất là đỡ vướng chân vướng tay, hơn nữa có cô ấy đi bên cạnh thì hắn lại không nói chuyện được với cậu, bởi vì hắn biết cậu không thích nói chuyện với người ngoài:

"Không cần đâu, vừa mới rồi tớ cũng nói cô ấy xuống núi trước rồi, có lẽ theo không nổi nên cô ấy xuống núi rồi cũng nên, chúng ta tiếp tục đi"

Cậu đeo lại ba lô trên vai rồi gật đầu:

"Vậy cũng được"

Ở bên này Diêu Tịnh Tuyết bị bỏ lại phía sau, chớp mắt một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Thế Vinh đâu, nghĩ tới bản thân một thân một mình ở chỗ này, từ đó đến giờ cô chưa từng gặp phải hoàn cảnh như thế, trong lòng vừa tức giận lại vừa uất ức, một suy nghĩ đố kỵ trong lòng cứ như vậy từ từ dần được hình thành vô hình.

...

Không có Diêu Tịnh Tuyết không khí giữa cậu và Hoàng Thế Vinh đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều, Hoàng Thế Vinh lại bắt đầu cạnh huyên thuyên từ chuyện trên trời dưới đất ở bên tai cậu, tuy rằng cậu không lên tiếng nói nhiều nhưng biểu hiện trên gương mặt lại không có vẻ gì là mặc kệ hắn, cả một quá trình đều vô cùng tập trung mà nghe hắn nói chuyện.

"Quân Quân, hình như trời sắp mưa rồi"

Hoàng Thế Vinh dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn trời, mắt thấy phía xa xa có một đám mây đen che mất mặt trời liền nói với cậu. Cậu dừng lại một chút, bọn cậu cũng đã sắp leo được lên đến đỉnh núi, nghe nói ngọn núi này cũng là địa điểm du lịch dành cho du khách, ở trên đỉnh có một trạm dừng chân:

"Vậy chúng ta lên đó nhanh một chút rồi tìm chỗ tránh mưa"

Sức lực của cậu không hề yếu ớt giống như vẻ bề ngoài, không nói đến chuyện lúc còn nhỏ trải qua quá trình rèn luyện tại tòa biệt thự của Khâm Định, chỉ nói đến chuyện ba của cậu Tô Thành cũng là người có tiếng trong thế giới ngầm, tuy rằng không phải con ruột của Tô Thành nhưng vẫn có câu hổ phụ sinh hổ tử, Tô Thành đối với cậu cực kỳ quan tâm đến vấn đề thể lực, còn nhớ một năm nào đó khi cậu còn nhỏ, Tô Thành đặt cậu ngồi trong lòng nói thế này:

"Con phải nhớ, nếu ba không có ở bên cạnh thì con sẽ là người chịu trách nhiệm về an toàn của em ấy"

Đúng vậy trong Tô gia, người duy nhất được bao bọc cẩn thận không ai khác chính là người ba còn lại kia của cậu Đồ Du Du. Tô Thành rất bảo vệ Đồ Du Du, cậu từ nhỏ đã được chứng kiến thứ tình yêu kia của ba mình khiến cho cậu lớn lên liền bị ảnh hưởng. Cậu cũng muốn giống như Tô Thành, làm đủ tất cả mọi cách không cần quan tâm đến ai mà yêu thương Đồ Du Du như vậy.

Hai người vừa leo lên được đến đỉnh núi thì trời liền đổ mưa, may mắn trên núi quả thật được xây dựng một trạm nghỉ chân đơn giản, cậu mang nước cùng một số đồ ăn vặt trong ba lô bỏ ra đưa cho Hoàng Thế Vinh một ít:

"Tiểu Vinh, trời mưa như vậy có lo lắng cho Tiểu Tuyết hay không?"

Cậu quay sang quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn, Hoàng Thế Vinh trong một phút thất thần cũng hơi chột dạ khẽ nhíu mày, theo sau đó liền đáp lại cậu:

"Chắc sẽ không sao đâu"

Cậu nhíu mày, trong lòng vụt qua một cảm xúc không vui:

"Nếu không thì chúng ta xuống núi đi, tớ có mang theo áo mưa"

Hoàng Thế Vinh lắc đầu hiện tại trời mưa tuy không lớn nhưng đường trên núi lại khúc khuỷu khó đi, một mình hắn đi thì không vấn đề gì, nhưng mà Tô Đồ Lang Quân nhỏ gầy như thế nếu chẳng may bị trượt chân sẽ bị thương, mà hắn thì lại không muốn cậu xảy ra chuyện gì:

"Không cần đâu, Tiểu Tuyết hẳn là đã sớm xuống núi về phòng nghỉ ngơi rồi"

Cậu khẽ hỏi hắn:

"Không sợ Tiểu Tuyết sẽ giận cậu sao?"

Hoàng Thế Vinh bóc một gói bánh vừa làm vừa nói:

"So với an toàn của Quân Quân vẫn là quan trọng hơn"

Cậu nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng:

"Tớ không sao, nếu như cậu muốn xuống núi bây giờ cũng được, tớ không muốn vì mình mà giữa cậu với Tiểu Tuyết xảy ra cãi cọ, dù sao cô ấy cũng là bạn gái đầu tiên của cậu mà"

Hoàng Thế Vinh không thích giữa hắn và cậu nhắc đến chuyện của Diêu Tịnh Tuyết, cũng càng không muốn nghe đến chuyện cái gì mà bạn gái đầu tiên, chẳng hiểu sao cái tên Diêu Tịnh Tuyết cứ như vậy liền biến thành một gánh nặng vô hình khiến cho hắn cảm thấy không còn thoải mái nữa, có phải nhận lời với Diêu Tịnh Tuyết là hắn sai rồi không.

"Quân Quân, tại sao cậu cứ nhắc đến Tiểu Tuyết mãi như thế"

Hoàng Thế Vinh cáu giận, hai đôi lông mày nhíu lại được biểu hiện vô cùng rõ ràng. Cậu biết khi nào cần khiêu khích, khi nào thì nên dừng lại, dù sao nếu như hối thúc hắn quá nhiều sẽ khiến cho mọi chuyện đều phản tác dụng mất:

"Được rồi mà Quân Quân, tớ không có cố ý đâu"

Hoàng Thế Vinh quay sang nhìn cậu:

"Tại sao cậu đi cùng tớ lại cứ nhắc đến chuyện của người khác vậy, trước đây đâu có như thế đâu?"

Cậu biết người nào đó nhất định tâm trạng không tốt liền đưa tay chạm nhẹ vào tay của hắn, hành động này sớm đã được hình thành từ nhỏ rồi, bọn cậu vẫn luôn nắm tay nhau khi mà tất cả người xung quanh đều cảm thấy chuyện này có điểm không đúng cho lắm:

"Tớ xin lỗi mà, chỉ là Tiểu Tuyết là bạn gái cậu, cô ấy không phải người ngoài..."

Lời còn chưa nói hết Hoàng Thế Vinh liền ngay lập tức gạt tay của cậu ra thật mạnh, hắn đã quen với chuyện cậu từ đó đến giờ luôn thờ ơ với tất cả mọi người ngoại trừ hắn, trong lời nói của cậu nếu như không phải là chuyện về hắn thì sẽ là chuyện về người nhà của hai bên, từ khi nào cậu lại nhắc đến người ngoài nhiều như vậy.

Cậu nhìn ra được dáng vẻ giận dỗi tức giận kia của Hoàng Thế Vinh, cũng biết được hắn đang giận cậu vì chuyện gì, chuyện này khiến cho cậu cảm thấy có điểm vui vẻ, dù sao đối với người đàn ông chậm nhiệt nào đó kia thật ra cũng có tính chiếm hữu rất cao:

"Tiểu Vinh, tớ sau này sẽ không nhắc đến người khác nữa, cậu nhìn này tớ có mang theo bánh quy bơ ba tớ tự làm"

Hoàng Thế Vinh đáp:

"Tớ không muốn ăn".

Từ nhỏ đến lớn không phải là bọn cậu chưa bao giờ từng hờn dỗi nhau, mỗi lần như vậy đều là cậu lấy lòng hắn trước, may mắn người đàn ông này cũng không phải thù dài, chỉ cần nói với hắn vài câu đáng thương là có thể dỗ dành được hắn:

"Tiểu Vinh, câu giận rồi sao, cậu quay lại nhìn tớ này, tớ thật sự biết sai rồi mà"

Hoàng Thế Vinh nghe được giọng nói nhỏ ỉu xìu kia của cậu liền động lòng quay lại nhìn, mắt thấy dáng vẻ nhỏ bé ủ rũ kia liền kìm lòng không được tha thứ cho người ta rồi:

"Được rồi, tớ tha thứ cho cậu, nhưng mà sau này ở bên cạnh tớ không được phép nhắc đến người khác nhiều như vậy"

Cậu gật đầu đưa bánh quy cho hắn:

"Tớ biết rồi, cậu ăn thử bánh quy bơ ba tớ làm đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.