"Về sau nhất định trước mặt người nước ngoài không được nói bậy." Tha Bả Ti Nhi suy tư nói.
Ta vén lên tấm mành cửa dày nặng, cùng Tha Bả Ti Nhi ra khỏi PUB. Nhịp trống kịch liệt cùng âm nhạc đinh tai, ánh sáng điện tử mê huyễn đều bị bỏ lại đằng sau. Bên ngoài bắt đầu có mưa nhỏ, có chút gì đó lạnh lẽo. Đường phố qua tầng nước mỏng manh phản xạ ánh đèn nê ông, mang lên một vẻ đẹp đặc hữu của đô thị mới.
Khương Vũ Bạch dựa vào tường gạch loang lổ, ngửa đầu uống một chai bia. Mưa nhỏ khiến tóc của hắn ướt nhẹp, dán ở trên mặt nạ, hầu kết mấp máy, phát ra tiếng ừng ực ừng ực. Tư thế uống rượu này làm người nhìn có chút đau lòng.
Lòng ta thực sự rối loạn, đi qua đoạt lấy chai bia, ngửa đầu uống toàn bộ. Tư vị cay độc tràn ngập trong cổ họng khiến ta sặc đến độ nước mắt cũng rớt ra tới nơi. Ta một hơi uống hết bia, sau đó hung hăng đem chai bia vứt xuống mặt đất. Cái chai nát tươm, thanh âm thế nhưng lại có chút dễ nghe. Ta ngồi xổm trên mặt đất, khó chịu ho khan lên.
Thanh âm vừa rồi thu hút ánh nhìn của người qua đường. Có người tưởng say rượu ẩu đả, đều tìm đường vòng mà đi.
Tha Bả Ti Nhi cùng Mary nâng ta dậy, sau đó khó hiểu nhìn ta cùng Khương Vũ Bạch: "Làm sao vậy. Vừa rồi không phải rất vui vẻ sao? Như thế nào lại cãi nhau rồi."
Y nào biết đâu rằng chúng ta đều có khúc mắc trong lòng không thể nào hóa giải được. Loại buồn khổ này chỉ cần một chút cồn là có thể giải quyết.
Khương Vũ Bạch ngơ ngẩn nhìn ta ngồi xổm trên mặt đất, chau mày.
Hơi men thực mau đã dâng lên, cùng cơn đau đầu và cảm giác tê dại ở ổ bụng, ta thậm chí không nhớ rõ ta làm thế nào trở lại khách sạn, chỉ nhớ rõ ta ở trên xe taxi nôn ra, chú tài xế cực kỳ bất mãn muốn đạp chúng ta xuống xe, Tha Bả Ti Nhi cùng tài xế thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Chờ đến khi ta hơi chút thanh tỉnh, phát hiện mình nằm ở trên giường ở khách sạn, yết hầu khô khốc đến cực điểm, chỉ muốn uống nước. Đầu vẫn ẩm ẩm đau.
Ta lấy khăn trải giường che trước ngực, giấu đi thân thể trần trụi, thấy Khương Vũ Bạch đưa lưng về phía giường đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Cửa sổ rộng mở, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách. Toàn bộ thành thị ban đêm thu hết vào đáy mắt, ánh đèn nê ông cùng laser trên quảng trường đan xen phảng phất như một giấc mộng kì ảo.
Trong phòng không có bật đèn.Ánh sáng bên ngoài khiến cho thân ảnh của Khương Vũ Bạch giống như bị chia tách làm hai thế giới.
"Quần áo của em đâu?" Ta định mở miệng liền cảm thấy yết hầu bị bỏng lên. Đáng chết hắn không phải định làm cái gì với ta......
Hắn quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Tỉnh rồi?"
Hỗn đản! Nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Ta cắn chặt răng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, sau đó xoay người xuống giường, chuẩn bị tìm nước uống. Lại không nghĩ rằng chân dẫm phải khăn trải giường, cả người ngã trên mặt đất, mông đùi đều bại lộ trước mắt hắn.
Hắn cười một tiếng, đại khái là đang cười ta, sau đó xoay người, đem ta ôm đến trên giường.
Ta giãy giụa một chút, hắn dùng một loại ánh mắt thâm trầm nguy hiểm nhìn ta, khiến ta quên cả hô hấp.
"Ngốc nghếch thì cũng đừng chạy loạn, bị va chạm lại gào khóc."
"Anh mới ngốc ấy." Ta mạnh miệng nói.
"Quần áo của em đâu?" Hắn không có buông ta ra, một bàn tay còn đem ta ôm lấy trong lồng ngực. Ta đỏ mặt giãy giụa một chút.
Hắn dùng tay vuốt ve đầu tóc của ta, nhẹ giọng nói: "Tôi ném cho người phục vụ cầm đi giặt rồi. Em nôn ra đầy người, kinh chết đi được."