"Xì" đầu dây lại truyền đến tiếng cười. Ta nhịn không nổi, ở trong lòng mắng một câu, loại người gì thế không biết! Đến lúc này còn có thể cười được, trước sau người gặp chuyện vẫn là ta, hắn đương nhiên không có chút áp lực tâm lý.
"Yên tâm đi Mạnh tiểu thư. Cô sẽ không gặp phải chuyện gì đâu." Thanh âm của hắn biểu lộ ý khẳng định, như thể nhất cử nhất động của Khương Vũ Bạch giả mạo đều bị hắn nắm bắt.
"Làm sao mà anh biết được!" Ta không có tí cảm giác an toàn nào.
"Trực giác......" Hắn điềm nhiên nói.
Trực giác...... Trực giác cái mắm. Ta tức giận đến suýt đập luôn cái điện thoại, trực giác mà đáng tin, heo nái sẽ leo được cây, huống chi, trực giác không phải là đặc điểm đặc trưng của phụ nữ sao, đàn ông là động vật lý tính mà cũng có trực giác hả?
"Ha ha" hắn cười nói, "Mạnh Tử tiểu thư, đừng khẩn trương như vậy. Tôi thề với trời cô sẽ không sao đâu, trước khi có được nhẫn, hắn sao có thể làm hại cô, làm vậy không phải kế hoạch của hắn sẽ thất bại trong gang tấc sao."
Ta không lên tiếng, hắn nói cũng có lý.
Luật sư Trương nói tiếp: "Khi nào về Mỹ thì báo cho tôi một tiếng. Tôi sẽ bố trí."
Ta ừ một tiếng liền cúp điện thoại.
Ta ở chợ mua rất nhiều đồ ăn, ta cũng không rõ là thật sự muốn mua nhiều như thế, hay là muốn lưu lại ở bên ngoài lâu một chút, để có thể không phải đối diện với kẻ kia.
"Em đã về rồi đây." Ta gõ gõ cửa, trong phòng không có chút động tĩnh.
Lạ nhỉ, người đâu mất rồi. Chẳng lẽ đi ra ngoài?
Ta gõ cửa lớn hơn, một lát sau, Khương Vũ Bạch mới đến mở cửa cho ta. Mở cửa rồi, Khương Vũ Bạch cũng không nói với ta một tiếng vào nhà đi.
Ta vào phòng bếp đem đồ ăn bài bố, xoay người ra liền thấy cái va li lộ ra một cái dây áo. Ta mở va li, chuẩn bị đem quần áo xếp lại, bỗng nhiên giật mình một cái, cảm giác được Khương Vũ Bạch nhất định là đã động vào đồ của ta. Ta là cung Xử Nữ, luôn lưu ý trật tự của đồ vật, dù Khương Vũ Bạch đã rất cẩn thận giữ cho đồ vật ở nguyên trạng nhưng ta có thể nhìn ra vị trí quần áo có chút sai lệch. Ta âm thầm cảm thấy may mắn vì ta đã xử lí số điện thoại của Trương Mục Chi bằng phương thức chính xác.
"Tương lai kia, vài giây thôi......" giai điệu của 《 Không Xa 》 vang lên, đó là nhạc chuông di động của ta. Ta cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên hình cái đầu xù của Tha Bả Ti Nhi.
"Tôi đã nói chuyện với mẹ cậu rồi, cậu rốt cuộc có định về không đấy." Giờ này ta nghe được thanh âm như sắp chết đến nơi của Tha Bả Ti Nhi mà cảm thấy thật thân thiết, xem ra số người ta thực sự có thể tin tưởng lại ít đến đáng thương
"Ừ, sẽ sớm thôi, Tôi sẽ sớm quay lại đó. Xử lý vài việc ở trường." Ta lâu rồi mới dùng ngữ khí ôn hòa này nói chuyện với y.
"Không phải chứ!" Tha Bả Ti Nhi quát lên, nửa ngày sau y mới lấy lại được nhận thức, "Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu sắp về bên này á? Tôi...... Tôi không nghe lầm chứ. Tôi đã nghĩ rằng cậu nói không về Mỹ hoàn toàn là thật á! Không phải uống lộn thuốc đó phỏng?"
"Ha ha...... Cậu không nghe lầm đâu, tôi thật sự sẽ mau chóng trở về. Bên này mọi chuyện cũng đã được an bài rồi."
Y nuốt nước miếng hỏi: "Khương Vũ Bạch đâu? Khương Vũ Bạch phải làm sao bây giờ, cậu hiện tại lại nhẫn tâm bỏ rơi hắn?"
Ta hạ giọng nói, "Chờ đến lúc về Mỹ có cơ hội tôi sẽ nói chuyện với cậu sau. Cậu cũng đừng nhọc lòng, ngoan, tôi nhất định sẽ kể mọi chuyện cho cậu, nhớ đi đón tôi đấy."
Tha Bả Ti Nhi vội nói: "Ai, tiếp cái con khỉ! Cậu là nghệ sĩ nổi tiếng hả? Xem ra cậu đúng là không bình thường đấy......"(MIT và đại học California cùng ở trên đất Mỹ nhưng vị trí địa lý lại cách nhau rất xa)