Vấn đề này quả nhiên bị hỏi tới. Trên đường trở về ta nỗ lực tìm một cái cớ thật hợp lí để hắn hoàn toàn tin tưởng, không có chút nghi hoặc nào.
"Kỳ thật nội dung không có quá nhiều điều đặc biệt, bác gái có một phong thư tự viết, nói em và anh yêu nhau như vậy, qua chừng ấy thời gian, bác đã sớm coi em như con dâu, hơn nữa còn rất tin tưởng tình yêu của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ đơm hoa kết trái tiến tới hôn nhân...... Bác đứng trên lập trường của một người mẹ, một người phụ nữ, một người vợ giao phó cho em rất nhiều nhiệm vụ. Như là anh thích ăn cái gì, chán ghét cái gì, tất cả đều được giải thích kỹ càng tỉ mỉ. Bác gái là người phụ nữ rất tinh tế, bác cũng thực lòng rất rất yêu anh......"
Nói xong hốc mắt ta liền đỏ. Trước khi xảy ra chuyện, ta chưa bao giờ nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, trước sau đều tin rằng một ngày nào đó ta sẽ gả cho hắn, thậm chí khi nhìn thấy bộ dáng xấu xí cùng hành vi cuồng bạo của hắn ta vẫn như cũ tin tưởng là như vậy...... Chỉ là hiện tại......
"Khương Vũ Bạch?" Ta nhẹ giọng kêu một tiếng, đột nhiên nghĩ ra cách thử người trước mặt. "Anh nhớ năm trước chúng ta đi hội chùa, em mua đồ ăn vặt cho anh, bên trong vô tình lại có nấm, em khi đó không biết anh bị dị ứng, kết quả anh ăn vào lập tức hô hấp khó khăn phải đưa vào bệnh viện, toàn thân nổi lên mụn đỏ. Lần đó là lần đầu tiên cũng là duy nhất bác gái tức giận với em, nói em thiếu chút nữa hại chết anh." Ta quan sát phản ứng của hắn, chậm rãi nói, "Hiện tại em đọc phong thư của bác, lưu tâm những chi tiết đó, loại chuyện như thế nhất định sẽ không xảy ra nữa. Về sau chúng ta kết hôn, em sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Hắn gật gật đầu, phá lệ cười nhẹ: "Đúng vậy, lần đó thật đúng là thiếu chút nữa đã mất mạng." Hắn đi tới, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, sau đó đem ta ôm vào trong ngực.
Uỳnh! Giống như bị sét đánh trúng, trước mắt ta bỗng chỉ còn là một mảnh đen nhánh. Ta ở trong lòng ngực chất phác của hắn đứng thẳng dậy. Nhiều năm về trước, chúng ta đích xác đã đi hội chùa, nhưng tình cảnh thực ra là hoàn toàn ngược lại, dị ứng với nấm là ta, bị đưa vào bệnh viện cũng là ta. Khương Vũ Bạch căn bản chưa từng bị dị ứng với cái gì.
Không nghĩ tới ta tùy tiện thử như vậy, hắn liền lộ ra chân tướng, nam nhân chỉ còn nửa khuôn mặt này rốt cuộc là ai, vì sao hắn lại giống Khương Vũ Bạch như đúc. Bạn trai của ta rốt cuộc đã đi đâu? Bị đánh tráo như thế nào?
Nếu muốn đánh tráo thành công, "Khương Vũ Bạch" thật không thể tái xuất hiện trước công chúng, như vậy bọn họ đã dùng phương thức gì để đối đãi anh ấy?
Ta không dám nghĩ tiếp.
Khương Vũ Bạch mà ta yêu, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.
Không biết độc giả có từng nghe qua một câu chuyện xưa: Rất lâu về trước có một đôi tình nhân tham gia đoàn leo núi, một nhóm mười mấy người đi tới một ngọn núi không có dân cư sinh sống. Trong quá trình leo núi, cô gái bởi vì thiếu dưỡng khí nên rất không thoải mái, bệnh trạng chuyển biến xấu, vì thế liền ở lại sườn núi cắm trại, người nam đi cùng đoàn người tiếp tục trèo lên đỉnh núi. Qua hai ba ngày, bọn họ không có xuất hiện, cô gái sợ họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vô cùng lo lắng. Tới ngày thứ năm, nhóm người rốt cuộc đã trở lại, nhưng cô gái không thấy bạn trai mình đâu. Hỏi thăm mới biết được, ở trên núi bọn họ gặp tuyết lở, người nam đã chết. Cô gái biết được nên vô cùng thương tâm. Một người trong đoàn nói với cô: "Bạn trai của cô chết ngoài ý muốn, khẳng định hồn phách bất an sẽ trở về tìm cô. Buổi tối chúng ta sẽ ở quanh cô, bảo vệ cô." Cô gái liền gật gật đầu. Buổi tối đến, người kia quả nhiên xuất hiện, cả người hắn là máu, vọt vào đám người, kéo cô gái chạy. Cô hoảng hốt giãy giụa, còn hô to có quỷ. Chạy được một đoạn, anh ta nói với cô, ở trên núi gặp phải tuyết lở, những người khác đều chết sạch nhưng chỉ có hắn còn sống. Bạn trai và nhóm người kia, rốt cuộc cô ấy nên tin tưởng ai?