Chiếc nhẫn kia được tạo hình cực kì đặc biệt, hoàn toàn không nhìn ra là chất liệu gì. Vừa giống như đồng, lại vừa như kim loại, bởi vì niên đại quá xa nên phát ra loại quang mang đen tối. Chiếc nhẫn không có nhiều trang trí phức tạp, phía trước chỉ có hoa văn thần bí cổ xưa.
Ta ban đầu cảm giác thứ kia giống như một đóa tường vi nở rộ, sau lại cảm thấy không đúng, so với thực vật, cái thứ hoa văn có vẻ giống động vật hơn, thấy thế nào cũng ra cái đầu trâu =.=. Ta đã nhiều lần truy vấn Khương Vũ Bạch hàm ý của loại hoa văn này, hắn luôn thần thần bí bí cười, nói bí mật của gia tộc không thể cho ta biết, chờ đến khi ta gả cho hắn mới có thể nói cho ta nghe.
Ta vẫn luôn trân quý chiếc nhẫn này, nhưng vì quá trân quý nên ta không đeo trên tay mà là gắn nó vào một cái dây chuyền, đeo lên trên cổ.
Đại khái năm tháng trước, giáo sư của ta tiếp nhận một dự án rất lớn, là tu bổ một lâu đài ở Châu Âu, hắn vui vẻ mời những môn sinh thân cận nhất đi pub (quán rượu) chúc mừng. Ngày hôm ấy, y nói với ta tư chất của ta rất tốt, y cảm thấy ta không giống như một người học trò mà giống một bằng hữu, thường xuyên có thể giúp y có được những đột phá mới, liền hứa hẹn về sau có công trình tương tự sẽ đề cử ta đi đầu tiên.
Giáo sư là nam nhân bốn mươi tuổi vóc dáng nhỏ bé, người gốc Ý, đại khái là đời thứ ba di cư đến đây. Y cực kì say mê kiến trúc, tài hoa hơn người, am nhiều nhiều ngôn ngữ, bao gồm cả tiếng Trung. Chỉ cần là công trình kiến trúc có liên quan đến đồ vật, lớn thì lâu đài, trang viên, đàn điêu khắc, nhỏ thì hầm rượu, tầng hầm ngầm, thậm chí cả huyệt mộ y cũng đều có hứng thú.
Buổi tối ngày kia, chúng ta ở pub phi thường vui vẻ, uống rất nhiều rượu, cùng trao đổi nhiều ý kiến về công trình kiến trúc. Ta uống không lại y, trực tiếp uống đến say, làm thế nào về đến kí túc xá cũng không biết. Tóm lại hôm sau tỉnh lại, phát hiện dây chuyền không thấy, chịu đựng đau đầu cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ nổi làm thế nào lại đánh mất.
"Em không nhớ chiếc nhẫn tôi tặng em" Thanh âm không vui của Khương Vũ Bạch đem ta về hiện thực.
Hay rồi, ta đánh mất bảo vật gia truyền nhà hắn...
Ta vừa định đem toàn bộ sự thật nói ra, liền phát hiện trong mắt hắn có ý chờ mong, dường như là muốn ngay lập tức nhìn thấy nhẫn. Vì thế ta nói dối: "Nhẫn à, từ lúc anh đưa nó cho em em vẫn giữ kĩ. Luôn đặt ở ký túc xá. Yên tâm đi, vẫn an toàn mà"
"Ký túc xá ở Mỹ?" Hắn hướng ta hỏi thêm một câu xác định.
Ta xua xua tay, không tự nhiên nói "Đúng vậy, ở kí túc xá, anh hỏi vậy...Chẳng nhẽ muốn em lên máy bay về đó lấy sao. Không tin anh có thể gọi cho bạn cùng phòng của em, cô ấy biết em coi trọng chiếc nhẫn ấy như thế nào!"
Hắn quay đi, hướng về cửa sổ rơi vào trầm tư.
"Muốn ăn cái gì? Em sẽ ra ngoài mua cho anh, trong nhà cũng hết đồ ăn rồi." Ta hướng hắn cười cười.
Hắn nhíu nhíu mày, cũng không trả lời ta, cầm lấy máy bàn, ấn một dãy số. Hắn giống như đã sớm thuộc làu làu dãy số này, rốt cuộc là muốn gọi cho ai?
"Là tôi" Thanh âm của hắn bình tĩnh cực kì, chất giọng khàn khàn giống như ma nữ trong đêm khuya lấy móng tay cọ vào ván sắt =.=. Ta rất tò mò người bên kia điện thoại là ai, hắn nói "Là tôi" chứng tỏ hắn cùng người nọ có quen biết. Ít nhất, đối phương cũng có thể qua giọng nói công nhận thân phận của hắn, nói cách khác, đối phương nhất định sau tai nạn kia có cùng hắn giao thiệp. "Tôi tưởng hôm nay là được" Khương Vũ Bạch tạm dừng một chút, nói tiếp "Cô ấy đã trở lại. Buổi chiều hai giờ đến đón chúng tôi đi"