Từ sau cuộc gặp gỡ ở quán rượu đó, cả Tim và Ngô Vũ đều có chung một ý nghĩ: họ muốn biết Tuyết Nhung và Lancer hiện tại đang sống như thế nào. Với Tim mà nói, Tuyết Nhung luôn là một người bạn tốt, vì thế đương nhiên anh có đủ lí do để đến thăm cô ấy. Còn với Ngô Vũ, mặc dù chẳng thể tìm ra bất kỳ lí do gì để đến thăm Tuyết Nhung vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng thực sự lúc này anh vô cùng lo lắng, băn khoăn không biết Tuyết Nhung liệu có thích nghi được với cuộc sống hôn nhân sau khi rời xa trường học không? Dẫu rằng nếu bây giờ ghé thăm cô ấy, Ngô Vũ có thấy xấu hổ đôi chút, nhưng dù sao anh cũng có Nam Nam là bạn gái. Chỉ cần dẫn cô ấy đi cùng thì mọi chuyện sẽ trở nên hết sức tự nhiên. Việc bạn bè lâu ngày thăm hỏi nhau cũng là hợp tình hợp lý, mọi người chắc sẽ không vì thế mà nghĩ ngợi lung tung.
Nhờ sự nỗ lực của Tim, cuối cùng họ cũng liên lạc được với Tuyết Nhung. Vậy là, Tim, em gái Tim, Ngô Vũ, Nam Nam và cả cô bạn cũ Susan (vào đêm trước khi Tuyết Nhung rời khỏi trường hai người họ đã làm lành với nhau) cùng lên đường đến thăm nhà Tuyết Nhung.
Sau hơn hai tiếng đi xe, cuối cùng họ cũng đứng trước cửa nhà cô. Đó là một ngày thứ bảy của tháng tám. Đầu tiên, đập vào mắt Ngô Vũ là chiếc võng mắc vắt vẻo giữa hai cây sồi, bên trên đặt một quyển sách, hiện ra lúc mờ lúc tỏ dưới nắng trưa. Lúc này, Nam Nam vẫn đang nắm chặt lấy tay anh. Thực ra, trước đây, hai người họ chưa bao giờ nắm tay nhau như thế này. Nhưng vừa rồi Ngô Vũ xuống xe trước, khi anh quay người lại nhìn xem Nam Nam ở đâu, cô ấy đã tiện thể nắm luôn lấy tay anh, từ đó không buông ra nữa.
Trước khi đến đây, Ngô Vũ đã nói với Nam Nam rằng anh và một số người bạn sẽ đến vùng ven hồ Mi-chi-gân để thăm một người bạn cũ, hỏi xem cô có muốn đi cùng mình không? Không chút do dự, Nam Nam gật đầu đồng ý ngay, nhưng vẫn hỏi han tình hình đại thể về Tuyết Nhung. Ngô Vũ cũng thẳng thắn chia sẻ, đối với anh cô ấy là bạn thanh mai trúc mã, là một người em gái, vậy nên anh muốn đến xem cô ấy sống thế nào sau khi kết hôn.
Tuyết Nhung và Lancer đang sống thế nào? Đó có lẽ là câu hỏi mà tất cả những ai đến thăm họ đều muốn biết câu trả lời.
Tiếng chuông vang lên, cánh cửa từ từ mở ra. Lancer xuất hiện trước cửa với bộ đồ ở nhà thoải mái, trông anh ta vẫn phấn chấn và đầy tự tin như trước kia, nhưng hình như có tăng cân đôi chút. Nhìn thấy họ, mặt Lancer rạng rỡ hẳn lên, ngoái đầu vào bên trong gọi: “Em yêu à, bọn họ đều đến cả rồi”. Tuyết Nhung đang bận rộn trong bếp, liền lau sạch tay, vội vàng chạy ra cửa. Tim là người đứng gần cửa nhất. Nhìn thấy anh, cô liền reo lên: “A, Tim”, rồi quàng tay qua ôm một cái thật chặt. Sau đó đến lượt Anbeier em gái Tim, so với trước đây, cô bé vẫn đáng yêu như vậy, nhưng có vẻ cao hơn một chút. Tiếp đến là Ngô Vũ, nhưng cô chưa kịp ôm thì anh đã vội vàng giới thiệu cô gái đứng bên cạnh mình: “Đây là Nam Nam, một người bạn tốt của anh!” Tuyết Nhung không bất ngờ khi nhìn thấy Nam Nam, vì trước đây khi trao đổi thư từ với Tim, anh đã kể cho cô biết tất cả mọi chuyện của Ngô Vũ và cô ấy. Rất nhanh, Tuyết Nhung dành cho Nam Nam một chiếc ôm thật nồng nhiệt. Trong khoảnh khắc ôm lấy Nam Nam, cô bất ngờ nhận thấy cơ thể của cô ấy rất cứng cỏi và vững chãi, thực sự không giống vẻ mong manh và dịu dàng bên ngoài. Tuyết Nhung bất giác liếc nhìn Ngô Vũ. Anh bối rối chuyển ánh mắt về phía Lancer và thân mật hỏi han.
Song, Nam Nam đã nhìn thấy được hành động vô cùng nhỏ đó của Ngô Vũ. Dựa vào trực giác nhạy bén của một phụ nữ, cô lập tức hiểu ra tất cả những gì liên quan đến Ngô Vũ và Tuyết Nhung, tất cả những gì Ngô Vũ chưa bao giờ nói với cô nhưng vẫn luôn tồn tại trong quá khứ, trong hiện tại và thậm chí cả ở tương lai. Bề ngoài, Nam Nam vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô biết mình đã gặp phải tình địch, gặp phải một đối thủ cạnh tranh đáng gờm. Điều duy nhất cô cảm thấy may mắn là Tuyết Nhung dù sao cũng đã kết hôn, lại ở một nơi cách Ngô Vũ ba tiếng đi xe; hơn nữa, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, tình cảm giữa Ngô Vũ và cô không phải đang có những tiến triển rất tốt đó sao? Dù anh ấy có yêu thương lưu luyến cô Tuyết Nhung đó thế nào, thì mối quan hệ giữa hai người cũng không thể bị lung lay. Nam Nam hiểu rất rõ, nếu Ngô Vũ vẫn còn yêu say đắm Tuyết Nhung thì sẽ không bao giờ bắt đầu lại với cô. Nhưng bây giờ, anh ấy đã xây dựng tình cảm với cô, thậm chí còn đường đường chính chính giới thiệu cô với Tuyết Nhung, điều đó chứng minh cô ta đã dần trở thành quá khứ của anh ấy, còn cô mới chính là hiện tại. Điều duy nhất cô cần làm bây giờ là ngăn cản quá khứ ấy trở lại thành hiện tại.
Vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Tuyết Nhung, trái tim Ngô Vũ lại đập rộn rã như bao lần đối diện với cô trước đây. Anh thực sự không thể ngờ, sau khi trải qua tất cả mọi chuyện và có Nam Nam ở bên, tim anh vẫn đập loạn nhịp như vậy. Anh hoàn toàn bất ngờ khi nhìn Tuyết Nhung với nụ cười trên môi. Nếu Lancer béo ra trông thấy thì ngược lại cô ấy đã gầy đi rất nhiều. Hai mắt Tuyết Nhung thâm quầng như thể đã mất ngủ suốt một thời gian dài, khuôn mặt vàng vọt hốc hác như thiếu chất. Nụ cười của cô ấy vẫn kiên cường và cứng cỏi như xưa, nhưng anh biết nó không xuất phát từ nội tâm. Dường như, mỗi bộ phận trên cơ thể của cô ấy, biểu cảm của cô ấy đều đang than thở: “Tôi mệt lắm rồi, thực sự mệt lắm rồi!”
Một nỗi xót xa trào dâng trong lòng anh.
Lancer và Tuyết Nhung mời bọn họ vào nhà mới và lần lượt giới thiệu từng căn phòng. Khi vào đến phòng bếp, Lancer để ý thấy Tuyết Nhung nhân lúc mọi người đang nói chuyện với Lancer, dùng giẻ lau chùi sạch những vết nước còn sót lại trên chậu rửa, sau đó làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục câu chuyện.
Mỗi căn phòng trong ngôi nhà này đều sạch như lau như li, không có lấy một vết bẩn. Ngô Vũ bây giờ đã hiểu vì sao trông Tuyết Nhung lại mệt mỏi, căng thẳng và tiều tụy đến thế, thực sự chẳng giống tính cách luộm thuộm bừa bãi của cô ấy trước đây. Những thay đổi dù là nhỏ nhất của Tuyết Nhung đều không lọt qua mắt Ngô Vũ. Anh đã quen Tuyết Nhung hai mươi năm trời, từng ấy thời gian giúp anh hiểu cuộc sống hiện tại của cô ấy như thế nào. Lòng Ngô Vũ bỗng đau nhói. Thậm chí, trong khoảnh khắc đó, anh thực sự muốn giải thoát cho cô ấy khỏi cuộc sống ấy. Nhưng đúng lúc đó, Nam Nam đến gần, dịu dàng tựa vào người anh, nắm lấy tay anh, đưa anh trở lại với hiện thực. Mọi chuyện với Tuyết Nhung đã là quá khứ, giờ cô ấy đã trở thành vợ của người ta. Đó là sự lựa chọn của cô ấy, hạnh phúc hay bất hạnh cũng là do cô ấy cảm nhận. Anh và Tim chỉ là những người bạn mà thôi, không nên can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô ấy. Nghĩ vậy, Ngô Vũ mới có thể bình tĩnh trở lại. Anh hết nói chuyện với Lancer, rồi lại nói chuyện với Tuyết Nhung, như thể mọi chuyện trong quá khứ đều đã tan biến thành mây khói. Bây giờ, anh đã thực sự trở thành đồng hương, thành bạn cũ của cô.
Sau khi uống hết đồ uống và chuyện trò chán chê, họ bắt đầu ăn đồ nướng. Để tổ chức bữa tiệc thịt nướng hôm nay, Lancer đã sớm học cách chế biến. Anh đã cất công đi mua xương sườn, lạp xưởng, đùi gà thượng hạng rồi chế biến từ tối hôm qua. Cách tẩm ướp được Lancer kết hợp từ bí quyết nấu ăn của bạn bè và kinh nghiệm bản thân. Anh muốn trước mặt Tim, đặc biệt là Ngô Vũ chứng tỏ mình là một người chủ gia đình có tài nấu nướng, đồng thời cũng muốn thể hiện mình là một người chồng xứng đáng. Nhận được tin Ngô Vũ sẽ tới thăm, Lancer có đôi chút nghi ngờ. Nhưng khi nhìn thấy Nam Nam xuất hiện bên cạnh anh ta, những nghi ngờ kia đều tan biến thành mây khói. Trái lại, Lancer lại càng nhiệt tình và niềm nở tiếp đãi Ngô Vũ. Đàn bà trên thế gian sở dĩ được gọi là đàn bà vì quá nửa trong số họ chỉ chấp nhận một người đàn ông. Trong khi đó, đàn ông trên thế gian sở dĩ được gọi là đàn ông vì bọn họ không chỉ có một người đàn bà bên cạnh. Đó chính là định nghĩa về đàn ông và đàn bà được Lancer rút ra.
Từ giây phút đầu tiên xuất hiện trong nhà của Lancer và Tuyết Nhung, Susan luôn giữ im lặng. Trước đây, giữa cô và Tuyết Nhung đã xảy ra tranh cãi vì chuyến đi Las Vegas, nhưng sau đó hai người đã làm lành và trở lại là bạn bè. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy liền màu vàng thêu hoa đỏ rực vô cùng gợi cảm, để lộ gần như toàn bộ phần thân người phía trên, đôi chân thanh tú đeo giày cao gót kết bằng mây, móng chân sơn đỏ tươi. Thoạt nhìn, trông Susan chẳng khác nào một cô gái Hawai lả lướt phong tình, chỉ thiếu nước đội một vòng hoa lên đầu. Song mọi người cũng có thể hiểu vì sao cô lại ăn vận trang điểm như vậy. Bây giờ dù sao cũng là mùa hè, bọn họ lại đến tham dự một bữa tiệc thịt nướng ở một thành phố ven hồ, vì thế nên cách ăn vận này càng làm cho mọi người thêm hứng thú và vui vẻ.
Lò nướng được đặt ở sân sau. Lửa được đốt, bập bùng cháy trong lò. Lượt thịt đầu tiên được đặt lên vỉ nướng, khói đen nghi ngút bốc lên, quyện vào không trung.
Vì là nữ chủ nhân của bữa tiệc, nên Tuyết Nhung chạy qua chạy lại giữa nhà và sân như một con thoi. Cô hết bày biện dao dĩa lên bàn, chốc lại chạy đi lấy nước hoa quả và đá, bận túi bụi đến mức không có thời gian để thở. Trong khi đó Lancer không hổ danh là đầu bếp chính. Anh đứng trước lò, dùng một chiếc xẻng nướng dài luôn tay lật những miếng thịt đang kêu xèo xèo trên vỉ nướng.
Không biết từ lúc nào, Susan đã đứng xán bên cạnh làm trợ lý cho Lancer. Cô hết sắp xếp lại thịt được tẩm ướp kĩ càng trên đĩa, tách chúng ra thành miếng đưa cho Lancer, rồi lại xiên ớt xanh, hành tây vào que tre, đặt vào đĩa bên cạnh anh. Bỗng Susan bất cẩn để rơi một miếng thịt xuống đất. Cô và Lancer cùng đưa tay xuống nhặt, và rồi tay hai người chạm vào nhau. Susan quay đầu lại, liếc nhìn Lancer bằng ánh mắt đầy mê hoặc, trong khi đó anh cũng tặng cô cái nhìn đắm đuối và mê muội. Đúng lúc đó, Tim đang định đến nói chuyện với Lancer, vô tình chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. Lòng Tim như thắt lại khi nghĩ đến Tuyết Nhung. Cuối cùng nỗi lo lắng vẫn canh cánh trong lòng anh đã trở thành hiện thực. Mặc dù Lancer và Tuyết Nhung đều là bạn của Tim, nhưng anh vẫn luôn đặt một dấu hỏi lớn với con người thật của Lancer. Cả Tuyết Nhung và Ngô Vũ đều là người ngoại quốc, họ không thực sự hiểu người Mĩ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Tim lại là đồng bào của Lancer vậy nên sẽ hiểu rõ con người anh ta hơn họ. Mới đầu, Tim chung thành với nguyên tắc không can thiệp vào chuyện riêng tư của bạn bè. Vì thế khi Tuyết Nhung chọn Lancer, anh đã không nói bất kỳ lời nào mà bản thân cho là không cần thiết. Song giờ đây, khi nhìn thấy cảnh tượng này, anh bỗng cảm thấy hơi sốc. Hai người họ mới kết hôn chưa lâu vậy mà Lancer đã lén lút liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác, vậy sau này thì sao? Tim thấy đau lòng thay cho Tuyết Nhung. Liệu gã đàn ông đó có xứng đáng để một người con gái tốt như vậy hi sinh nghiệp học hành và tiền đồ của mình, giao phó toàn bộ cuộc đời cho hắn ta không?
Nếu đáp án là “không đáng” thì Tim nên làm gì cho Tuyết Nhung với tư cách của một người bạn? Sẽ là vô căn cứ nếu anh nói chuyện này với Tuyết Nhung. Nhìn nhận một cách nghiêm túc thì Lancer mới chỉ liếc mắt đưa tình với Susan mà thôi. Nếu chuyện bé xé ra to thì e rằng sau này không chỉ Lancer mà ngay cả Tuyết Nhung cũng không muốn làm bạn với anh nữa. Vậy có nên nói cho Tuyết Nhung không? Càng nghĩ càng thấy tốt nhất là không nên nói. Nếu chuyện này lọt đến tai Ngô Vũ, nhất định cậu ấy sẽ không chịu để yên cho Lancer và Susan, rồi sẽ làm cho mọi chuyện không còn đường cứu vãn. Thôi được, tạm thời cứ quan sát một thời gian đã rồi sau đó hãy tính. Tim tự nhủ sau này phải liên lạc với Tuyết Nhung thường xuyên và quan tâm hơn đến cuộc sống của cô ấy. Một cô gái mong manh như Tuyết Nhung thật khiến người ta không thể nào an tâm được. Nhưng tại sao số mệnh lại cứ trêu ngươi và đùa giỡn với cô ấy như vậy? Tim lặng lẽ lắc đầu, cảm thấy đời người thật khó hiểu.
Sau khi nướng xong thịt, Lancer và Tuyết Nhung dẫn họ đi dạo trên bãi biển. Mọi người còn cùng nhau chơi bóng chuyền ở đó. Lancer và Susan hợp thành một đội, đội bên kia gồm Tim và Ngô Vũ. Vì từ nhỏ đã luyện đàn, để tránh không làm tay bị thương, nên Tuyết Nhung trước giờ chưa từng chơi bóng. Cùng em gái Tim và Nam Nam, cô vừa ngồi một bên xem bốn người họ đánh bóng vừa vui vẻ chuyện trò. Tuyết Nhung không hề cảnh giác với Nam Nam, thậm chí đến cả ghen tị cũng chẳng có. Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Nam Nam, cô đã cảm thấy người con gái này rất hợp với Ngô Vũ. Có thể nói hai người họ đúng là “một cặp trời sinh”. Nam Nam rõ ràng không phải là người sống tùy theo cảm hứng như cô. Cô ấy hiền hòa, dịu dàng, sống lí trí, biết chiều ý của người khác và rất khiêm tốn. Tuyết Nhung nghĩ thật khó để tìm thấy một người con gái Trung Quốc tốt như thế ở đất Mĩ này. Mặc dù Ngô Vũ không phải là người coi trọng vẻ bề ngoài của phụ nữ, nhưng Nam Nam quả cũng khá xinh đẹp, rất xứng đôi vừa lứa với anh ấy. Cô thực sự khâm phục Ngô Vũ, anh ấy không chỉ có duyên với phụ nữ mà còn rất có mắt chọn bạn gái. Ở bên cạnh Nam Nam anh ấy nhất định sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều so với khi ở bên cô. Có thể thấy, việc trước đây cô không chọn Ngô Vũ chẳng phải chuyện không tốt, vì chính nhờ vậy mà cô đã vô tình tác hợp cho hai người họ. Cảm giác áy náy với Ngô Vũ trong lòng Tuyết Nhung giờ đã nhẹ bớt đi nhiều. Chính vì thế mà cô mới có thể ngồi nói chuyện với Nam Nam một cách thoải mái và tự nhiên như thế.
* * *
Một tuần sau khi trở về từ Ann Abor là đến sinh nhật của Nam Nam. Việc đầu tiên Ngô Vũ phải làm là đặt chỗ ở một nhà hàng I-ta-li-a nổi tiếng ở ngoại ô thành phố. Khi họ ngồi xuống bàn, sẽ có thật nhiều hoa tươi được đem đến tặng cho Nam Nam. Sau đó sẽ có hai em bé mang theo vĩ cầm tới trước mặt họ, cùng kéo những khúc nhạc cổ điển nổi tiếng nhất trong không gian lãng mạn. Cuối cùng khi dùng xong bữa, một nhân viên phục vụ sẽ đến, đặt lên bàn một chiếc bánh sinh nhật thật đẹp, đốt những cây nến lung linh sắc màu và hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật:
Happy birthday to you
…
Hai má Nam Nam ửng hồng vì bất ngờ và hạnh phúc. Tối hôm nay, cô trông xinh đẹp, quyến rũ và gợi cảm hơn hẳn thường ngày. Trước khi đến nhà hàng, Nam Nam đã dành thời gian đến tiệm hớt tóc để thưởng cho mình một kiểu tóc mới: hai lọn tóc dài bên má được vấn ra phía sau đầu, sau đó được kẹp lại bởi một chiếc cặp màu bạc. Cô còn trang điểm thật gợi cảm, dày công chọn một bộ váy liền thân màu xanh đậm trước giờ cô chưa từng mặc, để lộ ra toàn bộ phần cổ đầy đặn. Dưới ánh nến dịu dàng, làn da trắng ngần của Nam Nam nổi bật trên lớp váy màu xanh đậm, khiến cô càng trở nên xinh đẹp và quý phái.
Trên đường trở về nhà, Nam Nam hạnh phúc vô cùng. Cô không ngừng kể cho Ngô Vũ những chuyện dở khóc dở cười mà mình đã gây ra thuở bé, chốc chốc lại hỏi anh những câu rất ngây ngô và đáng yêu như “Hồi nhỏ anh có đi hái trộm cây ở công viên không?” “Hồi đó anh có chơi khăm đám bạn gái bao giờ không?”… Những câu hỏi chẳng có đầu có đuôi như thế khiến Ngô Vũ không nhịn nổi bật cười. Tiếng cười của họ vang lên rộn rã, hòa vào màn đêm rộng lớn, truyền đến những cánh rừng của vùng ngoại ô thành phố, rồi bay đến nơi xa xôi. Cả không gian mênh mang như được thổi hồn bởi những tràng cười không dứt.
Khi Ngô Vũ dừng xe trước cửa khu chung cư, Nam Nam bắt đầu cởi dây an toàn. Bỗng nhiên, anh nắm lấy tay cô, ân cần nói: “Đợi một chút, anh có thứ này muốn tặng em!” Nói đoạn, anh rút chiếc túi để ở ghế sau, lấy ra một chiếc hộp đưa cho Nam Nam. Cô hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền cầm lấy, cẩn thận mở chiếc hộp đỏ thẫm ra nhìn. “Trời ơi!” Nam Nam bất giác kêu lên: “Đẹp quá đi mất!” Đó quả thật là một sợi dây chuyền rất rất đẹp. Ngô Vũ đã mất cả một tuần lễ mới chọn được món quà này. Nó không phải là một sợi dây chuyền bình thường, mà nhìn qua mặt dây chuyền có vẻ giống như một trái tim hồng, nhưng ngắm nghía kĩ sẽ thấy đó là một trái dâu tây hồng xinh. Ngô Vũ biết Nam Nam thích ăn dâu tây, thích ngắm nhìn những trái dâu chín mọng, thậm chí cô ấy còn muốn trồng cả dâu tây nữa. Vậy nên đúng như sở thích của cô ấy, anh đã cất công tìm mua một sợi dây chuyền hình trái dâu được làm hết sức tinh xảo. Đó chính xác là món quà mà Nam Nam thích nhất, cũng khiến cô ấy cảm động nhất. Cô tháo chốt khóa của sợi dây chuyền ra, cầm lấy hai đầu, vừa đưa về phía Ngô Vũ vừa nũng nịu nói: “Em muốn anh đeo giúp em!”
Ngô Vũ dịu dàng cầm lấy sợi dây chuyền từ tay Nam Nam. Khi hai tay anh vòng qua cổ cô, khoảng cách của hai người bỗng nhiên rút ngắn, gần kề đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nhịp tim và hơi thở của nhau. Một bên tay Ngô Vũ vô tình chạm vào cổ Nam Nam. Dưới anh trăng bàng bạc, vẻ đẹp nõn nà trắng ngần như đá cẩm thạch đó khiến hai má anh ửng đỏ, tim đập loạn nhịp. Còn Nam Nam đang khẽ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp tựa trăng rằm của mình lên, hai mắt nhắm hờ như chờ đón một nụ hôn nồng cháy. Trong khoảnh khắc môi sắp chạm môi, Ngô Vũ chợt thấy người con gái trước mặt biến thành Tuyết Nhung. Anh bàng hoàng sực tỉnh. Tại sao lại là Nhung Nhi? Làm sao có thể là Nhung Nhi? Anh bất lực đẩy Nam Nam ra, dựa lưng vào xe, tuyệt vọng muốn khóc thật to.
Nam Nam im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Rất lâu sau, cô mới quay đầu lại, nói với Ngô Vũ vẫn đang chìm trong đau đớn tuyệt vọng bằng giọng vừa lạnh lùng vừa dịu dàng: “Anh đừng tự trách mình như thế, em sẽ đợi”.
Nhưng câu nói này của Nam Nam lại khiến cho Ngô Vũ càng cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân. Anh đúng là kẻ hèn nhát, là đồ khốn nạn! Cuối cùng, hai hàng lệ cũng chảy ra từ khóe mắt anh. Ngô Vũ đau đớn nói với Nam Nam: “Nam Nam, em là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng. Không hiểu tại sao ông trời lại đẩy em vào tay một kẻ đã không biết trân trọng lại còn giày vò em như anh. Thực sự xin lỗi em! Trước đây vì nghĩ bản thân đã sắp xếp ổn thỏa những tình cảm trước đây, nên anh bắt đầu lại với em. Nhưng bây giờ, không, thực ra là mới chỉ vài phút trước đây thôi, anh mới phát hiện ra mình vẫn chưa thể xóa hết những tình cảm cũ. Mặc dù trước đây anh đã nỗ lực rất nhiều, nhưng rõ ràng vẫn cần nỗ lực nhiều hơn nữa. Xin em hãy cho anh thêm chút thời gian!”
Nam Nam kéo bàn tay đang ôm lấy mặt của Ngô Vũ đặt lên tim mình rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn anh đã không đóng cửa trái tim mình với em. Em đã nói là em sẽ đợi rồi đúng không? Nhưng em có một yêu cầu, sau này anh đừng ép mình làm những việc thật lãng mạn vì em. Nếu lãng mạn không phải là tính cách của anh thì những việc làm đó chỉ khiến anh thấy mệt mỏi mà thôi. Em sẽ rất đau lòng vì điều ấy. Sau này anh chỉ cần xuất hiện trước mặt em với đúng con người thực của mình. Thứ em cần là sự chân thành của anh. Chỉ cần anh chân thành là đủ!”
Những gì Nam Nam nói khiến Ngô Vũ thấy hổ thẹn và cảm động. Anh thầm hứa với lòng mình: nếu trên thế gian này ngoài Tuyết Nhung ra anh còn có thể yêu một người con gái khác nữa thì người đó nhất định sẽ là Nam Nam.